Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 6 - Chương 306: Sứ liêu



- Như vậy là đủ rồi.
Trần Khác đưa chung rượu lên nói :
- Trì lão bản cung cấp tin tức có trợ giúp rất lớn, tại hạ khắc sâu trong lòng. Nếu đại quan nhân xem trọng tại hạ, hay là chúng ta kết giao bằng hữu, từ nay xem như là huynh đệ, Trì lão bản thấy thế nào ?

- Đại nhân dọa chết tiểu nhân rồi.
Trì Vân Sơn vui mừng nói:
- Nào dám, nào dám?

- Làm gì mà có nhiều quy củ như vậy, quyết định như vậy đi!
Trần Khác cười lớn, nâng ly cạn chén với lão, không nhắc đến những việc phiền não kia nữa… Bữa tiệc kết thúc, Trì Vân Sơn bị Trần Khác chuốc rượu say mèm. Tửu lượng của lão cũng không thấp, nhưng Tiên Lộ tửu rất mạnh, nhất thời không có chừng mực nên đã say quắc cần câu.

Nhờ Truyền Phu đưa Trì lão bản về, trong phòng cũng chỉ còn có Trần Khác và Khinh Mị Nhi.

Khinh Mị Nhi cũng không có tiến lên, mà ngồi ở chỗ kia cười khanh khách nhìn Trần Khác. Bởi vì cũng uống một chút rượu, hai gò má của nàng đỏ như ráng chiều, nhìn qua cực kỳ kiều diễm ướt át, rất mê người.

- Còn không qua đây ngồi?
Trần Khác nâng chén trà lên súc miệng nói.

- Có chỗ nào ngồi đâu.
Khinh Mị Nhi nhăn nhó nói.

Trần Khác vỗ vỗ đùi.

- Xấu lắm…
Khinh Mị Nhi mặt càng đỏ hơn:
- Đại nhân làm sao mới đi ra ngoài vài năm, đã học được thói xấu rồi.

- Không có nghe nói sao?
Trần Khác lặng lẽ cười:
- Tham gia quân ngủ ba năm, heo mẹ cũng có thể so với Điêu Thiền.

- Công tử nói ta là gì ?
Khinh Mị Nhi sắc mặt nhất thời trầm xuống.

- Ta chính là vừa so sánh nàng với Điêu Thiền, ta thấy dường như còn giống Thường Nga.
Trần Khác duỗi cánh tay ra cười, kéo nàng vào trong lòng nói :
- Nàng lại đây đi.

Khinh Mị Nhi liền thuận thế như cánh bướm, ngồi ở bên đùi của Trần Khác. Ôm cổ của hắn, âm thanh nhu mì nói :
- Gia, nô gia nhớ chết đi được…

- Hiện giờ nàng cũng là một hoa khôi nương tử rồi.
Cảm thụ được thân thể mềm mại đàn hồi kinh người, Trần Khác lập tức có phản ứng, tay khẽ vuốt nhẹ vòng eo nàng nói :
- Nói như vậy không bị giảm giá trị đi.

- Vẫn bị hạ thấp giá đây này…
Khinh Mị Nhi thẹn thùng cười, chậm rãi ghé sát vào lỗ tai hắn. Chóp mũi nóng bỏng dán vào tai của Trần Khác, âm thanh như muỗi nói :
- Nô gia vẫn còn giữ lại thân thể cho công tử mà…

- Hả?
Trần Khác dừng tay lại, thanh âm có chút biến đổi nói:
- Chuyện này là thật sao?

- Người thật là.
Khinh Mị Nhi khẽ cắn nhẹ dái tai của hắn nói:
- Công tử sao không tự mình chứng thực …

Cả người Trần Khác nhất thời nóng lên. Hắn nhìn chăm chú vào hai mắt của Khinh Mị Nhi, con ngươi của nàng khiến người khác hồn xiêu phách lạc, long lanh mọng nước, có thể cuốn người khác rơi sâu vào trong đó. Tay của hắn chậm rãi chuyển từ vòng eo của Khinh Mị Nhi lên trên, đến ngực mềm mại rồi chuyển qua cằm. Khinh Mị Nhi sắc mặt ngày càng đỏ, nhưng cũng không cử động. Hai mắt ngấn nước, khóe miệng cười yêu mị đến tiêu hồn, dường như là cổ vũ, lại dường như là chờ đợi được sủng hạnh.

Đang lúc hai người tính tiến thêm một bước giao lưu, Truyền Phú đui mù ngu ngốc kia lại mở cửa đi vào, thấy vậy thì ai ôi một tiếng rồi nhắm mắt nói:
- Ta cái gì cũng không thấy.
Nói xong thì lui ra ngoài:
- Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi.

Tuy rằng cửa đóng lại ngay lập tức, nhưng không khí hầu như đã bị phá hỏng. Trần Khác hôn nhẹ cổ tay Khinh Mị Nhi, hạ giọng nói:
- Nàng cũng biết mấy việc đó?

- Biết rồi thì có ích gì đâu?
Khinh Mị Nhi khẽ tựa đầu vào vài hắn nói:
- Đều là những nhân vật không thể chọc vào.

- Xem ra nàng đúng là đã biết.
Trần Khác vuốt ve bàn tay nhỏ bé của nàng nói:
- Nói một chút đi.

- Muốn đấu sao?
Khinh Mị Nhi dịu dàng nói.

- Ai gọi ta, ta đấu với người đó.
Trần Khác âm thanh lạnh lùng nói.

- Ta cũng không phải gạt công tử, chỉ là sợ công tử gặp rắc rối thôi.
Khinh Mi Nhỉ nhẹ nhàng thở dài nói.

- Ta biết.
Trần Khác ôm chặt nàng một chút nói:
- Nàng là thật tâm theo ta.

- Biết là tốt rồi.
Khinh Mị Nhi trong mắt đầy vui mừng nói :
- Lúc này, làm sao để cứu được Lục Lang ra mới là việc chính.

- Lục Lang nhất định sẽ không có chuyện gì.
Trần Khác nói:
- Nhưng nàng nói cho ta biết, là ai muốn hại ta. Ta không muốn lần sau bọn chúng tới hại ta, ta còn phải nhờ người khác tới báo cho biết.

- Nô gia cũng vừa mới nghe được thôi.
Khinh Mị Nhi thấp giọng nói:
- Công tử cam đoan với ta phải lượng sức mình, nô gia cũng không muốn hại công tử.

- Được, ta cam đoan.
Trần Khác gật đầu nói:
- Cùng lắm thì ta nhịn một chút, chỉ cần ẩn nhẫn qua cửa này, ta liền đem trả cho bọn họ lại từng miếng từng miếng…

- Ta nghe nói, mối quan hệ giữa Tiêu Thiên Dật và Hà Tể tướng là do Nhữ Nam quận vương bát tử Triệu Tông Sở làm cầu mối.
Dưới sự truy hỏi của Trần Khác, Kinh Mị Nhi cuối cùng cũng đem những việc đã biết nói ra hết:
- Thật ra năm đó Triệu Tông Sở cũng không lo động tới hậu đài. Xảy ra việc Triệu Tông Hán, y bất quá chỉ là chó săn thôi.

Trần Khác khuôn mặt âm trầm lại, quả nhiên trực giác mình chính xác. Có mối hận lớn với mình như vậy, lại có năng lực lớn như vậy, ngoại trừ đám huynh đệ Triệu Tông Thực kia thì cũng không còn ai. Triệu Tông Sở bị mình phá hủy Vô Ưu động, đoạt đi mấy chục triệu bạc, khẳng định hận không thể đem mình đi ăn tươi nuốt sống.

- Tuy nhiên, y có đầu óc như vậy sao?
Trần Khác nhướn mày nói. Chuyện này nhìn bên ngoài dường như là tình cờ xung đột, nhưng lại đưa đến những phản ứng dây chuyền phía sau đầy bất ngờ. Hơn nữa dưới tình huống nước Liêu uy hiếp tống tiền Đại Tống, đúng thật là vạch áo cho người xem lưng. Nếu cuối cùng triều đình không thể đứng vững trước áp lực, ký kết minh ước mất đất nhục nhã, thì hoàn toàn có thể đổ trách nhiệm lên đầu người Trần gia. Một là người Trần gia không biết bình tĩnh, gây mâu thuẫn mới khiến cho người nước Liêu nhân cơ hội gây áp lực.

Đến lúc đó, người Trần gia không chỉ phải chết, còn phải thay triều đình chịu tiếng xấu.

Chiêu này nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng thật ra che đậy dã tâm ngập trời, thật sự là một trò mà xã hội đen có thể nghĩ ra được sao?

- Lại nói tiếp.
Khinh Mị Nhi ấp a ấp úng nói:
- Nhữ Nam quận Vương tứ tử Triệu Tông Phụ đúng là đã xem trọng Đỗ đại gia lâu rồi, đau khổ theo đuổi nhiều năm, ai cũng biết… Triệu Tông Phụ còn được gọi là tiểu Gia Cát.

- Nàng còn chứng cứ gì không?

- Chuyện xảy ra ba ngày trước, Tiêu Thiên Dật và Triệu Tông Sở ăn cơm ở Thiên Hương lầu.
Khinh Mị Nhi nói:
- Trong bữa tiệc, bọn họ có tùy tùng canh phòng rất chặt chẽ.
Nói xong vuốt bàn tay nhỏ làm nũng nói:
- Nô gia hao tổn hết tâm cơ mới có thể nghe được mấy việc này, công tử phải thưởng cho nô gia…

Trần Khác biết, nàng đây là sợ hắn nóng nảy muốn tìm bọn người đó báo thù, hắn cảm kích cười nói:
- Đương nhiên là phải thưởng. Ta mang từ hải ngoại về một đống châu báu, có một phần của nàng.

- Trong lòng chàng có nô gia, chính là sự ban thưởng tốt nhất rồi.
Khinh Mị Nhi nhìn hắn nhu tình như nước nói:
- Nô gia không hi vọng công tử sẽ kích động. Tiêu Thiên Dật cũng tốt, mà Triệu Tông Sở cũng thế, đều là những nhân vật không dễ đụng tới… Hơn nữa công tử trở lại, bọn chúng cũng đã thành thật rồi.

- Chó không đổi được thói ăn phân.
Trần Khác hừ lạnh một tiếng nói:
- Trên đời này không có nhân vật nào không đụng được.

- Chàng phải suy nghĩ kỹ đó. Tiêu Thiên Dật đã trở về nước, còn không biết khi nào mới đến.
Khinh Mị Nhi tận tình khuyên nhủ:
- Về phần Triệu Tông Sở kia, tương lai là đệ đệ của Thái tử. Chàng tuy là Tống Trạng nguyên, so với hắn mạnh hơn gấp vạn lần, nhưng thân phận của người ta vẫn còn đó, chàng dám động tới y, Đại Tống này sẽ không có đất dung thân cho người Trần gia.

- Ừ.
Trần Khác gật đầu, gượng cười nói:
- Mị Nhi là tốt với ta nhất, ta nghe lời nàng là được.

- Thật chứ?
Khinh Mị Nhi vui vẻ nói.

- Thật.
Trần Khác gật đầu.

- Hai ta ngoéo tay đi.
Khinh Mị Nhi nổi lên tính trẻ con nói.

- Được, nghoéo tay.
Trần Khác duỗi ngón tay ra, cùng ngón út tinh tế không xương của nàng móc vào nhau.

Khinh Mị Nhi cao hứng hôn lên trán hắn một cái, dịu dàng nói:
- Gia, thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo. Bây giờ thời điểm chưa tới, bọn họ nhất định sẽ bị báo ứng đó.

- Ừ.
Trần Khác gật đầu, trong mắt lại lộ ra hàn quang thấu xương.

Từ biệt Khinh Mị Nhi, Trần Khác trở lại trên xe ngựa, im lặng suy nghĩ. Buông tha hung thủ là chuyện tuyệt đối không thể, không nói việc mình có thể nuốt trôi việc này hay không, Lý Toàn ở trên trời cũng không thể nhắm mắt.

Nhưng Khinh Mị Nhi nói rất đúng, mình bây giờ còn có người thân gia đình, còn có nhiều chuyện phải làm, không thể nào đụng việc là xách đao đi giết người. Phải làm việc thần không biết, quỷ không hay, không để lại bất cứ vật chứng nào… Việc này cần phải suy tính kỹ càng hơn rồi.

- Suy tính kỹ càng con mẹ mày.
Trần Khác nghĩ vậy đầu liền bốc hỏa, báo thù cho huynh đệ, chỉ trong sớm muộn! Chính mình suốt ngày chỉ lo nhìn trước ngó sau, lập tức trong lòng nổi giận, nói với Chu Định Khôn:
- Tra cho ta những tên t*ng trùng lên não của Nhữ Nam vương phủ, cả tin tức của Tiêu Thiên Dật nữa! Ta muốn chơi chết bọn chúng.

- Vâng!
Chu Định Khôn nhẹ giọng trả lời. Lấy thực lực hiện giờ của Trần Khác, hoàn toàn có thể lớn tiếng nói như vậy.

Trần Khác lúc về đến nhà, Triệu Tông Tích đã ở đó sẵn.

- Ngươi đi đâu vậy hả?
Triệu Tông Tích sắc mặt không vui nói.

- Đi ra ngoài điều tra.
Trần Khác cười nói, bưng ấm trà lên châm cho mình một chén trà. Trong lòng âm thầm thở dài nói, bản lĩnh người hầu hạ ở chỗ này kém xa so với Nhật Bản. Khi những Uy nữ đó ở bên mình, chưa từng châm cho mình một ly trà? Qua đoạn thời gian này, phải đem các nàng về nhà ‘chỉ bảo’ một phen mới được.

Nâng chén trà lên, thấy Triệu Tông Tích mặt như sương lạnh, Trần Khác cười nói:
- Thế nào, ai làm cho ngươi ấm ức rồi à?

- Ôi…
Triệu Tông Tích thở dài nói:
- Ta đi tìm Hoàng thượng bẩm báo, vừa lúc Triệu Tông Thực cũng ở đó. Hoàng thượng liền hỏi y thấy việc này thế nào, ngươi đoán xem y nói như thế nào?

Trần Khác nhẹ nhàng thổi nhiệt khí trong chén, lắc đầu.

- Y nói: “Chúng ta làm con cháu của người, không dám lấy tổ tông ra làm bừa. Lúc trước, trong trận chiến Thiền Uyên đã động binh đao, Thực Tông Hoàng đế cũng không chút nao núng, hôm nay một tấc đất cũng không thể nhường.
Triệu Tông Tích bắt trước giọng điệu Triệu Tông Thực nói.

- Vậy thì tốt.
Trần Khác gật đầu nói.

- Nghe ta nói tiếp đã.
Triệu Tông Tích than nhẹ một tiếng nói :
- Y còn nói: hiện tại nhất định lấy được đất mười huyện, nói cho cùng, chỉ có thể mang lại thu nhập từ thuế cho bọn chúng thôi. Nước Liêu là đại quốc, nếu không đạt được mục đích, không chiếm được chỗ tốt nhất định sẽ không nhịn được. Việc này sợ là sẽ phát sinh biến cố, Thiên triều ta rộng lớn, cũng không ngại lấy số lượng vàng lụa tương đương để thay thế. Đối với người Liêu mà nói, giống như việc đạt được mười huyện kia cũng không có gì khác nhau, với chúng ta mà nói cũng chỉ như chín trâu mất sợi lông, dàn xếp ổn thỏa chẳng phải sẽ lưỡng toàn kỳ mỹ hơn sao?

- Má nó!
Trần Khác đặt mạnh chén trà xuống, sỉ vả:
- Đúng là lời nói của hán gian mà!

- Nhưng Hoàng thượng cũng rất đồng ý.
Triệu Tông Tích nắm chặt hai tay lại, vẻ mặt tức giận nói:
- Khen Triệu Tông Thực biết nhìn tổng thể, còn kêu ta nên học hỏi theo.

- Ngươi đồng ý?
Trần Khác liếc mắt nhìn y một cái nói.

- Đương nhiên không thể cứ như vậy mà đồng ý.
Triệu Tông Tích nói:
- Ta phản đối nói, người Khiết Đan rõ ràng là tay không bắt giặc. Nếu để bọn họ đạt được ý đồ, sau này bọn họ được một tấc lại tiến một thước, hậu hoạn vô cùng!
Dừng một chút, y nghiến răng nghiến lợi nói:
- Người ta cái gì cũng không làm, chỉ là cho một người đến mồm mép một phen, thì có thể lấy được tiền cống hàng năm từ Đại Tống. Đúng thật là trò cười lớn cho thiên hạ! Để cho thiên hạ các nước thấy được Đại Tống ta là như thế nào, khiến cho thần dân này thấy triều đình Đại Tống này ra sao!

- Những lời này mà ngươi cũng nói được à?
Trần Khác giật mình nói.

- Đoạn sau thì giấu trong lòng.
Triệu Tông Tích ngượng ngùng nói:
- Nhẫn nhịn lại, không nói ra.

- Khụ…
Trần Khác cười khổ an ủi y nói:
- Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa. Tổng kết lại lần đàm phán này, công lao của ngươi cũng rất lớn đó. Dù sao đứng vững giữa áp lực cực lớn, bóc trần việc người Liêu phô trương thanh thế, làm cho bọn họ không thể tiếp tục uy hiếp tống tiền Đại Tống nữa.

- Thật chứ?
Triệu Tông Tích trừng to mắt nói.

- Nhưng việc này phân chia như thế nào, cũng có thể nói là nửa điểm công lao cũng không có.
Trần Khác xoay chuyển nói:
- Bởi Hoàng đế người ta còn chưa đáp lời, lúc này chúng đã sợ trước rồi. Làm cho người ta sẽ nhìn ra, ồ, hóa ra triều Tống chính là như vậy! Khẳng định còn có thể dùng công phu sư tử ngoạm hơn nữa.

- Này, ngươi nói vậy có khác gì không nói đâu.
Triệu Tông Tích chỉ hắn cười mắng, nghiêm mặt nói:
- Ngươi nói rất đúng. Bất kể như thế nào, chúng ta đều phải kiên trì đến cùng!
Dừng lại một chút rồi nói:
- Tên Triệu Tông Thực kia thật đáng giận, nhưng cũng chỉ là loại như vậy thôi!

- Coi như hết, y đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Hoàng thượng.
Trần Khác lắc đầu nói:
- Về sau nếu y còn dám đứng nói chuyện không biết đau thắt lưng, ngươi nói cho y đi xử lý việc đó, làm không được thì ngậm miệng lại!

- Ha ha…
Triệu Tông Tích trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
- Ngươi mới gọi là đứng nói chuyện không đau thắt lưng đó. Ngay trước mặt Hoàng thượng, sao ta dám làm càn.

- Thì ta vừa nói đó.
Trần Khác cười nói với bên ngoài :
- Trần Nghĩa, mang lễ vật của Tiểu Vương gia đến đây.

Trần Nghĩa đáp ứng một tiếng, chỉ một lát sau đã mang theo vài thị vệ, mỗi người ôm một cái rương đi lên. Trần Khác để cho bọn họ đặt lên bàn, mở ra một hộp mảnh dài, cầm một thanh trường đao nói:
- Đây là cho ngươi.

Triệu Tông Tích là con cháu quan lại nên rất biết nhìn hàng, nhận ra đây là một thanh đao nhật, đao nhật là kiếm được Đại Tống hoan nghênh nhất… Đương nhiên, đây là bởi vì Nhật Bản cũng không có thứ nào khác để xuất thủ. Loại đao này toàn Nhật Bản một năm cũng không rèn ra quá một ngàn, đem tới Đại Tống thì càng ít, bởi vì ít nên giá cả rất cao, mỗi cây đao đều trị giá hơn trăm vàng.

Triệu Tông Tích nhìn thanh đao Trần Khác đưa cho y, mặt trên khắc một hoa văn hình hoa cúc.

Y biết, đây là hoa văn của hoàng thất, điều này nói rõ đây là đao do hoàng thất Nhật Bản sử dụng. Triệu Tông Tích chậm rãi rút thân đao sáng như tuyết ra, nìn thấy một đóa, hai đóa, ba đóa…, ước chừng mười hai đóa hoa cúc.
- Đây là đao ‘Cúc nhất văn tự’ (trên đao có khắc hoa cúc và chữ “nhất”) do Thiên Hoàng nước Uy tạo ra.
Trần Khác nói:
- Là Thiên Hoàng của bọn họ tặng ta đó, ta mượn hoa hiến phật tặng cho ngươi.

- Quân tử không đoạt đồ người khác yêu thích.
Triệu Tông Tích lắc đầu cười nói.

- Đưa ngươi là đưa ngươi, một cây kiếm mà thôi, bộ ta rất thiếu sao?
Trần Khác lắc đầu cười cười, hắn sẽ không nói cho Triệu Tông Tích đao như vậy hắn có một tá… Hóa ra là Quan Bạch Đằng Nguyên nghe nói Thiên Hoàng tặng hắn một thanh ‘Cúc nhất văn tự’ liền một hơi tặng hắn mười hai thanh… Triệu Tông Tích cười nói:
- Vậy từ chối thì bất kính rồi!
Nói xong rút trường đao ra, vung nhẹ lên bàn. Bàn trà liền vô thanh vô tức chia ra làm hai nửa, chỗ bị cắt trơn bóng như tơ.

- Đúng là đao tốt!
Triệu Tông Tích lấy khăn tay ra, lau nhè nhẹ lưỡi đao, sau đó thu vào trong vỏ nói:
- Đáng tiếc không thể mang theo bên người.
Đại Tống cấm dân chúng trong thành đeo vũ khí, y đương nhiên cũng không dám rêu rao.

- Đã sớm nghĩ dùm ngươi rồi.
Trần Khác lại lấy ra một thanh nhuyễn kiếm nói :
- Ngươi không phải là thích cái vật hiếm lạ kia của ta sao ? Lần này Mạc Vương Đại Lý tặng ta một cái, ta cho ngươi đây.

- Ha ha.
Triệu Tông Tích buông cây đao Nhật ra, học theo bộ dạng Trần Khác. Trước tiên thắt đai lưng đặc thù vào, sau đó đem nguyễn kiếm đưa vào trong dây lưng, vô cùng vui vẻ nói:
- Cũng chỉ có ngươi hiểu ta.

Trần Khác lại lấy ra rất nhiều lễ vật cho thê tử của Triệu Tông Tích. Lễ vật cho nữ nhân đều là bảo thạch, trân châu vô giá, hắn lại tống đi giống như là những hòn đá, đưa luôn nguyên một hộp.

- Này này, xem ra ngươi đã phát tài lớn rồi.
Triệu Tông Tích tấm tắc cười nói:
- Ra tay đúng là xa xỉ.

- Cứ lấy là được rồi, những đồ chơi này ở Nam Dương cũng không đáng giá.
Trần Khác mở to mắt nói xạo, cho dù là không đáng giá nhưng mang tới Biện Kinh cũng rất đáng giá:
- Để cho cháu trai cháu gái dùng làm trứng lưu ly chơi.

- Ta từ chối là bất kính rồi.
Triệu Tông Tích cười nói :
- Đúng rồi, thần tài, sao em gái của ta không có phần?

- Có…
Trần Khác than nhẹ nói:
- Khi gặp được nàng thì sẽ biết…

- Ôi.
Triệu Tông Tích cũng thở dài. Mùa hè năm đó, Trần Khác rời kinh không lâu, Bắc Hải quận vương liền làm chủ gả tiểu quận chúa cho Tiền Duy Diễn – con trai Ngô Việt Vương đã qua đời, có thể nói là môn đăng hộ đối. Song phương ước định năm trước, qua năm là kết thân. Ai ngờ trong mùa đông năm ngoái, công tử nhà đó lại phát bệnh nặng đi đời nhà ma.

Cho dù hiện tại đang không có danh giáo lý học, không đến mức phải gả đi thành thân với cái bài vị. Nhưng cái khó là lại có người thêm mắm dạm muối, nói tiểu quận chúa “khắc chồng”... Tiểu quận chúa nghe xong, trong lòng làm sao mà vui cho được? Vốn là một tiểu cô nương hoạt bát thích chạy nhảy khắp nơi, cũng trở thành một người không bước ra khỏi cửa.

- Tương nhi là một cô bé kiên cường, ta tin nàng nhất định sẽ không sao.
Trần Khác cầm lấy một hộp gỗ tử đàn nhỏ nói:
- Hy vọng cái này có thể để cho nàng vui lên một chút.

- Ta nghi, con bé càng hy vọng chính ngươi tới đưa cho nàng.
Triệu Tông Tích giận dữ nói:
- Có rảnh thì ngươi tới giúp đỡ khuyên bảo nó, lời của ngươi có tác dụn hơn chúng ta.

- Ừ.
Trần Khác gật gật đầu:
- Ta biết rồi…
Sau khi đưa Triệu Tông Tích rời đi, Trần Khác trở lại chỗ ở của mình. Trần gia nay đã hơn xưa, sớm đã không ở lại chỗ nhà cũ chật chội ở thành nam rồi. Trần Khác bỏ tiền, Tào thị ra mặt, mua được một tòa nhà lớn bốn lối vào có vườn hoa nằm ở cầu Kim Lương từ tay Tào Bình với giá rẻ.

Bởi vậy, không chỉ vợ chồng Trần Hi Lượng có chủ viện của mình, bốn huynh đệ Trần Khác đều có sân riêng.

Vừa vào cửa sân, hắn chợt nghe được âm thanh quét rác sột soạt. Vốn tưởng rằng nha hoàn đang làm việc, ai ngờ tập trung nhìn thì thấy một người mặc áo váy ngắn màu xanh trắng, cầm trong tay một cái chổi lớn, không phải là Đỗ Thanh Sương thì còn ai?

Đỗ Thanh Sương quét rác rất nghiêm túc, giống như không nghe thấy âm thanh bước vào của hắn. Nhưng cặp mắt của Trần Khác rất tinh, liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy lưng tiểu nương tử này run lên, kế tiếp là cả người đều cứng ngắc.

Trần Khác cũng rất xấu xa, cũng đứng bất động tại chỗ, thưởng thức đường cong vô cùng đẹp của Đỗ Thanh Sương. Trang phục của phụ nữ đời Tống, màu sắc và hình thức không hở ra lớn mật như triều Đường. Nhưng so với đời Minh Thanh, hận không thể che lại tất cả sự đặc thù nữ tính thì khác hoàn toàn. Trang phục của phụ nữ triều Tống vẫn bày ra sự hấp dẫn của phụ nữ, chẳng qua phương thức bày ra, chỉ đón ý theo người đọc sách thưởng thức thôi.

Cái gì là người đọc sách thưởng thức? Nói trắng ra chính là già mồm cãi láo, không thể nhìn sơ qua thấy được, mà phải cẩn thận thưởng thức mới được. Tỷ như chiếc váy được cắt khéo léo này, nhìn qua rất bình thường, nhưng liếc mắt nhìn bóng dáng một cái, thì sẽ phát hiện nó bó sát đường cong hoàn mỹ tuyệt đẹp từ vai đến thắt lưng, đến mông, làm cho người khác miên man bất định. Đương nhiên rèn sắt còn cần tự thân phải cứng rắn, dù cho quần áo đẹp thế nào cũng phải cần người đẹp hoặc vóc dáng đẹp mới biểu hiện ra được.

Đỗ Thanh Sương vẫn còn đang quét sân. Trong sân cũng không có nhiều bụi, nàng quét vô cùng chậm, dường như cái chổi kia nặng ngàn cân. Bởi vì là bó sát eo cong, nên khi nhấc chân lên khỏi mặt đất thì lộ ra cặp chân xinh đẹp với cặp giày thêu màu. Giày có đầu nhọn, giống với giày cao gót của phụ nữ đời sau, chỉ có điều không cao bằng mà thôi.

Trần Khác đời trước đọc được trên sách, nói nữ nhân quấn chân là bắt đầu hưng thịnh từ thời Ngũ Đại, Nam Tống. Đại khái ở Bắc Tống thì đã lưu hành trong những nữ tử của quý tộc, mà dẫn đầu những phong trào này chính là những thủ lĩnh thời thượng – nữ tử thanh lâu của thời đại này.

Đỗ Thanh Sương từ nhỏ đã bị bán vào thanh lâu, đương nhiên cũng bó chân bằng vải. Nhưng nếu nàng ấy không nhắc, Trần Khác cũng không thể liên hệ cái đẹp của đôi bàn chân nhỏ nhắn với đôi chân gót sen ba thốn đời sau. Sau này lại thành một kẻ phong nguyệt, đã duyệt qua vô số chân, hắn mới biết được, hóa ra quấn chân đời Tống và cách quấn chân biến thái sau này là khác nhau.

Nữ tử đời tống chỉ khi đi giày mới dùng tơ lụa che phủ chân cho ‘Tiêm trực’ (nhỏ và thẳng) chứ không không ‘cung loan’ (cong), dạng này đi giày thêu mới nhìn đẹp. Nói trắng ra là, thẩm mỹ của các nàng và nữ tử vài ngàn năm sau cũng không có gì khác nhau. Nhưng giày thêu thời đại này không có lực trói buộc chân, nếu không bó chân hơi chặt trước, không chỉ đi giày không thành hình, hơn nữa chân cũng có thể lớn như cái quạt hương bồ.

Là mấy trăm năm sau, sau khi người Mông cổ quét ngang qua khiến văn hóa bị gián đoạn, đám người không có học thức muốn khôi phục lại trang phục của đời Tống. Sau đó mở sách cổ, phát hiện hóa ra nữ tử đời Tống quấn chân, nhưng sách cổ không giới thiệu quấn chân như thế nào, liền tự mình mù mờ tự làm khổ. Kết quả là khiến chân của những nữ nhân từ nhỏ quấn thành bánh tét, sáng tạo ra một đám mỹ nhân ‘quặp móng’ (*) nhìn sởn tóc gáy.

(*) Dạng quấn chân “quặp móng” này, khi tiến hành sẽ quấn quặp các móng vào lòng bàn chân, chỉ chừa lại đầu ngón cái đưa ra, qua thời gian dài cấu trúc đầu bàn chân bị biến dạng, rất khó nhìn.

Hơn nữa, nữ nhân triều Tống người ta, trước đây cũng không quấn chân, là lớn lên thích chưng diện mới bắt đầu quấn chân. Không thể nào không nói, đằng sau vách núi đá không có Trung Hoa? Không có văn hóa đúng là đáng sợ…

Theo cách nhìn của Trần Khác nhìn, quấn chân đời Tống đúng là rất có ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng ít hơn giày cao gót. Hắn đời trước đã từng nhìn nhận nữ nhân mang giày cao gót tự làm khổ mình, đời này cũng không có lí do gì không thể tiếp thu loại quấn chân đời Tống này… Cảm thấy con mắt hắn lướt khắp người mình, Đỗ Thanh Sương mặt đỏ tai hồng, cả người như nhũn ra. Nàng ôm chặt lấy cái chổi, không ngờ lại khẽ run lên một chút.

Thấy mình thưởng thức đến phát hỏa, Trần Khác vội vàng ho lên một tiếng, bước đi vào nói:
- Thanh Sương, nha hoàn đâu hết? Sao nàng lại ở chỗ này quét sân?

Đỗ Thanh Sương vẫn đưa lưng về phía Trần Khác như trước, âm thanh như muỗi kêu nói:
- Ta cho các nàng rời đi rồi, ta phải học làm.

- Làm gì?
Trần Khác đi tới trước mặt nàng. Thấy đôi mắt đỏ bừng của cô gái nhỏ, không khỏi kỳ quái nói:
- Cuối cùng là có việc gì xảy ra?

- Không, không có gì, thiếp bị bụi vào mắt.
Đỗ Thanh Sương lau lau khóe mắt, nhét cay chổi về phía sau, cúi đầu nói:
- Chàng đã trở lại, thiếp đi múc nước rửa mặt cho chàng.

- Ừm.
Trần Khác gật đầu, đi theo nàng vào trong phòng.

Vừa vào, Đỗ Thanh Sương tay chân liền luống cuống cởi trường bào cho hắn, lại nhón chân cởi mũ cho hắn, sau đó cúi người xuống, chuẩn bị cởi giày cho hắn.

- Dù sao cũng phải để ta ngồi xuống trước đã chứ.
Trần Khác cười khổ nói. Hắn đã lớn như vậy, còn chưa từng thử qua đứng cởi giày.

- À…
Đỗ Thanh Sương tay chân lập tức luống cuống.

Trần Khác ngồi ở trên ghế quan đằng sau, thuận thế liền kéo Đỗ Thanh Sương lại gần, cầm hai tay nàng nói:
- Thanh Sương nàng làm sao vậy? Ai đã nói gì nàng à?

- Không, không ai nói với thiếp cái gì hết…
Đỗ Thanh Sương âm thanh như muỗi nói:
- Ta là nghe người ta nói.

- Ai?
Trần Khác cau mày nói.

- Đây là tỷ muội của thiếp nói.
Đỗ Thanh Sương nhỏ giọng nói:
- Các nàng nói, làm thiếp phải tự giác chịu khó, làm được gì thì làm, phải kiềm chế, không được xem mình làm chủ… bằng không…

- Bằng không thì sao?

- Sẽ giống như các nàng.
Đỗ Thanh Sương cắn chặt môi dưới, chảy nước mắt nói:
- Sẽ bị thái thái đuổi ra khỏi nhà…

- Này…
Trần Khác dở khóc dở cười nói:
- Đây chỉ là nói lung tung thôi.

- Đây là giáo huấn huyết lệ.
Đỗ Thanh Sương nhỏ giọng nói.

- Nói bậy.
Trần Khác cười khổ nói:
- Cũng phải, nàng thu nhận và giúp đỡ những người này đều là bị thái thái đuổi ra. Nhưng tuyệt đại đa số đều yên ổn sống ở đấy, nàng làm sao mà lại đi hỏi tới các nàng?

- Như vậy thiếp không đến gặp nữa…

- Đây cũng không phải không được.
Trần Khác cười ôm nàng vào trong ngực nói:
- Đừng nghe các nàng nói bậy, gả cho ta chỉ có hưởng phúc vô cùng, không có nếm mùi đâu khổ. Tương lai Tiểu Muội vào cửa cũng giống như vậy, các nàng là tỷ muội, không phải chủ tớ, nàng không cần phải có gánh nặng.

- Thiếp chính là sợ …
Tựa vào trong vòng tay ấm áp của hắn, Đỗ Thanh Sương lại càng khóc nức nở hơn:
- Sợ tính tình mình tẻ nhạt không được ưa thích, sợ chính mình cái gì cũng không biết, bị thái thái đuổi khỏi nhà.
Nói xong lại khóc lên :
- Thiếp không sợ bị mất mặt khi bị đuổi ra ngoài, thiếp sợ không thể gặp được mặt chàng, hức hức….

- Thật ngốc, không thể nào.
Trần Khác ôm nàng thật chặt, dịu dàng an ủi :
- Hóa ra nàng vẫn không muốn vào cửa, chính là lo lắng việc này à? Thật ra vốn nghĩ nàng không muốn vào cửa thì ở bên ngoài cũng rất tốt, chúng ta sẽ qua những tháng ngày hủ bại ngoài nhà có nhà.

- Chàng nằm mơ đi, nói ba câu thì đã bất chính rồi.
Thật ra trong lòng Đỗ Thanh Sương rất ủy khuất. Nàng không phải là ủy khuất vì làm thiếp, mà là thái độ của Trần Khác… Vừa thấy mặt thì không nói được hai câu, đã đem người mang về nhà, sau đó không nói gì nữa, đổi lại là người khác thì ai mà không ủy khuất? Thứ nàng cần chẳng qua chỉ là những câu nói ôn nhu ấm lòng.

Nữ tử này bề ngoài lạnh lùng nhưng tâm hồn không giống như Khinh Mị Nhi luôn có chủ kiến. Nếu theo hắn, dĩ nhiên là phải nhẫn nhục chịu đựng rồi…

- Ta nói là sự thật, ta thật muốn theo nàng. Nhưng bây giờ đang là thời kì đặc biệt, ta có kẻ thù rất lợi hại.
Trần Khác dịu dàng nói:
- Sau này, mối thù chúng ta sẽ càng ngày càng sâu. Nàng ở bên ngoài ta rất lo lắng, cho nên tạm thời ủy khuất nàng vài ngày, đợi cho gió êm sóng lặng thì nàng muốn như thế nào cũng được.

Lời Trần Khác nói thật sự có tác dụng, Đỗ Thanh Sương trong lòng lập tức vui vẻ. Nàng giống như còn mèo nhỏ cuộn lại trong lòng ngực của hắn, nhỏ giọng nói:
- Thiếp cũng không muốn lẻ loi cô đơn một mình, chàng ở đâu thì thiếp ở đó, trừ phi chàng không quan tâm đến thiếp nữa…

- Ha ha ha…
Trần Khác vui vẻ cười to nói:
- Ta thật yêu chết cái xã hội cũ vạn ác này rồi!

- Xã hội cũ?
Đỗ Thanh Sương khó hiểu nói:
- Nghĩa là gì?

- Ta cao hứng nên nói sảng thôi.
Trần Khác mặt mày hớn hở nói:
- Thanh Sương, chúng ta đi làm chút chuyện tình yêu đi, hai năm nay ta nhớ muốn chết rồi…

- Khinh Mị Nhi không cho chàng ăn no sao?
Đỗ Thanh Sương giảo hoạt cười nói.

- Làm sao nàng biết?
Trần Khác cả kinh.

Đỗ Thanh Sương từ trong lòng hắn đứng dậy, cười khanh khách nói:
- Dựa nhẹ vào người chàng, đã nghe được mùi hương độc nhất vô nhị của nàng kia rồi.

- Lợi hại như vậy sao?
Trần Khác cầm vạt áo lên dùng sức hít hà, quả nhiên phát hiện là thật, cười mắng:
- Nữ nhân này, thơm như vậy làm gì.
Nói xong cười nói:
- Bất quá chúng ta trong sạch đó, ít nhất cho tới bây giờ…

Ngày hôm sau, Triệu Tông Tích có cho người nhắn lại, nói có thể đi đón Lục Lang về nhà. Nếu là theo ý của đám tể tướng, phải đợi đến sau khi nói xong với đám người Liêu. Nhưng Triệu Tông Tích lại nói với Hoàng thượng, ngay cả đám người Khiết Đan cũng không níu lấy Trần Lục không thả, vậy Đại Tống chúng ta tại sao còn muốn bắt binh sĩ tốt của chính mình.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù người Liêu có lật mặt, chẳng lẽ Lục Lang còn có thể chạy sao. Hơn nữa, cậu ta chạy rồi thì hòa thượng có thể chạy khỏi miếu sao?

Hoàng thượng vừa nghĩ, quả thật giam giữ Trần Tiểu Lục không có ý nghĩa, còn khiến cô em vợ trong nhà đau khổ thất vọng. Liền cho người truyền lời thả người tới Vương Khuê. Thả người đi, chỉ có điều đừng cho cậu ta rời kinh là được.

Trần Hi Lương nghe xong thì cao hứng không thôi, Trần Khác cũng vui vẻ cười nói:
- Xem ra chuyện này là do chuyện hai thanh đao kia.

- Nói bừa.
Trần Hi Lượng cười mắng:
- Tiểu Vương gia trọng tình trọng nghĩa, còn yêu thích với hai thanh phá đao của con.

- Cũng có thể không phải do phá đao.
Trần Khác cải chính:
- Một thanh thì đã đủ cho những nhà bình thường ăn nửa đời.

- Được rồi đừng nói tới đao của con nữa.
Trần Hi Lượng nói:
- Nhanh đi đón Lục Lang về, cái chỗ quỷ quái kia một khắc cũng không thể chờ lâu.
Ông nhớ tới mình năm đó ngồi trong đại lao, đúng thật là địa ngục trần gian.

- Phụ thân đi đi, con còn có việc.
Trần Khác trong lòng thầm nói, sau khi trở về còn chưa có đi gặp Nguyệt Nga, cũng không biết nàng có bị ông cụ đánh gãy chân không.

- Con đi đi.
Trần Hi Lượng không cho giải thích nói:
-Nó lập được công sao? Ta đi đón, khi trở về không thu dọn nó cũng là không tệ rồi.
Nói xong kể khổ:
- Hai năm nay bản lãnh của nó đã lớn hơn rồi, con còn không biết, nó còn khến người khác đến tức chết đây này.

- Con đi con đi…
So với Lục Lang thì Trần Khác quả thật là một đứa con ngoan. Phụ thân nói một câu liền hủy bỏ kế hoạch, vội vàng đi tới nha môn nhận người về.

Trần gia là thư hương môn đệ, một nhà sáu tiến sĩ, mỹ danh vang thiên hạ. Nhưng lòng người nào có biết đủ? Trần Hi Lượng còn muốn tiến thêm một bước, cả nhà đều đậu tiến sĩ. Cả nhà chỉ còn một mình Lục Lang là trắng tay, nếu cũng có thể đậu, đó là một giai thoại thiên cổ “Một nhà đều là tiến sĩ”, đúng thật là viên mãn! Hơn nữa Lục Lang từ nhỏ đã thông minh, điều kiện trong nhà so với lúc trước còn ở huyện Thanh Thần khác xa nhau, mà còn có một đám ca ca làm tấm gương, kỳ thi tiến sĩ càng thêm dễ dàng.

Nhưng ông ngàn tính vạn tính, chỉ là không tính được. Lục Lang không có hứng thú ở việc “Chi hồ giả dã” (dở văn ngôn, dở bạch thoại). Tuy rằng thông minh hơn người, nhưng lại không có hứng thú với việc đọc sách. Lúc trước đây cha và anh còn có thể quản được, bắt y từ đọc vỡ lòng học đến thư viện, xem như là đã đọc xong “Thập Tam Kinh”. Đối với ngâm thơ, đối câu cũng có thể học xong một ít. Nhưng thời gian đến Quốc Tử Giám học, người nhà hoàn toàn không thể quản được nữa. Y cùng với đám bằng hữu trốn học quậy phá, lúc thì tổ chức cái gì mà tập võ xã, đi khắp hang cùng ngõ hẻm bênh vực kẻ yếu, lúc thì lại kết tổ đội đi dự thính ở Hoàng gia võ học viện, nói tương lai muốn theo nghiệp binh đao, báo ân chiến trường.

Trần Hi Lượng đương nhiên là dùng gia pháp để chăm sóc, nhưng Trần Lục Lang từ nhỏ tập võ, gân cốt như sắt thép. Mỗi lần bị đánh còn ngại chưa đủ, thế nào cũng tìm cục gạch đập vào đầu một cái, “bốp” một tiếng, gạch liền nát rồi mà đầu thì không bị gì… Làm Tiểu Lượng ca tức giận vô cùng! Trực tiếp đập đầu vào tường.

Đánh không có tác dụng, Trần Hi Lượng đành phải cùng y giảng đạo lý. Ông nói, con xem nhà chúng ta hai đời chúng ta bảy khẩu, sáu khẩu đều là tiến sĩ. Tam ca của con còn là Trạng Nguyên. Nếu con thi không đậu không phải là xấu mặt lắm sao?

Ai ngờ Lục Lang lại trợn trắng mắt nói: “Sáu tiến sĩ rồi còn không biết dừng? Cha đây đã là một thế phiệt rồi có biết không. Con nếu đi thi thêm một tiến sĩ nữa, chúng ta sẽ rất viên mãn, trăng tròn thì sẽ khuyết. Xui xẻo lắm, con đây là vì Trần gia mà đành hy sinh...

Trần Hi Lượng lại lấy đầu đập vào tường.

Hôm khác lại đổi phương thức khác hỏi:
- Con vì sao không học văn mà học võ?

- Có thể dựa vào văn thu lại Yến Vân, bình định Tây Hạ sao?
Lục Lang khinh thường nói.

- Ôi!
Trần Hi Lượng thở dài nói:
- Con nói đúng, nhưng sự thật là như thế. Đây là thiên hạ của văn nhân. Con xem Ngũ ca của con cũng muốn bảo vệ quốc gia, nhưng trước tiên huynh con đậu tiến sĩ, sau đó mới đi học thao lược binh pháp. Đây mới chính là chính đạo.

- Nếu phải theo võ, cần gì phải làm điều thừa, chiếm một cái danh ngạch của người ta?
Lục Lang lắc đầu nói:
- Một lần thi lớn, có hơn mấy trăm tiến sĩ, có bao nhiêu người được như cá vượt long môn đâu. Chúng ta nhiều thêm một mình con cũng như vậy, ít đi một mình con cũng như thế. Vì sao không cho người ta một chút cơ hội đi?

Trần Hi Lượng trực tiếp phun ra một ngụm máu. Vì bảo đảm tính mạng của mình, ông cũng không dám đi tìm thằng nhóc này khuyên đọc sách một lần nữa.

Trần Hi Lượng vừa không làm gì được, Lục Lang thì lại càng hăng hái. Vẫn chưa đến mười tám tuổi nhưng ở Khai Phong phủ cũng rất có một chút tiếng tăm. Cái gì mà lãng tử đệ, Đồ nhi phố phường, sư gia quyền thủ, hòa thượng đạo sĩ, thậm chí sĩ hoạn nhân gia, thậm chí là nội đình cung nhân… Tam giáo cửu lưu các loại y đều kết giao, thật sự rất nổi tiếng!

Lần này Trần Lục Lang trên đường hành hung đánh chết người Liêu, càng làm danh tiếng của y đẩy lên một độ cao mới. Nghe nói mỗi ngày bên ngoài Hình Bộ nha môn đều có khoảng trăm người đứng xếp hàng đưa cơm cho y. Còn có người muốn dùng một số tiền lớn đưa y ra ngoài. Không thể ra ngoài cũng yêu cầu y ở bên trong được thoải mái.

Cho nên Tiểu Lượng ca nghĩ đến đứa con bị chịu khổ trong lao là sai lầm rồi…

Trong sân riêng ở khu độc viện thuộc Hình bộ nha môn.

Sân riêng không lớn không nhỏ, khoảng ba trượng vuông. Trên mặt đất có khóa đá, tạ, còn có một cái cọc mộc nhân dựng đứng.

Trần Lục Lang cời trần nửa thân trên, lộ ra các cơ bắp rắn chắc cân đối, đang đánh lên các bộ vị của mộc nhân. Cùng với các âm thanh vang lên trầm thấp, động tác của y càng ngày càng nhanh, cho đến lúc mắt thường không thể phân biết được.

Trong sân, có vài nha dịch mang theo đồ ăn, trừng to mắt xem vị thiếu gia này tập võ, không dám gây ra chút động tĩnh nào. Cho đến khi Lục Lang đánh xong một bộ võ thuật, cả người mồ hôi chảy ròng ròng, bọn họ mới vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Trần Lục Lang chậm rãi xoay người lại, lập tức có hai nha dịch đi lên. Mội người lấy khăn lau mồ hôi cho y, một người cởi bỏ vải bố quấn ở hai tay cho y. Chờ y mặc thêm bộ quần áo của võ sư, nha dịch trong phòng cũng dọn xong chén đĩa.

Trần Lục Lang đi vào trong nhà, ngồi trên ghế nói:
- Hôm nay là ai đưa cơm?
Vùa hỏi vừa gặm lấy gặm để, không cần dùng đũa, trực tiếp cầm lên xé ra ăn.

- Không phải ai đưa hết, mà là mấy người chúng ta kiếm tiền đãi ngươi một bữa này.
Vài tên nha dịch cười nói:
- Mấy ngày nay các huynh đệ đi theo ngươi được ăn ngon, thật sự rất áy náy.

- Cần gì khách khí, cũng không phải ta cho các ngươi.
Trần Lục Lang vừa cầm lấy con gà quay, vừa cười nói:
- Muốn cám ơn thì cám ơn bọn họ đi.

- Ân tình sau này vẫn không thể trả được?
Bọn nha dịch cười nói:
- Hơn nữa, bọn họ nhiều người như vậy, chúng ta không trả được, nhân tình này sẽ tính trên người ngươi.

- Giảo hoạt đúng là giảo hoạt a.
Trần Tháo ăn đến mức tay đầy dầu mỡ, cười ní:
- Gà này ăn ngon thật, mua ở chỗ nào vậy?

- Hiếm thấy có nơi nào mà ngươi không biết a.
Bọn nha dịch cười nói:
- Cửa hàng bên ngoài của Lý gia ở Bách Định môn làm. Hậu viện nhà gã có một cái giếng, nước đặc biệt ngọt. Gà đã nhổ long, thả trong giếng một ngày một đêm, cho nước giếng ngấm vào, cho nên cũng có vị ngọt, ăn ngon.

- Ừ, nghe nói nhưng chưa đi qua.
Trần Tháo cười nói:
- Mai mốt sẽ đến xem thử.

- Đi cũng vô ích thôi, nhà bọn họ ngày chỉ nấu bốn mươi con gà. Nấu xong sẽ phong lò, tất cả đều bị các gia đình giàu có đặt hết rồi, muốn mua cũng không thể mua được.

- Vậy các ngươi làm sao mua được?

- Đầu lĩnh chúng ta là con rể của Lý gia…
Bọn nha dịch cười ầm ầm nói.

- Hôm sau cho người đưa sang nhà ta mấy con đi!
Trần Tháo vứt xương còn thừa của con gà vừa ăn xong, rồi bốc một món trong khay nói:
- Được không

- Người khác nhất định không được, nhưng ngươi lên tiếng thì không có cũng phải có.
Đầu lĩnh cười nịnh nói:
- Ngươi muốn mấy con?

- Ta cũng không muốn làm ngươi khó xử.
Trần Tháo suy nghĩ một chút nói:
- Cha ta và mẹ kế ta một con, ba anh em ta một con, còn có chị dâu và chất nữ ta, ba con đi.

- Được.
Đầu lĩnh cười cười nói:
- Sáng mai, ta sẽ cho người đưa tới quý phủ.

Lục Lang ăn căng bụng, thở dài một hơi nhẹ nhõm nói:
- Ăn thật là sảng khoái! Đúng thật là đáng giá.
Xong lại giương cặp mắt lên nhìn vài nha dịch nói:
- Nói đi, mời ta bữa cơm này, có phải là tiễn đưa ta không?

- Ngươi thật là lợi hại, vừa đoán là trúng!
Bọn nha dịch gật đầu cười nói.

- Vậy đi thôi.
Lục Lang đứng lên nói:
- Đừng bõ lỡ thời điểm khai đao. Ta buổi tối còn muốn đến nhà Diêm vương ăn cơm.

- Ôi…khai, khai đao?
Bọn nha dịch đầu tiên là sửng sốt, sau lại chợt cười rộ lên nói:
- Ngươi sẽ không nghĩ đây là cơm chém đầu chứ?

- Chẳng lẽ không phải?
Lục Lang liếc bọn họ bằng nửa con mắt nói.

- Đương nhiên không phải.
Bọn nha dịch cười đến chảy nước mắt nói:
- Còn tưởng rằng ngươi đoán hay lắm. Chúc mừng Lục Lang ngươi rồi, ngươi có thể trở về nhà.

- Ah…
Trần Lục Lang vuốt vuốt đầu, trầm mặc một lúc nói:
- Vậy các ngươi tiếp cận ta làm gì?

- Ngươi phải về nhà rồi, đám bọn ta chẳng lẽ không thể đưa tiễn?

- Hắc, ta thấy là muốn trêu chọc ta.
Trần Lục Lang đá liên hoàn vào mông bọn họ nói:
- Sau này nhất định phải đến Nhất Phẩm lâu, một người cũng không thể thiếu. Ta phải trả lại các ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.