- Nói thất truyền cũng không đúng, không phải cháu đã xem qua sao? Thật sự là một tiểu tử may mắn!
Tống Phụ lắc đầu nói:
- Cho nên khẳng định còn có bản sao lưu tại nhân thế, chỉ có điều người có được cuốn sách này cũng rất coi trọng, kiên quyết không cho người ngoài liếc qua. Tâm nguyện suốt đời của dược vương Tôn Tư Mạc đời Đường cũng chỉ muốn xem qua cuốn sách này một lần, ai ngờ nhiều lần bị Trọng Cảnh cự tuyệt, khiến y tức giận cảm thán mà viết trong sách “Giang Nam chư sư bí Trọng Cảnh yếu phương bất truyền”. Đợi tới khi trăm tuổi, y mới được xem cuốn sách này, cũng đem nội dung bệnh thương hàn chép vào cuốn “Thiên Kim Phương” của chính mình, thầy thuốc đời sau mới biết dùng thang Ma Hoàng trị thương hàn.
Trần Khác thấy Tống Phụ cùng Vương thúc đều không biết việc chỉnh lý của “Thương Hàn Luận” liền hiểu ra, tám trăm năm chiến loạn tang thương, những thứ quý giá của dân tộc đều bị mai một. Tuy nhiên hắn cũng không phải sử học gia, cũng không biết vì sao đời sau có được cuốn sách này, chỉ có thể tự luận:
- “Thiên Kim Phương” lấy phương thuốc làm chủ, mà bản “Thương Hàn Luận” ghi chép không được trọn vẹn, vả lại còn thiếu y lý cơ sở nhất, cho nên mới xuất hiện chuyện dùng loạn dược liệu.
- Vậy rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Tống Phụ hỏi.
- Theo chứng bệnh của Tô Tiểu Muội mà xem, quả thật là dùng thang Ma Hoàng để trị là hợp lý, khiến tà theo mồ hôi ra ngoài.
Trần Khác suy nghĩ một chút, cân nhắc từng câu từng chữ nói:
- Nhưng xích mạch của nàng vừa chậm lại vừa yếu, “Thương Hàn Luận” có nói qua, xích mạch trì trệ, là do doanh khí không đủ, huyết khí lại ít. Loại người này khí huyết rất yếu, không nên dùng Ma Hoàng làm đổ mồ hôi, bởi vì người bệnh không đủ chính khí, phục dùng loại dược liệu mãnh liệt như vậy sẽ làm cơ thể hỗn loạn, sẽ xuất hiện loại bệnh trạng như trên.
- Rốt cuộc nên giải quyết thế nào?
Vợ chồng Tô Tuân khó tránh khỏi gấp gáp, Trần Khác và Tống Phụ muốn bàn luận y đạo lúc nào chẳng được, không biết cứu người là quan trọng nhất hay sao?
- Trong “Thương Hàn Luận”, thang thuốc Chân Vũ có một điều, viết rằng: “Thái dương bệnh sẽ đổ mồ hôi, mồ hôi ra không thể hãm, thân thể vẫn nóng lên, cảm thấy sợ hãi, đầu váng, thân co giật, thang Chân Vũ chủ chi”, vừa đúng với bệnh của Tô Tiểu Muội. Trần Khác kết thúc câu chuyện, nhấc bút kê đơn thuốc: - Ba ngày sau khi dùng, lấy Thanh tâm hoàn, thang Trúc Diệp để thanh giải độc dư, người bệnh sẽ mau chóng hồi phục.
Người khác đến “Thương Hàn Luận” cũng chưa từng xem qua, tự nhiên cũng không có quyền lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn mà làm theo.
…….
Tô Tuân đi ra ngoài bốc thuốc, Trình phu nhân phải chiếu cố nữ nhi, liền để Bát Nương chuẩn bị một chút thức ăn cho Trần gia huynh đệ.
Bát Nương liền để Tô Triệt cùng Trần Khác đi trước. Trần Khác lại nói:
- Phía trước có Tống bá bá và cha ta, họ rất câu nệ, chúng ta không cần qua đấy.
- Được. Lúc này Tô Triệt nhìn Trần Khác bằng ánh mắt khác, đó là cảm kích cùng sùng bái! Tự nhiên cũng thuận theo nói:
- Ăn xong rồi thì tới phòng ta ngồi đi.
- Ý kiến hay. Trần Khác cũng muốn đi xem chỗ ở của Tô gia huynh đệ, nghĩ vậy, hắn liền nhỏ giọng hỏi:
- Sao vẫn chưa gặp Nhị ca ngươi vậy?
- Ôi...
Tô Triệt xấu hổ gãi gãi trán, do dự một chút, cuối cùng nhỏ giọng nói:
- Nhị ca ta bị cấm túc rồi.
- Bị cấm túc?
Trần Khác nhất thời có cảm giác đồng mệnh tương lân, khó hiểu hỏi:
- Y phạm sai lầm gì sao?
- Cái này...
Tô Triệt có phần không vui, người này sao lại tò mò như vậy? Ca ca ta còn chưa thấy mặt, liền hỏi han thân mật như vậy! Nhưng vừa nghĩ tới chuyện người ta từ rất xa tới cứu muội muội mình, cho nên một chút phản cảm kia liền biết mất, ôi, coi như là báo đáp ơn của hắn đi.
Nghĩ như thế, Tô Triệt liền thật thà nói:
- Lão sư ở thư viện không dạy ca ca ta.
- A, sao lại xảy ra chuyện này?
Trần Khác trừng to mắt, không thể tưởng tượng được Tô tiên lại bị trường học khai trừ!
- Nói ra chuyện này cũng dài...
- Nói ngắn gọn thôi...
- Ách, được rồi.
Tô Triệt liền nói:
- Vốn hai chúng ta đọc sách ở thư viện Thọ Xương, phu tử dạy chúng ta họ Lưu, là giáo sư tốt nhất Mi Sơn. Ca ca ta theo như lời nói của tiên sinh chính là “Sớm thông tuệ hết thảy”, hơn nữa y thông minh hiếu học, rất được phu tử yêu mến. Nhưng có đôi khi y không kìm nổi, mà vạch trần sai lầm trong bài giảng của phu tử, khiến phu tử bị sượng mặt.
- Ài…
Trần Khác gật đầu nói:
- Người có lòng dạ không được rộng rãi sẽ không thích bị người khác phá vỡ uy quyền.
- Lời của Tam ca thật chí lí.
Tô Triệt gật đầu, rất tán đồng với lời nói của Trần Khác. Y lại nói tiếp:
- Lại nói trước đó vài ngày, phu tử có làm một bài “Lộ Tư Thi”. Ngừng một chút, y ngâm nga vô cùng lưu loát: - “Lộ điểu khuy diêu lãng, hàn phong lược ngạn sa. Ngư nhân hốt kinh khởi, tuyết phiến trục phong tà.” (Tạm dịch: Cánh cò ngắm sóng xa, hàn phong lướt cát bờ. Ngư dân chợt kinh hoảng, phiến tuyết rượt gió nghiêng)
- Cũng không tệ lắm.
Dưới sự giám sát của phụ thân, Trần Khác đã tinh thông âm luật, giải nghĩa từ trong sách cổ, mà hai thứ này chính là máu thịt của thơ từ, tự nhiên cũng có năng lực bình phán thi từ.
- Phu tử cũng rất đắc ý, cho nên lấy nó làm bài thơ mẫu, giảng cho học sinh làm thơ như thế nào. Ca ca ta lặng lẽ nói với ta, bài thơ này không tồi, nhưng câu cuối phải sửa một chút mới thỏa đáng. Ca ca cùng ta thường xuyên đi tới hồ chơi, khi thì ngắm nhìn lông vũ trắng tinh của bầy cò trắng hạ xuống bãi lau sậy xanh rì bên hồ, phân rõ trắng đen, cảnh tượng rất đẹp. Ta còn chưa kịp khuyên y chớ có lên tiếng, vậy mà y đã giơ tay lên.
- Tiên sinh có hỏi chuyện gì, y đã đứng lên nói: Lão sư, học sinh cho rằng nên đổi “Tuyết phiến trục phong tà” thành “Tuyết phiến lạc kiêm gia” (phiến tuyết hạ lau non) sẽ thích hợp hơn.
Tô Triệt tiếp tục nói: - Thấy y sửa bài thơ đắc ý của mình, phu tử sửng sốt, sau đó liền không vui, nhưng ngẫm lại cũng phải thành thật nói:”Sửa rất tốt...”
- Sửa quả thật không tồi.
Trần Khác nói:
- “Lạc kiêm gia” (hạ xuống bãi lau sậy) so với ý cảnh ban đầu “Trục phong tà” (rượt gió nghiêng) còn trên một bậc.
Lời tuy nói thế, nhưng hắn lại sinh ra cảm giác đồng bệnh tương lân với Lưu phu tử... Lấy trình độ tri thức hiện tại của Trần Khác, làm thi điển tự nhiên sẽ không xuất hiện vấn đề về cách luật, dùng tiêu chuẩn cũng có thể khảo cứu. Nhưng thi từ không phải tổ hợp văn tự theo kiểu máy móc, cao độ của nó được quyết định bởi sự tài hoa của tác giả. Càng nỗ lực cũng chỉ làm ra bài thơ có đủ tư cách mà thôi, nhưng muốn tăng lên tới trình độ nghệ thuật, phải là người có thiên tài văn chương.
Trên con đường thi từ, Trần Khác và Lưu phu tử kia giống nhau, đều là người thường, há có thể so được với Tô tiên người ta?
- Như vậy chẳng phải là người ta có lòng rộng lượng sao?
Trần Khác không kìm được lên tiếng thay cho Lưu phu tử kia.
- Nhưng phu tử còn nửa câu sau nữa... “Ta không xứng làm thầy ngươi”.
Tô Triệt buồn bực nói:
- Hôm sau liền gọi cha ta tới thư viện và nói: “Ta không thể dạy được đứa con thần đồng của ngươi nữa, ngươi đi chỗ khác mời người cao minh hơn đi!”. Cha ta khuyên mãi, tiên sinh cũng không chịu thu nhận y. Tính tình cha ta lại không được tốt lắm, liền châm chọc tiên sinh hai câu, kết quả ngay cả ta tiên sinh cũng không dạy.
Tuy rằng y kiêng kỵ người trên, cũng không nói tới nội dung châm chọc của Tô Tuân, nhưng phỏng chừng là “Ngươi không chỉ không đủ tài hoa, khí lượng cũng không đủ”, v...v... Trần Khác nghe vậy cũng cười khổ nói:
- Chuyện này có gì đâu, chỉ sửa ba từ của bài thơ, nói khai trừ là khai trừ, con mắt của vị lão sư này cũng không vượt qua được sống mũi.
- Cũng không thể nói như vậy.
Tô Triệt là người phúc hậu, không muốn đem trách nhiệm đổ lên người lão sư:
- Kỳ thật tiên sinh đã nhịn ca ca ta rất lâu rồi, có điều lúc đó rốt cuộc không kìm nổi nữa.
- Cũng đúng, gặp trường hợp như vậy, ở trong mắt những học sinh khác, giáo sư còn không bằng ca ca ngươi đấy.
Trần Khác gật đầu nói:
- Như thế người ta còn dạy được học sinh sao?
- Ôi...
Tô Triệt lắc đầu nói:
- Cái gì ca ca ta cũng tốt, chỉ có một thứ không tốt là trong lòng không giấu được thứ gì, nghĩ đến cái gì liền phải nói ra mới được.
Nói đến đây, hắn bỗng kinh hãi phát giác, chính mình từ khi nào lại không có lòng giấu diếm tên Trần gia Tam Lang này vậy? Quả thật là không giống mình tí nào.
Lúc này, Tô Bát Nương đã kéo ra hai cái bàn từ phòng bếp di ra, bởi vì là lễ Hàn Thực nên chỉ có thể ăn món ăn nguội đã chuẩn bị từ trước, cho nên việc nấu nướng cũng được giảm bớt.
Trần Khác và Tô Triệt vội vàng đi qua hỗ trợ, Tô Bát Nương rất thích vị tiểu đệ Trần gia tư thế oai hùng đĩnh đạc, lại rất có bản lĩnh này, nàng dịu dàng cười nói:
- Không cần Tam Lang động tay đâu, mau mau đi rửa tay rồi dùng cơm thôi.
………
Thức ăn được mang lên, Trần Khác có thể thấy, Tô gia đã bỏ ra rất nhiều tâm ý, nhưng vẫn kém hơn nhiều so với bữa cơm nhà mình... Xem ra mấy năm nay Tô gia cũng không dư giả gì.
Dùng xong một tô mì nguội, ăn hai miếng bánh ngọt, Trần Khác thấy Tống Phụ có ý đồ đề ra nghi vấn “Thương Hàn Luận”, lại khẩn trương nháy mắt với Tô Triệt, cuối cùng hắn đành cáo lỗi với nhóm người lớn mà rời bàn.
Ra cửa, Trần Khác giống như dùng ảo thuật lấy ra hai miếng bánh ngọt Thanh đoàn tử (bánh có màu xanh nhuộm từ cây cỏ), nói:
- Đi đưa cơm cho ca ca ngươi thôi.
- Đi…
Nhìn bánh Thanh đoàn tử trong tay hắn, Tô Triệt mỉm cười, sau đó ngượng ngùng lấy trong tay áo ra một cái bánh táo.
Trình thị và Bát Nương đều túc trực ở phòng Tiểu Muội, hậu viện vô cùng im ắng, hai người liền rón rén tới đông sương phòng, đã thấy trong phòng thắp đèn từ bao giờ.
Trên cửa hiển nhiên có khóa, Tô Triệt đập đập cửa sổ, nói:
- Nhị ca.
Bên trong liền truyền tới thanh âm thiếu niên:
- Đồng Thúc, Tiểu Muội thế nào rồi?
Nói xong liền đi ra mở cửa sổ.
- Đã uống thuốc rồi, còn đang nghỉ ngơi.
Tô Triệt vừa nói, một bên liền lẻn vào, sau đó Trần Khác cũng theo vào.
- Tam ca, đây là Nhị ca ta, Tô Thức, tự là Hòa Trọng.
Lại nói với thiếu niên môi hồng răng trắng, hai mắt linh động:
- Nhị ca, đây là Trần gia Tam ca, chính là người khám bệnh cho Tiểu Muội đó.
Rốt cuộc cũng gặp được vị Tô tiên trong truyền thuyết, Trần Khác lại có điểm thất vọng, không phải thiếu niên này có bộ dạng khó coi, mà ngược lại, bộ dáng của y thật dễ nhìn, làm cho người ta thật sự không thể so sánh tiểu hậu sinh có bộ dáng tuấn tú này với hình vẽ mô tả Tô mặt râu tai to, mặt lớn, râu rậm, bụng to.
“Thần tượng à, người vẫn chưa có râu...”
Trần Khác không khỏi thất vọng thầm than: “Ta đây còn sùng bái làm gì nữa?”
- Ngươi chính là Trần gia Tam Lang?
Hắn thất thần, Tô Thức lại không thất thần, vẻ mặt kích động giữ chặt tay hắn nói:
- Ta đã sớm nghe đại danh của ngươi, quả thật ta khâm phục ngươi chết mất!
- Ách, Tô tiên khâm phục ta? Trần Khác giật mình, nhìn gương mặt thanh xuân tràn đầy hưng phấn của Tô Thức, chợt âm thầm buồn cười: “Nào có cái gì mà Tô tiên? Chẳng qua là đứa trẻ bình thường mà thôi, chờ thời điểm ngươi tu thành Tô tiên, ta sùng bái cũng không muộn...”