- Đúng là chỉ biết dắt sói về nhà, ngu không ai bằng! Trần Hi Lượng vẻ sợ hãi nói: - Bài học Đường triều mượn binh Thổ Phiên còn không biết rút kinh nghiệm. Không phải tộc ta, tất hại dân ta.
- Buồn cười tên Dư Võ Khê kia, danh tiếng lớn vậy, mà làm việc lại hồ đồ. Hừ, ta đã nghiêm lệnh Dư Tĩnh, nếu người Ấp La tiến vào biên giới một bước, là ngày y rơi đầu! Địch Thanh ngạo nghễ nói: - Việc của Đại Tống, không cần nước khác phải can thiệp.
- Đúng. Trần Khác phụ họa: - Việc của chúng ta không cần người khác bận tâm.
- Ha ha ha. Địch Thanh cất tiếng cười to nói: - Nói rất hay! Nói xong Địch Thanh liền đứng dậy, đi tới trước soái ấn, cầm lấy một phần thư bổ nhiệm, nhìn Trần Hi Lượng nói: - Ta muốn bổ nhiệm Trần Đại Lệnh làm Mạc Phủ Tán Họa, không biết Trần Đại Lệnh đồng ý không? Chức Mạc Phủ Tán Họa, không phải là chức quan chính thức. Mà là chức quan tạm thời khi Chủ soái khai phủ vằng mặt. Đợi đội quân chiến đấu trở về, thì rút chức quan này lại.
Nếu tương lai chiến thắng khải hoàn, thì có luận công ban thưởng khác.
Ý tốt của Địch Thanh, Trần Hi Lượng không hề biết, nhưng ông ta vẫn vô cùng thành thực nói: - Hạ quan đối với việc quân cơ dốt đặc cán mai, sợ làm hỏng đại sự của Nguyên soái.
- Không hiểu có thể chậm rãi học. Địch Thanh cũng không trông cậy vào ông ta có thể làm cái gì, cười nói: - Đại Tống của ta, địa vị của người luyện võ tuy không cao, nhưng nếu văn nhân có thể thông quân sự, con đường làm quan về sau sẽ thuận lợn hơn rất nhiều… Đây là lẽ tất nhiên. Xa không nói, Tể tướng đương triều Bàng Tịch, Xu Mật Sứ Hàn Kỳ, đều đã từng lĩnh quân Tây Bắc.
- Về sau còn mong Nguyên soái chỉ bảo nhiều hơn. Trần Hi Lượng liền vui vẻ lĩnh mệnh.
Địch Thanh lại nhìn về phía Trần Khác nói: - Ngươi muốn đánh Dư Võ Khê, ta ủng hộ. Nhưng danh khí của tên kia quá lớn, chỉ sợ làm không tốt thì sẽ tổn hại đối với thanh danh của ngươi.
- Cái này vãn bối rất am hiểu. Trần Khác cười nói: - Bảo đảm khiến y có miệng cũng khó nói.
- Tốt lắm, ngươi trở về thuyết phục phụ thân ngươi. Địch Thanh cười nói: - Chỉ cần phụ thân ngươi đáp ứng, ta cho ngươi đi cùng đại quân nam hạ.
- Vâng.. Cha con Trần Khác đứng dậy cáo từ.
Ban đêm Trần Hi Lượng ngủ không được, thấy Trần Khác cũng không ngủ, liền hỏi: - Làm sao vậy?
- Khó chịu. Trần Khác buồn bực nói.
- Ừ, ta cũng vậy. Trần Hi Lượng gật gật đầu, nhìn đỉnh lều tối đen nói.
- Quan gia nhân hậu, quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng những lời kia của ông ta, con không dám gật bừa. Cha con bình đẳng đã lâu, nói chuyện cũng tùy tiện.
- Ừ. Trần Hi Lượng nhỏ giọng nói: - Vấn đề của Đại Tống, quan gia hiểu rõ hơn chúng ta. Vậy mà vẫn sợ trước sợ sau, chỉ dám nhân nhượng. Nếu cứ như vậy, quan lại càng trở nên vô dụng. Sớm muộn gì cũng có họa.
- Con nghe nói, quốc gia gặp phải khốn cảnh này, sẽ xuất hiện ba loại tình huống. Trần Khác nhỏ giọng nói: - Một loại là cải cách đúng bệnh hốt thuốc, quốc gia từ nay về sau thoát khỏi khủng hoảng, đi lên con đường thênh thang. Giống như Thương Ưởng biến pháp, Triệu Võ Linh Vương cải cách. Một loại là cô gắng đi hòa hoãn, khiến mâu thuẫn kéo dài về phía sau rồi bùng nổ. Làm vậy vận mệnh quốc gia có thể kéo dài thêm một chút. Một loại là nhắm mắt sửa bừa, càng sửa càng nhiều vấn đề, cuối cùng là cả quốc gia bại vọng.
- Trong ba loại tình huống này, loại thứ nhất đương nhiên là tốt nhất. Nhưng đáng tiếc, quốc gia càng lớn, cơ cấu điều hành càng phức tạp. Thuốc đến bệnh hết lại càng khó khăn. Trần Khác nói tiếp: - Cho nên, kể từ thời nhà Tần về sau, đã không có biện pháp nào thành công.
- Ừ. Bây giờ xem ra những cải cách gọi là thành công kia, chính là loại thứ hai. Trần Hi Lượng gật gật đầu nói: - Tuy nhiên còn mạnh hơn loại thứ ba.
- Quan gia cũng có tâm lý này. Trần Khác nói: - Ông ta cũng muốn nếm qua loại thứ nhất, nên mới có Khánh Lịch tân chính. Nhưng tân chính lại khiến ông ta thất vọng. Nếu cứ cưỡng cầu thực hiện, chỉ khiến loại thứ ba xảy ra. Cho nên ông ta quyết đoán dừng lại. Rồi mới kiên định đi theo con đường thứ hai…Từ việc xử lý lần này, có thể thấy được suy nghĩ của ông ta.
- Nói rất hay, làm suy nghĩ của vi phụ đã rộng mở. Trần Hi Lượng gật gật đầu nói: - Quan gia không phải không nghĩ tới cải cách. Chỉ có điều không có kế hoạch tốt, nên đành thôi.
… Trần Khác hết chỗ nói rồi. Trong lòng nghĩ, cha mình đúng là một phần tử trung thành đến cuồng nhiệt. Tuy nhiên nói đi thì phải nói lại, trong lòng hắn cũng thoải mái… Thiên hạ hưng thịnh và diệt vong, đó là chuyện của Hoàng đế và các vị đại thần. Ta là một người dân chúng nhỏ nhoi, có thể làm được cái gì? Đánh Dư Văn Soái xong, liền đi đến chỗ Âu Dương Tu đánh bóng tên tuổi, hành tẩu giang hồ cũng dễ dàng hơn. Nói không chừng đi dạo kỹ viện cũng không mất tiền…Nói đến việc đi dạo kỹ viện, hắn nghĩ tới, mình đã sắp mười tám. Dựa theo trung y mà nói, chính là tinh nguyên đã đủ, có thể thôi ăn chay rồi… Ha ha ha, có nên đem lần đầu tiên dùng để cứu vớt phụ nữ lầm lỡ của Đại Tống lỡ hay không? Đây đúng là một vấn đề cần cân nhắc…
Mấy ý niệm linh tinh bắt đầu xuất hiện, lập tức đem ý tưởng ưu quốc ưu dân, ném qua một bên.
Phía Tây Quảng Nam, thành Tân Châu, cách Ung Châu bị Mã Chí Thư chiếm cứ trăm dặm.
Hiện tại, nơi đây lại được quân Tống một lần nữa “Công chiếm”, đã có tin chiến thắng gửi về kinh thành. Nhưng trên thực tế, là quân đội Mã Chí Thư chơi chán ở Quảng nam rồi, lại nghe nói Diện niết (vết sẹo do bị thương trên mặt) tướng quân đại danh lừng lẫy, mang theo quân Tống tinh nhuệ giá lâm. Bọn họ mới chủ động lui về Ung Châu tu chỉnh. Cái này liền tạo cơ hội cho quân phía Nam lợi dụng cơ hội thu lại đất đã mất.
Tuy rằng trên công văn chiến thắng, số lượng địch bị giết là không. Nhưng văn võ bá quan của đại doanh Tân Châu, đều phủ định rằng cục diện trước mắt là do Mã Chí Thư chủ động rút lui, mà nói rằng bên ta giành được thắng lợi trọng đại, đang mở tiệc chúc mừng.
Quan lớn cao nhất trong đại doanh, Dư Tĩnh Dư Văn Soái, ra vẻ ta đây một cách hiếm có, cùng các tướng quân ăn mừng. Chỉ có điều khuôn mặt vẫn lộ vẻ âm tình bất định. Chứng tỏ nội tâm y có chút âm trầm…
Triều đình vẫn chưa giải trừ chức vụ Hồ Nam Lưỡng Quảng An Phủ Sứ, mà lại phái tới Đích Nguyên soái toàn quyền phụ trách. Cũng ra lệnh cho các quan viên phía Nam, hết thảy đại sự quân chính, đều do Địch Nguyên soái độc tài. Vậy thì bố trí y cái chức Văn soái này thì có ý nghĩa gì?
Cái chỗ ngồi hiện giờ, Dư Tĩnh cảm thấy cũng có chút đau mông.
Trong trăm năm qua, Đại Tống đều lấy văn khắc chế võ. Vậy mà đến lượt mình, lại trái lại. Dư Tĩnh cảm thấy rất xấu hổ.
Càng làm cho y giận dữ chính là, Địch Thanh đã đưa tới hai quân lệnh nghiêm khắc. Một là, cưỡng chế y ngăn cản người Ấp La nhập cảnh, nếu không theo quân pháp xử trí. Thứ hai là, cưỡng chế chủ tướng không được xuất chiến, nếu không cũng xử trí theo quân pháp.
Cái gì gọi là xử trí theo quân pháp, chính là mất đầu!
Một kẻ thất phu Địch Thanh ngươi, chẳng qua chỉ là một kẻ quan võ, mà cũng dám sủa bậy với quan văn như mình.
Ngươi không biết Đại Tống không cho phép giết sĩ phu? Ta thực muốn xem ngươi có dám giết ta không?
Công lớn bình phía Nam hẳn là của ta, dựa vào cái gì tặng cho Địch Thanh ngươi? Đầy ngập lửa giận cùng đố kị, khiến trong đầu Dư Tĩnh chỉ có căm hận. Trên tiệc rượu, y nhìn về phía các chủ tướng quân đội Lĩnh Nam là Quảng Nam Lưỡng Lộ Binh Mã Kiềm Hạt Trần Thự, giơ chén rượu lên nói: - Từ khi Mã Chí Thư tác loạn tới nay, Trần tướng quân đã chém giết một trăm ngày rồi nhỉ?
- Hồi văn soái, sắp được bốn tháng.
- Công tích như thế nào?
Trần Thự hơi kiêu ngạo nói: - Trong bốn tháng này, mạt tướng dẫn quân liên tục chiến đấu ở các chiến trường Lưỡng Quảng. Thu phục được mười ba châu, hiện giờ chỉ còn lại Ung Châu chưa lấy!
- Đáng tiếc, đáng tiếc. Công lao bình Lưỡng Quảng cuối cùng vẫn thuộc về người khác. Dư Tĩnh không hổ là một trong bốn danh gián năm Khánh Lịch, lời nói cực kỳ ác độc.
Trần Thự nghe thấy vậy liền biến sắc. Trước khi Dư Tĩnh đến, y được bổ nhiệm làm chủ tướng. Bởi vì thuận lợi giải vây cho Quảng Châu. Mã Chí Thư lại nhanh chóng rút quân khỏi Quảng Đông. Y không chỉ không có mất quan, mà lại ngược lại kiêm nhiệm Binh Mã Kiềm Hạt của Quảng nam Tây lộ, thành người đứng đầu trong quân đội Lĩnh Nam. Nói đến cũng kỳ quái, khi y đang mài đao xoàn xoạt để tiến nhập Quế Châu, tên Mã Chí Thư kia lại bắt đầu lui lại, co đầu rút cổ về thành Ung Châu. Mọi người liền thổi phồng y thành “Danh tướng đương thời”.
Chỉ có điều vị danh tướng này, chưa có đánh qua một trận chiến nào.
Bị mọi người xung quanh thổi phồng, Trần Thự cũng bắt đầu tin tưởng mình là danh tướng. Chỉ cần mình dẹp xong Ung Châu, công lao dành lại Lưỡng Quảng, liền rơi trên đầu mình. Đừng nhìn uy danh của Địch Thanh hiển hách, Địch Thanh cũng không có công tích vĩ đại như vậy. Có thể nói, ai đánh hạ Ung Châu, người đó chính là đệ nhất nhân trong quân đội Đại Tống.
Nghĩ đến việc Địch Thanh hưởng thụ quang vinh đặc biệt này. Trần Thự liền ghen ghét dữ dội, thở dài nói: - Người ta là Đại Nguyên soái. Y muốn dùng quyền thế đè ta, ta cũng đành bó tay.
- Trước khi quân đội của y tiến tới Quế Châu, hiện tai ngươi xuất chiến là vẫn còn kịp. Dư Tĩnh chầm chậm nói.
- Xuất chiến… Trong lòng Trần Thự bỗng nhảy dựng lên. Không phải là y không nghĩ tới chuyện đó. Chỉ có điều y sợ hãi quân pháp, vẫn cưỡng chế ý nghĩ này. Hiện tại nghe Dư Văn Soái ra lệnh, tâm tư tranh công lại nhen nhóm.
Trần Thự suy nghĩ, mệnh lệnh của Dư Văn Soái cũng là quân lệnh, vậy mình còn lo lắng cái gì? Chỉ cần đánh thắng trận này, giành lại Lưỡng Quảng, mình sẽ trở thành anh hùng quốc gia. Vậy thì Địch Thanh cũng không dám động tới mình.
Cho dù đánh không thắng, cũng chả sao. Từ khi Thái Tông đăng cơ tới nay, còn chưa nghe nói có người bị giết vì vi phạm quân kỷ. Hơn nữa, tới lúc đó còn có cớ là Dư đại nhân ra lệnh. Địch Thanh là một kẻ võ phu, làm sao dám đắc tội một vị quan văn siêu cấp như vậy?
Suy nghĩ đắn đo một hồi, Trần Thự phát hiện kế này rất khả thi. Việc này không nên chậm trễ. Hai ngày sau, Trần Thự liền chọn ra binh mã, đem toàn bộ lính tôm tướng cua, tổng cộng năm mươi nghìn người. Giả xưng là một trăm năm mươi nghìn người xuất kích.
Kết quả là ngay cả thành Ung Châu cũng không có lấy được, lại bị Mã Chí Thư giết cho tè ra quần. Mang theo tàn binh bại tướng trở về Tân Châu.
Hai ngày sau, đại quân của Địch Thanh, trải qua cuộc hành quân dài, cũng đã đến được Tân Châu.
Còn chưa vào thành, Địch Thanh đã nghe thấy việc có đại quân tự tiện xuất chiến, binh bại như núi đổ. Thần sắc ông ta trở nên lạnh lùng, không nhìn tới sự phẫn nộ, nhưng bàn tay to kia, đang nắm chặt lấy chuôi đao.
Dưới cửa thành, đám văn võ bá quan đến nghênh đón, đợi tới đợi lui, cúi cùng đợi được tướng lệnh của ông ta: - Đại soái thăng trướng, toàn thể văn võ, đi đến đại doanh ngoài thành kiến giá.
Trong lòng Trần Thự vốn khiếp đảm, thấy thế lại càng sợ hãi, nhìn Dư Tĩnh nói: - Văn soái…
Dư Tĩnh cười lạnh nói: - Sợ cái gì, dù cho đầm rồng hang hổ, có lão phu ở đây, y cũng không dám làm gì.