Về sau sắp xếp thứ tự, Triệu Tông Tích chỉ nhỏ hơn Trần Khác bảy ngày tuổi. Trần Khác là lần đầu tiên rời Tứ Xuyên, y cũng giống vậy là lần đầu tiên rời kinh. Nhưng Trần Khác muốn đi đâu thì đi, ai cũng không thể xen vào. Còn y lại phải nửa bước không rời khỏi phụ vương.
Cho nên làm gì có cái gọi là “Hội chứng Stockholm”. Chẳng qua chỉ là tiểu Vương tử cũng là một thiếu niên ngông cuồng, muốn được tự do mạo hiểm, muốn được đi gặp Âu Dương Tu một chút thôi.
Trên đường đi tới Giang Tây, bọn người Trần Khác vẫn quan sát Triệu Tông Tích. Không ngờ đằng sau một gương mặt cứng nhắc như vậy, lại cất dấu một trái tim nội hàm như vậy.
Triệu Tông Tích bị nhìn một lúc có chút bực bội. Đang định nhắc nhở một chút sự vô lễ này, lại nghe tiếng thị vệ bên ngoài trầm giọng nói: - Công tử, chúng ta bị người theo dõi.
Triệu Tông Tích vén nhẹ rèm lên nói: - Phái người đuổi theo?
- Nếu huynh đệ của nhà mình cần gì trốn tránh chúng ta. Thị vệ lắc đầu, trên mắt hiện lên sự lo lắng nói: - Thuộc hạ kiến nghị, ta nên lập tức đi vào huyện thành gần nhất, đến quan nha thì sẽ an toàn.
Triệu Tông Tích âm thanh lạnh lùng nói: - Lá gan ngươi đúng là nhỏ. Hơn hai mươi cao thủ các ngươi mà không bảo vệ chu toàn cho ta được sao?
- Nếu những tên cướp tầm thường đương nhiên thuộc hạ không sợ. Thị vệ nghiêm túc nói: - Nhưng theo thuộc hạ những người theo dõi này hình như là thám báo trong quân.
- Cái gì? Triệu Tông Tích giật mình nói.
Đám người Trần Khác cũng biến sắc. Trước mắt bọn họ chợt hiện ra một hình ảnh…
Đội ngũ hộ tống lương thảo, xuất phát từ trong thành ra không lâu thì có người lại tới theo dõi. Sau khi đi vào sơn đạo, quân đội mai phục đã lâu đột nhiên xông lên, bắn loạn tiễn; những đao thủ thân thủ nhanh nhẹn lao xuống núi, chém giết hết những quan văn đang rớt ở phía sau…
Đây là cảnh tượng mà mọi người cùng nhau phỏng đoán ra, chẳng lẽ lại diễn ra lần nữa trên người mình?
Triệu Tông Tích đã khôi phục được sự bình tĩnh nói: - Bọn họ không dám đâu. Nếu như ta chết thì bọn chúng cũng bị mang tội vạ vào người. Hiển nhiên là y cũng phát hiện ra, những người đó tới là vì bọn Trần Khác. Tám phần là đám người cướp xe lương thực.
- Không nên tự tin quá như vậy. Nếu như ai cũng lý trí như vậy thì bây giờ vẫn còn trong triều Tần. Trần Khác lên tiếng nói: - Hay là cứ nghe lời y, đi tới quan phủ, sau đó chúng ta nghĩ cách rời khỏi. Nếu đã đáp ứng với lão Vương gia, thì cũng sẽ không thể để Tiểu Vương gia gặp nguy hiểm.
Triệu Tông Tích hãnh diện nhìn Trần Khác: - Bọn họ chỉ nghe ta thôi.
- Phô trương quá rồi đấy. Trần Khác hai tay chắp lại.
- Ha ha… Triệu Tông Tích mỉm cười, cuối cùng cũng chèn ép được tên tiểu tử này một lần.
Ai ngờ Trần Khác còn nói tiếp: - Nhưng dù sao cũng phải suy xét vì Âu Dương công đi. Chúng ta dẫn theo một cái đuôi, không phải là mang họa cho ông ấy sao?
- Ai dám đả thương Âu Dương Tu?
- Là không ai dám công khai làm thôi. Tống Đoan Bình âm thanh lạnh lùng nói: - Nhưng ta biết có mấy chục phương pháp, có thể khiến cho người khác chết không rõ ràng.
“…” Đám người Trần Khác giật mình nhìn về phía y. Tên này cũng khoác lác quá đi.
Tống Đoan Bình lè lè lưỡi, tỏ ra là do mình thuận miệng nói.
Cũng may Tiểu Vương gia cũng không có kinh nghiệm giang hồ gì nên tin tưởng. Y trầm mặt suy nghĩ nửa ngày, thấp giọng nói: - Chúng ta sử dụng chiêu ‘Kim Thiền Thoát Xác’ (ve sầu lột xác), để cho bọn thị vệ hấp dẫn bọn cướp, chúng ta thì ung dung bỏ đi.
Tống Đoan Bình cười nhạo nói: - Chúng ta vốn cũng đã khá ung dung rồi. Mang theo ngươi mới mệt mỏi thế.
Tiểu Vương gia cả giận nói: - Ta từ nhỏ đã tập Thái Tổ trường quyền. Ngươi dám so đấu với ta?
- Một tay thôi cũng có thể hạ ngươi. Tống Đoan Bình cười lạnh nói.
- Được rồi, được rồi. Trần Khác vội vàng cản lại, nói với Tiểu Vương gia: - Ngươi có thể thuyết phục thị vệ của ngươi không?
- Cho dù có vứt bỏ bọn chúng cũng được.
“…” Phỏng chừng do kìm nén đã lâu, tiểu Vương gia tùy hứng hẳn lên. Ngay cả Trần Khác cũng không có biện pháp nào khác.
Nhân được sự cho phép của Tiểu Vương gia, đội ngũ liền đi về huyện thành gần nhất ở hướng Bắc. Nhưng bầu trời đã tối, cũng chỉ có thể tới dịch trạm nghỉ trước. Tuy vậy bọn thị vệ cũng có thể thở nhẹ ra. Chỗ tập trung của thương lữ nam bắc chắc là không ai dám ra tay.
Nhưng sáng hôm sau, khi bọn họ chuẩn bị hầu hạ Tiểu Vương gia rời đi lúc bình minh, lại hoảng sợ phát hiện. Bên trong dịch trạm lại trống không, không có một bóng người. Chỉ có một phong thư do tự tay Triệu Tông Tích viết.
Trên phong thu cũng chỉ có một ít chữ: ‘Ta đi ra ngoài vài ngày sẽ trở về, các ngươi không được lộn xộn, cũng không được tìm ta, nếu không kẻ xấu phát hiện ta sẽ gặp nguy hiểm. Tuyên bố ra ngoài ta đột nhiên bị phong hàn, phải ở đây tĩnh dưỡng vài ngày…’
Bọn thị về đồng loạt nhìn về phía thủ lĩnh, thấy y mặt đã không còn chút máu.
Cùng lúc đó, một đội lương thừa dịp trời mát mẻ, đã rời khỏi lúc canh bốn, đang đi trên con đường cách xa dịch trạm ba mươi dặm.
Lúc mặt trời vừa lên, ban ngày trở nên nóng như thiêu đốt. Đột nhiên một phu xe xoa xoa mắt của mình… Gã nhìn vào một bao tải trên chiếc xe phía trước, không ngờ lại động đậy.
Khi gã đang chuẩn bị mở miệng nhắc nhở người phía trước dừng xe lại kiểm tra. Liền gặp một đại hán cởi trần người đen thui chỉ mặc quần cộc, kêu to: - Nóng chết ta rồi! Rồi từ bên trong chui ra.
Ngay sau đó, mấy bao bố khác trên xe tải cũng đều lỏng ra. Mấy người đàn ông trần như nhộng lần lượt chui ra, kêu to: - Nóng quá, nóng quá…
- Hảo hán tha mạng! Cả đội vận lương bao trùm trong không khí sợ hãi, có người nhát gan còn tiểu cả ra quần.
Những người hảo hán này, liền nghênh ngang bỏ đi, nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, năm vị hảo hán nghênh ngang đi ra ngoài một dặm. Sau đó vắt chân lên cổ bỏ chạy…
Một hơi chạy đến bên bờ sông lớn, đem hành lý để lại trên bờ, năm người nhảy ùm xuống sông. Sau một lúc sau mới lần lượt trồi đầu lên, hai tay hất bề mặt nước, cùng nhau cất tiếng cười to. Ngay cả hòa thượng đầu trọc cũng không ngoại lệ.
- Thật là đã! Có thể cả đời này của Triệu Tông Tích cũng chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Y vui sướng hoa chân múa tay làm nổi lên bọt nước nói: - Đúng là không uổng công đi ra ngoài một chuyến!
Tống Đoan Bình cười quái dị nói: - Đường đường là Tiểu Vương gia mà trần truồng như vậy sao!
Triệu Tông Tích nói: - Ta đã nói rồi, không cần phải nhắc đến thân phận của ta. Nơi này không có tiểu Vương gia này hết.
- Đây chính là do ngươi nói? Trần Khác và Tống Đoan Bình nguyên đám cười quái dị: - Chúng ta cũng sẽ không khách khí?! Nói xong liền đánh về phía Triệu Tông Tích, đè y ở trong nước. Nói vui, có cơ hội chà đạp một hậu dệ hoàng tộc, qua dịp này thì không còn nữa, ngay cả Ngũ Lang cũng phải rục rịch trong lòng.
Đem tiểu Vương gia đáng thương thỏa thích chà đạp một phen. Vài tên đồng bạn không có lương tâm mới lên bờ mặc quần áo vào, rồi bắt đầu phân biệt phương hướng. Đi khoảng bảy, tám dặm đường, liền không cần bản đồ cũng có thể tìm được đường đi Lư Lăng.
Trung Quốc từ thời Tần đến giờ, mỗi triều đại đều coi trong việc xây dựng cải tạo đường đi. Triều Đại Tống giàu có và đông đúc, đương nhiên sẽ không để tiền triều giành hết tiếng tốt. Không tới hai tháng trước, việc Mã Chí Thư phản loạn là một ví dụ tốt nhất – Gã vì sao có thể không đến thời gian nửa tháng, có thể từ Ung Châu đánh tới Quảng Châu. Còn không phải do vương triều Tống bất kể mọi phí tổn xây dựng tu sửa cầu đường, khơi thông quan đạo hay sao?
Mà ở phía triều đình, từ khi Ung Châu bị đánh bại, mọi quận Lĩnh Nam đến Đô Thành Khai Phong liền nhanh chóng xây dựng một đường núi để gửi thông đi qua lại. Mỗi ngày đều không phân biệt ngày đêm cho khoái mã mang tin tức mới nhất đến Đô Thành phương bắc – Hiệu suất cao đến chỉ quá năm ngày, thì có mệnh lệnh quay về phía Nam.
Năm ngày bao gồm cả việc đi tới đi lui, còn có thời gian quyết sách! Đằng sau bản ghi chép khủng bố này là sự đầu tư tinh thần không kể chi phí từ lúc triều Tống lập quốc đến nay… Trải qua hơn trăm năm xây dựng, Đông Tây Nam Bắc của đế quốc đều đã xây dựng đường thoát nước tốt nhất, không lo việc đường bị ngập nước. Đem các châu quận liên kết ngang dọc lại với nhau.
Theo quy chế Đại Tống, hai bên đường nhất định phải có trồng dương liễu. Ở phương bắc trồng cây tùng cây bách xanh biếc để che bão cát. Phía nam thì gia cố đường bằng cách mỗi năm dặm thì làm một tấm bia đá “Lý Hậu” (mốc cây số), theo pháp chế giao thông trên đó có khắc ‘Tiện tị quý, thiếu tị thường, khinh tị trọng, khứ tị lai’ (Theo BTV: chính là nói người dân thường phải nhường đường cho người làm quan, người trẻ tuổi phải nhường đường cho người già, xe chở nhẹ nhường đường cho xe chở nặng, còn “khứ tị lai” chính là nói người ra thành phải nhường đường cho người vào thành). Chỗ dễ thấy còn được đánh số, xem số trên đó thì biết mình đi được bao xa, vừa xem là hiểu ngay.
Ngoài ra, ở huyện giới châu giới còn có ‘hậu giới’. Có ghi rõ ràng rõ ràng là chỗ bạn tới là ở chỗ nào, châu gì, huyện gì. Ngay cả Đông Tây Nam Bắc cũng đều có, khỏi cần phải hỏi đường.
Ngoài ra, trên đường cứ cách hai mươi dặm có bố trí trạm ngựa, có nơi cho ngựa dừng chân. Cách sáu mươi dặm nhất định có bố trí trạm dịch, có quan doanh, cũng có người dân thành thị tới buôn bán, cung cấp đủ loại thức ăn cho người dừng chân. Người trí thức thường nghỉ ngơi tại trạm dịch, tá túc lại một đêm, an toàn, hầu như là được chăm sóc rất chu đáo.
Đều nói người đời Tống thích đi du lịch. Điều kiện giao thông tốt như vậy, chỉ cần trong nhà có tiền, ai mà không muốn ra ngoài đi dạo?
Dựa theo tâm tư của tiểu Vương gia, lần nay sau khi trở về sợ là kiếp này không có cơ hội nữa. Đương nhiên là muốn ngủ lại một đêm, thưởng thức non sông tráng lệ của Đại Tống cho thật đã.
Nhưng trong lòng đám người Trần Khác muốn cứu người như lửa đốt, hận không thể chạy đi ngày đêm. Làm sao mà để y lề mề ở chỗ này.
Sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng cũng đạt thành hiệp nghị. Một ngày đi một trăm hai mươi dặm. Sau đó sẽ ở tạm tại dịch trạm nghỉ ngơi.
Thực sự đi rồi, Triệu Tông Tích mới biết được đã bị lừa… Một ngày một trăm hai mươi dặm, gần như giống một con chó lủi đi cả ngày. Ngày chỉ có hai canh giờ dùng để ăn chút lương khô và ngủ một giấc.
Đáng thương có một tiểu Vương gia được nuông chiều từ bé. Làm sao giống bọn Trần Khác từ nhỏ đã quen đi bộ. Chỉ mới đi một ngày chân đã bị phồng nước, da cũng bị trầy xước đi. Trên đường đi giống như một con vịt già lạch bạch lê bước chân.
Trần Khác và Tống Đoan Bình bàn bạc, muốn mua cho y một con la để cưỡi. Triệu Tông Tích lại không đồng ý. Y cũng rất có lòng hiếu thắng. Thấy bốn người bọn họ đi vô cùng thoải mái nên cũng không chịu đồng ý việc này.
- Ngày mai nếu còn đi tốc độ này, chúng ta sẽ không chờ ngươi nữa.
- Các ngươi không cân phải chờ!
Con đường về sau cũng không biết y làm thế nào để kiên trì tiếp, hơn hai trăm dặm không ngờ vẫn tiếp tục theo. Ý chí ngoan cường như vậy cũng làm bọn Trần Khác rất tôn trọng.
Hai ngày sau, cuối cùng cũng tới huyện Vĩnh Phong quận Lư Lăng. Trần Khác nghe nói Âu Dương Tu đang ở thị trấn Sa Úc bên ngoài huyện thành. Khoảng cách rất xa nhưng có thể ngồi thuyền đến được. Mấy người liền lập tức đến bến tàu, gặp được một con thuyền đang chuẩn bị đi Sa Úc.
Trên thuyền gần như đã đầy khách, đã chiếm gần hết những vị trí tốt trong khoang thuyền. Bên ngoài khoang thuyền lại trống không, nắng ban ngày rất độc, không ai muốn đi ra ngoài phơi nắng cả.
Năm người tuy cũng không hiền lành gì, nhưng cũng không phải là kẻ ức hiếp người lương thiện, đều cười cười nói: - Thông cảm, thông cảm.
Trên thuyền sĩ nông công thương, trên mặt người nào nhìn cũng đều mệt mỏi ‘mồ hôi khó ngửi’. Chỉ đành không tình nguyện nhích ra một chút, chừa ra một ít chỗ cho bọn họ ngồi xuống bên trong khoang thuyền.