Trần Khác nói chuyện không chút kiêng nể. Làm cho Tống Đoan Bình to gan cũng phải ra khẽ ho, ra hiệu cho hắn nên có chừng mực.
Nhưng tính tình của Trần Khác một là không làm, đã làm là làm cho trót. Hắn đấm mạnh một quyền lên tường, làm cho bụi rơi xuống: - Ai cũng có đạo lý riêng của mình, không ai nói được ai. Nhưng ta tin tưởng một điều, “bát đại chi suy, thủy vu nhân tâm” (tám đời suy vong bắt nguồn từ nhân tâm), nếu dân chúng bắt đầu làm “phản tặc”, thì vương triều đó nhất định đã có vấn đề lớn, cuối cùng cũng không thể giấu diếm được! Trên người nếu có khối u ác tính, nhất định phải cắt bỏ ngay lập tức, không được chần chừ. Đừng lúc nào cũng lưu luyến cái vỏ bọc “Thái bình thịnh thế”! Bọc càng chặt thì khối u ác tính càng để lâu càng lại nguy hiểm!
Thấy đối phương bình tĩnh không nói lời nào, Trần Khác thở dài nói: - Ta là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể. Lúc này nói những lời không an phận như vậy làm người Triệu gia các người không hài lòng… Hắn nói xong tự mình cười giễu nói: - Dù sao ta cũng nhất thời nói ra cho sướng miệng, chỉ mong các ngươi nhân từ với ta cũng như văn võ Lĩnh Nam …
- … Triệu Tông Tích vốn trời sinh có một gương mặt lúc nào cũng bình thản. Nhưng giờ phút này gương mặt ấy lại biến thành âm u , hiển nhiên là đã bị hắn làm cho đau nhói. Một lúc lâu sau, mới thở dài ra thật mạnh nói: - Ngươi rất xem thường người Triệu gia chúng ta… Tuy nhiên việc này cũng không thể trách được, sau thời của Triệu Khuông Dận (người kiến lập triều Tống), hoàng đế ba đời triều Tống dù so sánh thế nào thì cũng đều là mất mặt, khiến tâm huyết dũng khí của dân tộc Hoa Hạ từ lúc khai quốc mất hết, làm sao có thể khiến cho người khác coi trọng?
- Chỉ hy vọng các ngươi chứng minh là ta sai… Trần Khác mặt không chút thay đổi nói.
Triệu Tông Tích nghe vậy thì cứng miệng. Sau một hồi lâu lại lắc đầu chua xót nói: - Ta cũng đành bất lực…
- Người bên ngoài là phụ thân của ngươi à. Trần Khác thản nhiên nói: - Ta mặc dù là thường dân, cũng biết Quận vương Bắc Hải và đương kim Hoàng thượng có không ít giao tình. Thiên hạ không có ai mà không biết, Quận vương Bắc Hải Triệu Duẫn Bật là bạn chơi cùng với đương kim Hoàng đế khi còn là Thái Tử, tình cảm hai người rất tốt, đã vượt qua tình cảm quân thần bình thường. Năm đó, Hoàng thượng không thể sinh thái tử ra trước, còn chọn một đứa con trai của Triệu Duẫn Bật cùng đứa con của vị một Vương gia đem vào cung nuôi nấng.
Trần Khác nghĩ, nếu có thể nhờ vị Quận vương Bắc Hải giúp đỡ truyền đạt đến bề trên, chắc hẳn tốt hơn tên Dư Văn Soái chó má kia nhiều.
Triệu Tông Tích suy sụp nói: - Cha ta cũng không thể nào nói. Về phương diện báo chuyện lên , ông ấy cũng không thế nào dây dưa vào quá sâu, huống chi việc này … Hơn nữa vụ án này lại rất lớn.
- Coi như ta chưa từng nói. Trần Khác khoanh tay dựa vào tường, trong lòng đầy tức giận.
- … Thấy hắn như vậy, Triệu Tông Tích cảm thấy trên mặt nóng rát, thở dài một hơi, khàn giọng nói: - Trước hết để ta dẫn các ngươi đi ra ngoài.
- Cho tất cả mọi người rời khỏi đây một trăm bước. Sau đó ta muốn một chiếc xe có hai ngựa, chuẩn bị nước và lương khô… Tốt nhất là do đầu bếp của vương phủ làm. Nếu là Vương gia nói thì đương nhiên sẽ yêu cầu cao hơn một chút. Trần Khác suy nghĩ một chút lại nói: - Cho một người đánh xe nữa, chúng ta sẽ không đánh xe.
……
Tất cả mọi người đều lui ra ngoài, chỉ còn vị Quận vương Bắc Hải bên trong. Xe ngựa cũng đã tới dưới lầu, cũng chỉ có một gã đánh xe.
Đương nhiên Trần Khác cũng thả ra hai thiếu nữ theo đúng ước định.
- Ca… Nữ tử quận chúa khi được thả ra, cuối cùng cũng rơi nước mắt, kéo Triệu Tông Tích nói: - Chúng ta đi cùng nhau đi.
- Ngu ngốc! Triệu Tông Tích bỏ tay nàng ra, dùng giọng đáng tin cậy nói: - Lập tức đi xuống.
Sau khi quận chúa đã đi xuống, Tống Đoan Bình không khỏi lắc đầu nói: - Có người ca ca như ngươi vậy sao, đối với muội muội như hoa như ngọc hung dữ như vậy.
- … Triệu Tông Tích lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái khiến Tống Đoan Binh nhịn không được rụt cổ lại. Muội muội đã thoát ra, y cũng không còn gì cố kỵ, gương mặt lạnh như tiền lại lộ ra.
Trần Khác cũng không để ý đến sắc mặt của hậu duệ hoàng tộc, quay mặt nói với Tống Đoan Bình: - Đi kiểm tra xe đi.
- Ừ. Tống Đoan Bình dẫn đầu đi xuống kiểm tra một chút. Sau khi thấy không có vấn đề, thì huýt sáo một tiếng.
Trần Khác và Ngũ Lang một trái một phải mang theo Triệu Tông Tích đi xuống lầu. Hai thanh đao bóng loáng đặt trên cổ y. Hòa thượng Huyền Ngọc cắt một mảnh vải cột vào đầu, đi theo để cản đằng sau lại.
Đợi tất cả mọi người đã lên xe, Trần Khác đóng cửa xe lại thì nghe một âm thanh uy nghiêm nói: - Xin dừng lại một chút!
Liền thấy một người trung niên giống với Triệu Tông Tích chừng tám phần, cùng với vài tên tùy tùng hộ vệ đi tới. Đây có lẽ chắc là vị Quận vương Bắc Hải.
- Vị tiểu hữu này. Quận vương Bắc Hải nhìn Trần Khác, chắp tay lại nói: - Đa tạ ngươi đã không làm tổn thương đến tiểu nữ.
Trần Khác cũng không lên tiêng, lạnh lùng nhìn ông ta, hiển nhiên là vẫn còn tức giận.
- Ta đã nghe tiểu nữ nói về cảnh ngộ của các ngươi gặp phải. Quận vương Bắc Hải thở dài nói: - Cũng biết được câu trả lời của tiểu khuyển. Tuy nhiên, có một số việc nó cũng không được rõ ràng lắm.
- Ồ… Trần Khác cuối cùng cũng có phản ứng.
- Lão phu cam đoan với các ngươi ba việc. Bắc Hải quận vương đưa ba ngón tay lên nói: - Một là sẽ không tiết lộ việc này ra ngoài, sau này cũng không truy cứu, cũng không trả thù. Thứ hai là vụ án của phụ thân ngươi, ta tuy không thể công khai đề cập tới, nhưng ta tự tin có phương thức riêng để báo cho quan gia. Ba là, cho dù cuối cùng không thể thay đổi được mọi việc, ta cũng sẽ cố hết sức để các ngươi không bị liên lụy, không ảnh hưởng đến tiền đồ của các ngươi.
Ba hứa hẹn này mỗi cái đều nặng tựa ngàn cân, Trần Khác đương nhiên biết nên trả lời như thế nào: - Vương gia lấy ân báo oán, tiểu nhân cũng cảm thấy xấu hổ trong lòng. Nếu như phụ thân có thể được cứu, nhất định sẽ đến nhà nhận tội. Hắn dừng một chút nói: - Ta cũng sẽ cam đoan với Vương gia, sẽ không làm tổn thương đến tiểu Vương gia.
- Tốt, chúng ta một lời đã định! Quận vương Bắc Hải đưa tay lên, thị vệ ở xa xa chậm rãi mở cửa.
Trong đội tùy tùng vệ sĩ vương phủ, xe ngựa từ từ đi ra đường cái.
Trên đường cái, đầy những quan sai Đề hình ti (quản lý sự vụ tư pháp), sương quân của Hành Châu, cùng với một đám cấm quân cao lớn đang lục soát từng nhà tìm gian tế.
- Không hay rồi, tự điển của ta! Nhìn tình hình qua kẽ hở ở màn xe, Trần Khác lạnh trong lòng nói.
- Ha ha… Ngũ Lang cười thô lỗ, tháo một bao đồ trên vai xuống. Tự điển của hắn đương nhiên vẫn yên lành, được bọc giấu kín bên trong giấy dầu.
- Hắc… Trần Khác lau mồ hôi, thở ra một hơi nói: - Thứ này không thể nào để mất.
- Đúng vậy, là tín vật đính ước của Tiểu Muội a. Tống Đoan Bình cười quỷ dị nói.
- Bới hóng hớt đi. Trong lòng Trần Khác nghĩ, trách không được tiểu Vương gia sắc mặt không tốt với y, tên này mở mồm là chuyên môn làm người ta phải bẽ mặt. Hắn thở dài một tiếng nói: - Từ điển này có thể làm người khác cảm thấy dễ chịu…
Một câu không đầu không đuôi, nhưng bọn Ngũ Lang đều biết rõ. Lúc bọn họ ra Xuyên, đều là một đám tiểu tử không tim không phổi, đơn giản khoái hoạt, hiện tại lại bị cuốn vào một trận đấu tranh tuyệt vọng. Là một người trẻ tuổi không quyền không thế, không có nơi dựa vào, không có bằng chứng. Tựa như một chiếc lá khô trôi trên suối, rất khó để không bị tuyệt vọng và bất lực bao trùm.
Điều duy nhất có thể làm bọn họ thả lỏng một chút là nhớ lại những kỉ niệm tốt đẹp…
….
Im lặng chạy một đoạn tới cửa thành, lúc này bầu trời cùng vừa mới sáng, cửa thành cũng được mở.
Đề hình ti tăng quân số lên, tất cả các chiếc xe qua lại, đều phải xuống xe chịu sự kiểm tra.
Đám người Trần Khác đều có chút hồi hộp, nhưng vệ sĩ đi đầu đưa ra một lá cờ màu vàng. Đám quan sai lập tức vội vàng rút lui mở cửa thành cho bọn họ ra mà không dám kiểm tra.
Xe ngựa cứ nghênh ngang mà đi, chỉ để lại một những âm thanh xì xào bàn tán.
Ra khỏi thành, cuối cùng mọi việc cũng đã trầm tĩnh lại. Trần Khác hướng tiểu Vương gia nói: - Ngươi cho đám vệ sĩ dừng lại đi, đi thêm ba mươi dặm nữa ta sẽ để ngươi trở về.
Triệu Tông Tích luôn trầm tư trên đường đi bỗng nhiên nói: - Các ngươi… Các ngươi định làm gì tiếp theo?
- Ngươi có ý kiến nào hay sao? Trần Khác nhìn y.
Triệu Tông Tích trầm giọng nói : - Ta nghĩ có một người, ông ta có thể giúp các ngươi.
- Người nào?
- Lư Lăng công. Triệu Tông Tích nói từng chữ : - Ngày hôm trước có nghe nói ông ta hộ tống linh cửu của Thái phu nhân đến huyện Lư Lăng, từ đây đến đó khoảng sáu trăm dặm, mặc dù không gần nhưng cũng không xa. Đối với Trần Khác, y cũng nói nhiều hơn một chút.
- Ta đã từng nghĩ tới Âu Dương công, nhưng lão đang có tang sự. Trần Khác lắc đầu nói: - Làm sao có thể rước lấy chuyện phiền toái này?
Triệu Tông Tích lộ ra một nụ cười hiếm hoi nói: - Đó là do ngươi không biết Lư Lăng công. Ông ta là người chuyên môn tìm phiền toái, làm sao có thể sợ phiền toái được.
- Nói cứ như ngươi biết nhiều lắm. Tông Đoan Bình bĩu môi nói: - Ta biết được lão đã bị điều đi phòng thủ mười năm, mười năm trước ngươi bao nhiêu tuổi?
- Ngươi… Triệu Tông Tích là hậu duệ của hoàng tộc, bình thường làm gì có người nào dám nói chuyện với y như vậy.
- Ngươi cũng đừng nóng giận, ý của lão Tống là, mười năm lòng người sẽ thay đổi, huống chi là bị điều đi mười năm phòng thủ. Trần Khác thở dài một tiếng nói: - Dư Võ Khê mà ngươi cực kì sùng bái, hình như giống với bốn vị gián quan kia(*)… không như đám quan liêu ngấm ngầm làm việc xấu xa thì phải?
- Này… Triệu Tông Tich bị Trần Khác nói chặn lại, thở dài nói: - Mọi người ở kinh thành đều nói, núi xanh dễ đổi, Âu Dương cũng khó dời. Cha ta còn gọi lão là “Lương tâm của Đại Tống”!
- Vậy ta sẽ tin ngươi thêm một lần nữa? Thật ra Trần Khác cũng đã sớm nghĩ đến. Có thể mời được lão tiên sinh Âu Dương “Mọi người đều say chỉ ta tỉnh” giúp đỡ hay không? Nhưng việc Dư Tĩnh Dư Văn soái đã khiến hắn hết lòng tin với các danh thần Đại Tống rồi. Hiện tại chỉ hi vọng vị Lục Nhất công này không từ một thanh đao mổ lợn bị năm tháng mài mòn thành trái chuối mềm…
Triệu Tông Tích tâm tình rầu rĩ nói: - Ta xin ngươi đó.
Trần Khác và Tống Đoan Bình ăn ý, nói như thật: - Việc này quan hệ đến hình tượng của hoàng gia, có thể xoay chuyển hay không phải xem lần này rồi.
- … Tiểu Vương gia cũng hết biết nói gì.
Xe ngựa chạy hơn ba mươi dặm, Trần Khác mở cửa ra, Triệu Tông Tích cũng không đi xuống mà nói: - Nếu ta rời khỏi, ngươi không sợ thị vệ của nhà ta đuổi giết sao?
Trần Khác trừng to mắt: - Khốn! Cha ngươi không biết xấu hổ như vậy sao?
- Cha ta đương nhiên là không, nhưng khó nói sẽ không có thị vệ tự tiện làm việc. Nói chung là không thể không có lòng phòng bị. Tiểu Vương gia nghiêm trang nói: - Cho nên ta phải đi theo các ngươi thêm một hồi nữa…
Lúc này ngay cả tiểu hòa thượng và Ngũ Lang cũng phải há miệng. Trong lòng Trần Khác nghĩ, hay đây là cái gọi là hội chứng Stockholm (là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình) trong truyền thuyết? Chẳng lẽ tên này bị bắt cóc đến nỗi nảy sinh tình cảm ?
Nếu biết sớm như vậy, lúc trước nên bắt tiểu quận chúa đi theo.