Lục Lang không phải là viêm ruột thừa, nếu viêm ruột thừa nặng thì phải mổ, thì loại đại phu nửa mùa như Tam Lang không thể chữa được…
Cũng may Lục Lang chỉ vì thời gian dài không được ăn uống đầy đủ, khiến cho tràng dạ dày suy yếu nên sinh bệnh. Cộng thêm sau khi vào thị trấn, đột nhiên được ăn uống no nê nên không thể lập tức tiêu hóa được, đầy bụng khó tiêu, khiến cho dạ dày bị ức trệ, lại vì cơ thể vốn không được khỏe. Lục Lang là đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, vì biết trong nhà không có tiền mời lang y, nên từ trước tới giờ cố gắng chịu đựng.
Nhưng đây chỉ là nguyên nhân, điều thực sự khiến cho Lục Lang phát bệnh chính là do bữa ăn no nê ngày hôm qua. Theo cách nói của tây y, do tiêu hóa không tốt, khiến cho cao vị tràng tắc nghẽn, làm một lượng lớn huyết giáp (lượng kali trong máu) bị mất, huyết giáp mất khiến tứ chi vô lực, nếu không kịp bổ sung sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Khi Tam Lang nói về bệnh tình của Lục Lang, hắn đã cố gắng dùng những ngôn ngữ dễ hiểu nhất để giải thích. Từ ánh mắt của phụ thân và của sư huynh có thể thấy cả sự hoài nghi và tin tưởng… Tin chính là Nhị Lang, hoài nghi chính là Trần Hi Lượng.
- Cho dù mọi người không tin ta. Tam Lang nói như đinh đóng cột: - Nhưng nấu cho Lục Lang một nồi nước gừng với đường đỏ thì được chứ?
Đương nhiên là được, ở thời đại này, đau đầu nhức óc thì dùng nước gừng với đường đỏ, cho dù không chữa được bệnh, ít nhất sẽ không hại người.
Rất nhanh, một nồi nước gừng với đường đỏ nóng hầm hập được đem lên, các sư huynh dỗ dành mãi để Lục Lang uống hết một bát lớn. Cũng rất kỳ diệu, sau khi uống xong, nó không run và rên rỉ nữa, có thể dễ chịu chìm vào giấc ngủ.
Phụ thân và các sư huynh thấy thế nên đã có chút tin tưởng. Trần Hi Lượng ngạc nhiên nói: - Hay đúng là không phải viêm ruột thừa?
- Đương nhiên không phải. Tam Lang lắc đầu nói: - Tuy rằng sốt, run, bụng thấy khó chịu, nhưng không phải viêm ruột thừa. Nếu mà đúng là viêm ruột thừa, Lục Lang đã ôm bụng mà lăn lộn rồi, nhưng bụng nó nở căng ra vô lực. Một là tràng dạ dày tắc nghẽn, hai là cơ thể bị mất gì đó… nguyên khí. Ngưng một lúc nói: - Mà nước gừng với đường đỏ có thể nhanh chóng bổ sung loại nguyên khí này; về phần bụng trướng, có thể dùng màng của mề gà, hiệu quả rất tốt.
- Màng mề gà, có phải là màng màu vàng của dạ dày gà? Trần Hi Lượng hỏi.
- Phải. Tam Lang gật đầu xác nhận.
- Chẳng lẽ hai loại này có thể chữa khỏi bệnh cho Lục Lang? Trần Hi Lượng nghe hắn nói thấy rất có lí, có chút tin tưởng.
- Hai liều thuốc này chỉ là chữa lúc đầu. Tam Lang lại lắc đầu nói: - Muốn chữa tận gốc, cần dựa vào canh bổ trung ích khí.
- Canh bổ trung ích khí? Trần Hi Lượng mù mờ nói: - Chưa nghe thấy bao giờ.
- Ô… Tam Lang suy nghĩ một lúc, danh y Lý Đông Viên còn một trăm mấy năm nữa mới sinh ra, thế thì xin lỗi vậy, ai bảo đệ đệ ta cần nào?
Không nói nhiều nữa, lấy bút ra kê phương thuốc, viết ra hoàng kì, đảng sâm và mười vị dược liệu, số lượng mỗi loại không giống nhau, rồi hắn tự tin nói: - Sau khi bốc về, dùng liên tục trong vòng bảy ngày có thể chữa được tận gốc.
Cuối cùng Trần Hi Lượng cũng đã tin tưởng, đứa bé này quả thật biết về y thuật, điều này cũng khiến ông ta rất khó nghĩ. Một lần bị rơi xuống nước, có thể làm cho người ta biết đọc sách, biết món xào, biết y thuật, biết đánh bạc? Chẳng nhẽ trong nước có thần tiên, và hắn đã gặp phải chuyện gì kỳ lạ gì đó?
Suy nghĩ hoang đường này không phải đùa vui, mà đây thực sự là suy nghĩ của ông ta. Nếu không thì không thể giải thích được sự hiểu biết của đứa con trai mình, giống như tinh hoa của phật gia vậy.
Tuy nhiên việc liên quan đến sinh mạng của tiểu nhi nên ông ta không thể không thận trọng: - Canh bổ trung ích khí của con và canh đại bạch hổ có gì khác nhau?
- Canh bổ trung ích khí là liều thuốc giúp bổ dưỡng, bổ trung thăng dương, còn canh đại bạch hổ là hạ hỏa, đối lập nhau. Tam Lang thở dài nói: - Lang băm hại chết người thì nhiều lắm, nhưng con không hại đệ đệ đâu.
- … Trần Hi Lượng trầm mặc suy nghĩ một hồi rất lâu, nhìn ra bên ngoài thấy trời đã sáng, cuối cùng cũng đứng dậy ra khỏi cửa.
Nửa canh giờ sau, ông ta từ ngoài về, trên tay cầm túi to túi nhỏ dược liệu, ánh mắt khác lạ nhìn về phía Tam Lang: - Phương thuốc này, người bán thuốc chưa từng nghe qua.
- Đây là loại thuốc bổ, cho dù không chữa khỏi bệnh thì cũng không làm chết người. Tam Lang nói xong, cầm lấy túi thuốc đi ra ngoài sắc. Trần Hi Lượng định nói gì lại thôi, ngồi tại chỗ ngây người ra.
Đang lúc y đắn đo xem có nên cho Lục Lang dùng loại thuốc mà không rõ ràng kia không, bên ngoài bỗng có tiếng gọi cửa: - Xin hỏi, đây có phải Trần gia không?
Nhị Lang nhanh chân ra mở cửa, bên ngoài là hai nam nhi thư sinh, một người mặc áo cà sa xanh ngọc, một người mặc áo đạo sĩ màu xanh, đều chừng hơn ba mươi tuổi, tay cầm quạt giấy trắng đứng ở trước cổng.
- A, hóa ra là hai vị bá phụ, cháu xin chào. Nhị Lang cúi chào thật thấp, sau đó quay người nói: - Phụ thân, Tống bá phụ và Tô bá phụ đến!
Trần Hi Lượng sửa lại áo mũ, bước ra vừa nhìn thấy hai người, không khỏi bất ngờ nói: - Lão Tuyền huynh, Xử Nhân huynh, các vị sao lại đến thế này!
- Ngày ấy ngươi không từ mà biệt. Lão Tuyền huynh chính là Tô Tuần của Mi Sơn, ông ta quay ra nói: - Thi hương không thấy ngươi đăng ký, ta đương nhiên phải đến tìm ngươi rồi.
- Mời vào trong.
Tô Tuân thấy căn nhà của ông ta rách nát, lại còn nồng nặc mùi thuốc, trong lòng không khỏi buồn bã. Y thôi không hỏi tội nữa, cùng Tống Phụ vào trong nhà.
Vào đến giữa phòng, Tô Tuân nhìn thấy Lục Lang đang nằm trên giường: - Tiểu tử nhà ngươi bị bệnh à ?
- Đúng vậy, tối hôm qua ngã bệnh, hiện giờ đã đỡ hơn nhiều rồi. Trần Hi Lượng mời bọn họ ra bàn ngồi, rót nước nói: - Không có trà, uống tạm nước trắng vậy.
- Không vội. Vị Xử Nhân huynh tên là Tống Phụ, là người bạn quen biết trong một chuyến du ngoạn. Ông ta thủa nhỏ thường lên núi Thanh Thành học võ, hai mươi lăm tuổi mới xuống núi học văn. Núi Thanh Thành được gọi là “Võ đạo chi tông”, Tống Phụ không chỉ võ thuật cao cường, hơn nữa y thuật cũng rất giỏi. Ông ta tiến đến bắt mạch cho Lục Lang, trầm ngâm một lát nói: - Dạ dày đứa nhỏ thất thường, khí cơ ức trệ, đợi nó tỉnh lại, ta sẽ xoa bóp cho.
- Quả nhiên… Trần Hi Lượng oán hận nói: - Lang băm lại nói nó viêm ruột thừa, may mà không nghe lời ông ta!
- Bệnh trạng rất giống với viêm ruột thừa, nếu lúc bệnh nặng rất khó phân biệt. Tống Phụ ngạc nhiên nhìn Trần Hi Lượng nói: - Công Bật huynh cũng biết trung y?
- Không phải ta. Trần Hi Lượng từ trước tới giờ chưa từng biết nói dối: - Là khuyển tử nhà ta.
- Ồ, Nhị Lang lợi hại vậy sao?
- Cũng không phải Nhị Lang, mà là Tam Lang. Trần Hi Lượng lúng ta lúng túng nói.
- Tam Lang mới mười tuổi… Tống Phụ mở to miệng nói.
- Còn chưa đến mười tuổi. Trần Hi Lượng toát mồ hôi nói: - Là nó nói không phải viêm ruột thừa, lại còn kê nước gừng với đường đỏ và màng của mề gà, hiện giờ đang ở trong bếp sắc thuốc.
- Thật là làm càn… Tống Phụ đầu tiên lắc đầu, sau khi nghe nói đến các vị thuốc Tam Lang kê liền gật đầu nói: - Đúng bệnh rồi đấy, nước gừng với đường đỏ bổ trung ích khí, màng mề gà trị tiêu hóa bất thường, hiệu quả rất tốt.
- Bổ trung ích khí… Trần Hi Lượng giật mình nói: - Thuốc nó kê tên là canh bổ trung ích khí.
- Ta xem xem. Tống Phụ đưa tay ra, Trần Hi Lượng đem phương thuốc trên bàn đưa cho ông ta xem.
Tống Phụ có chút suy nghĩ về bài thuốc này, càng suy nghĩ sắc mặt càng trịnh trọng, cuối cùng thở phào một hơi nói: - Với phương thuốc này, có thể so với rừng hạnh trăm năm! (*)
(*) Nguyên văn là quot;杏林立足百年quot;, trong đó từ quot;杏林quot; - quot;rừng hạnhquot; là chỉ thầy thuốc giỏi, cụm từ quot;rừng hạnh trăm nămquot; ý chỉ thầy thuốc có thâm niên rất cao.
- A… Không nghĩ ông ta lại đánh giá cao như thế, Trần Hi Lượng vô cùng ngạc nhiên.
- Phương thuốc này Xử Nhân từng thấy qua chưa? Tô Tuân lên tiếng hỏi.
- Chưa. Tống Phụ lắc đầu nói.
- Tại sao ngươi biết là tốt? Tô Tuân hỏi tiếp.
- Phương thuốc tốt, đương nhiên quân thần tá sứ, tứ tượng cân đối (ý chỉ phương thuốc có nhiều tác dụng). Tống Phụ chỉ vào phương thuốc nói: - Trong phương thuốc có hoàng kì bổ trung ích khí, thăng dương cố biểu là chủ dược, chủ dưỡng mệnh là ứng thiên; đảng sâm, bạch thuật, cam thảo ích khí bổ tỳ kiện vị, chủ dưỡng tính lấy ứng với nhân; kiêm trần bì điều trị khí cơ, đương quy bổ huyết hòa doanh là tá; thăng ma, sài hồ kết hợp sâm để ích khí thăng đề. Ít nhất theo dược lý, không thể bắt bẻ.
- Đây chỉ là may mắn đúng không? Trần Hi Lượng nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tưởng tượng được Tam Lang kê phương thuốc này lại sâu xa như vậy.
- Nhiều vị thuốc như vậy, số lượng lại không giống nhau, làm sao gọi là ăn may được. Không có mười mấy năm khổ luyện, không phải thần y trời sinh, không thể kê được phương thuốc như vậy. Tống Phụ nói xong mặt biến sắc nói: - Đây đúng là phương thuốc của một đứa trẻ mười tuổi kê sao?
- Cần gì đoán mò, gọi nó đến hỏi xem. Tô Tuân chen ngang nói.
Nhị Lang liền đi gọi Tam Lang vào, thực ra Tam Lang đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ. Dưới ánh mắt kỳ quặc của ba người lớn, trong lòng hắn không khỏi lo sợ… Không nhẽ cho rằng ta là yêu nghiệt mà đem đi thiêu? Mình xem trong sách có nói, khi quay lại quá khứ việc đầu tiên là phải giấu dốt, rêu rao giống như mình, e rằng không có mấy người.
- Tam Lang, ta hỏi cháu, phương thuốc này từ đâu mà có?
- Cháu, cháu cũng không biết, chính là từ trong lòng nhảy ra. Tam Lang không còn sôi nổi như tối hôm qua nữa, mà bắt đầu đóng giả ngây thơ.
- Nói láo, vậy tại sao trong lòng ta không nhảy ra được nào? Tô Tuân cười mắng một tiếng.
- Đúng rồi, sao không nhảy ra nào? Hai mắt Tam Lang vụt sáng, thiếu chút nữa là khiến Tô Lão Tuyền chẹn đứng họng.
Tống Phụ lại quay ra nhìn hắn ta đầy nghi vấn, cuối cùng thở dài một tiếng nói: - Trên thế gian quả nhiên có chuyện không thầy mà có thể giỏi được!
- Đương nhiên là có. Tô Tuân bộ dạng đương nhiên nói: - Chẳng phải thời xưa có Cam La mười hai tuổi làm tướng, Chu Du bảy tuổi đã điều binh sao. Nói đơn giản tại triều đại này, Vương Văn chính công, Dương văn công, Tống Tuyên Hiến công, còn có Yến tướng công hiện tại… Với lại gần đây nổi lên hai vị kia, chẳng phải là thần đồng mà người thường khó bề tưởng tượng đó sao?
- Lão Tuyền nói còn chưa dứt lời. Xem bộ dạng biện hộ gấp gáp của ông ta, Tống Phụ cười rộ lên nói: - Sao lại quên hai tiểu tử nhà ngươi?
-… Mặt Tô Tuân đỏ lên, lộ vẻ tự hào nói: - Đương nhiên, hai tiểu tử nhà ta đọc sách chỉ cần một lần, nghe thấycổ kim thành bại thì có thể giác ngộ được, đương nhiên cũng vượt xa được người thường rồi!
Tam Lang trừng to mắt, trong đầu chỉ có hai từ “Lão Tuyền”? Tô bá phụ Lão Tuyền? Tô Lão Tuyền? Cha của Tô Thức, Tô Tuân và Tô Tiểu Muội? Đúng rồi, đây là Mi Châu của Tứ Xuyên, chính là quê hương của Tô Đông Pha. Huyện Thanh Thần của chúng ta, hình như còn có mối tình đầu của Tô Đông Pha…
Tim hắn đột nhiên đập nhanh bình bịch, hận rằng không thể bổ nhào tới để xin chữ ký, cùng chụp hình! Kích động hơn là so với gặp cha của chính mình!
………
Tam Lang đã quá lo lắng, đời Tống lễ giáo so với đời Minh, Thanh không giống. Đây là một triều đại tự do và lãng mạn, vô cùng tôn sùng thần đồng. Từ đời Thái Tông, đã thành lập khoa đồng tử cho những nhi đồng có trí tuệ vượt xa người thường. Phàm đồng tử dưới mười lăm tuổi, có thể thông kinh, làm thơ, có kế sách cho triều đình, mà do thiên tử đích thân thử. Tống Thụ, Yến Thù, Khương Cái, Lý Thục, Thái Bá Hi vào thời Chân Tông, trước sau đều vào khoa đồng tử, được ban tặng cho thân phận tiến sĩ hoặc là học cứu. Trong đó có Thái Bá Hi của Phúc Kiến tuổi nhỏ nhất, chỉ có ba tuổi. Hoàng đế Chân Tông ôm nó vào trong lòng, vui mừng làm một bài thơ: - Thất mân sơn thủy đa tài tuấn, ba tuổi kỳ đồng ra khi thịnh!
Thần đồng là điềm lành của thời thịnh… Hoàng đế Chân Tông khẳng định nghĩ như vậy.
So với con cái nhà khác ba tuổi đã thi được tiến sĩ, năm tuổi làm quan, hắn ta mười tuổi có thể xem bệnh, quả thực là quá tầm thường.