Mã Ái Bằng cùng con trai đi tới, khom người thi lễ với Trần Khác.
- Chiến dịch lần này không để tướng quân tham dự, ngàn vạn lần xin ngài đừng hiểu lầm. Đồng tộc tương tàn chính là một bi kịch chốn nhân gian. Trần Khác khoác chiếc áo lên rồi thản nhiên nói.
- Đại nhân quá lo lắng rồi. Cha con Mã gia bị cảnh tượng thây chất ngổn ngang khắp nơi làm cho kinh sợ, Mã Ái Bằng giọng run run nói: - Cha con ta hiện giờ đã là quan viên của Đại Tống, thề không đội trời chung với bọn phản loạn.
- Xem ra là do ta nghĩ quá nhiều rồi, lòng trung thành của Mã tướng quân thật đáng khen a. Trần Khác cười nói. - Có điều Đại Tống là một nước lấy nhân nghĩa làm trọng, vẫn nên phân biệt rõ ràng Mã tộc với Mã Chí Thư. Lão tướng quân Phương Tài Dương vừa truyền tin về, nói là đã bắt được bốn cha con Mã Thái Hòa, phiền tướng quân đi khuyên bọn họ một chút, nếu có thể khiến họ quy thuận triều đình, giao toàn tộc Mã Chí Thư ra, bản quan có thể đặc xá cho Mã tộc. Nếu như Mã Thái Hòa nguyện cống hiến cho triều đình thì bản quan hoàn toàn hoan nghênh.
Mã Ái Bằng nhận lệnh đi làm việc, Liễu Nguyệt Nga khó hiểu nói: - Mất bao nhiêu công sức như vậy, người cũng đã chết nhiều như vậy, lẽ nào lại cứ thế tha cho họ?
- Nếu không thì phải làm sao? Trần Khác cười khổ nói. - Không nói ba mươi bảy bộ tộc Điền Đông, dây mơ rễ má, lại đều có quan hệ họ hàng với nhau, nếu như đem Mã tộc nhổ cỏ tận gốc thì không biết sẽ khiến bao nhiêu bộ tộc khác ghi hận trong lòng. Chúng ta có đủ thực lực để nhổ cỏ tận gốc không? Sau cuộc chiến này, Mã tộc vẫn như trước có mấy vạn nam đinh, hơn nữa cũng đừng hi vọng bọn chúng sẽ lại nổi dậy cùng chúng ta chém giết. Cô xem nơi này rừng núi rậm rạp, chỉ cần chúng lẩn trốn ở trong đó thì chúng ta sẽ phải hao binh tốn sức đến mức nào?
- Nói như vậy thì trận chiến này thực ra có thể không cần đánh rồi. Liễu Nguyệt Nga nói. - Cứ trực tiếp để Mã Ái Bằng đi tìm Mã Thái Hòa, kết quả chưa chắc đã không tốt.
- Ha ha ha, thế mới nói cô tóc thì dài nhưng nhận thức lại quá ngắn a. Trần khác cười nói. - Một tay ôm hoa hồng, tay kia vẫn muốn giơ gậy. Chỉ cần đem Mã tộc – bộ tộc đứng đầu ba mươi bảy tộc Ô Man đánh bại thì ba mươi sáu bộ tộc còn lại mới quy thuận chúng ta, toàn Đại Lý mới chịu khuất phục chúng ta.
Trận Bảo Nguyệt Quan quân Tống đại thắng, giết chết hai ngàn Mã quân, Mã Ái Bằng thuyết phục Mã Thái Hòa giao A Mã - mẫu thân của Mã Chí Thư ra, em trai Mã Chí Vinh, hai con trai Mã Dịch Nghi và Mã Dịch Chiến. Dẫn tộc nhân ra đầu hàng. Tin tức vừa truyền ra ngoài, rất nhanh đã gây chấn động toàn Đại Lý.
Các bộ tộc Ô Man ban đầu vốn kính sợ Đại Tống nhưng không chịu quy phục, nay đều phái sứ giả tới biểu thị qui thuận triều đình. Kẻ luôn giễu võ dương oai như Cao Thăng Thái cũng vội vàng thúc ngựa đi tranh công. Ở Thạch Lâm nghênh đón đại quân Tống triều từ xa tới.
Bụi tung mù mịt đường lớn, mấy vạn người Đại Lý được chứng kiến thân hình cao lớn của đại quân triều Tống. Hôm qua nhận được chỉ thị. Áo giáp đã được giũ sạch sẽ, binh khí được mài sắc bén sáng như tuyết, hôm nay hành quân duy trì hàng ngũ chỉnh tề. Thêm vào đó là chiến thắng oanh liệt họ vừa giành được. Sĩ khí tăng cao, quả nhiên uy vũ bất phàm, dọa cho đám người Cao Thăng Thái tiến đến thăm hỏi quân đội một phen sửng sốt.
Bệnh của Phạm Trấn đã khỏi, quân đội lại giành thắng lợi, người người tinh thần sảng khoái, y đang cùng Trần Khác vừa nói vừa cười nhìn giang sơn.
- Có câu “đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường”, cổ nhân quả không lừa ta. Phạm Trấn nhìn những cột đá màu đen xám bên đường, kiếm chỉ lên trời cao, làm người ta có cảm giác như đang đứng giữa một mảnh rừng âm u. Y kinh ngạc nói: - Thế gian sao lại tồn tại cảnh tượng hùng vĩ, thần kỳ đến thế!
- Đúng vậy, bao nhiêu là đá vôi... Trần Khác hơi thất thần. Hắn phát hiện đất nơi này đều là đất sét, trên mặt đất có rất nhiều đá vôi. Đúng là một nơi hoàn hảo để sản xuất xi măng.
- Đá vôi là gì thế? Phạm Trấn khó hiểu hỏi.
- À, ý ta là nếu không phải do Đại Lý nội chiến, không dám chọc đến chúng ta thì chúng ta sao có thể dễ dàng đến được nơi này chứ. Trần Khác lấy lại tinh thần nói.
- Ngươi không cần xem nhẹ mình như vậy. Phạm Trấn không đồng tình với kiểu “tự hạ uy phong của mình xuống, nâng sĩ khí người khác lên” của Trần Khác, cười nói: - Sau cuộc chiến này, không ít bộ tộc đã quy hàng chúng ta, lẽ nào cũng đều là do Đại Lý nội loạn? Cái này ta nhất định phải nói rõ, công lao của Trần huynh đệ hoàn toàn có tư cách so sánh lão Chủng! Chuyện về Chủng Thế Hành thu phục Khương tộc ở phương Bắc từ lâu đã được mọi người truyền tụng.
- Ta được sống ở một thời đại rất tuyệt vời, Đại Tống hiện thời tỏa ra một mị lực vô tận. Khiến cho quốc gia và dân tộc lân cận đối với chúng ta lòng mang kính nể, ta chỉ lợi dụng lòng thành kính trong trái tim bọn họ mà thôi. Trần Khác lắc đầu rồi cười nói. - Nhưng mong rằng sự thành kính đó có thể vĩnh viễn tồn tại, mong rằng Đại Tống ta có thể vươn lên trở thành quốc gia thực sự cường thịnh. Đến lúc đó đất nước tươi đẹp này mới thực sự thuộc về Đại Tống!
- Nếu những lời này là do người khác nói thì ta nhất định sẽ nghĩ là y đang mơ mộng hão huyền, nhưng do Trần huynh đệ nói ra thì ta tin! Phạm Trấn tán thưởng một câu, nhưng lại lập tức chuyển ngôn: - Nhưng như vậy thì phải dốc binh đi gây chiến, hiếu chiến tất vong a...
- Đại soái yên tâm, chiến tranh khiến cho đất nước lâm vào cảnh khốn cùng, là do không lo làm ăn buôn bán để phát triển kinh tế. Ta một khi phát động chiến tranh thì nhất định sẽ có kế sánh chu toàn. Trần Khác cười nói: - Ví dụ như Đại Tống ta thiếu bạc, đồng và cả sắt nữa, nhưng có Đại Lý rồi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Trận chiến như thế này chỉ có làm cho đất nước thêm cường thịnh chứ không thể sụp đổ. Trần Khác ngừng một lát rồi nói tiếp: - Đương nhiên phải có được Đại Lý trước mới được.
- Đây cũng là điều làm ta lo lắng. Phạm Trấn mặt đầy ưu tư nói: - Ta nghĩ rằng ngươi cũng đã phát hiện ra rằng lão Tây quân xa quê đã lâu, khổ chiến lâu ngày nên rất ghét chiến tranh. Sau trận chiến Bảo Nguyệt Quan sợ rằng họ sẽ không bao giờ liều mạng như thế nữa.
- Đại soái nói đúng, lão Tây Quân cần phải nghỉ ngơi rồi, nên về quê thăm gia đình thì về, nên làm ăn kiếm tiền thì đi kiếm tiền, dù gì một năm rưỡi qua họ cũng đã cố gắng hết sức rồi. Trần Khác gật gật đầu nói: - Cho nên ta mới gấp rút huấn luyện đội quân mới, dù sao cũng phải chống đỡ lấy cái giá trước mới được. Hắn ngừng một lát rồi tiếp tục: - Chuyện quan trọng hơn là Đại Lý phải nhanh chóng đình chiến. Nếu cứ tiếp tục đánh thế này thì không có lợi cho Đại Tống.
Phạm Trấn cảm thấy vô cùng bất lực đối với cái “lợi ích” mà Trần Khác vừa nói: - Nếu ngươi đã muốn làm cho Đại Lý Tam quốc phân lập, thì đây không thể coi là nhân nghĩa chứ?
- Nhân nghĩa là đối với con dân của mình. Tây Hạ và Liêu quốc đã từng nhân nghĩa với bách tính Đại Tống chưa? Trần Khác nhàn nhạt cười: - Người Đại Lý muốn nhận được sự đối xử nhân nghĩa của Đại Tống ư, có thể được nhưng bắt buộc phải là sau khi đã hoàn toàn quy thuận chúng ta.
Phạm Trấn chỉ đành cười khổ, khi vừa muốn khuyên Trần Khác vẫn là nên làm nhiều việc nghĩa, bớt tạo sát nghiệp một chút thì có quan quân chạy như bay vào báo cáo: - Con trai tướng quốc Đại Lý, Tuyên Uy Tiết Độ Sứ - Cao Thăng Thái dẫn theo đại đội nhân mã đã tiến đến thăm hỏi quân đội ạ!
Phạm Trấn nghe vậy, cùng Trần Khác nhìn nhau cười nói: - Xem gia người của Cao gia cũng không tệ.
- Không tệ thì không được a, tường nhà y cũng sắp bị chúng ta khoét thủng luôn rồi. Trần Khác ha hả cười nói. Từ sau đại thắng Bảo Nguyệt Quan, đã có tám chín bộ tộc tiếp nhận sắc phong của Đại Tống...Mặc dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng cũng đủ để khiến cho Cao gia khó mà yên ổn rồi.
- Để Cao Thăng Thái tới đây đi. Phạm Trấn phân phó một tiếng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, ranh mãnh nhìn về phía Trần khác nói: - Ngươi có cần lánh mặt một chút không?
Trần Khác biết ý y muốn nói là chuyện hắn dùng kế Kim Thiền thoát xác, tự mình giả chết ở Đại Lý. Lắc lắc đầu, nhìn đại quân hùng tráng uy vũ cười một cách lười biếng nói: - Ta đúng là chưa chết, vậy thì thế nào? Không phục thì đến cắn ta đi.
- Đúng là tên vô lại... Phạm Trấn lắc đầu cười khổ. Đúng vậy, đã có danh nghĩa sáu vạn đại quân làm hậu thuẫn, Trần Khác còn không phải muốn sống thì sống, muốn chết thì chết hay sao, ai dám nói nhiều lời trước mặt hắn?
Trong lúc nói chuyện thì Cao Thăng Thái đi tới, y mặc một chiếc áo quan màu tím, đai lưng có nạm ngọc, đầu đội cao quan. Gương mặt quả thực như quan ngọc, phong thần tuấn lãng.
- Tại hạ Cao Thăng Thái cung nghênh hai vị đại nhân... Mặc dù ở Đại Lý là người có địa vị tôn quý vô cùng, nhưng Cao Thăng Thái nào dám lên mặt trước đại quan triều Tống, ngoan ngoãn xuống ngựa hành lễ. Chỉ sợ lễ nghĩa không chu toàn bị người Tống cho là thất lễ.
Trần Khác xoay người xuống ngựa, cười lớn đỡ gã dậy và nói: - Thế tử không cần đa lễ, các tướng sĩ đã xuất chinh hai tháng, người ngựa sớm đã kiệt sức rồi, hiện giờ gặp được thế tử gia coi như là đã về đến nhà rồi. - Cái đó, cái đó... Cao Thăng Thái thầm nói trong lòng, tại sao nhìn thấy ta là có thể coi như về đến nhà rồi? Hai chúng ta đâu có thân quen như vậy? Trên mặt chỉ đành ngoác miệng cười nói: - Đại quân thiên triều tới đây, Hàn gia ta sao dám lễ nghĩa không chu toàn? Chúng ta đã thịt năm trăm con lợn và dê, rượu ngon một ngàn gánh. Nếu không đủ xin đại nhân cứ phân phó.
- Quả thực là không đủ a... Trần Khác cũng không khách khí với y, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: - Không giấu gì thế tử, chúng ta cũng không ngờ rằng có một đoạn đường như vậy mà cũng đi mất hai tháng, lương thảo mang theo đều đã ăn hết rồi. Rượu thịt tuy ngon nhưng chỉ có thể no bụng chốc lát, chúng ta tới là vì muốn vay thế tử chút quân lương.
- Vay lương thực ư? Cao Thăng Thái mặt tái xanh, lắp ba lắp bắp nói: - Cái này...ta cung cấp không nổi số lương thảo cho đại quân hàng vạn người như thế.
- Công tử nhẫn tâm trơ mắt nhìn sáu vạn đại quân chúng ta chết đói trước cửa nhà ngài ư? Trần Khác miệng cười nhưng tâm không cười nói.
- Chuyện này... Hảo cảm của Cao Thăng Thái đối với đội quân thiên triều tan thành mây khói, vẻ mặt như đưa đám: - Ta chỉ có thể làm hết sức mình thôi.
- Còn nữa. Trần Khác lại nói: - Các tướng sĩ từ sau khi tiến vào Đại Lý chưa từng được ngủ một giấc yên ổn nào, đã mệt mỏi cực độ rồi. Phiền Thế tử sắp xếp một nơi ở cho chúng ta, để cho họ được nghỉ ngơi chỉnh đốn lại. Cũng không đợi Cao Thăng Thái trả lời, hắn liền cao giọng nói với các tướng sĩ: - Các huynh đệ, còn không mau đa tạ thế tử gia?!
- Đa tạ thế tử gia! Tướng sĩ cấm quân đồng thành nói.
- Không dám, không dám nhận... Cao Thăng Thái sắp khóc đến nơi rồi, nội tâm điên cuồng, sao quân nhân thiên triều lại chẳng khác gì thổ phỉ a! Mặc dù phụ thân lệnh cho y cản đội quân này lại, không để chúng đến gần vùng Nhị Hải, nhưng nhất định y không nghĩ tới việc này sẽ phải trả một cái giá đắt như thế nào: - Tuy nhiên Thành Tuyên Uy chúng ta quả thực rất nhỏ, không chứa nổi đại quân thiên triều đâu.
- Các vị cứ yên tâm. Trần Khác lại lần nữa khéo hiểu lòng người, hắn nói: - Quân Đại Tống chúng ta là đội quân nhân nghĩa, không vào thành để nhiễu loạn dân chúng, Thế tử giúp chúng ta tìm một nơi gần núi gần nguồn nước để tiện hạ trại là được.
- Không thành vấn đề Cao Thăng Thái lúc này mới thở phào nhẹ nhõm đáp: - Ta giúp các người tìm nơi hạ trại.
Nếu như đã để y chọn, thì Cao Thăng Thái đương nhiên sẽ không để cho các ông lớn Đại Tống, đạp hư lãnh địa Cao gia nhà y. Nhưng Cao Thăng Thái đâu ngờ rằng mấy ông lớn này lại khó chiều đến thế, tất cả nhưng nơi mà y đề cử họ đều không vừa ý, nếu không phải chê quá xa nguồn nước thì cũng chê địa thế không đẹp, thậm chí đến phong thủy cũng phải xem xét kỹ càng. Hết cách, y đành để người của thiên triều tự mình đi chọn lựa.
Chọn tới chọn lui rốt cục cũng chọn được địa khu Đông Xuyên bên bờ Bắc Bàn Giang, núi cao nước sâu, núi non như hội tụ hết về đây. Mặc dù trên danh nghĩa khu vực này thuộc lãnh địa nhà họ Cao nhưng lại tiếp giáp với Thiện Xiển phủ của nhà họ Đoàn, Cao Thăng Thái đương nhiên như mở hội trong lòng, bởi như thế mọi phiền phức của quân Tống sẽ chuyển qua cho nhà họ Đoàn nên lập tức đồng ý.
Vấn đề quân lương thì lại không dễ dàng giải quyết như thế. Quân Tống ăn khỏe như sử tử đói, muốn tận hai trăm ngàn xe lương thực! Cao Thăng Thái lúc này khóc không ra nước mắt... Cho dù quân Tống thực sự có sáu mươi ngàn người thì số lương thực hai mươi vạn thạch đó cũng đủ để ăn trong nửa năm a! Họ muốn định cư ở đây luôn chắc?
Mà quân Tống đâu chỉ yên cầu lương thực? Còn đòi ăn muối, ăn thịt, ăn rau, ăn dầu... Nhìn danh sách dài dằng dặc mà quân Tống liệt kê Cao Thăng Thái choáng váng, có vẻ như quân Tống nghĩ rằng Cao gia nhà y của cải chồng chất, không vét sạch thì không cam tâm vậy.*
Nhưng mà yn đâu có gan đắc tội với các ông lớn của Tống triều, chỉ đành dày mặt xin Trần Khác giảm bớt yêu cầu.
Nhưng Trần Khác chỉ cười lạnh, nói: - Cao gia các ngài không muốn xuất ra chút quân lương này, nhưng có người thì lại rất muốn đấy.
Cho dù là tượng đất thì cũng vẫn có ba phần là đất, Cao Thăng Thái rốt cục không nhịn được lật giọng mỉa mai nói: - Chắc đại nhân không biết chứ, ở Đại Lý này thứ gì mà Cao gia chúng ta không có được thì người khác cũng không có nổi đâu.
- Cái đó thì chưa chắc. Cao gia đã không muốn xuất lương thì để Đoàn gia chúng ta xuất! Cùng xuất hiện với giọng nói trong trẻo dễ nghe là công chúa Đại Lý Đoàn Minh Nguyệt, trên người mặc chiếc áo màu hoa đào đỏ. Xuất hiện trong đại trướng, nàng nhẹ nhàng cúi đầu chào Trần Khác, khi ngẩng mặt lên mới thấy rõ khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn của nàng, đôi mắt ươn ướt long lanh bước lên hai bước, nhẹ giọng nói: - Đại nhân, thì ra ngài vẫn còn sống a...
- Ha ha. Trần Khác nghĩ thầm, kỹ thuật diễn xuất của tiểu cô nương này tăng lên đáng nể a. Hắn nghĩ nên phối hợp một chút thì chợt thấy phía sau có sát khí... Lúc này mới nhớ là Liễu Nguyệt Nga vẫn đang ở đây. Đột nhiên khuôn mặt đổi thành một bộ dạng đứng đắn nói: - Chuyện kể ra thì dài dòng, nói ngắn gọn lại thì đúng vậy. Nói chung, ta vẫn còn sống.
Sức sống mãnh liệt của con người thì không có lí do, ta chính là vẫn chưa chết, không được à?
- Vậy thì thật tốt quá. Đoàn Minh Nguyệt lau lau nước mắt nói: - Ta vốn nghĩ rằng sẽ không bao giò được gặp lại đại nhân nữa. Đã có lúc tuyệt vọng, từng có ý nghĩ muốn theo ngài xuống cửu tuyền. Ai ngờ lại nghe nói ngài xuất hiện trong đoàn thiên binh tấn công Mã tộc, ta liền vội vàng từ thành Đại Lý đến đây thăm dò, quả thực là gặp được ngài ở đây... Nói xong không kìm được nước mắt lại rơi xuống.
Vừa thấy Đoàn Minh Nguyệt xuất hiện, Cao Thăng Thái sắc mặt liền biến đổi, không còn khúm núm như vừa nãy nữa mà đã khôi phục lại vẻ kiêu ngạo của công tử thế gia. Sao y chịu đứng nhìn Đoàn Minh Nguyệt cùng Trần Khác nói chuyện thân cận như vậy được? Y liền hạ giọng nói: - Minh Nguyệt muội muội sao phải khóc lóc như vậy, đại nhân đang cùng vi huynh bàn chuyện mà.
- Chuyện ta đang nói cũng là chính sự mà. Đoàn Minh Nguyệt quay mặt lại đã không còn thấy dấu vết nước mắt đâu nữa: - Hai trăm ngàn xe lương, Cao gia huynh không muốn xuất thì Đoàn gia ta xuất!
- Muội muội chỉ nói suông thôi chứ Đoàn gia nhà muội chỉ có mỗi Thiện Xiển phủ, lại còn phải nuôi hàng vạn tộc nhân ở kinh thành, lấy đâu ra hai mươi vạn thạch lương thực trữ chứ?
- Đoàn gia chúng ta người đông đất ít, lương thực tuy không nhiều nhưng đại quân thiên triều là vì chúng ta mà tới đây, chúng ta tự sẽ tiết kiệm một chút để thiết đãi vương sư.* Đoàn Minh Nguyệt thản nhiên nhìn Cao Thăng Thái nói: - Thiện Xiển Phủ vừa mới thu lương thực vụ chiêm, vừa khéo hai mươi vạn thạch, Đoàn gia nguyện hiến cống toàn bộ.
- Vậy hàng vạn tộc nhân ở kinh thành của muội sẽ ăn không khí mà sống chăng? Cao Thăng Thái không tin nói.
- Chuyện này không cần Thế tử nhọc lòng quan tâm. Đoàn Minh nguyệt khuôn mặt vẫn thản nhiên nói.
- Muội... Cao Thăng Thái nộ khí bốc lên, lạnh lùng nhìn Đoàn Minh Nguyệt.*
Đoàn Minh Nguyệt cũng lạnh lùng nhìn lại y.
- Ha ha ha, hay... Trần Khác đi xuống dưới lều, đứng đối diện hai người bọn họ, mời công chúa Minh Nguyệt ngồi, nói: - Công chúa thật hiểu đại nghĩa, hạ quan vô cùng cảm kích, hạ quan xin thay mặt cho đại soái chân thành cảm tạ Đoàn gia. Đoàn gia vĩnh viễn là bạn tốt của chúng ta!
Thấy Trần Khác không thèm đêm xỉa đến mình, Cao Thăng Thái biết rằng hắn chỉ đang tự lừa dối mình mà thôi, nén giận trong lòng, y không thể không mặt dày nói: - Đại nhân, Đoàn gia đập nồi bán sắt như vậy quả thật là quá khó khăn rồi, vẫn nên để Cao gia chúng ta làm đi.
- Cao gia chẳng phải kiếm không ra lương thực sao?* Trần Khác liếc nhìn y nói: - Nếu quá miễn cưỡng thì thôi đi vậy...
- Cũng không đến mức miễn cưỡng nhưng ít nhất cũng không như Đoàn gia, đoạt lấy lương thực của người dân như vậy.* Cao Thăng Thái cười khan nói: - Nhưng mong đại nhân và đại soái có thể hiểu cho lòng thành của Cao gia chúng ta.*
- Ha ha ha... Trần Khác xoay người và nắm lấy tay Cao Thăng Thái nói: - Đương nhiên rồi, ta và thế tử vừa gặp mà như đã thân quen, luận về giao tình thì ở Đại Lý không có ai thân thiết hơn chúng ta rồi.
- Đại nhân, lương thảo của Đoàn gia chúng ta sẽ được chuyển tới trong hôm nay. Đoàn Minh Nguyệt đứng bên cạnh hắn nói: - Thiện Xiển Phủ sản vật phong phú, trăm nghề hưng vượng, nguyện hết lòng phục vụ Đại Tống.
- Ba mươi bảy bộ của Cao gia chúng ta tất nhiên cũng nguyện tận khả năng cống hiến sức lực của mình cho Vương sư! Cao Thăng Thái cũng dứt khoát nói.
- Cái này... Thấy hai người vẫn hăng hái quá mức như vậy, Trần Khác cười thầm trong lòng nhưng lại trưng ra bộ mặt khó xử nói: - Không ngờ người dân Đại Lý lại nhiệt tình như vậy, rốt cục nên nhận của ai, không nhận của ai đây, chuyện này thật là khó xử. Ngừng một chút, hắn nói tiếp: - Hay là như thế này đi, hai vị cứ đi nghỉ ngơi trước đã, hạ quan sẽ đi hỏi ý kiến Đại Soái.
- Đại nhân, tất cả lương thực mà quân đội Thiên Triều cần tới khi ở Đại Lý... Cao Thăng Thái cắn răng, hạ quyết tâm nói: - ...Sẽ do Cao gia chịu trách nhiệm toàn bộ!
- Hả? Trần Khác quay sang nhìn Đoàn Minh Nguyệt, ý muốn nói Đoàn gia nhà các ngươi có làm được như vậy không?
Đoàn Minh Nguyệt mặt tái nhợt lắc đầu, Đoàn gia thật sự là lực bất tòng tâm...
- Hai vị ngồi nghỉ ngơi một chút, bản quan đi một lát rồi quay lại. Trần Khác gật gật đầu với hai người kia rồi đi ra ngoài.
Trần Khác vừa đi ra ngoài thì quân lính đều rời đi. Bên trong đại trướng chỉ còn lại hai người Cao Thăng Thái và Đoàn Minh Nguyệt.
Hai người họ ngồi đối diện nhau, vừa vặn mắt lớn mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau. Bình thường Cao Thăng Thái luôn thèm nhỏ dãi đối với công chúa Minh Nguyệt được mệnh danh là “ánh trăng của Đại Lý” này, nhưng thời khắc nà chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp kia thật đáng ghét: - Minh Nguyệt, chuyện của nam nhân chúng ta, nữ nhân như muội xía vào làm gì?
- Trên đời này có rất nhiều chuyện nữ nhân ra mặt còn hiệu quả hơn đám nam nhân nhiều. Đoàn Minh Nguyệt cười nhẹ nói: - Lẽ nào thế tử không biết vị Trần đại nhân này chính là thầy của Nô Nô ư?
- Trần đại nhân... Cao Thăng Thái không nén được tà hỏa trong lòng, mỉa mai nói: - Không phải ở thành Đại Lý đã gặp chuyện mà bỏ mạng rồi ư?
- Nô Nô cũng không biết rốt cục là đã xảy ra chuyện gì. Đoàn Minh Nguyệt thản nhiên nói: - không phải Trần đại nhân vừa nói rồi ư ---- kể ra thì dài. Nếu huynh thấy kì lạ thì cứ trực tiếp hỏi ngài ấy là được.
Cao Thăng Thái tự nhủ, ta ăn no rỗi việc chắc? Buồn bực nói: - Ta biết muội đến đây làm gì rồi, nhưng muội đừng mơ mộng hão huyền nữa.
- Ta cũng biết huynh đến đây làm gì rồi, huynh cũng đừng có tưởng bở nữa! Đoàn Minh Nguyệt cũng châm chọc nói.
- Ha ha... Cao Thăng Thái cười lạnh: - Ta không tin Cao gia ta Điền Đông hai ngàn dặm, có hàng triệu dân chúng lại đấu không lại bộ ngực lớn của muội! Hơn nữa, chủ soái của đội quân thiên triều cũng không phải Trần đại nhân mà là một người khác kia!
- Tên khốn kiếp! Lời này thật quá đáng rồi, trực tiếp nói Đoàn Minh Nguyệt bán rẻ nhan sắc, khiến nàng ta mặt đỏ gay gắt: - Thế tử đừng quên, đại quân thiên triều là do huynh trưởng ta mời đến!
- Thứ mà thiên triều muốn Cao gia ta đều có thể đáp ứng. Hơn nữa chúng ta cũng đâu cần thiên triều làm gì cho chúng ta đâu! Cao Thăng Thái cười lạnh tiếp tục nói: - Nhưng các người lại không giống, các người muốn họ đánh giặc thay mình! Ta không tin quan viên thiên triều lại không biết nên lựa chọn như thế nào. truyện copy từ tunghoanh.com
- Ngươi... Đoàn Minh Nguyệt tuy mặt đầy căm phẫn nhưng lại không thể không thừa nhận rằng đối phương nói đúng.
Thực ra, Cao gia nịnh hót người Tống chính là muốn đại quân Tống triều rời khỏi chiến trường nội chiến của Đại Lý. Nhưng mục đích của Đoàn gia lại hoàn toàn ngược lại, họ hy vọng đại quân Tống triều nhanh chóng đến thành Đại Lý, tiêu diệt quân phản loạn Dương gia, tiện giúp họ trấn áp các tộc chư hầu lang sói đang bừng bừng dã tâm... nói trắng ra thì chính là trấn áp Cao gia.
Đây cũng là lí do mà ngay từ đầu Đoàn gia đã cam tâm tình nguyện hiến đất xưng thần để đổi lại kết quả này.
Nhưng Cao gia lại chặn gạch giữa đường, khiến cho mọi chuyện xảy ra biến cố --- Kì thực Cao gia không hy vọng để đại quân Tống triều tiến vào Đại Lý, vì vậy mới vội vàng lấy bằng được cái đầu của Mã Chí Thư để dâng lên thiên triều, nhưng chuyện này vẫn không ngăn được quân Tống tiến vào Đại Lý, dù sao thì cũng là do Đoàn Tư Liêm mời, người ta tiến vào Đại Lý cũng hoàn toàn hợp tình hợp lí!
Cao gia chỉ có thể thối lui mà chờ đợi, hy vọng quân đội Thiên triều rời khỏi thành Đại Lý.
Vì mục tiêu của riêng mình, Cao gia và Đoàn gia đều nguyện ý trả một cái giá quá lớn. Nhưng Đoàn gia tiền vốn còn xa mới so được với Cao gia hùng hậu, đây là một sự thật không thể chối cãi. Hơn nữa Cao gia cũng nhạy bén nắm bắt cơ hội quân Tống viễn chinh lao lực, nhất định sẽ tận lực tránh những hao tổn vô ích, cho rằng chắc chắn mình sẽ thắng.
Đi cả nửa ngày Trần Khác rốt cục cũng quay lại, hắn cười cười tạ lỗi với Đoàn Minh Nguyệt, cúi người nói với Cao Thăng Thái: - Thế tử, Đại soái chúng tôi có lời mời.
- Đại nhân... Một tiếng kêu này của Đoàn Minh Nguyệt như chim Quyên chảy máu, thảm thiết nói: - Đại Tống không thể lừa Đoàn gia chúng ta a!
- Công chúa nói gì vây. Trần Khác mỉm cuwoif nói: Đại Soái và thế tử nói chuyện, ta và công chúa cũng bàn chuyện. Lẽ nào công chúa chê ta thân phận thấp kém ư?
- Nô Nô không dám... Đoàn Minh Nguyệt thất vọng nói.
Cao Thăng Thái được dẫn vào trong soái trướng gặp Thống soái quân Tống Phạm Trấn.
Sau nghi lễ chào hỏi, Phạm Trấn ban cho hắn ngồi, nói: - Trần Khác vừa nói với ta, Cao gia nguyện ý gánh vác chuyện lương thảo cho quân Tống khi ở Đại Lý?"
- đúng thế. Cao Thăng Thái như chảy máu trong lòng, nói. Mặc dù Cao gia lãnh địa rộng lớn, lương thảo sung túc, nhưng lại có hơn sáu vạn cái miệng ăn phải nuôi, nhưng theo tình hình này thì toàn bộ của cải tích trữ để xưng vương xưng bá đều sẽ bị vét sạch mất thôi. Nhưng vì đại cục, chỉ có thể thắt chặt đai lưng, khiến bách tính chịu khổ rồi...
- Cao gia không phải là Vương tộc, Phạm Trấn không có ý cảm tạ mà bình tĩnh nhìn Cao Thăng Thái nói: - tại sao lại muốn gánh vác trọng trách này?
Mặc dù Phạm Trấn ko nói không cười, nhưng theo như Cao Thăng Thái nhận thấy thì vị chủ soái quân Tống này còn khó nắm bắt hơn cả Trần Khác, cần phải tiếp xúc với ông ta nhiều hơn mới được. Ít nhất nếu y có thể nắm được ý đồ của đối phương, thì càng dễ bề toan tính hơn. Cao Thăng Thái khẩn thiết nói: - Đại soái minh giám, Cao gia chúng ta thành tâm thành ý ngưỡng mộ thiên triều, nguyện vì đại quân thiên triều mà đóng góp chút sức lực nhỏ nhoi của mình. Nếu như nhất định phải nói là có ý đồ gì, thì thú thực là chúng ta cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi.
- Thế tử có ý gì? Phạm Trấn nhướn mày nói: - Lẽ nào thế tử cho rằng nếu các ngươi không cung cấp quân lương thì Đại Tống ta sẽ ra tay cướp đoạt ư?
- Xin đại soái đừng hiểu lầm... Cao Thăng Thái vội vàng nói: - Chúng ta chưa từng nghĩ rằng quân Đại Tống uy hiếp chúng ta, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy. Cái tự bảo vệ mình mà chúng ta nói, là chỉ mâu thuẫn nội bộ của Đại Lý.
- Ý của Thế tử là?
- Chắc đại soái cũng biết, Đại Lý chúng ta tuy rằng Đoàn gia là Vương, nhưng trên thực tế mỗi vùng đều do một chư hầu cai quản riêng. Trong đó hai chư hầu lớn mạnh nhất, một là Dương gia, một là Cao gia nhà ta. Cao Thăng Thái nói: - Chúng ta phò trợ Đoàn gia làm Vương, vốn luôn chỉ cầu bình an vô sự. Thế nhưng Đoàn gia lại luôn nung nấu ý định tước bỏ tước vị, gây mâu thuẫn rất sâu với các chư hầu, Dương gia thì không chịu ngồi chờ chết nên mới gây nên đại cục tai binh cho bách tính như hiện nay.
Mặc dù biết y là ăn nói bừa bãi, nhưng Phạm Trấn vẫn không nói không rằng mà chỉ gật gật đầu.
- Cao gia chúng ta tuy không yếu nhưng vâng theo sự giáo huấn của tổ tiên, đời đời phò tá Đoàn gia làm Vương, tuyệt không được hai lòng.
Cao Thăng Thái trước tiên làm như gia tộc mình không can hệ mà nói: - Chính vì như vậy mà chúng ta luôn tận lực bảo vệ cho Đại Lý, không muốn thấy cảnh đồng bào tương tàn, đồ hại bách tính. Cao Thăng Thái tiếp tục nói: - Cho nên tuy rằng lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm nhưng phụ thân ta vẫn cứ lưu lại tiền tuyến, chạy đi chạy lại giữa Đoàn gia và Dương gia, hi vọng có thể khiến hai bên đình chiến.
- Ồ. Phạm Trấn mặt tỏ vẻ tán thưởng nói: - Cao Tướng quốc nhân nghĩa, bổn soái vô cùng khâm phục a.
- Do sự nỗ lực không ngừng của phụ thân ta, rốt cụ hai bên cũng đã bắt đầu có ý giảng hòa. Thấy bản thân đã dùng đúng thuốc, Cao Thăng Thái lòng thầm quyết định, nói: - Hiện giờ đang là thời khắc mấu chốt để Đại Lý khôi phục hoàn bình, nếu như thiên binh Đại Tống tới đây, Đoàn gia nhất định sẽ khó tránh khỏi có toan tính mượn đao giết người, nhất định diệt trừ Dương gia. Đến cả Cao thị nhà ta cũng sẽ trở thành mục tiêu của họ a!
- Chuyện này thế tử có thể yên tâm. Phạm Trấn nhàn nhạt nói: - Đại quân Đại Tống chúng ta, một mặt là đến vì Mã thị, một mặt là giúp Đại Lý giữ gìn hòa bình.... sứ giả mà Đoàn vương phái tới chuyển thư mời cho triều đình đã đến kinh thành, cũng không thể phía quan gia ta mới sắc phong thì bên này có thể đổi chủ a!
Lời này của y, bên ngoài là nói rõ mục đích xuất binh, thực ra là đang ám chỉ điểm mấu chốt của Đại Tống ở nơi nào.
Cao Thăng Thái đương nhiên hiểu ý, lập tức gật gật đầu, nói: - Tiểu nhân vừa mới nói qua, Cao gia chúng ta luôn tuân thủ nghiêm ngặt tổ huấn, đời đời phò tá Đoàn gia. Tuyệt không hai lòng.
- Ha ha, tốt! Nếu đã cùng chung suy nghĩ như vậy... Phạm Trấn cười to, nói: - Thì cuộc nói chuyện của chúng ta coi như thành công rồi!
- Cao gia nguyện hết lòng vì Đại Tống đóng góp chút sức mọn! Cao Thăng Thái nịnh nọt: - Xin nghe đại soái phân phó!
Trái ngược với không khí hữu hảo hòa nhã trong đại trướng chủ soái, bên phía đại trướng của Trần Khác lại như gió táp mưa sa.
Công chúa Đại Lý vẻ mặt ai oán nhìn Trần Tam Lang, giống như bộ dạng của một thiếu nữ ngây thơ bị người ta đùa giỡn, lừa gạt cuối cùng bị vứt bỏ thì mới tỉnh ngộ vậy.
Trần Khác thì hổ thẹn ngồi sau đại án, không biết nên nói gì: - Đây là Đế La Mật, cống phẩm của Bản Na, rất ngọt đấy, công chúa nếm thử xem sao?
Đoàn Minh Nguyệt không đáp lời, chỉ bi phẫn nhìn hắn.
- Xem ra Công chúa đã sớm ăn chán thứ này rồi, chỉ trách ta đã quên nơi này là địa bàn của ai rồi. Trần Khác phân phó nói: - Đi, mau lấy cho Công chúa một vò đậu phụ thối đặc sản của Trung Nguyên, lấy thêm hai cái bánh ngô trám cho cô ấy ăn.
Con người hắn rất dễ bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng, ở kinh thành hắn kết giao đều là văn nhân mặc khách, nói chuyện còn có chút nhã nhặn. Hiện tại cả ngày ở cùng đám binh lính thô lỗ, nhất thời bản tính lộ ra, trở nên thô thiển hơn nhiều so với cả thùng nước.
- Ngươi tự đi mà ăn đậu phụ thối và bánh ngô của ngươi. Đoàn Minh Nguyệt rốt cục làm căng không được, trước tiên là xả giận một chút, sau đó lại tiếp tục rơi lệ rồi nói: - Cái tên lừa đảo ngươi...
- Ta lừa gạt gì công chúa?
Ngươi lừa ca ca ta, lừa cả Đại Lý ta, lại còn lừa cả trinh tiết của ta! Đoàn Minh Nguyệt hai mắt đẫm lệ lên án hắn.
- Khụ Khụ... Trần khác nhất thời cảm thấy ánh mắt khinh miệt của Liễu Nguyệt Nga, xấu hổ ho khan hai tiếng nói: - Công chúa, đồ có thể ăn lung tung nhưng lời nói thì không thể nói bừa được đâu, ta lừa ca ca công chúa khi nào, lừa Đại Lý khi nào, lại lừa...trinh tiết của công chúa khi nào?
- Ngươi còn chối ư? Đôi mắt xinh đẹp của Đoàn Minh Nguyệt trợn lên: - Ca ca ta dùng hoàng vị và địa vị của cả Đại Lý đem đổi lấy sự giúp đỡ của Đai Tống, có thể nói là đã đem toàn bộ cống cho Đại Tống rồi. Nhưng mà ngươi, các ngươi giúp đỡ chúng ta như thế này ư?
- Công chúa nói vậy khiến ta đau lòng quá. Trần Khác dùng giọng điệu oan ức nói: - Từ khi rời khỏi Đại Lý, ta phải mất mười ngày đêm cấp tốc về kinh, chân tay máu thịt mơ hồ hết cả... Quay đầu lại nhìn Liễu Nguyệt Nga đứng sau lưng nói: - Liễu huynh đệ, huynh cũng thế còn gì?
- Đâu có... Liễu Nguyệt Nga lúng túng nói.
- Ta khập khiễng tiến vào đại nội, tốn bao nhiêu nước bọt thuyết phục các vị quan và chu hầu trong triều, lại tiếp tục hơn mười ngày đêm quay lại thành Quế Châu, vết thương trên đùi vừa đóng vảy lại rách ra, rách rồi lại đóng vảy. Công chúa thấy không, ta hiện giờ đi đứng cũng lòng khòng cả chân rồi. Trần Khác lại nhìn Liễu Nguyệt Nga nói: - Liễu huynh đệ, huynh cũng bị y như ta còn gì?
- Không có... Liễu Nguyệt Nga buồn bực, muốn nện cho hắn một đấm.
Trần Khác không dám đùa cô nữa, nếu không lát nữa nhất định sẽ ăn đòn. Hắn liền quay đầu nói với Đoàn Minh Nguyệt: - Nói chung, ta đã trải qua biết bao khó khăn gian khổ mới có thể đưa đại quân đến Đại Lý này, công chúa lại nói ta như vậy, ta thật sự còn oan uổng hơn so với Đậu Nga.
- Đậu Nga là ai? Đoàn Minh Nguyệt khó hiểu hỏi.
- Văn hóa Trung Nguyên ta bác học tinh thâm, công chúa tưởng rằng bản thân rất thông minh, hiện tại đã biết bản thân chẳng bằng ai rồi chứ? Trần Khác ăn nói lung tung: - Để ta giới thiệu cho công chúa một chút về cuộc đời của đồng chí Đậu Nga.
- Không cần đâu... Đoàn Nguyệt Nga bất dắc dĩ nói: - Nói chuyện đại quân đi, nếu đã là đến giúp chúng ta, vậy mời đại nhân lập tức xuất phát đi ứng cứu ca ca và tộc nhân của ta, bách tính ở kinh thành hiện đang rất nguy cấp.
- Cái này, đại quân viễn chinh vất vả, hiện tai cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức lực.
- Ít nhất cũng phải xác định ngày khởi hành chứ?
- Cái này, đại khái là vào mùa đông đi. Trần Khác ha hả cười: - ...được rồi, Côn Minh này bốn mùa đều như mùa xuân, tìm đâu ra mùa đông đây?
- Còn nói không gạt người? Đoàn Minh Nguyệt phẫn hận nói.
- Ta không gạt người, công chúa trong lòng tự hiểu. Trần Khác cười nhạt: - Kể từ khi quân Tống chúng ta tiến vào Đại Lý, Long Thủ Quan đã phát sinh thêm trận chiến nào chưa?
- Đã... Đoàn Minh Nguyệt cứng họng nói: - Đình chiến chỉ là nhất thời thôi, bất kỳ lúc nào cũng có thể lại khai chiến.
- Các người khi nào lại khai chiến, đại quân khi nào xuất phát! Trần Khác dần dần nói một cách nghiêm túc: - Công chúa, lúc đầu huynh trưởng của công chúachỉ nói rằng thỉnh cầu Đại Tống xuất binh giải cứu Đoàn thị. Nếu chúng ta tiếp nhận đất cống nạp của các người, có nghĩ vụ giúp Đoàn thị các ngươi bảo vệ ổn định vương vị, giúp huynh trưởng công chúa ngồi yên vị là được.
- Đoàn gia chúng ta đã trả cái giá lớn như vậy... Đoàn Minh Nguyệt nếm đủ nỗi nhục khi cầu xin người khác, có chút buồn bã nói: - Chỉ có thể đổi lại chút đó thôi sao?
- Đoàn gia các người đã trả một cái giá lớn ư? Trần Khác không kìm được, bật cười: - Quốc thổ Đại Lý 4000 dặm, Điền Đông của Cao gia 2000 dặm, Điền Tây của Dương gia 2000 dặm, nơi nào thuộc về Đoàn gia các người? Ngoại trừ cái hư danh chủ nhân Đại Lý ra thì các ngươi có thể lấy cái gì ra để trả?
Khuôn mặt xinh đẹp của Đoàn Minh Nguyệt nhất thời xấu hổ không khác gì một tấm vải đỏ.
- Công chúa, quân đội Đại Tống ta nếu không đi Đại Lý cũng là tốt cho các ngươi thôi. Trần Khác sâu xa nói: - Không ngại nói thẳng với công chúa, đại quân chúng ta trên danh nghĩa là sáu vạn nhưng thực chất chỉ có chưa tới bốn vạn. Hơn nữa viễn chinh vất vả, cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa của binh gia toàn bộ đều không có. Nếu như ép hai nhà Dương Cao liên thủ thì thắng bại sau này quả thật khó lường a!
- Lẽ nào Đại Tống không thể phái thêm chút binh lính tới đây ư?
- Lời này... Trần Khác thở dài nói: Hai ngàn dặm đường núi cao sông dài, vận chuyển làm sao được vũ khí nặng? Vốn ta muốn nói rằng tiếp viện lương thảo tại chỗ cho chút quân thế này Đoàn gia công chúa còn không nuôi nổi...
-.... Đoàn Minh Nguyệt bị Trần Khác đả kích đến không phản bác được, đành cúi đầu muốn khóc lên.
- Được rồi, đừng đau lòng nữa. Trần Khác an ủi cười nói: - Bốn vạn đại quân này ít nhất cũng có thể bảo vệ cho Đoàn gia của công chúa bình an vô sự.
- Các người sẽ luôn đóng quân tại Đại lý sao? Đoàn Minh Nguyệt hít thật sâu, nhìn Trần Khác nói. Tố chất tâm lí của nàng rất tốt, có thể nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, lấy lùi làm tiến.
- Có thể. Trần Khác gật đầu cười nói: - Chỉ cần Cao gia có thể nuôi nổi chúng ta.
- Bọn họ nhất định nuôi nổi, bảy phần thuế của cả Đại Lý đều nằm trong tay họ.
Nghĩ đến việc Cao gia tự mình ôm lấy gánh nặng không đâu, Đoàn Minh Nguyệt lúc này mới bắt đầu vui vẻ.
- Vừa mới khóc xong lát sau lại cười, xem có xấu hổ không chứ! Trần Khác cười ha hả: - Minh Nguyệt, về nói cho huynh trưởng. Trên đường ta đã khảo sát qua, nếu có thể làm một con đường thủy trên sông Bắc Bàn Giang lưu thông với sông Hồng Thủy, đại quân chúng ta có thể đi thuyền men theo dòng sông mà đi lên thì lại là một chuyện khác đấy.
- Tu sửa sông Hồng Thủy ư? Đoàn Minh Nguyệt liền động tâm, nếu có thể thuận lợi giao thông với Đại Tống, Đoàn gia mới có thể coi là có chỗ dựa vững chắc. Đến lúc đó, có sự ủng hộ của Đại Tống, cho dù là Cao gia hay Dương gia cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà thôi... không thèm quan tâm đến sự xấu hổ, liền kích động nói: - Cần thời gian bao lâu?
- Chỉ cần một năm rưỡi là đủ. Trần Khác cười nói.
- Tốn bao nhiêu tiền, cần bao nhiêu người? Đoàn Minh Nguyệt thừa hiểu Trần Khác, biết rằng đừng có mơ mà ăn không được của hắn miếng cơm. Có điều lần này nàng ta đã nghiệm ra rằng nói chuyện với tên chết tiệt này thì phải xác định từng câu từng chữ.
- Bước đầu dự tính mười vạn dân phu, mười vạn ngân lượng. Trần Khác chầm chậm nói; - Bây giờ bắt đầu thi công thì mùa xuân năm tới tàu thuyền có thể hoạt động.
- Nếu là dân phu thì Đoàn gia ta có thể xuất ra hai vạn. Đoàn Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, cắn răng nói: - Mười vạn ngân lượng chúng ta cũng có thể xuất ra một nửa.
- Ta biết các người đang rất khẩn cấp, đều không cần Đoàn gia xuất. Trần Khác vung tay nói: - Bảo huynh trưởng của công chúa đem vùng Đông Xuyên cắt cho Đại Tống làm cấm khu quân sự là được.
- Không thành vấn đề. Đoàn Minh Nguyệt khúc khích cười noi: - Nhưng phải nói rõ với đại nhân, Đông Xuyên hiện do Cao gia nắm giữ.
- Chuyện này không khó. Trần khác cười nói: - Ta tự khắc nói chuyện với Cao gia.
Thượng quan còn gọi là Long Thủ quan, là cửa lớn phía Bắc của Đô Thành Đại Lý. Từ lúc cuối tháng năm Dương gia tạo phản, dọc đường đi vô cùng thuận lợi, thế như chẻ tre, trong chớp mắt liền dẹp xong nửa giang sơn… Đương nhiên nửa giang sơn kia vốn dĩ chính là chịu sự khống chế của Dương gia… nhưng ở trước Long Thủ quan này, bị mạnh mẽ ngăn chặn ba tháng rồi.
Mặc dù trong những tuyên truyền của Đoàn thị về sau này, giống như là dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Đoàn vương, đội quân về sau của Đoàn thị hăng hái chiến đấu đẫm máu, mới đạt được thắng lợi như vậy. Nhưng người Đại Lý đã trải qua giai đoạn này đều biết, nếu không phải một đám quân viên Đại Tống suất quân tương trợ, gây lộn xộn, thì quân phòng thủ của Đoàn thị đã bị dọa sợ đến vỡ mật, căn bản không thể bảo vệ cho Long Thủ quan.
Nhưng lịch sử không có giá như, hiện giờ dưới sự tập luyện của một đám quan viên triều Tống, diện mạo tinh thần và năng lực chiến đấu của quân Đoàn thị, tăng lên gấp mấy lần? Thành phòng thủ của Long Thủ quan lại là thành kiên cố, bên trong thành trật tự ngay ngắn, đã hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ thất bại trước khi chiến đấu.
Đương nhiên mấy người của Vương Thiều, đã trưởng thành rất nhanh từ trong cuộc chiến đấu tàn khốc. Hiện giờ so với khi bọn họ đỗ Tiến sĩ, thì khác nhau rất nhiều.
Tuy nhiên từ một tháng trước, sau khi phản quân dừng công thành, có mấy vị đã lâm vào một trạng thái vô cùng buồn chán. Ngoại trừ đa số binh lính của Đại Lý tập luyện, mang theo bọn họ sửa tường thành, cũng chỉ có xúm lại cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, đếm từng ngày trên đầu ngón tay.