Mấy người huynh đệ của Trần Khác, Đại Lang Nhị Lang muốn thi cử, tất nhiên là phải ở lại đất Thục. Lục Lang mới mười hai tuổi, thân thể còn chưa phát triển hết, làm sao dám cho đi xa nhà? Trần Khác nhắn nhủ Tứ Lang Ngũ Lang chú ý chăm sóc đệ đệ. Ở huyện Thanh Thần, có đám nhà giàu Lý, Phan, Đồ, Tiền, ai dắm bắt nạt Lục Lang? Trần Khác chỉ lo lắng y đi ức hiếp người khác thôi.
Nhưng khi hắn nói muốn đi, Lục Lang tiểu tử kia khóc nháo đòi đi theo cùng. Trần Khác đương nhiên là trấn áp không lưu tình chút nào. Ngày xuất phát, hắn liền khóa Lục Lang ở trong phòng, sau đó đưa chìa khóa cho Tứ Lang, bảo Ngũ Lang canh cửa, chờ thuyền đi rồi mới thả nó.
Trên bến tàu, nghe nói Trần Khác phải ra Xuyên, các bà con đều đến đưa tiễn. Có người gửi hắn lộ phí, có người gửi hắn thức ăn, còn có quần áo, đủ loại vật phẩm thiết yếu chất thành núi nhỏ. Trần Khác cười khổ nói: - Đi ra bên ngoài, có câu là ‘Tiền không lộ ra ngoài”. Mọi người gửi ta nhiều như vậy, không sợ ta bị kẻ xấu dòm ngó sao?
Bà con đều lắc đầu nói: - Kẻ xấu thấy Tam Lang, cũng phải đi đường vòng.
- Hắc… Trần Khác dở khóc dở cười nói: - Đây là mọi người khen ta hay là chửi ta đây?
Vui đùa một lúc, Trần Khác lên thuyền. Bà con biết ý mà không không đuổi theo, để hắn cùng anh em Tô gia nói lời tạm biệt.
- Tam Lang thật sự là nhân duyên tốt, riêng giày nón đã có mấy chục cái. Hơi ấm gia đình luôn là nơi dưỡng dục nâng niu con người ta nhất. Bát Nương bản thân đã phục hồi được bảy tám phần, che miệng cười nói: - Chuyện này khiến tỷ tỷ không dám mang lễ vật ra tặng đệ.
- Như thế sao được. Trong lòng ta Bát Nương tỷ quan trọng như mẹ của ta vậy. Trần Khác ha hả cười nói. Cái gọi là “Trưởng tẩu như mẹ”( Trường tẩu: vợ anh trai), tên này không có lúc nào là không ám chỉ nàng.
- Chỉ biết nói bừa. Bát Nương hỏi đỏ mặt, đưa một túi đồ nặng cho hắn nói: - Trong túi này đều là quần áo dựa theo dáng người của đệ mà may, cũng không biết có vừa hay không? Nói xong che miệng cười nói: - Đúng rồi, bên trong còn có túi hương do Tiểu Muội tự tay làm.
- A! Trần Khác cảm thấy hứng thú, đưa tay vào trong túi quần áo mò. Lại bị Tiểu Muội ngăn lại, nàng đỏ mặt nói: - Không được xem! Dừng lại một chút, âm thanh lại nhỏ lại như muỗi kêu: - Không cho người khác nhìn thấy…
- Không xem thì không xem… Trần Khác thu tay lại, cười nói: - Phải chia xa một năm, còn không cười một cái cho Tam ca?
- Đi chết đi! Từ lúc gặp nhau, Tiểu Muội đều bĩu miệng dè môi. Bốn năm qua, hai người đều kề cận sớm tối. Tiểu Muội từ một cô bé đơn thuần, nay cũng dần dần trưởng thành. Trong lòng nàng, Trần Khác có địa vị không thua kém gì cha và huynh. Nghĩ đến phải từ biệt một năm, nàng làm sao có thể cười được?
Chỉ thấy nàng dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn giữ lấy túi quần áo, chỉnh trang gọn gàng rồi nói:
- Đi ra ngoài, không nên làm bừa giống như ở nhà. Có đôi khi nên nhịn một chút, nhường một chút, đừng lúc nào cũng ương ngạnh.
- Ừm, ta biết rồi. Trần Khác gật đầu cười nói: - Cường long không áp chế đầu xà đâu!
- Đi ra bên ngoài, ngàn vạn đừng lộ ra tiền tài. Trên người nên mang theo mấy vụn bạc, còn lại đều giữ kín đi, đừng cho người khác nhìn thấy.
- Ừ, tiền tài sẽ không lộ ra.
- Không được đi đường nhỏ, không được đi thuyền nhỏ, không đi ở những nơi ít người. Nếu lọt vào tay bọn cướp bóc, thì bảo toàn tính mệnh là quan trọng nhất, tiền cứ đưa bọn chúng là được.
- Ừ, tiền tài là vật ngoài thân.
- Phải chú ý ăn uống. có thể ăn nóng, không ăn lạnh, ba bữa cơm phải ăn đúng giờ, không uống nước lã. Nếu chẳng may đổ bệnh, nhất định phải nghỉ ngơi, khỏi bệnh rồi mới lại lên đường. Tuyện đối không được cậy mạnh.
- Ừ…
- Đi ra bên ngoài, không được uống nhiều rượu, uống nhiều hỏng việc, còn không tốt cho sức khỏe nữa.
- Ừ…
- Đi ra bên ngoài, không nên bị những cô gái xưng “Bán mình chôn cha”, “Cơ khổ không nơi nương tựa” lừa bịp, phần lớn họ đó đều là lừa tiền, còn để cho bọn cường đạo sờ…
- Hắc… Trần Khác kiên trì nghe nàng dặn dò, cuối cùng vẫn có chút không kiên nhẫn.
- Tiểu Muội, đừng lo lắng Tam ca như vậy. Tô Thức đứng bên cạnh cũng ồn ào cười nói: - Tốt nhất là đi cùng hắn, trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
- Về sau đừng hy vọng muội truyền tin cho Vương Phất. Tiểu Muội liếc Nhị ca một cái, Tô Thức liền biến sắc, lại thay đổi giọng điệu: - A, Tam ca a, những lời muội muội nói, cần ghi nhớ trong lòng. Ta biết huynh có khả năng nghe qua là nhớ nên không cần viết ra. Mỗi ngày, sáng sớm cùng trước khi đi ngủ phải ôn lại một lần, ngàn vạn lần đừng quên… Lời nói còn chưa dứt, đã bị Trần Khác và Tiểu Muội đạp khỏi thuyền.
- Được rồi, ta đi đây! Trần Khác là người trực tính, không thích sự mè nheo. Hắn tiện tay đem một cây trâm cắm vào tóc của Tiểu Muội, cười nói: - Hai người trở về đi. Trở về cố gắng ăn nhiều, cho vài bộ phận trên người mau chóng lớn.
- Chỗ nào vậy? Tiểu Muội sửng sốt, chợt lại tỉnh ngộ, hai tay che trước ngực, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: - Tam ca là kẻ xấu, không để ý tới huynh nữa! Nói xong liền lôi kéo tỷ tỷ rời thuyền. Đi một nửa lại quay đầu lại, làm mặt quỷ nói: - Huynh ngày nào cũng phải nghĩ đến ta đấy!
- Quên sao được. Đi thôi! Trần Khác cười đấm Tô Triệt một quyền nói: - Sau này còn gặp lại.
- Ừ, sau này còn gặp lại. Khuôn mặt vốn trước giờ nghiêm nghị của Tô Triệt, đột nhiên giãn ra cười nói: - Tiểu Muội phu! Đây là trả thù hôm trước y bị gọi là “Cậu em vợ”.
- Xem ta đánh đây! Trần Khác làm bộ muốn đánh, Tô Triệt vội vàng rời thuyền.
Người chèo thuyền cúi người thu dây thừng lại, rút về ván đi. Trần Khác và Tống Đoan Bình đứng trên mép thuyền, hướng mọi người trên bờ vẫy tay chào từ biệt.
Những người trên bờ cũng đều vẫy tay. Tiểu Muội không còn bộ dáng mạnh mẽ như trước, mà dựa vào trên người tỷ tỷ.
Bát Nương cảm thấy bả vai mình vừa ấm lại vừa ướt, nhìn sang thấy Tiểu Muội đã khóc sướt mướt, trong lòng than nhẹ một tiếng… Nhưng khi nàng ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy trâm gài tóc trên đầu Tiểu Muội, nàng quả thật không tin vào mắt mình.
Đây là một cái trâm cài nạm ngọc. Phần nền hình chiếc lá tết lại bằng tơ vàng, ở giữa là một bông hoa ngọc, xung quanh bông hoa là những chiếc lá, giữa bông hoa khảm một viên châu tròn trịa. Ở cuối trâm cài cùng hai bên còn khắc một con ong mật. Trâm cài trang sức hoa lệ, tinh xảo vô cùng, vừa quý báu lại không mất sự đáng yêu, rất thích hợp cho thiếu nữ đeo, còn vì hiếm thấy nữa.
Nàng còn nhớ rõ. Vị mẹ chồng Tống thị kia, từng khoe với mình một cây trâm vàng giống như vậy. Nghe nói là của hồi môn của nhà mẹ đẻ, giá trị phải hơn trăm ngàn tiền…
Tuy rằng Bát Nương đối với tiền tài không quá mặn mà, nhưng ít ra cũng có thể thấy trong lòng Tam Lang, Tiểu Muội vẫn là giữ được vị trí trọng yếu.
Chỉ có điều vừa nghĩ tới, người này đem một vật trân quý như vậy tùy ý gắn lên tóc muội muội, một lời nói cũng không có, Bát Nương chỉ biết dở khóc dở cười, đây là dạng người gì vậy?
….
Thuyền đã đi được thật xa, không còn thấy được bến tàu và mọi người nữa.
Lúc này, Trần Khác cùng Tống Đoan Bình mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đuôi thuyền. Cuối cùng dừng ở đuôi thuyền, có một vị hòa thượng đầu đội nón tre lớn, mắt thanh mày tú ngồi khoanh chân tụng kinh niệm Phật. Trước người hòa thượng có một đôi guốc gỗ, một bát cơm sứ cùng một cây thiền trượng. Đúng là một vị “vân thủy tăng”. (chỉ tăng nhân đi khắp nơi bái sư học pháp, hành tung bất định như mây nước)
Nhưng nhìn vị hòa thượng vân thủy ưa nhìn này, Trần Khác và Tống Đoan Bình lại cảm thấy buồn rầu. Bởi vì vị tăng nhân trẻ tuổi có pháp danh là Huyền Ngọc này, chính là Vương Phương - con trai duy nhất của sơn trưởng thư viện Trung Nham, thuở nhỏ xuất gia ở núi Nga Mi. Từ hôm qua gặp nhau, y tổng cộng chỉ nói ba câu:
- A Di Đà Phật, bần tăng Huyền Ngọc, gặp qua Trần thí chủ.
- A Di Đà Phật, bần tăng có một bộ áo, một cái bát là thấy đủ.
- A Di Đà Phật, đa tạ Trần thí chủ…
Từ sau khi lên thuyền, y không quan tâm người khác náo nhiệt, mà liền ngồi xuống gần đuôi thuyền tụng kinh. Một tư thế có Phật tổ ở trong lòng, mọi sự đều không bận tâm…Vị hòa thượng trẻ tuổi này là điển hình của người đã bị tôn giáo tẩy não thành công.
- Sao ta cảm thấy, sơn trưởng là lo lắng đứa con, nên mới bảo chúng ta làm bảo tiêu? Tống Đoan Bình nhỏ giọng nói.
- Sơn trưởng không phải là người nông cạn. Trần Khác vỗ vỗ vai của y, nhỏ giọng nói: - Ông ấy còn có thâm ý khác.
- Có thâm ý gì?
- Sơn trưởng nay đã già, chỉ còn một đứa con trai này, mà lại là một hòa thượng… Trần Khác khóe miệng lộ ra vẻ cười quái dị: - Có ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội nặng nhất đó!
- À… Tống Đoan Bình trừng to mắt, vừa muốn nói chuyện, lại cảm thấy dưới chân rung lên. Y cúi đầu nhìn, thì ra là mình đạp lên cửa khoang thuyền.
Y nhảy dựng lên, cửa khoang thuyền liền bị một người mở ra. Một người thanh niên đen nhẻm trần truồng từ bên trong nhảy ra, mồ hôi đổ đầy người kêu lên: - Suýt nữa là ta chết ngạt…
Vừa nhìn người nọ, Trần Khác kêu lên: - Đệ, sao đệ lại ở đây?
- Ca a… Không phải Ngũ Lang là ai? Y cúi đầu, mặt mang vẻ đau khổ, cẩn thận nói: - Các huynh vừa đi khỏi cửa, ta liền lén lút đi theo… Hóa ra y thừa dịp mọi người nói chuyện ở bến tàu, liền bơi sông đi lên thuyền, trốn ở đáy khoang thuyền này. Vốn y định qua ngày hôm nay mới ló đầu ra, ai ngờ mới một canh giờ, suýt nữa chết ngạt, liền khẩn trương nhảy ra ngoài.
- Đệ sớm đã đọc đủ sách, chính là muốn cùng ca ca đi ra ngoài học hỏi. Người thanh niên đen nhẻm đan hai tay cầu xin nói: - Ca ca vạn lần đừng đưa đệ trở về.
- Đúng là làm bừa… Trần Khác lấy ra chiếc khăn, lau mồ hôi trên mặt y, tức giận nói: - Đi ra rồi thì ra luôn đi.
- Đa tạ ca ca… Ngũ Lang liền nở nụ cười, cộc lốc nói: - Có đệ đi theo, ca ca, không cần làm việc vặt.
- Ai… Trần Khác thở dài nói: - Sao không nói thêm một kẻ ăn cơm chùa đi.
- Đệ ăn ít là được… Ngũ Lang đáng thương nói.
Bất kể như thế nào, một nhóm bốn người kỳ quái đã bắt đầu hành trình rời Tứ Xuyên. Bọn họ đi thuyền được nửa tháng, qua hai nghìn dặm thủy lộ mới đến Trường Giang Tam Hiệp… Từ lúc này trở đi, mới coi như là đi ra khỏi đất Thục.