Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 5 - Chương 276-277: Truyền lư



Đành phải tiếp tục diễn luyện... Gần tới giờ Thìn mới có thái giám ra, dẫn bọn họ vào Đông Hoa môn tới trước điện Tập Anh chờ. Quan gia cũng từ điện Thùy Củng ngay ngắn ngồi kiệu tới điện Tập Anh thăng tọa... Trong hoàng cung có rất nhiều điện đường, mỗi điện đường đều có chỗ dùng chuyên môn. Nhiệm vụ mỗi ngày của Hoàng đế chính là di chuyển qua lại ở mấy điện. Cử hành đại triều ở điện Đại Khánh, tiếp đãi ngoại tân ở điện Tử Thần, tiếp đãi quan viên triều đình ngoại thần ở điện Thùy Củng. Còn điện Tập Anh này chính là chuyên dùng để tiếp kiến thí sinh khoa cử.

So với đại truyền lư vô cùng long trọng, tiểu truyền lư cả quá trình cực kỳ im tĩnh, không có nghi thức, không có tấu nhạc, cũng không có lớn tiếng truyền gọi tên họ của người nào.

Trước khi yết kiến, tên của mười tiến sĩ đỗ đầu đã viết lên danh sách, quan viên Lễ bộ khom người bước nhỏ đi tới trước ngự tọa quan gia, trình cho Hoàng đế. Sau đó theo điểm danh của quan gia, tiến sĩ yết kiến theo thứ tự truyền gọi. Thời gian dẫn kiến rất ngắn, chỉ cần để quan gia nhìn tướng mạo, trả lời mấy câu hỏi ngắn ngọn, như quê quán, tuổi tác, v.v.. thì sẽ nhận được lời động viên của Quan gia và được thưởng cho một đai ngọc, đó cũng là tín hiệu chấm dứt yết kiến, người trước lùi ra sau. Quan gia lại gọi tiếp một người, cả quá trình sẽ không kéo dài quá nửa canh giờ.

Quan gia đang cầm tờ danh sách có tên bọn họ, cuối cùng xác nhận trong mười người này ai đứng thứ nhất, và thứ tự của chín người còn lại. Nếu trong dẫn kiến không có gì xảy ra, thứ tự chính là theo kết quả lúc luận bài thi.

…..

Trần Khác đang đợi ở ngoài điện Tập Anh, thấy chín người cùng đỗ khóa thi đi vào, hắn thầm nói, xem ra ta tám phần là thứ mười, không khỏi có chút mất mát nhỏ, chợt thầm mắng mình quá tham lam... Có thể trong mười người đã là may mắn thiên hạ rồi, chẳng lẽ còn muốn đậu Trạng Nguyên hay sao?

Chờ người thứ chín vững vàng đi ra, cuối cùng quan viên Lễ Bộ gọi tới tên của Trần Khác. Chờ sau khi đưa hắn vào, quan viên đó lại vòng ra ngoài, nói với chín người khác:
- Đi thôi.

- Còn một người chưa ra…
Tô Thức nhỏ tiếng nói.

- Quên rồi sao? Không được huyên náo.
Quan viên Lễ bộ nghiêm khắc trừng mắt liếc y một cái, nhỏ tiếng nói:
- Đây là ý của quan gia, không cần đợi hắn.

Đơn độc giữ lại Trần Khác làm gì? Mọi người không khỏi miên man bất định, hay hắn mới là chân mệnh Trạng Nguyên?

Không tới bảng vàng truyện lư, bọn họ cũng không biết mình rốt cuộc là thứ mấy trong danh sách mười người đứng đầu.

Quan viên Lễ bộ dẫn các tiến sĩ rời khỏi, trong điện Tập Anh, Trần Khác đang hướng về quan gia hành lễ.

- Ngươi tên gì thế? Chỉ thấy quan gia vuốt vuốt tờ danh sách, tám phần chính là viết tên của hắn, đầu cũng không ngẩng lên.

Trần Khác tự nhủ nói cái này không vô nghĩa sao? Cho dù ngài dễ quên, chẳng lẽ còn không nhận ra ta? Nhưng trên miệng vẫn phải thành thật đáp:
- Học sinh tên Trần Khác, chữ Trần gồm chữ “nhĩ” và “đông”, chữ “Khác” gồm chữ “tâm” và “các”. (*)

(*) Trần Khác nguyên văn là 陈恪, chữ 陈gồm hai chữ 耳(nhĩ) và 东(đông), chữ 恪gồm hai chữ 心(tâm) và 各(các) ghép lại.

- Trần Khác, biết mình đậu thứ mấy không?

- Không biết.

- Muốn biết không?

- Muốn.

- Trạng Nguyên.

- Hả...
Tim Trần Khác nhất thời loạn nhịp, ai nói ta không quan tâm? Chỉ là không quan tâm ngoài miệng mà thôi...

- Không tin à?

- A, hồi bẩm quan gia, triều đình có lệ thường, có quan nhân không thể đậu Trạng Nguyên.

- Cho nên xếp cho ngươi thứ hai.
Triệu Trinh chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt giễu cợt nói:
- Vui không?

- À...
Trần Khác trong đầu có chút kịp thời nói:
- Vui...

- Đừng vui quá sớm.
Ai biết quan gia thuần túy tìm hắn trêu chọc:
- Rất có khả năng “trên bảng hoàng kim, ngẫu nhiên mất long đầu vọng”.

(*) Trên bảng hoàng kim, ngẫu nhiên mất long đầu vọng: xuất xứ từ “Hạc xung thiên” của Liễu Vĩnh. Thi lần đầu rớt, ông viết bài từ này thể hiện sự tự tin cao ngất về tài năng của mình. Khi thi lần hai, Hoàng đế vì biết bài từ đó mà nổi giận nên bài thi của ông không được chấp nhận.

Trần Khác dựng tóc gáy, nhớ tới vẻ mặt vô tình của vị nhân quân thiên cổ này... Vị đại tài tử Liễu Tam Biến (tức Liễu Vĩnh) đó, chỉ là vì một thơ lời từ than oán sau khi bị rớt, thì bị quan gia ngăn ở ngoài cửa tiến sĩ, bị hủy cả cuộc đời, hắn liền vội cười theo:
- Không phải nói khoa này không đánh rớt sao? Nói thế nào thì người cũng là dượng của thần, có thể tuyệt tình như vậy sao.

- Đúng vậy, nhưng phàm chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Triệu Trinh cũng cười nói:
- Quả nhân nhớ rõ, trong điều lệ thi đình có viết rõ, trong lúc khoa cử phạm pháp, hoặc người bị tra ra phạm pháp, không những không thể trúng tuyển, còn phải xử lý theo pháp luật.

Trần Khác nuốt nước bọt nói:
- Vi thần chính là trong sạch.

- Trong sạch?
Triệu Trinh mỉm cười nói:
- Da mặt đủ dày, ngươi làm qua bao nhiêu chuyện phạm pháp, phải chăng muốn quả nhân kể ra từng chuyện?

- Vi thần quả thật trong sạch.
Trần Khác trong lòng tự nhủ, dê con hả, lừa ta à?

- Không chỉ da mặt dày, còn cứng miệng.
Triệu Trinh nhìn Hồ Ngôn Đoái nói:
- Đọc cho hắn nghe thử.

- Dạ.
Hồ Ngô Đoái liền xốc cuốn sách nhỏ trong tay, ra tiếng đọc:
- Tháng ba năm Khánh Lịch thứ năm, ở Mi Châu huyện Thanh Thần thôn Hoành Loan, cầm vũ khí đâm bị thương đại bá mẫu Hầu thị, lúc đó mười tuổi...

Vừa nghe thời gian đó, Trần Khác lúc đó muốn hộc máu, chuyện của mười năm trước cũng lôi ra, lão nhân Hoàng đế này thật là tra mình tới tận xương tủy.

- Năm Hoàng Hữu thứ tư, cùng đám người Tống Đoan Bình tập kích cấm quân, nửa đêm xông vào Vương phủ bắt cóc quận chúa, cưỡng ép vương tử...

Trần Khác nhất thời sởn tóc gáy, trong lòng điên cuồng cầu nguyện: “Long Địa động ngoan ngoãn, nhất định đừng tra ra ta lừa bán lão đầu Dư Tĩnh”.

Rất may, thật là may mắn, tiếp theo liền nhảy thẳng tới năm ngoái:
- Tháng năm năm Gia Hựu đầu tiên, sau khi tiêu diệt Vô Ưu động, làm tôn thất Triệu Tông Sở, Triệu Tông Hán cuồng điên báo thù, nghi ngờ nuốt riêng tiền tham ô một trăm ngàn quan trở lên.

Tháng hai năm Gia Hựu thứ hai, lấy long bào giả vu oan hãm hại tôn thất Triệu Tông Huy.

Chờ Hồ tổng quản đọc xong, Trần Khác đã mồ hôi ướt đẫm, tuyệt đối cái này không phải là giả.. Hắn vốn cho rằng những chuyện đó mình làm không chút kẽ hở, không ngờ Hoàng đế nắm như lòng bàn tay, lạnh lùng nói:
- Tội danh nào cũng có thể làm ngươi vạn kiếp bất phục!

Cái gì tiến sĩ Bảng nhãn, toàn bộ là mây khói, có thể giữ cái mạng nhỏ thì A Di Đà Phật rồi.

“Quan trường quá đen tối, Hoàng đế quá âm hiểm, không chơi nữa, không chơi nữa...”. Giữa lúc hắn hồn bay phách lạc, liền nghe Triệu Trinh lạnh lùng nói:
- Trần Khác, ngươi biết tội không!

- Vi thần, vi thần oan uổng quá...
Trần Khác lau sạch mồ hôi trên mặt, vội vàng lớn tiếng nói:
- Những tình báo này bẻ cong sự việc nghiêm trọng, phiến diện, không phù hợp tình hình thực tế!

- Ngươi nói thử, phiến diện thế nào?
Quan gia trầm giọng nói.

- Thần lúc nhỏ là đâm thím bị thương, nhưng đó là bà ấy hành hạ đánh hai đệ đệ của thần trước. Thần cho rằng bọn họ bị bà ấy đánh chết rồi, nhất thời choáng váng đầu óc, mới dùng cây trâm cài của bà ấy hù dọa bà ấy một chút.
Trần Khác vội vàng giải thích.

- Không hổ là tài tử đấy.
Triệu Trinh nhìn nhìn Hồ Ngôn Đoái, cười nói:
- Đâm, đổi thành hù dọa, mức độ nghiêm trọng lập tức giảm đi.

- Dạ.
Hồ Ngôn Đoái gật đầu phụ họa nói:
- Lão nô thật sự mở mang kiến thức.

- Ngươi tiếp tục.
Triệu Trinh ra hiệu Trần Khác nói.

- Về lần năm Hoàng Hữu thứ tư, cha vi thần vì điều tra vụ án văn võ Lĩnh Nam tham nhũng, bị hãm hại, thân vùi chốn lao tù, mạng ở tuổi xế chiều.
Trần Khác nói:
- Thần nhiều lần liều chết, đi tìm Dư Văn Soái năm đó báo tin, nhưng bị ông ta bắt giam. Vì lo lắng an nguy của cha, càng lo lắng bình định đại cuộc, mới bí quá hóa liều, thoát khỏi nhà lao nha môn. Ai ngờ bà Vương quận Bắc Hải ở lại cách vách, lúc này mới đánh bậy đánh bạ, đụng trúng quận chúa, nhưng tuyệt đối không có ý muốn tổn thương cô ấy. Sau này tiểu vương gia vì bảo vệ muội muội, hứa lấy thân làm con tin, đưa thần ra thành đi tìm Âu Dương công có đại tang ở nhà. Quan gia thấy quan hệ của chúng thần sau này, thì biết lúc đó tuyệt không có xảy ra bạo lực tổn thương.

- Vậy chuyện Vô Ưu động tham ô thì sao?

- Cái này chỉ là suy đoán lung tung mà thôi.
Trần Khác kích động nói:
- Vi thần đánh giết Đại Long Đầu của bọn họ, bọn họ tất nhiên chỉ mục tiêu nghi ngờ lên thần. Nhưng chuyện này Bao Long Đồ phủ Khai Phong đã nghiêm điều tra. Nếu là có chuyện, với tính cách thiết diện vô tư của ông ta, sao có thể tha cho thần tham gia khoa cử?
- Về phần chiếc long bào giả ngoài phủ Triệu Tông Huy.
Trần Khác biết, cũng không thể hoàn toàn chối bỏ, như vậy có vẻ quá dối trá, liền thẳng thắn nói:
- Quả thật là thần lén bỏ vào, không vì lý do gì khác, chính là ghét y, để y nếm thử mùi vị bị hãm hại.

- To gan lớn mật! Triệu Trinh mạnh mẽ vỗ án nói:
- Trẫm sao có thể trao Bảng nhãn cho loại người cuồng đồ này!
- Vi thần từ lâu không hy vọng rồi!
Trần Khác ủ rũ nói:
- Mặc cho quan gia xử phạt.

- Đương nhiên phải xử phạt! Xử phạt nặng!
Triệu Trinh nghiêm nghị nói.

Trần Khác cúi đầu không lên tiếng.

- Sao.
Triệu Trinh nghiền ngẫm nhìn hắn:
- Sợ rồi à?
- Dạ.
Trần Khác thành thật gật đầu.
Ngẩng đầu lên. Cơn tức giận của Triệu Trinh mất hết, đột nhiên nửa cười nửa không nói:
- Để trẫm xem thử trên mặt ngươi có vẻ sợ hãi hay không!
Má nó, cái này làm khó người ta mà. Trong lòng Trần Khác chửi một tiếng, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, dùng sức chớp mắt vài cái.

Nhìn thấy khuôn mặt vì muốn biểu hiện sợ hãi mà bắt đầu méo mó, cuối cùng Triệu Trinh bật cười khì khì, nói với Hồ Ngôn Đoái:
- Thế nào, lão Hồ, quả nhân đoán không sai chứ, thằng nhóc này không biết sợ là gì!

Hồ Ngôn Đoái cũng không nhịn được cười:
- Phục rồi, lão nô phục rồi. Hầu hạ đại quan hơn ba mươi năm, vẫn chưa từng gặp qua tiểu tử ngang ngược không sợ như vậy.

- * *Tại sao ngươi không sợ?
Ngưng cười, Triệu Trinh hỏi Trần Khác.

- Quan gia thật sự muốn xử phạt thần, sớm đã bảo quan sai bắt thần, sau đó giao cho Hữu Ti rồi.
*Trần Khác thở dài, thầm nói ta không phải thằng ngốc, trả lời:
- Sao lại xử lý thần trong khi tiểu truyền lư chứ? Như vậy quá mất mặt triều Đại Tống rồi.

- Đúng vậy, chút thủ đoạn nhỏ này, sao có thể che mặt Trần Tam Lang can đảm cẩn thận da mặt dày chứ?

Triệu Trinh ngoài cười trong không cười.

- * *Vi thần, hổ thẹn không dám nhận...
Trần Khác đổ mồ hôi.

- * *Ngươi cho là đang khen ngợi ngươi sao?
Triệu Trinh cười mắng.

- * *Quan gia nói thần da mặt dày, vi thần chỉ có thể là miễn cưỡng làm dày mặt một chút.
Trần Khác cười khổ, hắn phát hiện Triệu Trinh vẫn chụp mũi mình, không chừng nguyên nhân là từ trước tời giờ không có người dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với y.

- Ngươi biết tại sao quả nhân không lập tức xử lý ngươi không?
Quan gia dần dần thu lại nụ cười, trầm giọng nói:
- Bất luận ngươi có bao nhiêu lý do toàn vẹn, chỉ dựa vào một chuyện ngươi đả thương bá mẫu, thì đủ xăm chữ lên mặt sung quân rồi!

- Nghĩ là vi thần.
Trần Khác nuốt nước bọt nói:
*- Còn có chỗ có thể dùng được.*
- Ngươi ngược lại hiểu rõ.*
Triệu Trinh phỉ nhổ, nghiêm mặt nói:
- Không sai, điều quả nhân xem trọng là ngươi tuy cả gan làm loạn, nhưng cũng không làm ác. Theo như lời ngươi nói, đâm bị thương bá mẫu là vì bà ấy hành hạ đánh huynh đệ ngươi trước. Tập kích cấm quân, tự ý xông vào Vương phủ là vì cứu cha ngươi, cũng là vì đại nghĩa.
- Còn về phần hãm hại Triệu Tông Huy, đó là có thù báo thù, cũng bỏ qua. Nhưng ngươi dám lợi dụng trẫm, bất luận thế nào cũng không bỏ qua chứ?
Triệu Trinh giận trừng mắt nói với Trần Khác:
- Nếu chẳng may quả nhân nhất thời nóng nảy, thật sự giết cháu của mình, ngươi có mấy cái mạng để đền đây?

- Vi thần biết, quan gia là nhân quân có thể so với Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang, cho dù y giấu long bào thì người cũng sẽ không làm hại tính mạng của y
Trần Khác nói:
- Huống hồ, thần dùng là diễn bào, quan gia mắt sáng như đuốc, vừa nhìn thì có thể nhận ra, nhiều nhất cũng là trách phạt y một chút.
Nói xong hắn nghiêm mặt:
- Nhưng vi thần xin thề, thần đối với quan gia một chữ là trung, một chữ là kính, tuyệt không có ý bất trung bất kính.

- Nếu không phải thấy trên người ngươi còn trung nghĩa, dám làm dám chịu, quả nhân sao có thể lãng phí miệng lưỡi với ngươi?
Quan gia hừ lạnh một tiếng, dịu giọng nói:
- Sông Lục Tháp, ngươi mạo hiểm đắc tội công tướng đương triều, cũng muốn kiên trì vì dân chờ lệnh. Vô Ưu động, ngươi bỏ mặc an nguy cá nhân, vì bá tính Biện Kinh quét sạch họa lớn trăm năm nay. Còn có Thập Tam Hành Phố, Bao Chửng đã mật tấu với quả nhân, ít nhiều gì ngươi cũng cứu vãn được tổn thất lớn, triều đình mới có thể tiếp tục qua đông đến xuân.*
Nói tới đây, Triệu Trinh có chút cảm động nói:
- Quả nhân nhìn thấy trung nghĩa của ngươi, càng ghi nhận tình cảm của ngươi!*

- Ngươi là tên tiểu tử thối làm người ta vừa thích vừa hận...
Ánh mắt của Triệu Trinh lại có chút từ ái nhìn Trần Khác nói:
- Làm trẫm nhớ tới một người!

- Người nào?

- Khấu Lai Công!

- Quan gia khen sai rồi.
Trần Khác mặt đổ mồ hôi nói:
- Vi thần sao có thể so với Khấu Lai Công?

- Quả nhân sẽ không nhìn sai, Khấu Lai Công còn to gan lớn mật hơn ngươi, năm đó lại dám cưỡng ép tiên đế lên tiền tuyến. Ông ta làm chuyện khác người, có thể hơn ngươi rất nhiều. Nhưng ông ta lập được công, cũng là đệ nhất trăm năm!
Triệu Trinh thở dài nói:
- * *Cuối cùng bị người ta hãm hại, buồn giận mà chết...
Trần Khác biết, lúc này ngoan ngoãn câm miệng là thượng sách.

- Quốc triều lấy văn giáo lập quốc, bây giờ đã có ba đời, tạo được quân tử thuần càng ngày càng nhiều. Nhưng sĩ phong này càng ngày càng ít, hơn nữa người người xu lợi trốn tránh, bo bo giữ mình.
Triệu Trinh đau đớn nói:
- Bản lĩnh lớn giống như Khấu Lai Công và ngươi, to gan, nhưng lại là người trung tâm chính phái. Những người này rất khan hiếm ở Đại Tống, cho dù vì muốn dựng một tấm gương mẫu, quả nhân cũng muốn giữ ngươi.

Y lắc đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Khác:
- Nhưng Trần Tam Lang, đừng cho rằng quả nhân hôm nay tha cho ngươi, thì vĩnh viễn tha cho ngươi. Món nợ trước đây của ngươi quả nhân luôn nhớ, sau này vào triều làm quan còn dám làm xằng làm bậy, nhất định xử lý!

- Vi thần tất nhiên phụng sự làm việc, kiến cũng không dám dẫm chết một con.

Trần Khác cung kính nói.

*- Cũng không phải như vậy.
Triệu Trinh lặng lẽ cười nói:
- Nhớ một chữ trung, một chữ nghĩa, cái khác chỉ lo nước tới chân mới làm.
Lại gằn giọng nói:
- Quả nhân là hậu thuẫn kiên cường nhất của ngươi!
- Vi thần tuân chỉ! Trần Khác thật lòng bị cảm động rồi.

- Được rồi, trưa rồi.
*Thấy tiểu thái giám bưng bàn cơm đi vào, Triệu Trinh bưng chén trà lên, nhấp thông cổ họng rồi nói:
- Dùng bữa với trẫm đi.
- Dạ.
Trần Khác trả lời một tiếng.

- Trần đại nhân, đây là vinh hạnh đặc biệt đấy.
Hồ Ngôn Đoái cười nói:
- Lần trước quan gia dùng bữa với thần tử, chính là tiễn Địch nguyên soái xuất chinh:
- Vi thần sợ.

- Sợ cái gì?
Quan gia không để ý khoát tay nói:
- Đừng nghe y nói, chỉ là một bữa cơm mà thôi.

Giữa lúc nói chuyện thì bàn đã dọn xong, tổng cộng hai bàn, một đơn giản một phong phú. Quan gia ngồi trước một bàn đơn giản, nói với Trần Khác:
- Bàn đó là của ngươi. Quả nhân biết, bảo ai ngồi cùng Hoàng đế, họ cũng không dám to gan ăn, vì vậy để ngươi một bàn cho thoải mái.

Trần Khác vội vàng nói:
- Thần sao dám ăn ngon hơn quan gia? Nói xong thở dài:
- Ngự thiện này cũng quá cơ hàn rồi? Cái này cũng gọi bốn món một canh? Ba món đều là chay, nước canh không thế này, nào giống thức ăn của quan gia dùng.

Nghe hắn nói như vậy, Triệu Trinh rất vui, cảm thấy mình cho đi nhận lại, thu phục lòng của thần tử này. Ông vừa gắp rau vừa cười nói:
- Người thanh niên không rõ đâu, thanh đạm canh là đạo sinh dưỡng.*
Nói xong nhìn Trần Khác mặt bừng bừng sức sống, thở dài nói:
- Trẻ tuổi rất tốt, trẻ tuổi thì nên ăn thịt!
Nói xong khoát tay:
- Mau dùng đi, ăn xong quả nhân còn có chuyện nói với ngươi.

Thức ăn ngày thường của Triệu Trinh vô cùng đơn giản, ăn ít, còn không thích ăn mặn đầy mỡ, khẩu vị cũng không ngon. Hôm nay vì cao hứng, còn ăn thêm nửa bát cơm trân châu.

Bên Trần Khác lần đầu tiên cùng Hoàng đế ăn cơm, lần trước Trần Hi Lượng kết hôn, hắn vẫn đứng sau lưng Hoàng đế tất nhiên không tránh được. Khi quan gia sắp súc miệng thì hắn lúc này mới ăn một chút.

Thấy quan gia ngừng đũa, Trần Khác cũng muốn đặt đũa, lại nghe Triệu Trinh nói:
- Quả nhân biết ngươi vẫn chưa no, thức ăn hôm nay là đặc biệt chuẩn bị cho ngươi.*
Nói xong đứng lên:
- * *Biết quả nhân ở đây, ngươi ăn không thoải mái. Quả nhân đi xem tấu chương, ngươi có thể ăn thêm một chút, nếu không đem bỏ cũng đáng tiếc.
Triệu Trinh nói xong thì đứng dậy trở về ngự tọa, Trần Khác lúc này mới yên tâm. Nói thật, sáng nay hắn vì vội vàng tiến cung không có ăn được, đúng là rất đói. Nếu đã phụng hoàng mệnh, tất nhiên không rụt rè nữa, gió cuốn mây tan là bình thường, gom tất cả thức ăn trên bàn đưa vào bụng.

Súc miệng, lau miệng mới đứng dậy đi tới bên ngự tọa, hành lễ tạ ơn.

- * *Dùng ngon không?
Ánh mắt của Triệu Trinh dừng lại trên một bản tấu chương.

- * *Ăn rất no.
Trần Khác cười nói.

- Ăn rất no, vậy thì đứng đi, không ban ngồi.
Triệu Trinh cười nói:
- Biết hôm nay tiểu truyền lư, tại sao quả nhân đến muộn không?*
- Vi thần không dám ngông cuồng suy đoán.

- Cho khanh đoán thử đấy.

- * *Tất nhiên là xảy ra đại sự gì đó.
Câu trả lời đạt tiêu chuẩn nói đâu trúng đó.

- Không sai.
Triệu Trinh cười nói:
- Ngươi đoán là chuyện tốt hay là chuyện xẩu?
- Đương nhiên là chuyện tốt, nhưng có thể cũng rất khó giải quyết.
- Khanh từ đâu mà biết?
- Nếu là xảy ra chuyện xấu, quan gian sớm đã đi tìm chư vị tướng công thương lượng rồi, sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy với vi thần.
Trần Khác nói:
- Nhưng nếu đơn thuần là chuyện tốt, quan gia cũng không cần đích thân nói, vi thần trở về xem công báo thì được rồi. Cho nên hẳn là còn có chuyện gì, vi thần có thể giúp.
- Ha ha ha.
Triệu Trinh hài lòng gật đầu:
- Thông minh, có thông minh nhiệt tình này, quả nhân có thể yên tâm giao chuyện này cho khanh.
Nói xong đưa tấu chương trong tay cho Trần Khác:
- Xem đi.*

Trần Khác đưa hai tay nhận lấy xem, thì ra là tin chiến thắng Quảng Nam tây lộ Chuyển Vận Sứ Vương Hãn. Tri Quế Châu Tiêu Cố báo lên, thủ lĩnh Man tộc Tây Bình Mã Ái Bằng ở Tây Bình Châu quy hàng triều đình rồi!

Mã Ái Bằng này Trần Khác biết, chính là cùng tộc người Mã Chí Thư đại danh đỉnh đỉnh đó. Mã Chí Thư sau khi bị tiêu diệt, Mã Ái Bằng chiếm cứ địa hình hiểm yếu, tụ tập phe cánh tàn dư, nhiều lần rời núi đoạt nội cảnh Đại Tống.

Triều đình vốn khởi đại quân chinh phạt Mã Ái Bằng, nhưng Tri Quế Châu Tiêu Cố đề nghị triều đình chiêu an Mã Ái Bằng. Chuyển Vận Sứ Quảng Nam tây lộ Vương Hãn cũng cho rằng, nếu Mã Ái Bằng dựa vào địa thế hiểm yếu lui thủ trong sơn cốc, một khi bày bố mai phục đối phó quan quân, quân Tống sợ là không dễ dành phần thắng. Như vậy, việc xâm phạm biên giới khu Quảng Tây lại nổi dậy lần nữa.

Thảo luận tin chiến thắng, Quảng Nam lộ Chuyển vận sứ Vương Hãn, lãnh binh tới biên cảnh Tây Bình Châu tuyên hòa với Mã Ái Bằng. Cuối cùng chiêu hàng cha con Mã Ái Bằng quy hàng Đại Tống, cũng tấu xin triều đình sắc phong Mã Ái Bằng là Trung võ tướng quân, con y là Mã Tao Liêm làm Tam ban phụng chức... Đương nhiên sự việc nhất định không đơn giản như vậy, nhưng quan gia ở cách xa vạn dặm, chỉ cần biết kết quả thì được, về quá trình, nếu không chọc ra cái lỗ lớn thì đều có thể xem nhẹ.

- Chúc mừng quan gia.

Trần Khác vội vàng nịnh bợ:
- Quảng Nam cuối cùng bình định rồi.

- Đúng vậy, năm năm rồi, thật không dễ dàng.
*Triệu Trinh thở dài nói:
- Cũng coi như tam hỉ lâm môn.

Trần Khác không biết ngoài thi lớn thì còn có chuyện vui gì, nhưng quan gia không nói, hắn cũng không tiện hỏi... Sau này mới biết, thì ra Triệu Trinh nghỉ dưỡng nửa năm, gần đây cuối cùng khai hoa kết quả rồi, sau khoảng thời gian cách mười năm, trong cung cuối cùng có nữ nhân mang thai.

Có lẽ, đây mới là nguyên nhân thật sự khiến quan gia khá vui mừng.

- Tuy nhiên, cũng không dám nói...
Ngờ đâu Triệu Trinh chuyển lời, từ trong tay áo lấy ra một mật báo, đưa cho Trần Khác.

Đây là trình báo của Vương Hãn và Tiêu Cố, chỉ thấy trên mật báo viết:
“Ái Bằng viết: Man tặc Mã Chí Thư còn ở nước Đại Lý, kịp thời lui tới đất Thục. Nghe là kết thân với Đại Lý, tụ tập Man đảng, chế tạo binh khí, huấn luyện chiến đấu, nhưng không phải suy nghĩ vì triều đình. Chính là khiêu động Đông Nam đại loạn, đây là tình báo rất quan trọng do Mã Ái Bằng cung cấp. Mã Chí Thư suýt nữa trở thành Nguyên Hạo thứ hai, chẳng những không chết, còn suất lĩnh tàn quân chạy trốn tới Đại Lý, còn sinh sống hoạt động, không chỉ đứng vững trên gót chân lần nữa mà còn thiết lập quan hệ với tầng lớp trên của Đại Lý, bắt đầu tích cực chuẩn bị tạo phản lần nữa.

Phản ứng đầu tiên của Trần Khác là, năm đó sự cẩn trọng của Địch nguyên soái anh minh như vậy, nếu lúc đó theo ân ý của người khác mặc long bào cho thi thể, nếu đổi lại là Mã Chí Thư thì bây giờ đã có thể ngồi yên rồi.

- Tuyệt đối không thể xem thường.
Triệu Trinh nghiêm túc gật đầu nói:
- Sức sống của những di địch này quả thật không tin nổi. Chỉ cần cho bọn chúng một chút thời gian, lập tức có thể hồi phục như trước, hơn nữa còn mạnh hơn trước.
Đây là việc Tây Hạ quật khởi đem lại bài học nghiêm trọng cho vương triều Triệu Tống, quan gia tất nhiên không dám xem thường.

- Dạ.
Trần Khác gật đầu nói:
- Quan gia nói đúng.

- Chỉ là, tại sao Mã Chí Thư muốn đi Đại Lý mà không phải Ấp La?
Triệu Trinh nhìn Trần Khác nói:
- Chư vị tướng công cũng không nói ra nguyên nhân. Trần ái khanh là người Thục, lại từng quen biết với y, có thể nói ra một chút không?
Tứ Xuyên liền kề Vân Nam, hơn nữa huyện Thanh Thần lại ở Xuyên Nam, cách nước Đại Lý không xa, quan gia hỏi đúng người rồi.

- Vi thần cả gan nói thử.
*Trần Khác nghĩ ngợi nói:
- Giả định tình báo của Mã Ái Bằng là thật, vậy tại sao Mã Chí Thư không đi Ấp La, thần cho rằng nguyên nhân có ba. Thứ nhất là nguyên nhân lịch sử, cha của Mã Chí Thư là Mã Đạt Ba bị vua Ấp La giết. Người Ấp La thường có ý niệm thâu tóm Tây Bình Châu, y lo lắng sau khi binh bại đi mượn binh, khó bảo đảm bảo không dẫm vào vết xe đổ của cha.

- Hơn nữa theo vi thần năm đó ở Quảng Nam nghe tin, Mã thị ở đời Đường được chia làm “Mã Động” và “Hoàng Động”. Mã Chí Thư là Mã tộc Hoàng Động ở Quảng Tây Tây Bình Châu. Còn lại là Mã tộc Mã Động sinh sống ở Phúc Châu, vùng Đặc Ma, bây giờ chính là Vân Nam. Vi thần đoán hai tộc này có thể quan hệ chặt chẽ hơn trong tưởng tượng. Vả lại đồng tộc ở nước Đại Lý hẳn là có địa vị nhất định, bằng không y cũng không thể nhanh chóng kết minh với Đại Lý như vậy.*

Quan gia gật đầu, tỏ ý bảo Trần Khác nói tiếp.

- Nguyên nhân thứ hai, chính là nhân tố bản thân nước Đại Lý thuộc biên thùy đông nam nước ta. Nước này đất đai rộng lớn, thực lực cường đại, hơn nữa cũng không phải nước lệ thuộc Đại Tống ta, là một một vương quốc độc lập. Mã Chí Thư đầu nhập Đại Lý mượn binh, ít nhất triều đình không thể trực tiếp can thiệp, không thể tùy tiện nhập cảnh đuổi bắt, mức độ an toàn này tất nhiên tốt hơn trăm ngàn lần so với việc Đạt Ba cha y bị giết khi mạo hiểm chạy đi Ấp La xin thương hại.

- Thứ ba, vi thần thấy Mã Chí Thư quan trọng nhất trước mắt không phải tạo phản nữa, mà là đứng vững gót chân. Kẻ địch lớn nhất của y cũng không phải quan quân. Dù sao chỉ cần trốn trong rừng sâu núi thẳm, triều đình không làm gì được bọn chúng, điều y sợ là người Ấp La cũng sở trường tác chiến vùng núi. Còn nước Đại Lý từng nhiều lần xung đột vũ khí với Ấp La, vả lại quốc lực hùng mạnh hơn xa Ấp La, do đó Mã Chí Thư đầu nhập Đại Lý, chính là mượn sức lực của Đại Lý phòng bị Ấp La.

- Tóm lại, vi thần cho rằng Mã Chí Thư đi Đại Lý hợp tình hợp lý, không có gì kỳ lạ.

- Nói rất hay!
Triệu Trinh không khỏi vỗ tay khen ngợi nói:
- Ngươi so với người của Xu Mật viện thì nói thấu đáo triệu để hơn, quả nhân thoáng chốc giống như mở rộng tầm nhìn rất nhiều.

- Là vì vi thần tương đối hiểu nước Đại Lý.
Trần Khác khiêm tốn nói:
- Còn triều đình đối với Đại Lý luôn là thái độ bài xích, cho nên người hiểu nó không nhiều.

- Đúng vậy,
Triệu trinh gật đầu nói:
- Sau khi quả nhân đích thân chấp chính, nước Đại Lý còn mấy lần dâng tấu cầu xin sắc phong. Nhưng các tướng công đời trước xét theo bài học “Nam Chiếu phản Đường” (*), cũng không muốn qua lại với quốc gia quên ân phụ nghĩa này.
Nói xong nhìn Trần Khác:
- Tình hình bọn họ bây giờ rốt cuộc như thế nào?

(*) Vương quốc Nam Chiếu duy trì quan hệ mật thiết với nhà Đường, chính quyền Nam Chiếu là của hai tộc người Bạch và Di. Năm 750, Nam Chiếu nổi lên chống lại nhà Đường. Để trả đũa, nhà Đường đem quân đội đến chống lại Nam Chiếu năm 751, nhưng đã bị đánh bại.

- Với hiểu biết của vi thần, dường như bọn họ và Nam Chiếu hoàn toàn khác nhau.
*Sự liên quan quốc sách, Trần Khác không thể không cẩn thận nói:
- Nhưng vi thần cũng chỉ là nghe tin đồn đại, muốn biết rơm xót hay không, còn phải chính miệng nếm thử.

- Đúng vậy,
Triệu Trinh nhìn Trần Khác, lại nói quốc gia đại sự với hắn:
- Ý của chư vị tướng công là triệu tập đại quân, từ Lưỡng Xuyên, Quảng Nam hai đường tiến sát, ép Đại Lý giao ra Mã Chí Thư.

Trần Khác gật đầu, hắn lý lẽ suông, đề ra tham khảo ý kiến thì được, nếu thật sự bàn tới đại sự quân quốc thì nào dám nhiều chuyện?

- Nhưng quả nhân có nhiều lo lắng.*
Triệu Trinh chậm rãi nói:
- Năm ngoái quốc gia vừa mới gặp tai nên quốc khố trống rỗng, dân thiếu sức, nhu cầu tịnh dưỡng hết sức cấp bách. Nếu lại khởi binh gây chiến tranh, e là họa vô đơn chí, làm bá tính gặp họa.
Dừng lại một chút nói:
- Hơn nữa, quả nhân xét trên bản đồ nước Đại Lý thật sự không nhỏ, lại hỏi Xu Mật viện, người này nói quốc lực binh lực đều không thể xem thường. Rốt cuộc bọn chúng là tâm tính gì? Áp bức của chúng ta có khi nào gây hiệu ứng hoàn toàn ngược lại? Trái lại làm bọn chúng quyết tâm ủng hộ Mã phỉ, thậm chí trực tiếp khởi binh giao chiến với chúng ta? Những cái này đều là không thể không nghĩ.

Trước sợ sói, sau sợ hổ, chính là đặc điểm lớn nhất của quan gia Triệu Trinh.

- Quan gia nói những ý này với vi thần là có ý gì?
Trần Khác tự nhủ, xem ra nếu ta không hỏi câu này, ngài có thể cùng ta nói tới trời tối đen.

- Quả nhân muốn sai người trung thần cường hãn đi sứ Đại Lý một chuyến, xác minh tới cùng. Nếu có thể biến thù thành bạn, giao ra Mã phỉ, vĩnh viễn quan hệ tốt với triều đình thì càng tốt hơn.
Triệu Trinh chậm rãi nói:
- Nếu không được, cũng có thể động võ cung cấp tình báo cho triều đình.

- Má nó, ta khinh ta khinh ta khinh...
Trần Khác bất giác trong lòng chửi to, con gấu mẹ ngươi, hại mình thiếu chút nữa cảm kích rơi nước mắt! Vậy mà lại quên nhân quân thiên cổ cũng là Hoàng đế, tâm thuật của đế vương hiển nhiên nhiên dày công tu luyện, lúc nãy vỗ tay khen thưởng mình, rõ ràng là muốn làm mình giống như kẻ ngốc, đẩy mình vào tiền đồ đi sứ trong khi mình chưa biết gì hết.

Trần Khác đối với đi sứ ngược lại không có mâu thuẫn gì, nhưng quan viên triều Tống thời đại này xem đi sứ là chuyện đáng sợ nhất. Đó là khoảng cách từ xã hội văn minh tới xã hội dã man, còn bất cứ lúc nào cũng có thể bị Man tộc giết chết, trên đường gặp thổ phỉ, chướng khí đeo bám, hơn nữa một lần đi kéo dài đến một năm rưỡi, ảnh hưởng nhiều đến việc hưởng thụ cuộc sống rồi!

Cho nên thường là thăng quan tiến chức cũng không làm. Thật sự tránh không khỏi, tất nhiên người cả nhà khóc tiễn, giống như hắn không về nữa. Đợi tới đi sứ trở về, thì một người làm quan cả nhà được nhờ, chúc mừng hắn nhặt lại được cái mạng.

Bởi thế nên quan gia mới có thể lượn một vòng lớn như vậy, thương lượng với Trần Khác chuyện muốn phái hắn đi Đại Lý. Theo Triệu Trinh nhân hậu xem ra, đây là chuyện không nói lý, nhưng y cảm thấy không có ai tốt hơn ngoài Trần Khác Trần đại bản lĩnh.

- Nếu quan gia tin, vi thần nguyện gánh trọng trách này.

Trình bày của Quan gia đầy đủ không thể đầy đủ hơn, Trần Khác bất luận thế nào cũng phải nhận lời, hắn không khỏi cười khổ nói:
- Nhưng cấp bậc của thần quá thấp, vẫn xin phái Chính sứ khác đi.

- Đây là vấn đề nhỏ nhặt, sau này bàn lại.
Thấy Trần Khác quả nhiên bụng làm dạ chịu, Triệu Trinh vui vẻ cười lên nói:
- Hơn nữa, các tướng công đồng ý hay không thì còn đang lưỡng lự, khanh về trước đi, hưởng thụ cho thật thoải mái vinh quang của cấp tiến sĩ đi, đợi tới khi có kết quả thì quả nhân lại gọi khanh.

- Dạ.
Trần Khác bị quan gia đùa giỡn làm cho sửng sốt, ngoan ngoãn cáo lui.

Nhìn theo bóng dáng của hắn rời đi, quan gia vui mừng mỉm cười, nói với Hồ Ngôn Đoái:
- Khoa này được một Trần Khác là đủ rồi!

Nghe quan gia đánh giá thằng nhóc này cao như vậy, Hồ tổng quản líu lưỡi nói:
- Thì ra quan gia thật sự thích hắn, lão nô còn cho rằng là lừa tiểu tử ngốc chứ.

- Không có lý do không thích hắn.
Triệu Trinh trầm giọng nói:
- Đừng nói cái khác, nói phiên tấu lúc nãy đi, cả triều có mấy ai có thể trả lời ta? Không ai cả!
Nói xong siết chặt tay, vui vẻ nói:
- Đây là trời giáng anh tài cho ta!

Không lâu sau, quan gia bãi giá điện Tập Anh, triệu kiến Tống Kỳ và Lưu Sưởng trong điện, xác định thứ tự mười tiến sĩ cuối cùng.

Quan gia vuốt ve danh sách mười người trong tay, trầm ngâm thật lâu nói:
- Thứ tự được thay đổi
Nói xong xách bút sắp xếp lại thứ tự của mấy người, đưa cho hai người bọn họ.

Hai người nhận lấy xem nhất thời khó xử nói:
- Quan gia, cái này không hợp quy tắc!

- Quy tắc đều là người định, “có quan nhân” có thể thi tiến sĩ, xếp thứ bậc được mấy năm? Tiến thêm một bước thì thế nào?
Triệu Trinh khoát tay nói:
- Quả nhân trải qua thi diện, cho rằng sắp xếp như vậy là thỏa đáng, cứ làm như vậy đi.

Hai người thấy thánh ý đã quyết, đành im lặng, cầm tờ danh sách cuối cùng đi đến điện Sùng Chính viết bảng vàng.

-

Ngày hôm sau là ngày mồng một tháng ba, chính là ngày đại lễ thông báo kết quả dự thi.

Khi trời còn chưa sáng hẳn, trừ một vài người cá biệt bị bệnh không thể rời khỏi giường, trước đó đã thông báo xin nghỉ phép bên ngoài Lễ Bộ, thì tất cả mọi cống sĩ của khoa đinh dậu năm thứ hai đều tề tựu ngoài cửa Đông Hoa, ai cũng không dám vắng mặt, lại càng không muốn bỏ qua thời khắc vinh diệu cả đời này.

Mười năm, thậm chí là hai mươi năm thời gian học tập vất vả, gian khổ, bao nhiêu là dằn vặt đọa đày, cuối cùng cũng chờ tới ngày này, đây là ngày mà “Xuân phong đắc ý mã đề tât, nhất nhật khán tận Trường An hoa”***, những khó khăn trước đó hết thảy đều đáng giá!

***: Đây là hai câu cuối trích trong bài thơ “Đăng Khoa Hậu” của nhà thơ Mạnh Giao. Tạm dịch như sau: “Gió xuân mát rượi reo đầu ngựa, xem hết Trường An trọn một ngày”.

“Tích nhật ác xúc bất túc khoa, kim triều phóng đãng tứ vô nhai”.
(Dạo trước thi hỏng lắm đắng cay, vô cùng sảng khoái sáng hôm nay).
Những người sắp đỗ tiến sĩ tân khoa cuối cùng cũng không thể kìm nén được tâm tình kích động trong lòng, quên mất cả lời dặn dò của quan viên Lễ Bộ, tất cả đều trở nên hưng phấn, khoa trương chào hỏi nhau, rồi còn lớn tiếng cười nói.

Cách đó không xa, đám quan viên cũng đều làm bộ coi như không thấy, không người nào muốn quát mắng những người tới đây nghe kết quả. Bởi vì hôm nay, toàn bộ thế giới đều thuộc về những người trẻ tuổi này.

Mặc dù “kim điện xướng danh” còn chưa bắt đầu, nhưng tên của mười người đứng đầu đều đã biết rõ ràng, hơn nữa theo tin đồn trước đó thì Phúc Kiến Cử - Tử Chương Hành rất có khả năng chính là kim khoa trạng nguyên của Long Hổ bảng!

Ai cũng biết, mười người đứng đầu này sẽ có triển vọng hơn xa so với những người đứng sau cùng khóa. Nhất là ba người đầu tiên, nếu không có gì bất ngờ, chỉ cần một khoảng thời gian hơn mười năm ngắn ngủi thì bọn họ nhất định sẽ được phong tước phong hầu, trở thành những người đứng đầu trên quan trường. Vì vậy nên đám người tân khoa tiến sĩ lúc này đều vây quanh mười người đứng đầu cười nói, đặc biệt là xung quanh Chương Hành giờ đây đã bị vây kín, chật như nêm cối, người bên ngoài không cách nào chen vào thêm được nữa.

Chương Hành năm này ba mươi tuổi, bình tĩnh khiên nhường. Trong khi đó, đám người trẻ tuổi Tô Thức thì lại bày ra tư thế “việc nhân đức không nhường ai”, “ta mặc kệ hắn là ai”, tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc bị người khác hâm mộ cũng như đố kỵ…

Giữa đám người đó lại không thấy bóng dáng của Trần Khác đâu cả. Mặc dù hắn cũng tới đây, nhưng lại đứng ở một góc xa xa nhìn lại. Ngày hôm qua, quan phủ có sắp xếp lại thứ hạng một chút, khiến cho hắn thật sự không chắc cuối cùng thì mình có nằm trong mười người đứng đầu nữa hay không? Hay là đã bị rớt ra ngoài? Mọi khả năng đều có thể xảy ra.

Cho nên lúc này, hắn mới không tiếp cận đám người trước mặt, nếu chẳng may tên hắn không có trong danh sách mười người đứng đầu thì mấy lời ca ngợi này lập tức có thể trở thành sự châm chọc to lớn, thật sự sẽ rất mất mặt.

Mặc dù ngoài mặt thì hắn vẫn bình thường, chẳng hề có chút để tâm, nhưng trên thực tế thì hắn cũng vô cùng nôn nóng trong lòng. Giờ phút này, không ai có thể tránh khỏi tâm lý lo lắng được mất, ai cũng không thể bình tĩnh tự nhiên như thường ngày được.

Ánh mắt dừng lại trên một người cùng khoa thi, đột nhiên Trần Khác phát hiện vẫn còn có người thờ ơ lạnh nhạt giống hắn, hơn nữa người này cũng là người quen, chính là vị mỹ nam tử số một số hai của khoa thi năm nay – Chương Đôn. Chương Đôn cũng vừa lúc nhìn thấy hắn, Trần Khác liền vẫy vẫy tay.

Sau một hồi do dự, Chương Đôn cũng đi về phía hắn, trên khuôn mặt bừng bừng anh khí kia lúc này lại có vẻ khá tiều tụy, đôi mắt thâm quầng, hiển nhiên là ngủ không được ngon giấc.

- Lão chất tử đậu Trạng nguyên hay sao mà kích động thế?
Trần Khác cười nói.

Khóe miệng Chương Đôn hơi co quắp một chút, nhưng không trả lời.

Trần Khác biến tên này ắt hẳn có điều gì khuất tất nên hắnđổi sang đề tài khác, nói:
- Biết ai là Trình Đại giáo chủ không?

- Giáo chủ cái gì?

Đầu tiên Chương Đôn hơi sửng sốt một chút, sau đó mới nói:

- Ý ngươi là Trình Đại?

- Ừ.

Trần Khác gật đầu nói:

- Nghe nói lần này y cũng thi đậu, trong khi đó thì Trình Nhị lại bị rớt. Mấy lần đi nghe bọn họ giảng Đạo học, nhưng cách y quá xa nên không nhớ được hình dạng của y.

- Đúng rồi, chính là y.

Ánh mắt sắc sảo của Chương Đôn nhanh chóng đảo qua một vòng, sau đó chỉ vào một người đang bị một đám người vây xung quanh, có dáng người cao gầy, nói:

- Trước đây có lần ta tình cờ gặp qua hai huynh đệ bọn họ trên đường.

- Ta nghĩ bây giờ y chắc hẳn đang rất thống khổ.

Trần Khác cười nói.

- Từ đâu mà người biết?

- Ta từng nghe y nói chuyện ở Tướng Quốc Tự, từ lúc y trở thành đệ tử của tiên sinh Chu Đôn Di, mỗi ngày nghiên cứu đại đạo, trái tim đối với thi cử, danh lợi đã không còn nữa rồi.

Trần Khác cười nói:

- Chẳng qua y lại nói là việc thi cử thì vẫn cứ phải thi, bằng không thì làm sao có thể giáo hóa cho đám đại thần và hoàng đế được? Mỗi người đều có quyền làm thánh nhân, ta phải trợ giúp bọn họ!

- Sao ta lại có cảm giác “ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục” thế nhỉ?

Tính cách của Chương Đôn có hơi cực đoan, hoặc nói đơn giản là gã ghét nhất bọn ngụy quân tử.

- Nói rất đúng.

Trần Khác cười nói:

- Người ta thành lập học thuyết chính là chuyên môn dùng để dạy bảo người khác trở thành thánh nhân đấy.

- Làm quái gì có thánh nhân, mà cho dù có thánh nhân thì tất cả đều là ngụy quân tử hết.

Chương Đôn thấp giọng, khinh thường nói:

- Trong tương lai nếu như có cơ hội, ta nhất định phải hạ nhục y một phen.

- Ừ, đến lúc đó đừng quên kêu ta.

Trần Khác vui vẻ cười nói:

- Những người dự thi cùng với chúng ta khóa này quả thật là ngọa hổ tàng long, loại người gì cũng có, tương lai chắc chắn sẽ náo nhiệt lắm đây.

- …

Sau một lúc trầm mặc, cuối cùng Chương Đôn vẫn mở miệng nói:

- Là thi khóa này cùng với ngươi, không phải với ta.

- Sao lại không phải cùng với ngươi?

Trần Khác kỳ quái nói:

- Lúc thi đình lão huynh không bị đánh rớt mà.

- Nhưng ta có thể tự đánh rớt chính mình.

Vẻ mặt Chương Đôn không chút thay đổi nói:

- Vậy nên cửa Đông Hoa có mở ra thì ta cũng sẽ không đi vào.

- Vì sao?

Trần Khác khó hiểu nói:

- Vậy thì ngươi đến đây thi tiến sĩ để làm gì?

- Ngươi không hiểu đâu.

Chương Đôn nhìn lên bầu trời bao la đang dần dần sáng rõ, thở dài sâu kín nói:

- Không hiểu được đâu.

- Huynh đệ chúng ta còn có điều gì mà khó nói.

Trong đám bạn bè ở Gia Hựu Học Xã, Trần Khác thích nhất chính là tên Chương tử này, hắn vỗ vỗ lưng người này nói:

- Tất nhiên, nếu như ngươi không muốn nói thì ta cũng không ép. Tuy nhiên, nếu như ngươi muốn nói ra hết thì ta có thể mời ngươi đi uống rượu.

- Ha ha ha…

Chương Đôn cười rộ lên nói:

- Đại trượng phu mà cứ như nữ nhân thế!

Trong lúc nói chuyện, cửa Đông Hoa đã chậm rãi mở ra, lúc này đám tân khoa tiến sĩ ai nấy đều vô cùng khẩn trương, Chương Đôn vỗ vỗ lưng Trần Khác nói:

- Ngươi vào đi, ta tạm thời không đi vào đâu, nhưng cuối cùng cũng phải chúc mừng các ngươi một phen.

- Ngươi thật sự không đi vào à?

Trần Khác biết gã là người cứng rắn, một khi gã đã hạ quyết tâm thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.

- Không vào đâu.

Vẻ mặt Chương Đôn lạnh nhạt nói.

- Thật sự là đáng tiếc.

- Dù sao cũng chỉ có hai năm, tới khoa thi sau ta lại đi thi, nhất định sẽ trở thành “giáp khoa” lúc đi ra. Mài đao cũng không không làm mất kỹ năng đốn củi mà, chắc chắn so với việc nửa chừng nửa vời như hiện tại thì sẽ trở nên mạnh hơn.

Chương Đôn cười nói:

- Ngươi đừng lề mề nữa, làm người ta không vui chút nào!

Cái gọi là “giáp khoa tiến sĩ” chính là tên gọi do mọi người định ra, nhằm ám chỉ mười người đứng đầu trong khoa thi.

- Nói vậy cũng đúng.

Trần Khác bị hắn kích thích lòng hăng hái, nói:

- Thật không dễ dàng gì để làm ra lựa chọn như vậy, đương nhiên ngươi muốn làm như thế nào thì cứ như vậy mà làm, ta không tiếp tục khuyên giải ngươi nữa.

Nói xong, hắn chắp tay chào:

- Ta đi trước một bước.

- Ừ, gặp lại sau.

Chương Đôn khoanh tay cười cười, nhìn Trần Khác và đám bạn tốt ở Gia Hữu Học Xã đi vào cửa Đông Hoa, tham gia vào nghi thức long trọng và vinh diệu nhất trong cuộc đời của bọn họ…

Sau khi Trần Khác hòa mình vào trong đội ngũ của những người đi vào, liền không còn thấy bóng dáng của hắn nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lễ công bố kết quả thi là một buổi lễ long trọng của quốc gia, tất nhiên sẽ được Thiên tử chủ trì cử hành tại Đại Khánh Điện.

Giờ mùi vừa tới, sắc trời vẫn còn chưa rõ, văn võ bá quan cùng các vương công đại thần đã lục tục kéo nhau tới, đứng chầu trong viện chờ đợi mệnh lệnh.

Lúc này, từ trên kim điện tới mãi tận cửa Đông Hoa đã trang hoàng đầy đủ nào là sổ ghi chép nghi trượng, rồi hoa kết bằng lụa ở giữa, rồi dàn nhạc. Ở mặt đông trong kim điện bố trí một cái án màu vàng, quan viên Lễ Bộ sau khi kiểm tra thỏa đáng mới thông báo cho quan viên Hồng Lư Tự để có thể sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người.

Thế là dưới sự hướng dẫn của quan viên Hồng Lư Tự, tướng công Phú Bật dẫn đầu đứng dưới mái hiên phía đông bên ngoài điện, Lễ Bộ Thượng Thư đứng ngay bên cạnh, hai vị Tuyên Chế quan đứng dưới mái hiên cùng dàn nhạc khí ở phía nam, cả đám đều hướng mặt về phía tây.

Hơn hai trăm viên quan Truyền Lư đứng ở đối diện trên bậc thềm cung điện, trên mỗi một bậc thềm đá như vậy có một người đứng nghiêm, kéo dài cho tới tận bên ngoài cửa Đông Hoa. Các vị giám khảo thi đình và quan viên chấp sự thì đứng ở mé đông của thềm son.

Còn những vị quan lại khác thì dựa theo quy chế của triều đình, ở bên ngoài Đại Khánh Điện phân chia thành từng nhóm mà đứng, nhưng sân phía trước kim điện thì hoàn toàn để trống… Nơi này vốn là nơi quan viên đứng chờ khi thăng triều, nhưng hôm nay, tất cả mọi vinh quang đó đều thuộc về những vị tân khoa tiến sĩ!

Sau khi ổn định chỗ đứng từ trong cung tới ngoài cung, quan viên Lễ Bộ liền đi tới Thùy Củng Điện, tấu thỉnh Hoàng thượng tham gia chủ trì nghi thức.


Trên người Hoàng thượng mặc bộ giáng sa long bào, phủ xuống quá đầu gối, phương tâm khúc lĩnh (cổ vòng tròn, ngoài cổ trước ngực dưới vòng tròn là hình chữ nhật rỗng, áo phủ phía trước, ngoài ra phía dưới nách áo có phủ phía trước), trên đầu đội Thông Thiên Quan, đây là lễ phục mà vua chỉ mặc trong những nghi lễ trọng đại. Sau khi nghe được lời tấu thỉnh của quan viên Lễ Bộ, Hoàng thượng xoay người lên kiệu, đi tới chủ trì đại lễ trên Đại Khánh Điện.

Hoàng thượng vừa ra khỏi Thùy Củng Điện, thì bên trong Đại Khánh Điện liền tấu lên một khúc nhạc mừng “Long Bình Chi Chương”. Sau khi kết thúc khúc nhạc, ba tiếng roi vang lên, tiếp đó dàn nhạc bên trên bậc thềm màu đỏ ở cửa Thái Hòa lại lập tức tấu lên khúc “Khánh Bình Chi Chương”.

Bên trong tiếng nhạc, tất cả giám khảo thi đình cùng với các quan viên chấp sự đều hướng về phía Hoàng thượng hành đại lễ. Hoàng thượng tự tay cầm bảng vàng trao cho người đứng đầu quan viên. Phú Bật lập tức nâng bảng vàng đi ra ngoài đại điện, giao cho Lễ Bộ Thượng Thư. Lễ Bộ Thượng Thư lại nâng bảng vàng đặt lên trên chiếc án trên mặt bàn.

Sau khi tiếng nhạc dừng lại, lại nghe quan viên Hồng Lư Tự cao giọng xướng lên:

- Truyền lư!

Tiếng xướng này ngân nga trong trẻo, hiển nhiên là không có mười mấy năm khổ luyện sẽ không thể làm được như vậy.

Trong dư âm lượn lờ, Tuyên Chế quan đứng ra tuyên đọc thánh chỉ:

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, ngày hai mươi bảy tháng hai năm Gia Hựu thứ hai, trong kỳ thi thiên hạ cống sĩ; đệ nhất giáp ban thưởng Trạng nguyên, đệ nhị giáp ban thưởng Bảng nhãn, đệ tam giáp bản thưởng Thám hoa. Khâm thử!

Sau khi tuyên đọc xong thánh chỉ, một vị quan Tuyên Chế khác nâng lên bảng vàng, cao giọng xướng to:

- Nhất giáp đệ nhất danh Trần Khác!

Tên còn chưa đọc xong thì những âm thanh vui mừng đã vang lên. Quan Truyền Lư đứng trên bậc thềm phía dưới liền nối tiếp nhau xướng vang. Cứ như vậy người này truyền người nọ, truyền khắp cả hoàng cung, truyền đến suốt cả hai dặm bên ngoài cửa Đông Hoa!

Bên ngoài cửa Đông Hoa lúc này đúng là có vạn cái đầu lúc nhúc đang chuyển động, ai mà chả muốn xem cảnh tượng khi xướng danh Trạng Nguyên? Ai lại không mong chờ có thể nhìn thấy vị tân khoa Trạng Nguyên rốt cục có bộ dạng ra sao? Mọi người không chỉ làm cho trên đường trở nên chật ních, mà còn khiến cho nhà cửa hai bên cũng đông nghịt toàn người là người.

Nhưng sau khi nghi thức bắt đầu, trong sân lại lặng ngắt như tờ, một cảm giác thành kính, rung động thật sâu xuất hiện trong lòng Trần Khác, khiến cho hắn hâm mộ Chương Hành đến chết đi được.

Lúc này, từng tiếng truyền lư từ xa vang vọng đến đây, càng ngày càng trong trẻo, tất cả mọi người như ngừng thở, vểnh tai lên cẩn thận nghe tên:

- Nhất giáp…

- Nhất giáp đệ nhất danh…

- Nhất giáp đệ nhất danh Trần Khác…

Theo thông lệ, tên của Trạng Nguyên sẽ được xướng lên ba lần, hơn nữa âm thanh phải kéo ra vô cùng dài. Đây cũng là vinh quang cao nhất dành cho người đạt giải Trạng Nguyên.

- Nhất giáp đệ nhất danh Trần Khác…

Ngay khi tên họ của Trần Khác được lặp đi lặp lại ba lần, thì lúc này hắn vẫn như đang nằm mộng. Hắn bị một người cùng khoa thi đẩy ra. Mặc dù lúc này Trần Khác tràn đầy nghi hoặc trong lòng, nhưng một khi nghi thức đã bắt đầu thì không có khả năng ngừng lại. Hắn đành phải bước thấp bước cao đi theo quan viên Lễ Bộ vào cửa Đông Hoa.

Sau khi xướng danh Trạng Nguyên, tiếp đó đến Bảng Nhãn “Nhất giáp đệ nhị danh Chương Hành” cũng được xướng ba lần.

Sau đó là Thám Hoa “Nhất giáp đệ tam danh Đậu Biện”, cũng đồng dạng được xướng lên ba lần, hơn nữa thanh âm cũng được kéo dài, đây là vinh hạnh đặc biệt chỉ dành cho ba người đứng đầu.

Quan Truyền Lư tiếp tục đọc danh sách nhị giáp, nhưng lần này mỗi một cái tên chỉ được xướng lên một lần. Tiếp theo đó là đọc danh sách tam giáp, cũng chỉ được xướng lên một lần… Nhị giáp tiến sĩ nhất định phải dỏng tai lên để nghe cho thật kỹ, nếu không thì chỉ sợ không nghe thấy được tên mình, rồi còn phải cùng với tam giáp tiến sĩ đi vào trong. Không có biện pháp mà, ai bảo số lượng người trong kỳ thi đình không bị đánh rớt lại nhiều đến mức như vậy chứ?

Sau khi toàn bộ danh sách những người thi đậu được xướng hết, tổng cộng có ba trăm bảy mươi hai tân khoa tiến sĩ, dưới sự hướng dẫn của quan Lễ Tán, mọi người từ cửa Đông Hoa tiến vào hoàng cung, xuyên qua tầng tầng cung cấm, đi đến bên dưới bậc thềm của Đại Thành Điện xếp thành hàng.

Dẫn đầu đội ngũ tân khoa tiến sĩ là Trạng Nguyên Trần Khác, hắn đứng chính giữa bậc thềm dưới điện, phía trước là hai bậc trung gian bằng đá, được trạm khắc hình một con rồng đang bay lên và một con cự miết* thật lớn. Bởi vậy cho nên Trạng Nguyên còn được mọi người ca ngợi là “Độc chiếm miết đầu”.

*Cự miết: Con ba ba loại lớn.

Phía sau hắn, hai bên trái phải chính là hai người Bảng Nhãn và Thám Hoa. Nhị giáp tiến sĩ được sắp thành hàng theo thành tích dự thi ngay phía sau ba người đứng đầu. Chẳng qua, nhị giáp đệ nhất và tam giáp đệ nhất cũng rất vinh dự, cả hai đều được đứng ở vị trí đầu tiên của giáp, được mọi người lần lượt gọi là “Kim điện truyền lư” và “Ngọc điện truyền lư”.

Trong tiếng nhạc du dương, những tân khoa tiến sĩ cùng nhau hành đại lễ với Hoàng đế. Trời xanh nắng ấm, cung điện nguy nga, khắp nơi đều là quan phục đại lễ chỉnh tề, nghiêm trang…

Sau khi tiếng nhạc dừng lại, một viên thái giám đi ra, cao giọng xướng lên:

- Có chỉ, ban thường áo bào tiến sĩ, tiếp chỉ.

Chúng tiến sĩ thi lễ bái tạ.

Cái gọi là “không có gì ngoài bạch lan khoác lụa xanh lục” chính là chỉ thời khắc này. Giáp khoa tiến sĩ theo Trạng Nguyên tiến vào phòng chờ bên trái, bên trong đó có thái giám hầu hạ, cởi bỏ áo trắng đang mặc lúc đầu, thay bằng một cái áo lót bằng lụa màu vàng nhạt, lại phủ bên ngoài bằng công phục màu xanh lục, thắt dây lưng màu vàng nhạt, rồi mỗi người nhận một cái bạch giản triều hốt.

Những tiến sĩ xếp hạng thấp tất nhiên sẽ không được hầu hạ như vậy, bọn họ phải tự mình làm mọi thứ. Ban đầu coi như bọn họ còn có chút dè dặt, nhưng lúc thái giám thúc giục thì mọi người lập tức loạn cả lên, ai nấy đều tranh thủ nhanh chóng mặc đồ, có người còn chẳng thèm cởi y phục cũ màu trắng mà trực tiếp trùm lên áo lục bên ngoài, cả đám loạn thành một bầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.