Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 6 - Chương 307: Yến vân



Xe ngựa Trần Khác khi đến Hình Bộ, phát hiện ra trước nha môn đã chật ních xe kiệu. Lượt sơ qua xe kiệu ít nhất cũng có hai ba trăm người tụ tập bên ngoài hàng rào. Thủ vệ thì đứng bên trong hàng rào, không kiên nhẫn trả lời nghìn vấn đề như một: “Làm sao còn chưa đi ra?” “Nhanh nhanh…”

Đây cũng là do tính tình của quan phủ Tống triều đặc biệt tốt. Nếu là ở triều đại khác, quan phủ bị nhiều người như vậy vây quanh, khẳng định sẽ đem binh trấn áp, sao có thể lại làm như không nhìn thấy như vậy…

Suy nghĩ một chút, Trần Khác không cho xe đến trước, mà là đứng chờ ở phía xa.

Đại khái qua thời gian khoảng một nén nhang, thân ảnh của Trần Tháo xuất hiện tại cửa nha môn. Tên tiểu tử này so với hai năm trước cao hơn một cái đầu rồi… Trần Khác không khỏi cười rộ lên, vừa mới muốn mở miệng ra đón thì bị hai ba trăm người kia đoạt trước.

Chỉ thấy bọn họ đồng thanh hô lên:
- Thời vận đã chuyển, mọi việc đều thông!
Tất cả đều là đến vì việc Lục Lang ra tù.

Nhìn những người không quen biết này đều đến đón mình, Trần Lục Lang trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Nhưng thiếu niên đều thích giả vờ lạnh lùng, mặt mũi không chút thay đổi:
- Ồn ào cái gì!

- Ca ca, đây là để cho người xua đi xui xẻo.
Có vài thanh niên áo gấm cười nói.

- Ngươi mới xui xẻo.
Trần Lục Lang khoát tay một cái nói:
-Tất cả giải tán đi, hôm nay ta phải đi về nhà trước.

- Chúng ta đã bao hết Nhất Phẩm lâu.
Đám thanh niên nói:
- Buổi tối ca ca nhất định phải tới.

- Nhất định.
Trần Lục Lang không kiên nhẫn phát tay:
- Giải tán đi.

- Ta đưa ca ca trở về.
- Ngồi xe của ta nè!
Một đám thanh niên lại bắt đầu tranh giành nhau.

- Ai cũng không ngồi.
Trần Lục Lang đẩy mọi người ra, hướng về phía xa xa đi đến:
- Nhà ta có xe.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của y, thì thấy một chiếc xe ngựa màu đen dừng ở chỗ đó. Thân xe bốn phía đều bọc đồng thau, nhìn qua vô cùng xa hoa. Hơn mười người to lớn mặc trang phục võ sĩ, mặt không chút biểu cảm đi ở quanh xe. Vừa thấy Lục Lang đi tới, đám võ sĩ tách ra một con đường, cùng cùi đầu kêu lên:
- Cung nghênh Lục thiếu gia!

Lục Lang liền nghiêm mặt, gật gật đầu, nhảy lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi trong ánh mắt ngạc nhiên, thán phục, hâm mộ, sung bái của mọi người.

Trong xe, Trần Khác đem cuốn sách trong tay, cuộn tròn lại, như cười như không nhìn đệ đệ mình.

- Tam ca, huynh đến đón đệ sao?
Trước mặt Trần Khác Lục Lang lộ ra nguyên hình, vẻ mặt cợt nhả nói:
- Cảnh vừa rồi, thật là mát mặt, aiz…

Vừa nói xong, liền bị Trần Khác lấy cuốn sách đập lên đầu, vừa đánh vừa mắng nói:
- Bên dưới mọc đủ lông chưa hả? Học người ta làm hảo hán, mà không biết hảo hán đều là những đối tượng chuyên chính a!

- Ai ô ô, đừng đánh đừng đánh.
Lục Lang ôm đầu trốn tránh nói:
- Bọn đệ chỉ là đùa giỡn thôi.

- Tên tiểu tử chết bầm này!
Trần Khác ngừng tay, thở hổn hển nói:
- Nam nhân Đại Tống đều chết hết sao, phải để cho tiểu tử ngươi dẫn đầu!

- Không phải như vậy.
Lục Lang vẻ mặt lấy lòng nói:
- Đệ lúc ấy đã nghĩ, nếu Tam ca ở đó nhất định sẽ làm như vậy. Nhưng Tam ca không có ở đó, đệ đệ đành phải lên thôi. Kẻ thù của Trần gia chúng ta, để cho người khác xử lý sao mà được?

- Thúi lắm.
Trần Khác bị y làm cho hơi chút tức giận:
- Công phu thì không tiến bộ, mồm mép thì lại tiến bộ vượt bậc.

- Công phu cũng tiến bộ mà.
Lục Lang ha ha cười nói.

- Tiến bộ còn có thể bị người ta cho một đao?
Trần Khác trong mắt toát ra một tia ân cần nói:
- Có bị thương không?

- Không sao. Đệ mặc bì bảo giáp huynh cho mà.
Lục Lang đắc ý cười nói:
- Tên kia nhiệt tình như vậy, trong lòng đệ thầm nghĩ lần này xong rồi. Nhưng sau này xem lại, chỉ thấy bị rách chút da.

Khi chọn da chế giáp, da phân ra mấy loại… da tê giác là cao nhất, da voi là thứ hai, da trâu và da gấu đứng thứ ba, nhưng bởi vì da tế giác đã tuyệt tích, cho nên bì giáp mà Đại Lý chế tạo , đã là bì giáp tốt nhất trong phạm vi Hoa Hạ rồi. Giáp trụ được chế tạo bằng da voi, so với giáp bản thì nhẹ hơn, phòng hộ lại không kém chút nào. Trần Khác biết tiểu tử này cả ngày đánh nhau, cho nên cho người từ Đại Lý mang về vài món cho y. Thật không ngờ đúng là phải dùng tới.

- Xem như là tiểu tử ngươi không ngốc.
Trần Khác trừng mắt một cái nói:
- Hoàng thượng chỉ cho phép ngươi ở nhà đợi, đừng làm cho khắp nơi bị loạn. Làm cho người ta cảm thấy mình không biết tốt xấu.

- Đã biết đã biết.
Trần Lục Lang giơ tay đầu hàng nói:
- Tam ca, huynh làm sao mà cằm ràm như vậy?

- Đệ lo tu chỉnh tính tình đi, ta mặc kệ đệ đó.
Trần Khác nói một tiếng:
- Đến nhà rồi, xuống đi.

- Huynh đi đâu vậy?
Trần Tháo hỏi.

- Đệ không cần để ý tới.
Cửa xe mở ra, Trần Khác một cước đá y xuống dưới.

Xe ngựa dạo trên đường một vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa Liễu phủ.

Bảo vệ cửa đương nhiên nhận ra vị “cô gia cũ” này. Chỉ có điều không biết có nên cho hắn đi vào hay không.

- Tại hạ từ Đại Lý trở về, mang tới mấy thứ thuốc bổ cho lão gia tử.
Trần Khác đi đằng sau hai vệ sĩ.

- Ngươi chờ một chút.
Tên gác cửa vội vàng đi vào bẩm báo, chỉ chốc lạt liền quay lại bẩm báo:
- Lão gia nói, đồ thì lưu lại, còn người thì đi đi thôi.

- Không được.
Trần Khác lắc đầu nói:
- Ta phải chính mắt nhìn lão gia tử một cái, xem tình hình của ông lão như thế nào, mới hốt thuốc đúng bệnh. Không thể làm bậy được.

- Ngươi chờ một chút.
Tên gác cửa lại tiếp tục đi vào bẩm báo, chỉ một lát sau lại vòng ra nói:
- Vậy không cần nữa…
Nói xong, tên giữ cửa đóng cửa lại cái ầm.

- Hắc.
Không cho vào nhà, Trần Khác gãi đầu, lão đại thật đúng là mất mặt.

- Đại nhân, làm sao bây giờ, chúng ta đi à?
Trần Nghĩa nhỏ giọng nói.

- Đi thôi!
Trần Khác tức giận nói.

Xe ngựa vòng quanh Liễu phủ nửa vòng, dừng lại ở một chỗ không người. Nhìn vào tường viện cao hai trượng, Trần Nghĩa nhỏ giọng nói:
- Đại nhân, người nhất định phải trèo tường sao?

- Không có cửa chỉ có thể trèo tường.
Trần Khác kéo vạt áo quấn trên đai lưng, lại đổi đôi giày vừa chân:
- Nhanh lên chút, người ta thấy còn tưởng ta là kẻ trộm bây giờ.

- Ôi.
Trần Nghĩa phải nghe lệnh làm việc, gã nhận một cái cung nỏ, nhắm chuẩn rồi bóp cò. Mũi tên thép có móng vuột đặc chế và sợi dậy bí mật màu đen đều bắn về phía đầu tường.

Hay tay dùng sức kéo, Trần Nghĩa gật đầu nói:
- Được rồi.
Lại hỏi:
- Đại nhân, ta và người cùng nhau đi. Có gì cũng có thể yểm hộ cho nhau…

Còn chưa nói dứt lời, mông đã bị đá mạnh một cước. Trần Khác mắng:
- Xin ngươi, ta đây là đi xem vợ, chứ không phải xông hang hổ!

- Ah.
Trần Nghĩa gãi đầu, trong lòng tự nhủ: “Xem vợ còn cần phải dùng móc câu phi hổ sao?” Gã và tên vệ sĩ kia bốn tay lần lượt thay đổi, dồn khí xuống đan điền.

Trần Khác lui về sau hai bước, nhảy lên một cái, hai chân đạp trên lòng tay bọn hắn. Hai người hất mạnh lên một cái, Trần Khác thuận thế nhảy lên, lại nhảy lên hơn một trượng. Ở chỗ cao nhất, hai tay hắn bắt lấy dây thừng, lại mượn lực nhảy lên đầu tường… Theo dây thừng, hắn rơi vào nội viện Liễu gia. Cũng không nhìn xung quanh có người hay không, phủi phủi đất trên người, phân biệt phương hướng rồi nghênh ngang đi tới hậu viện.

Chưa đi được hai bước thì thấy Liễu lão thái gia xách theo một đao Quan Công, vẻ mặt đằng đằng sát khí đứng ở cửa nguyệt môn.

- Xem ra gia gia đã khỏi.
Trần Khác cũng không có chút kinh ngạc nào. Vẻ mặt thân thiết nói:
- Đây là Lãnh Diễm Cứ hay là Yển Nguyệt Đao, chỉ sợ cũng phải bốn năm mươi cân đi nha?

- Ai là gia gia người?
Liễu lão thái gia hừ lạnh một tiếng, khoát tay. Đại đao kia liền kề trên cổ Trần Khác.

- Người là gia gia của Nguyệt Nga, đương nhiên cũng là gia gia của vãn bối.
Trần Khác chậm rãi dời cổ đi nói:
- Gia gia cùng đừng run rẩy, cây đao này có thể mở lưỡi rồi…

- Sẽ lấy đầu chó của ngươi!
Liễu thái gia trầm giọng nói:
- Ngươi tự ý đột nhập nhà dân, không phải gian tặc thì là đạo chích. Ta giết ngươi cũng không phạm pháp!

- Vãn sinh cũng không phải là người ngoài, không thể gọi là tự tiện xông vào.
Trần Khác làm lơ cười nói:
- Gia gia, vãn sinh là cháu rể của lão a.

Liễu lão thái gia nghe hắn mở miệng một tiếng ông nội, lông mao cả người dựng đứng nói:
- Câm mồm, không được hủy sự trong sạch của cháu gái ta!
Nói xong, lão dùng sống đao vỗ đầu vai hắn:
- Cút đi!

Lão gia này thật sự hạ độc thủ a. Trần Khác cảm thấy xương vai thiếu chút nữa là nát, nhe răng cười nói:
- Không cút, không thấy được Nguyệt Nga vãn sinh nhất định sẽ không cút!

- Được được được…
Liễu lão thái gia tức giận đến mức cười nói:
- Ngươi nói ngươi có phải bị bệnh hay không? Lúc trước ta lấy đao buộc ngươi, ngươi cũng không chịu cưới Nguyệt Nga. Hiện tại đuổi ngươi đi người lại không chịu đi.

- Trước khác nay khác.
Trần Khác cười nói:
- Hoàng thượng đã đồng ý tứ hôn cho chúng ta rồi.

- Ngươi và Nguyệt Nga?
Liễu lão thái gia thần sắc dịu đi một chút nói.

- Còn có Tiểu Trì…
Trần Khác nhỏ giọng nói.

- Có ý gì?
Liễu lão thái gia lập tức đen mặt lại nói.

- Hoàng thượng nói, tình huống của vãn sinh đặc biệt…
Trần Khác cười lớn nói:
- Có thể đặc biệt ban thưởng cưới hai người… làm chính phòng.
Còn chưa dứt lời đã co rụt đầu lại. Lúc này khó khăn lắm mới tránh được sự tập kích của Liễu lão thái gia.

- Tên khốn kiếp, ngươi cho là tôn nữ của ta không gả được sao?
Liễu lão thái gia râu tóc đều dựng lên, chỉ cần múa đại đao trong tay đầu của hắn sẽ rụng xuống.

Trần Khác thấy lão làm thật, vội vàng vắt chân lên cổ chạy tan tác. Liễu lão thái gia cầm đao đuổi theo sau. Hai người chạy vòng tròn quanh vườn chơi trò mèo vờn chuột.

Một tòa tiểu lâu hai tầng trong vườn, Liễu Nguyệt Nga gấp đến độ dậm chân nói:
- Bà nội, mau để cho cháu xuống đi. Bằng không sẽ có tai nạn chết người đó.

- Đứa ngốc này…
Liễu lão phu nhân yêu thương nhìn cháu gái nói:
- Gia gia của cháu nếu muốn chặt hắn, hắn còn có thể vẫn chạy quanh sân sao?

- Có lẽ ông nội lớn tuổi, tay chân không còn sức nữa.
Liễu Nguyệt Nga sốt ruột nói:
- Hơn nữa, hắn cũng không có kém cỏi như vậy.

- Ôi, thật là nữ sinh ngoại tộc…
Liễu lão phu nhân cười khổ nói:
- Nhìn không ra sao, gia gia của cháu đang chỉnh hắn. Nếu không cháu cứ như vậy, sau này còn không bị hắn ức hiếp sao?

- Nào có…
Liễu Nguyệt Nga trên mặt nhăn nhó, nhưng miệng vẫn nói:
- Hắn đánh không lại cháu…
Dừng một chút, đột nhiên hiểu ra, vô cùng vui mừng nói:
-Nói như vậy, mọi người đã đồng ý rồi?

- Ai…
Liễu lão phu nhân thở dài nói:
-Có thể không đáp ứng sao? Ai bảo cháu chỉ chịu mỗi hắn thôi?

- Thật xin lỗi, bà nội.
Liễu Nguyệt Nga cúi đầu, thái độ chuyển biến nói:
- Cháu làm cho mọi người ấm ức rồi.

- Khụ, đứa ngốc này, ông bà còn có thể sống bao nhiêu năm?
Liễu lão phu nhân cặp mắt đỏ lên nói:
- Làm sao có thể bỏ cháu một mình cơ khổ?

- Bà nội ơi…
Liễu Nguyệt Nga trong lòng đau xót, ôm lão phu nhân khóc ô ô lên.

Trong vườn, Trần Khác thở hổn hển, hai tay chống nạnh nói:
- Gia gia, thật sự là long tinh hổ mãnh? Cầm đao nặng như vậy…

Liễu lão thái gia cầm cự đao, thở như ống bễ, tay chân như nhũn ra. Ngoài miệng lại cứng rắn nói: “Đúng là yếu đuối, còn kém hơn cả một lão già, còn trân tráo đòi cưới…

Trần Khác là nhân vật như thế nào. Lập tức nghe ra có cửa cứu vãn, nhất thời mừng rỡ như điên nói:
- Nói như vậy, lão gia gia đồng ý rồi?

- Không có.
Liễu lão thái gia nét mặt sa sầm nói.

- Đã lớn như vây rồi, đừng có hay thay đổi như vậy chứ.
Trần Khác cười khổ nói.

- Trừ khi ngươi ký vào phần khế thư này…
Liễu lão thái gia lấy ra một phần ước thư trong ngực nói.

“Này, việc này cũng quá âm hiểm đi…” Trần Khác mắt nhất thời choáng váng. Quả nhiên là gừng càng già càng cay…

“Tiểu tử ngươi muốn hưởng trái ôm phải ấp tốt như vậy sao?” Liễu lão thái gia liếc hắn, thầm nhủ.

Bảy ngày sau, ý chỉ của Liêu quốc hoàng đế tới. Nghe Da Luật Đức Dung truyền đạt, Triệu Tông Tích và Trần Khác thậm chí còn nghĩ có phải nghe lầm hay không: “Xuất phát từ mục đích công bằng, không thể lúc nào cũng đàm phán tại nam triều. Hiệp đấu sau nhất định phải chuyển qua Đại Liêu, mới có thể tiếp tục đàm phán tiếp.”

- Móa, không đàm phán được thì dẹp luôn.
Người Liêu quốc đi rồi, Trần Khác nói với vẻ mặt không thể tin nói:
- Làm như mình cầu xin bọn chúng không bằng.

- Người Liêu quốc đánh giặc lợi hại, nhưng phẩm hạnh chơi trò ngoại giao này đúng là hỗn loạn.
Triệu Tông Tích chỉ chỉ đầu nói:
- Nói theo lời của ngươi chính là ngu dốt đó.

- Để cho bọn họ ngu dốt đi.
Trần Khác khinh thường nói:
- Chúng ta về nhà ngủ.

- Đây cũng không phải là việc ta và ngươi có thể định đoạt.
Triệu Tông Tích cười khổ nói:
- Hơn nữa, nếu chúng ta không hưởng ứng… Mặt mũi hoàng đế Liêu quốc còn để ở chỗ nào? Không tin ngươi xem đi, chuyến này không thiếu được đâu.

- Đúng là thích ngược đãi.
Trần Khác trợn mắt nhìn ra ngoài:
- Ta không có đi theo chơi với các ngươi, ta về nhà ngủ.

- Hắc, huynh đệ…
Triệu Tông Tích cùng đi ra ngoài nói.

- Ta mới từ ngoại quốc trở về, không muốn đi ra ngoài nữa.
Trần Khác không đế ý tới y.

- Ngươi nhẫn tâm để ta một mình sao?

- Nhẫn tâm.
Trần Khác nói:
- Một kẻ như ngươi, ta có cái gì mà không nhẫn tâm chứ.

- Cứ yên tâm?
Triệu Tông Tích đội giọng nói.

- Có cái gì mà không lo lắng?
Trần Khác tức giận nói:
- Hai nước giao chiến không chém sứ đâu. Hơn nữa, ngươi là huynh đệ chi bang.

- Nếu ta làm hỏng chuyện rồi, thì xem như hoàn toàn không thể diễn được nữa.
Triệu Tông Tích vẻ mặt đau khổ, kéo hắn lại nói:
- Huynh đệ, ngươi không thể cứu được đệ đệ ra rồi, thì bỏ mặc một hảo nam nhi thấy việc nghĩa thì hăng hái làm như ta vậy chứ. Ta chỉ trông cậy vào ngươi thôi…

- Ôi, quả nhiên là kết giao nhầm bạn xấu mệt cả đời.
Trần Khác đành phải dừng bước, giận dữ nói:
- Ta vốn định xin nghỉ đi đón Tiểu Muội…
Nói ra, đến tháng sáu, huynh muội Tô gia cũng xem như hết kỳ để tang rồi. Trần Khác vốn là muốn xin phép về nhà để bồi Tiểu Muội, sau đó từ từ thu phục lão Tô. Mà nếu bây giờ đi sứ Liêu quốc… nhất định là không có cách nào để về Tứ Xuyên rồi.

- Việc này ngươi yên tâm đi. Ta phái hộ vệ vương phủ đi, cam đoan sẽ không thiếu một cọng lông. Thế nào?
Triệu Tông Tích cười nói.

- Ngươi thì biết cái gì…
Trần Khác buồn bực vẫy vẫy tay, bước đi.

Triệu Tông Tích đối với Hoàng thượng vẫn là rất hiễu rõ. Quả nhiên, rất nhanh liền nhận việc đi sứ Liêu quốc. do y đảm nhiệm Chính sứ, Phó sứ có hai vị, một là Trần Khác do Triệu Tông Tích mãnh liệt yêu cầu, một vị khác là Tri gián viện Triệu Biện đã từng đi sứ Liêu quốc.

Vị Triệu Tri gián này đã tròn năm mươi tuổi. Vào năm Gia Hựu đầu tiên đảm nhiêm Thị Ngự Sử, Phạm Trấn Thượng Thư đề xuất việc lập trữ, ông cũng đi theo góp vui. Hoàng thượng lúc đó còn không có cách nào động đến Phạm Trấn, liền đưa ông ra khỏi kinh thành, ở địa phương khác làm tri châu ba năm. Tuy nhiên, Phạm Trấn hiện giờ vẫn còn ở Vân Nam, ông lại bị Lại Bộ điều trở về. Chuyển từ Ngự Sử đài đến Gián viện, còn làm tới nhân vật số một. Có thể thấy được thực tại đạo hạnh rất sâu.

Trong sứ đoàn có thêm một lão thành không chọc nổi, cho nên Trần Khác và Triệu Tông Tích biết được có áp lực rất lớn…

- Đừng có bộ dạng thế.
Trong Bích Lãng Hiên, Âu Dương Tu vừa chấm bài thi xong, nghe nói Trần Khác phải đi sứ Liêu quốc, cố ý gọi hắn tới, cẩn thận dặn dò mói việc phải chú ý, các công việc phải làm:
- Đi sứ mặc dù khổ, nhưng đây là con đường thí luyện đi thông đến đỉnh cao nhất của đại thần… Các danh thần bao gồm cả ta cũng đều đã trải qua rèn luyện này.

- Sư phụ đã hiểu lầm rồi, học sinh ngay cả đi Đại Lý cũng chưa hàm hồ. Đi một chuyến đến Liêu quốc thì có vấn đề gì chứ?
Trần Khác cười khổ nói:
- Học sinh chỉ là không hiểu, tại sao còn muốn phái vị Triệu lão tiên sinh kia cùng đi.

- Lão đã từng đi sứ, lại già dặn kinh nghiệm, đấy là để giám sát mấy người trẻ tuổi các ngươi.
Âu Dương Tu vuốt ve một nghiên mực phỉ thúy Trần Khác đưa cho lão:
- Cái này thì có gì mà kỳ quái?

- Nhưng lão là người của Triệu Tông Thực.
Trần Khác thở dài nói:
- Phú tể tướng không thể không biết.

- Truyện cười.
Âu Dương Tu nhướn mày nói:
- Cánh dài thì cứng sao? Chơi trò phe phái, còn ai là người của ai nữa à… Ta muốn hỏi một chút, Trần Trọng Phương ngươi là người phái nào?

- Cho dù học sinh không muốn thừa nhận, cũng đã bị mọi người xem là bạn bè của Triệu Tông Tích rồi.
Trần Khác chìa đều hai tay ra nói.

- Sai, ngươi là người của Hoàng thượng!
Âu Dương Tu sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Triệu Biện cũng là người của Hoàng thượng. Mà ngay cả Triệu Tông Thực, Triệu Tông Tích cũng là vậy!
Dừng một chút, lão nói đầy thâm ý:
- Thời điểm bây giờ, chỉ có đám ngu mới kết bè kết phái!

Trống kêu không cần trọng chùy. Trần Khác rất nhanh hiểu được ý trong lời của Lão Âu… Đúng vậy a, Triệu Trinh tuy không phải là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, nhưng tuyệt đối được gọi là minh chủ. Chỉ cần ông không nhắm mắt lại, tuyệt đối không muốn nhìn những thần tử kéo bè kết phái kia. Cái đó là muốn đặt hoàng đế ông vào chỗ nào chứ?

- Chọn người là Phú tể tướng định.
Âu Dương Tu thấp giọng nói:
- Lão chỉ có làm như vậy, mới có thể làm Hoàng thượng cảm thấy yên tâm: ‘Ít nhất, tể tướng của ta còn là một người biết chuyện !’ tiểu tử ngươi hãy học tập một chút đi.
Một quân tử đoan phương như Âu Dương Tu, thực ra cũng không khác Phú Bật, không muốn dính vào loại tranh đấu này. Nhưng lão tiên sinh trọng tình cảm, không thể nhìn đệ tử lún sâu vào mà không quan tâm.

- Ôi!
Trần Khác thở dài nói:
- Đơn giản chính là đạo lý cân bằng. Nhưng khi đi sứ bị cản tay thì làm sao bây giờ?

- Tướng ở bên ngoài, có thể không tuân theo quân mệnh.
Âu Dương Tu đã quen cảnh đời, thản nhiên nói:
- Ai là chính sứ, ai chiếm đa số?

- Hắc…
Trần Khác đầu tiên là mắt sáng ngời, sau đó chợt cười khổ nói:
- Nói vậy, chỉ sợ lúc về sẽ bị liên lụy rồi.

- Kể cho ngươi một cố sự.
Âu Dương Tu khẽ mỉm cười nói:
- Mười mấy năm trước, năm đó Phú tể tướng đi sứ.

Trần Khác vội vàng làm ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.

- Cho dù là chúng ta và Liêu quốc có hiệp ước Thiền Uyên, nhưng người Liêu ỷ vào vũ lực hùng mạnh, luôn luôn uy hiếp tống tiền Đại Tống. Cho nên lần đó Phú tể tướng đi sứ, cũng gặp vấn đế giống như các ngươi gặp phải. Lúc ấy đàm phán tiến hành đến thời điểm căng thẳng nhất, lão ngoài ý muốn nhận được một phong thư nhà.
Âu Dương Tu nhìn Trần Khác nói:
- Nếu đổi thành ngươi, rơi xa quê hương ngàn dặm, đang ở tha hương, nếu nhận được phong thư nhà sẽ nghĩ như thế nào?

- Rời nước ngàn dặm, không có việc gì quan trọng. Tuyệt đối sẽ không ngàn dặm xa xôi truyền tin tới.
Trần Khác đáp lại:
- Nhất định sẽ nghi hoặc, thậm chí là sợ hãi.

- Nói rất đúng, nghi ngờ, sợ hãi. Nhận được tin tức như vậy, càng quan tâm đến người trong gia đình, càng nghĩ nhiều sẽ càng phá hư.
Âu Dương Tu chậm rãi nói:
- Phú tể tướng là một người rất quan tâm người thân, mọi người ai cũng biết. Nhưng mọi người chung quanh nhìn lão, lão cầm phong thư này rất lâu mà vẫn không động đậy. Không ngờ cuối cùng lại chậm rãi xé nát nó.

- Ah!

- Người xung quanh kinh sợ hỏi. Nếu chẳng may trong nhà phát sinh đại sự thì làm sao bây giờ? Phú tể tướng cười khổ một cái, đáp: “Thân ta đang đảm nhiệm việc nước, làm sao có thể phân tâm vì việc tư? Hơn nữa… Ta rời xa nhà như vậy, cho dù là biết, thì phải làm thế nào đây.” Nói xong lại tiếp tục bận rộn công việc:
Âu Dương Tu nói xong, bình tĩnh nhìn Trần Khác nói:
- Hiểu chưa?

- Hiểu rồi.
Trần Khác gật đầu nói:
- Sứ giả bên ngoài là đại biểu Đại Tống, phải lấy việc quốc gia làm trọng. Không nên có tự tư tự lợi.

- Đúng
Âu Dương Tu gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Phải tin tưởng, triều đình sẽ cho các ngươi một đánh giá công đạo!
Dừng một chút, lão lại hạ giọng nói:
- Nếu không thể, đương nhiên có người nói chuyện dùm các ngươi…

Trần Khác trong lòng ấm áp, hắn biết lão sư đúng là quân tử. Có thể nói ra những lời này, là không dễ dàng chút nào. Thiên ngôn vạn ngữ biến thành một cái cúi đầu, gằn từng chữ nói:
- Đệ tử, tất nhiên sẽ không làm nhục sứ mệnh!

- Vậy thì được rồi.
Âu Dương Tu vui vẻ cười rộ lên nói:
- Trẻ nhỏ dễ dạy.
Nói xong trên mặt lại mang thần sắc hài hước nói:
- Hơn nữa cũng thật đáng tiếc, lần trước bình luận hoa bảng, ngươi đi sứ. Lần này lại đi sứ, xem ra ngươi vô duyên vớ việc phong hoa tuyết nguyệt này a.

- Lão sư, có phải chuyển đề tài quá nhanh không.
Trần Khác cười khổ nói.

- Chính sự đã nói xong rồi, không phải là nên nói đến việc trăng hoa sao?
Âu Dương Tu mặt mày hớn hở nói:
- Ngươi cũng phải thành gia lập nghiệp rồi, lão phu giúp ngươi xem một ban ca cơ, như thế nào hả? Coi như là lễ vật cho tân hôn của ngươi.

Trần Khác đổ mồ hôi, xã hội cũ quả nhiên là dã man… Lúc này mới nhớ tới Âu Dương Tu là cửu phụ nổi danh trong lớp trăng hoa.

Dưới sự thúc giục của Da Luật Đức Dung, sứ đoàn rất nhanh liền xuất phát. Trước khi khởi hành, Trần Khác đi một chuyến đến Bắc Hải quận vương phủ, tham gia yến tệc tiễn biệt của Triệu Dõan Bật làm cho hắn. Trong bữa tiệc, Trần Khác có thể nhìn ra, lão Vương gia rất sầu lo. Dường như không chỉ bởi vì lo lắng việc này của hai người bọn họ, mà là có một việc lo âu thâm trầm hơn.

Sau khi tan tiệc, Triệu Tông Tích kêu Trần Khác đến nơi ở của mình dùng trà. Sau đó mượn cớ cùng Trương thị lánh qua một bên, để cho hắn và tiểu quận chúa có không gian riêng. Tiểu quận chúa mặc một thân quần áo trắng, ngồi mỉm cười bên cạnh Trần Khác. Gió xuân lướt nhẹ trên mái tóc, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người khác thương tiếc của nàng.

Nhìn nàng gầy đến mức mạch máu hiện trên mu bàn tay trắng nõn, trong lòng Trần Khác không khỏi co rụt lại, mỉm cười nói:
- Tương nhi, giúp ta một chuyện đi.

- Tam ca chỉ cần phân phó là được.
Tiểu quận chúa gật đầu cười nói.

- Ta lúc ở Nhật Bản, phát hiện ra bọn họ giữ một số lượng lớn sách báo đời Đường.
Trần Khác hạ giọng nói:
- Tương nhi có biết, mấy trăm năm sử Đường, giống như những con kiến gom góp văn hóa Hoa Hạ.

- Ừ.
Tiểu quận chúa gật gật đầu.

- Tương nhi có biết, các bộ sách và lễ nghi thịnh hành ở thời Đường, ở trong thời gian chiến loạn đã bị chôn vùi không ít.
Trần Khác nghiêm mặt nói:
- Dựa vào ý tưởng bổ sung đoạn lịch sử này, ta đem những sách kia trở về. Ta muốn nhờ Tương nhi giúp đỡ, sửa sang nó lại một chút, có được không? Nhìn xem có thể làm ra một bộ đầy đủ những nghi lễ triều Đường a.
Hắn xin lỗi cười nói:
- Ta biết việc này rất khó khăn, cho nên không để cho Tương nhi làm không công.
Nói xong lấy từ trong tay áo ra một cái hộp nói:
- Đây coi như là trả thù lao nha.

- Tam ca…
Tiểu quận chúa khẽ cắn môi son, nhẹ giọng cười nói:
- Muội tử đã trở thành góa chồng trước khi cưới, nhưng cũng không phải ngốc.
Nói xong trong đôi mắt lại rưng rưng nói:
- Huynh vì nỗi khổ tâm của muội tử, muội có thể hiểu được…

- Không hiểu muội nói cái gì.
Trần Khác cười ha hả nói:
- Ta coi như là đồng ý rồ đó. Tuy nhiên đừng gấp, từ từ làm thôi, ta không vội.

- Ừ.
Tiểu quận chúa nhu thuận gật đầu.

Ngày hôm sau, đội ngũ hơn hai ngàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát. Trong này có năm trăm người thuộc đoàn Liêu sứ, có năm trăm người thuộc đoàn Tống sứ. Còn có Lễ Bộ phái ra vệ đội một ngàn người tiễn bạn.

Cái gọi là tiễn bạn, chính là đưa sứ giả đối phương về nước. Để cho hậu nhân không ngờ chính là, Tống Liêu hai nước mặc dù là địch nhân lớn với nhau, nhưng bang giao giữa hai nước vô cùng thường xuyên dựa theo các điều khoản của Lễ bộ. Sứ thần của Tống Liêu có thể chia làm mười hai loại. Ví dụ như hàng năm song phương phái “Hạ chính đán sử” hướng quân chủ của đối phương chúc tết, phái “Hạ sinh thần sứ” đến chúc mừng sinh nhật của Thái Hậu và Hoàng đế đối phương, đưa lên nhiều thọ lễ. Hoặc là một phương có đại sự, như Hoàng đế băng hà, quân đăng vị, phải báo tin với đối phương, đối phương sẽ phái sứ giả tới. Nếu như hai phương phát sinh tranh chấp, lúc nào cũng có thể phái sứ giả ra đàm phán giải quyết.

Tỷ như lần này, sứ nhà Liêu là lấy Hạ Chính Đán sử đi sứ Đại Tống. Mà Triệu Tông Tích và Trần Khác là nhân sự đi sứ.

Có thể nói, giữa hai nước đã lập một cơ chế thông thuận có hiệu quả lâu dài, có lực bảo đảm sau hiệp ước Thiền Uyên sẽ hòa bình lâu dài.

Dưới tình huống bình thường, sứ thần nước láng giềng nhập cảnh, nước nhà đều phái người đón tiếp, cái đó gọi là Tiếp bạn sứ, khi về thì gọi là Quán bạn sứ, còn cho người đưa tiễn, gọi là tiễn bạn sứ. Trong đó, phát sinh ra một đống lễ nghi rườm rà. Người Liêu quốc còn có thể nắm giữ thuần thục, nếu thân là người Tống triều của lễ nghi chi bang mà mất lễ, chẳng phải là bị người Liêu quốc cười đến rụng răng sao?

Bởi vậy Phú tể tướng cho Triệu Biện lão thần này áp trận, cũng không chỉ muốn làm cân bằng Trần Khác, mà còn sợ hai người bọn hắn trẻ tuổi không biết sẽ gây ra việc gì chê cười.

Đội ngũ sau khi xuất phát, một đường Bắc thượng. Lúc này Triệu Tông Tích mới cảm nhận được rõ ràng, Khai Phong kinh đô Đại Tống quả thật rất đẹp. Sau khi qua Hoàng Hà, mãi cho đến biên cảnh của hai nước là vùng đất bằng phẳng, cơ bản là không thể phòng thủ.

Da Luật Đức Dung vẫn chú ý đến sắc mặt biến hóa của người Tống. Đây là trò đùa yêu thích nhất của người Liêu… Quan viên tự đại kiệu ngạo của Đại Tống triều, mỗi khi tận mắt thấy quốc gia của bọn họ là không bố trí phòng vệ ra sao, ở trước mặt thiết kỵ Đại Liêu, quả thật chính là mặc sức cho người chà đạp. Cho dù là thủ đô Biện Lương, cũng chỉ là hơn một cái khố mà thôi…

Sau hiệp đấu giao phong, người Liêu chính là thông qua phương thức này để cho người Tống ý thức được, bọn họ căn bản không phải là cò kè mặc cả không có tiền vốn. Đại thần Tống triều vốn thỏa thuê mãn nguyện, thường vẫn chưa tới Liêu quốc đã bị hiện thực tàn khốc giày vò đến mất ý chí chiến đấu, lần đám phán tiếp theo là hoàn toàn bạo phát…

Triệu Tông Tích cũng không có ngoại lệ. Nhìn sự đáng sợ mà da đầu y đều run lên. Y thật sự không rõ, Đại Tống triều tại sao lại phải đem cổ mình đặt dưới đao người khác?

Nhưng Trần Khác ngược lại thấy rất bình thường, khuyên nhủ nói:
- Quốc gia vững chắc không khai quốc trong khe úi hiểm trở, một trăm năm nay cũng không có ai đánh tới Khai Phong. Cần gì phải buồn lo vô cớ?

- Cũng đúng.
Triệu Tông Tích suy nghĩ một chút, liền không lo lắng nữa, cùng Trần Khác thưởng thức cảnh xuân động lòng ven đường. Trên bình nguyên Hoa Bắc vô biên vô hạn, lúa mạch xanh ngắt một màu, băng tuyết mùa đông trên quả du tách ra đã tan chảy hoàn toàn, biến thành một màu xanh rì, làm Bắc quốc rộng lớn trở nên dễ chịu, đầy đặn quyến rũ.

Vạn vật sinh sôi nảy nở bừng bừng, nắng xuân như rượu. Cảnh đẹp như thế này làm sao không khiến mọi người vui vẻ thoải mái, huống hồ Triệu Tông Tích khó khăn lắm mới được thả ra. Hòa vào trong đất trời rộng lớn, còn gì có thể vui hơn?

Thấy thằng nhãi này dễ dàng thoát khỏi bóng ma như vậy. Da Luật Đức Dung rât buồn bực: “Đúng là một tiểu mao tử…”

Một đường không nói chuyện, mấy ngày liền đến biên thành Hùng Châu. Tếp tục đi về trước chính là sông Bạch Câu giáp ranh giữa hai nước. Đại tống tiễn bạn sứ đến nơi đây.

Qua sông Bạch Câu, là tiến vào lãnh thổ của Liêu quốc. Triệu Tông Tích phát hiện cảnh tượng trước mắt cũng không có gì thay đổi, vẫn là liếc mắt một cái là nhìn thấy một mảnh bình nguyên xanh ngắt. Bên trên bình nguyên có một đường núi rất dài, thông với phương bắc xa xôi. Trên đường núi xe ngựa lui tới tấp nập, vận chuyển hàng hóa của Bắc triều đến các tràng, vận chuyển hàng hóa nam triều đến phương Bắc…

Nhưng có một điều bất đồng rất chói mắt. Quân coi giữ biên thành người Liêu khôn phát. Cái gọi là khôn phát chính là trọc đầu, chỉ giữ lại hai dúm tóc dài bên trên tai. Vừa nhìn thấy rất bạo ngược nhưng lại rất lỏng lẻo, không giống như là hùng binh.

- Liêu binh có bộ dáng như vậy sao?
Triệu Tông Tích kỳ quái hỏi.

Trần Khác còn chưa trả lời, Da Luật Đức Dung kia đã mở miệng nói trước:
- Quân đội Đại Liêu ta tinh nhuệ nhất là cung vệ kỵ quân, ngự trướng thân quân. Tổng cộng sáu trăm ngàn binh, không phải những hương đinh Ngũ Kinh có thể sánh bằng.

- Sáu trăm ngàn kỵ quân?
Triệu Tông Tích hít một hơi lãnh khí nói:
- Liêu quôc nhân khẩu không đến chín triệu, sao nuỗi dưỡng được như vậy?

Da Luật Đức Dung mặt già đỏ lên. Sáu trăm ngàn kỵ quân của gã nói, thật rà là Khiết Đan và Hề tộc. Nam đinh mười lăm tuổi trở lên và năm mươi tuổi trở xuống, tuy nhiên nam tử Liêu quốc đều là lệ binh tịch, cũng không tính là đồ mặt dày, nên cãi chày cãi cối nói:
- Nam triều nuôi dưỡng không nổi, nhưng Bắc triều ta có thể nuôi được tốt. Bởi vì chúng ta ngựa là do chính mình nuôi dương đó, quân đội cũng là khi bình thường là dân, khi chiến tranh là lính. Không cần giống như nam triều, nuôi không nhiều quân như vậy.

Trên mặt quân sự, Liêu quốc hoàn toàn vượt trội hơn Tống triều. Triệu Tông Tích và Trần Khác ái ngại mở miệng, chỉ có thể để mặc cho bọn họ khoe khoang. Nhưng bọn họ cũng không phải ngây ngốc tin tưởng, mà là cẩn thận quan sát địa hình của biên cảnh Liêu quốc, công sự, quân doanh, để nhớ kỹ chiều về vẽ bản đồ.

Sau những kinh ngạc lúc ban đầu, Triệu Tông Tích mới phát hiện, nơi đây người Hán vẫn chiếm đa số. Nhìn trên đường đi, ngồi trên xe mười phần là quần áo Hán, cũng không trọc đầu.

- Đây cũng không có gì lạ. Mười sáu châu Yến Vân vốn là lãnh địa của nhà Hán ta. Là bị con rùa Thạch Kính Đường kia cắt cho người Liêu.
Sau khi Trần Khác đặt chân trên mảnh thổ địa này, liền cảm thấy bị bao quanh trong sự sỉ nhục, giống như là có người đoạt đi nữ nhân của hắn, sau đó lại đưa tới trước mặt hắn khoe khoang…

Da Luật Đức Dung lập tức chen miệng vào nói:
-Ta biết Nam triều có người cho rằng Yến Vân là cảu người Hán, nhưng đây chỉ là do một bên tình nguyện, bọn họ hiện tại cũng là người Liêu, xem Đại Liêu là tổ quốc của mình.
Dừng một chút, gã nêu ví dụ nói:
- Ví dụ như Ung Hi bắc phạt của các ngươi, chính là bị người Hán Yến Vân đánh bại đó.

- Vậy vì sao không đem đô thành dời đến Nam Kinh?
Trần Khác bất ngờ hỏi.

Da Luật Đức Dung sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, sau một lúc lâu mới nói:
- Chúng ta là dân tộc ở trên lưng ngựa, phải ở thảo nguyên thì mới có thể tận tình thi triển tài năng…

- Thật sao, ha ha…
Trần Khác cười rộ lên, nụ cười kia đầy châm biến, nhìn rất đáng hận.

Da Luật Đức Dung tức đến nghiến răng. Bởi vì Trần Khác đụng vào nỗi đau của bọn họ… Tống triều có bốn kinh thành Đông Tây Nam Bắc. Liêu quốc có Thượng Kinh, Đông Kinh, Nam Kinh, Tây Kinh, Trung Kinh. Trong năm tòa kinh thành, Thượng Kinh là thủ đô chính của Liêu quốc, nằm ở gần Ba Lâm Tả Kỳ thành phố Xích Phong Nội Mông Cổ sau này, Trung Kinh Đô thì lại nằm ở huyện Ninh Thành Nội Mông Cổ ở hậu thế, Đông Kinh nằm ở Liêu Dương sau này, Tây Kinh nằm ở Đại Đồng của đời sau, Nam Kinh thì nằm ở vùng ngoại thành Bắc Kinh của đời sau.

Người Liêu cũng sợ sự lạnh lẽo của cực Bắc, cùng việc củng cố thống trị, bắt đầu dần dần di chuyển về nam. Khi Liêu Thánh Tông từ Thượng Kinh dời đô đến Trung Kinh., nhưng bọn họ cũng không dám đem thủ đô dời đến Nam Kinh, nơi có điều kiện tốt nhất của Liêu quốc… Bởi vì, mười sáu châu Yến Vân trước sau vẫn là nơi tâp trung của người Hán.

Nhưng Da Luật Đức Dung vẫn rất thoải mái. Dù sao Yên Vân là của Liêu quốc, hơn nữa luôn luôn là như thế, người Tống cũng chỉ có thể phát biểu những ngôn luận mà bản thân không thể làm được. Chỉ cần đứng trên mảnh đất nà sẽ ăn móp mép thành Biện Kinh, ngay cả vốn lẫn lời tất cả đều hoàn trả. Cho dù trên mặt hai tên tiểu tử này dường như không có việc gì, nhưng y có thể nhìn ra, trong bụng bọn họ đã sắp phát điên lên rồi.

Tuy nhiên, tức điên thì sao? Ai bảo Liêu mạnh Tống yếu. Ai kêu mảnh đất dưới chân là người Liêu đoạt được từ trong tay người Hán?

Trần Khác và Triệu Tông Tích xem việc này trở thành một việc sỉ nhụ. Cũng không trả lời lại một cách mỉa mai, mặc kệ cho Da Luật Đức Dung chiếm hết thượng phong. Cứ như vậy đi đến huyện Tân Thành cách bốn mươi dặm phía bắc sông Bạch Câu. Dịch quán thủ tọa của Liêu dịch quán chính là được thiếp lập trong huyện thành… Vùng phía nam Liêu quốc có núi sâu khe hẹp, bắc có sa mạc đường xá xa xôi nguy hiểm. Để tiện đi lại, Liêu quốc bắt chước theo Tống triều, từ sông Bạch Câu giáp ranh Liêu Tống, qua Liêu Nam Kinh, Liêu Trung Kinh đến Liêu Thượng Kinh, tổng cộng xây dựng hơn một ngàn tám trăm dặm đường núi. Ven đường xây dựng ba mươi hai tòa dịch quán. Mặt khác còn sắp xếp các nhánh đường núi, có khả năng thông đến “Nại Bát” nơi ở của Hoàng đế Liêu quốc.

“Nại Bát” theo tiếng Khiết Đan có nghĩa là “Hành cung” “Hành tại”. Liêu quốc có năm tòa Thành đô, nhưng Hoàng đế rất ít ở trong đó, bọn họ không thích bị trói buộc. Bốn mùa săn thú, đi đến chỗ nào thì dựng lều trại ở đó, đó chính là “ Án bát”.

Theo như quy chế, tất cả nại bát, quan lại lớn nhỏ trong ngoài Khiết Đan cùng với quan viên người Hán của Tuyên Huy Viện đều đi theo, quan lại Xu Mật Viện của người Hán và Trung Thư tỉnh thì chỉ có một hai người đi theo, còn lại từ Tể tướng trở xuống thì ở lại kinh đô, xử lý công vụ… Nói tóm lại, quan viên của cả Khiết Đan đều đi theo nại bát, chỉ lưu lại một bộ phận quan viên người Hán xử lý chính vụ hàng ngày.

Trên cơ bản, mệnh lệnh của triều đình Liêu quốc có thể ở từng địa điểm trong cả nước, bất luận phát ra ở thời khắc nào, đều thuận lợi nhanh chóng, cơ động linh hoạt. Nhưng đồng thời, nếu ở địa phương nào có đại sự muốn báo cáo cùng triều đình thì lại trở nên khó khăn.

Cho nên phủ quan của Liêu quốc trên cơ bản đều là phóng tay cho người Hán quản lý. Trình độ hành chính của người Khiết Đan mà nói, như vậy thật ra là lợi lớn hơn hại…

Tuy nhiên, hành động này của Hoàng đế Liêu quốc khá mơ hồ, đương nhiên là khá rối tinh rối mù. Làm cho dã tâm của nhiều nhà có sân khấu để thi triển, cho nên mỗi một người đảm nhiệm Hoàn đế Liêu quốc đều gặp phải mưu phản. Có thể gặp nhiều nguy cơ phản bội hơn so với hoàng đế nam triều.

Trở lại chuyện chính, Hoàng đế Liêu quốc cũng không phải Án bát lung tung. Khu vực hoạt động này là có tính theo mùa, ví dụ như bây giờ là mùa xuân, cơ bản mà nói, nại bát được xây dựng ở khu vực dễ dàng thả ưng, bắt giết thiên nga, vịt trời, chim nhạn và đục băng câu cá, đại khái hoạt động ở vùng từ sông Tùng Hoa đến Bắc Kinh ở đời sau.

Không có biện pháp nào khác, ai kêu Liêu quốc người ta đất rộng của nhiều làm chi?
Đoàn sứ giả nhà Tống đang tiến vào thị trấn Tân Thành, nơi đây không có gì khác xa với những thị trấn nhỏ ở vùng biên cương của Đại Tống, bên ngoài thành cũng có ruộng đồng và làng xóm. Ở hai đầu cánh đồng, là những ngôi nhà Hán giống y như nhau, khuôn mặt của cánh đàn ông con trai ở đây cũng có những nét giống nhau… nhìn những người nam tử Triệu Yến khôi ngô tuấn tú này, lại trở thành con dân của nước khác, Triệu Tông Tích cảm thấy lòng mình đau đớn.

Nhưng những người dân Hán đó khi trông thấy đoàn sứ giả mặc y phục của nước Tống, thì tất cả đều cúi đấu lẩn tránh, chẳng khác gì tránh thần ôn dịch, càng làm cho Triệu Tông Tích thêm đau lòng.

Sứ đoàn đứng trước cửa thành, chợt nghe có tiếng vó ngựa rầm rầm từ xa vọng tới. Tới tận khi nghe thấy tiếng chân ngựa dừng lại Triệu Tông Tích mới thấy cửa thành mở, mấy trăm kỵ binh mặc áo giáp đen xếp thành bốn hàng chậm rãi đi ra, trên vai mỗi người vác theo một lá cờ nền màu trắng chữ màu đen, trên đó có viết chữ “Liêu” theo thể Triện.

Mặc dù chỉ có bốn năm trăm kỵ binh, nhưng những lá cờ mà họ mang theo dường như có thể che lấp cả mặt trời, cảnh tượng đó khiến chúng ta có thể hình dung tới cảnh thiên binh vạn mã, chỉ trong tích tắc, đứng bên ngoài thành chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, áp đảo những âm thanh khác.

Chỉ trong nháy mắt, đội kỵ binh hàng lối đã chỉnh tề đứng trước cửa thành. Đám quân binh Liêu quốc này ai cũng trang nghiêm, uy phong lẫm liệt, họ khác một trời một vực với những binh sĩ buông thả ngoài biên giới.

Trong đội ngũ này, hai vị quan của Liêu quốc cưỡi trên hai con tuấn mã một đen một trắng, mỉm cười với sứ giả của Tống quốc.

Da Luật Đức Dung vội vã giới thiệu với Triệu Tông Tích:
- Người cưỡi con ngựa màu đen là phò mã của Đại Liêu, là Bắc diện Lâm Nha Tiêu đại nhân Hồ Đổ, còn người cưỡi con ngựa trắng chính là trạng nguyên của Liêu quốc, là Xu Mật Trực Học Sĩ Trương đại nhân, Trương Hiếu Kiệt.
Có mà là một “Hồ Đồ”, và một “Tiểu Thư” thì có… Sau đó y lại thúc ngựa lên phía trước giới thiệu Triệu Tông Tích với Tiêu Hồ Đổ và Trương Hiếu Kiệt.
Hai bên chào hỏi nhau theo quy tắc của mỗi bên, Trần Khác nhìn thấy tên “Hồ Đồ” kia, tóc xoăn, mắt hít, khuôn mặt nham hiểm, còn “tiểu thư” Trương trạng nguyên kia da trắng nõn nà nhã nhặn, khiến ai nhìn cũng thích.

Hai bên sau khi chào hỏi, Tiêu Hồ Đổ thay mặt cho hoàng đế Liêu quốc hoan nghênh đoàn đại sứ Tống quốc, và xin mời các đặc phái viên vào dịch quán nghỉ tạm tối nay, gã có mở yến tiệc tiếp đãi, hôm sau sẽ khởi hành vào kinh.

Dịch quán của Liêu quốc mặc dù không thoải mái hơn ở Nam triều, nhưng lại to và cao, đoàn sứ giả Tống quốc có tới năm trăm người thì tất cả đều ở đây, Triệu Tông Tích, Triệu Biện, Trần Khác còn được phân mỗi người một viện lớn.

Sau khi rửa mặt nghỉ ngơi một chút, hai vị phó sứ đến chỗ của Triệu Tông Tích tụ họp.

Ở đây bóng mát khắp nơi, các ô cửa sổ trong đại sảnh sáng sủa sạch sẽ, gió mát từ ngoài thổi vào, khiến tâm hồn con người cảm thấy thật khoan khoái dễ chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.