Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 107: Để ta dạy cho nàng ‘[Phần 1]



Bộ Tích Hoan cười ý vị sâu xa, nhìn nàng nói: “Ta biết là phải thay bộ quần áo này, mà nàng cũng nên thay, chi bằng cùng nhau?”

Bộ Tích Hoan nhìn Mộ Thanh nghiêng người dựa trên giường nhỏ, cười lười như gió xuân.

Tâm tư của hắn đối với nàng, hắn nghĩ nàng hiểu được, nhưng nàng vẫn không biết vì sao hắn lại đến Tây Bắc. Nàng cho rằng hắn đến vì chính sự, bởi vậy vừa rồi nàng nhìn hắn, là ánh mắt nhìn vua của một nước, mà không phải ánh mắt nhìn một nam tử.

Bộ Tích Hoan hơi cúi đầu, ánh nến lay động, dưới con ngươi cắt hình như họa, khẽ thở dài.

Nàng quá hồ đồ, như thế cứ từ từ đi!

Ròng rã mười tám năm, hắn nhìn thấu nhân gian giảo quyệt vô tình, chậm rãi chờ đợi đến trái tim cũng bằng phẳng. Cả đời này, hắn không thiếu nhất là tính nhẫn nại, năm tháng lâu dài, hắn có thể dạy nàng.

Bộ Tích Hoan dựa vào bàn cạnh giường, cười nhìn Mộ Thanh, có chút chờ mong.

Hắn chờ mong phản ứng của nàng.

Nàng chắc chắn từ chối, hắn chỉ muốn biết nàng sẽ từ chối như thế nào. Có thể nàng sẽ từ chối trực tiếp, hoặc có thể sẽ lấy cớ. Nhưng không sao cả, hắn chỉ muốn thấy cảm xúc của nàng khi bị hắn tác động.

Mộ Thanh không cảm xúc, nàng gật đầu, “Được.”

“...”

Bộ Tích Hoan giật mình, Mộ Thanh rời khỏi giường, dưới chân lại không cảm thấy phù phiếm khiến nàng có chút kinh ngạc. Nàng không biết sau khi trở về Quan thành nàng mê man mấy ngày, nhưng theo như lộ trình từ đại mạc đến Quan thành, ít nhất nàng phải mê man năm ngày. Bị bệnh nhiều ngày như thế, mới vừa rồi chỉ uống một bát cháo trắng, cơ thể lại không suy yếu như trong tưởng tượng.

Sự kinh ngạc này chỉ xuất hiện ở trong lòng, nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh Bộ Tích Hoan, không chút do dự duỗi tay, giúp hắn cởi bỏ trâm quan.

Mái tóc đen như mực của nam tử rơi xuống, ánh trăng chiếu bên cửa sổ phía tây, dung nhan người đối diện tựa minh nguyệt. Trâm quan màu bạc ánh lên như tuyết, nàng nâng trong lòng bàn tay, chiếu rọi dị sắc nơi đáy mắt hắn.

Nàng luôn khiến hắn bất ngờ!

Chỉ thoáng chốc hắn bất ngờ này, nàng đã đem trâm quan đặt lên trên bàn, xoay người trở lại cởi bỏ hai ống tay áo giáp, hai tay áo vừa được buông lỏng, nàng liền rút bỏ đai lưng của hắn!

Vạt áo được mở rộng, Mộ Thanh đem đai lưng ném lên ghế dài phía sau, nụ cười của Bộ Tích Hoan cứng đờ, đã thấy nàng chuyển từ đằng trước ra phía sau lưng hắn. Một bàn tay vòng lên phía trước giúp hắn cởi áo ngoài, hắn không nhìn thấy nàng, lại có thể hình dung được đôi bàn tay mảnh khảnh của nàng, đặt nơi cổ áo của hắn. Đầu ngón tay ấy hơi lạnh, khẽ chạm vào cổ hắn, như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã rời đi, lại làm lưng hắn phút chốc căng cứng, hơi thở khó lòng bình thản.

Ánh đèn chiếu rọi, con ngươi nam tử sâu như đáy nước, tóc đen dài như suối, chỉ mặc bộ nội y đứng yên trong phòng, nghe phía sau cô gái đem áo choàng đặt lên ghế dài, lại chuyển đến bên cạnh người thoát vạt áo lót của hắn. Hắn đứng yên bất động, dư quang thoáng nhìn ngón tay linh hoạt của nàng, vuốt ve quần áo, chạm vào vòng eo, hốt hoảng giống như móng vuốt của mèo nhỏ, khẽ ngứa hơi đau.

Trong chốc lát, bộ quần áo trong của hắn cũng bị nàng cởi xuống.

Quần áo thoát ra, cơ bắp như ngọc ấm loá mắt, Mộ Thanh giật mình, vội vàng dời ánh mắt đi, đặt quần áo lên trên ghế, lại chuyển người đến đằng trước, duỗi tay nắm lấy dây lưng của Bộ Tích Hoan.

Bàn tay vừa chạm đến thắt lưng, nam tử bỗng nhiên bừng tỉnh, duỗi tay đè chặt lấy tay nàng, đôi con ngươi như đáy nước chợt gợn sóng, giống như muốn nhấn chìm nàng. Mộ Thanh nhìn Bộ Tích Hoan, mặt không chút thay đổi lại giật giật cái dây lưng, Bộ Tích Hoan bỗng nhiên nhảy lên, lui đến bên cửa sổ.

“Ngươi...” Hắn chỉ vào nàng, giống như giận giống như cười, ánh nến chiếu đầu ngón tay, đầu ngón tay kia hơi run rẩy.

“Không phải bệ hạ nói muốn thay quần áo sao?” Mộ Thanh hỏi.

Hắn nói muốn cùng nhau thay, không phải muốn nàng hầu hạ hắn?

Mộ Thanh không phải người quen hầu hạ người khác, nhưng tối nay hắn vì nàng đút cháo mớm thuốc, nàng được hắn chăm sóc, lại nghĩ hắn thân là đế vương, xưa nay quen được người ta hầu hạ, bởi vậy mới giúp hắn thay quần áo. Hắn có thể chiếu cố nàng, nàng tự nhiên cũng có thể làm ngược lại, chỉ là xem ra, hắn muốn đổi ý.

“Như thế bệ hạ tự mình làm lấy.” Mộ Thanh đi đến bên cạnh thau đồng, bưng quần áo sạch sẽ đã được chuẩn bị tốt tới. Quần áo có hai bộ, một bộ là y bào của thân binh, một bộ là trang phục của Trung Lang tướng, Mộ Thanh đem bộ y phục thân binh đặt lên trên bàn, xoay người muốn ra gian ngoài.

Nàng đi dứt khoát như vậy, Bộ Tích Hoan ở bên cửa sổ nhìn nàng, vẻ mặt giận tái đi, ngón tay bắn một cái, quần áo trên bàn không gió tự phất, Mộ Thanh đứng cạnh bộ quần áo, thân mình bỗng nhiên bị kiềm hãm!

Ánh mắt nàng đột nhiên rét lạnh, nhìn phía Bộ Tích Hoan, lạnh giọng hỏi: “Có ý gì?”

Ý gì?

Hắn vốn chỉ muốn chọc nàng, muốn nhìn nàng kinh ngạc giật mình, nhìn nàng xấu hổ giận dữ, muốn thấy nàng từ chối, nhìn nàng lấy cớ, chẳng sợ nàng bày ra một chút tính tình của nữ nhi, hắn muốn nhìn nàng vì hắn mà biến hóa. Nào biết nàng hoàn toàn hiểu sai ý, nàng trí tuệ như vậy, trong chuyện nhi nữ tình trường lại trì độn đến mức này.

Cũng tốt, hắn cuối cùng biết nên dạy nàng từ chỗ nào.

“Thanh Thanh.” Hắn gọi tên của nàng, chậm rãi đi về phía trước.

Mộ Thanh hơi giật mình, từ khi cha mất, không còn ai gọi tên nàng nữa...

Nàng nhìn về phía cửa sổ, thấy nam tử đang chậm rãi đi đến, đêm thu lành lạnh, mà hắn nửa thân trần, cơ bắp như ngọc ấm, tao nhã như thượng tiên chốn Bồng Lai, cử chỉ mang theo chút phong nguyệt, từ phía trước cửa sổ đến bên cạnh bàn, vài bước say người.

Nghe hắn nói: “Sao nàng lại cho rằng ta nói cùng nhau là muốn nàng hầu hạ ta thay quần áo? Ta chỉ là muốn nhìn nàng thay quần áo.”

Mộ Thanh càng thêm giật mình, ánh đèn chiếu trên con ngươi của nàng, cho dù là lạnh lùng cũng không nén nổi sự kinh ngạc.

Sự kinh ngạc kia, Bộ Tích Hoan thu vào trong đáy mắt, nở nụ cười. Hắn đã biết, nói chuyện với nàng không thể ái muội, tốt nhất nên nói rõ ràng. Nàng không phải những nữ nhi khuê các kia, nam tử cười một cái có thể khiến các nàng mặt như đào xuân. Nàng là thân là nữ nhi, nhưng tâm còn kiêu ngạo hơn binh sĩ, tâm niệm của nàng là công lý khắp thiên hạ, một ngày thời gian khám nghiệm tử thi tra án còn cảm thấy thiếu, nào có tâm tư suy nghĩ những chuyện nữ nhi tình trường nàng vốn không quan tâm?

Muốn nàng suy nghĩ chuyện gì, có lẽ chỉ có chuyện vụ án, chuyện nhi nữ tình trường, cả đời đều đợi không được.

Nếu đã như thế, hắn sẽ nói thẳng cho nàng biết, không đợi nàng nghĩ nữa.

“Nàng giúp ta cởi áo, ta nên báo đáp nàng như thế nào đây?” Bộ Tích Hoan đi tới bên người Mộ Thanh, cúi đầu cười nhìn nàng, nụ cười kia như một hồi hoa mộng, xâm nhập vào thế giới lạnh lùng của nàng, trực tiếp khiến nàng không kịp trở tay. Nàng nhìn thấy ý cười trong đôi mắt, nghe thấy sự lười biếng trong âm thanh, hắn nói: “Ta cũng giúp nàng một lần, được không?”

Được không?

Bên tai nàng vang vọng tiếng cười lười biếng kia, như một hồi mộng Nam Kha, luẩn quẩn trong lòng, không thoát.

Bộ Tích Hoan cúi đầu, rút cây trâm cài trên đầu nàng, tóc đen rơi xuống như thác nước, khi nàng còn đang giật mình, hắn đã đặt trâm lên trên bàn. Bên cạnh quan trâm của hắn, dài ngắn một tấc cũng giống nhau, dưới ánh đèn ngay cả cái bóng cũng đều thành một đôi.

Hắn cởi tay áo giáp của nàng, cũng đặt lên trên ghế dài, bên cạnh tay áo giáp của hắn.

Hắn cởi thắt lưng, tà áo nhẹ nhàng mềm mại, không giống phong thái oai hùng gọn gàng của nàng.

Hắn cởi áo ngoài của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm đến cổ, chỉ một chút nhẹ nhàng lơ đãng, lại kích nàng bừng tỉnh!

“Bộ Tích Hoan!” Á huyệt của Mộ Thanh chưa bị điểm, giọng nói lạnh lẽo phẫn nộ, lại có chút run rẩy không dễ phát hiện.

Bộ Tích Hoan cúi đầu cười, không để ý tới Mộ Thanh, muốn cho nàng nếm trải cảm giác vừa rồi của hắn. Hắn đặt áo bào của nàng lên ghế, cởi tiếp đến vạt áo bên trong, ngón tay cương quyết nắm lấy vạt áo của nàng, cương quyết để cho vạt áo lơ đãng cọ cọ vòng eo.

“Bộ Tích Hoan!” Mộ Thanh càng thêm tức giận, sương lạnh nơi đáy mắt như tích tụ thành một lưỡi đao, giống như muốn đâm cho nam tử trước mặt ngàn vạn nhát!

Hắn lại cười dưới lưỡi đao lạnh của nàng, hỏi: “Cảm giác như thế nào?”

Nàng không đáp, chỉ trừng mắt nhìn hắn, lưỡi dao kết băng.

Hắn cười, động tác không chút do dự, nội y bên trong rơi xuống.

Bờ vai thiếu nữ mềm mịn như ngọc, vải trắng cột ngực, phập phồng như núi xa, một vùng mềm mại trắng như tuyết bị che lấp, một chút bóng hình lọt vào trong tầm mắt, chọc người suy tư, hoảng hốt giống như một hồi mây mưa trong mộng xuân, lại bị cắt ngang bởi vết đao dữ tợn trên bả vai cùng bên hông, giống như một hồi phong sương giữa nhân gian mỹ cảnh, vỡ tim chói mắt.

Bộ Tích Hoan dời ánh mắt đi chỗ khác, giống như không phát hiện vết đao kia, hỏi tiếp: “Cảm giác thế nào?”

Giọng nói của hắn rõ ràng hơi lạnh đi, đem bộ quần áo vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của nàng đặt lên ghế, quay đầu vẫn chưa nghe thấy nàng trả lời, duỗi tay nắm lấy dây lưng quần nàng. Nàng mặc quần áo của nam tử, áo bào và nội y đều đã cởi, chỉ còn lại quần dài và tiết khố. Tay hắn vừa chạm đến dây lưng bên hông nàng, hơi thở nàng lập tức cứng lại, kinh sợ và tức giận bật ra từ kẽ răng.

“Bộ! Tích! Hoan!”

Bộ Tích Hoan nở nụ cười, ý cười không có sự vui vẻ, chỉ có lạnh lùng, đạm mạc, lại hơi nén tức giận. Hắn không nhìn nàng, tay vung lên, kéo quần dài của nàng xuống! Đỉnh đầu truyền đến tiếng hít vào của nàng, hơi thở của hắn lại an tĩnh.

Y phục ngày thường trong quân đều giống nhau, tiết khố dài tới đầu gối, chân nhỏ của nàng bóng loáng như ngọc, mắt cá chân tinh xảo đáng yêu, hắn nhẹ nhàng nắm lấy, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm mềm. Hắn ngồi trên mặt đất, hơi cúi đầu, nâng một chân nàng lên, giúp nàng cởi bỏ giầy, thuận thế đem quần dài đặt ở dưới chân nàng, tránh hơi lạnh nhiễm vào gan bàn chân.

Cả người Mộ Thanh không thể động, ánh mắt nhìn xuống, thấy nam tử đế vương làm chuyện hầu hạ người khác này, cử chỉ vẫn tao nhã, vẻ mặt bình tĩnh.

“Nghe nói, Anh Duệ tướng quân trí dũng vô song, trên đường hành quân còn khám nghiệm tử thi tra án, ép quân địch hiện hình, trên thảo nguyên Hô Tra ngồi năm ngày, dầm một đêm mưa, nhiễm một trận phong hàn, lại một đường cứu tân quân?” Hắn vẫn không ngẩng đầu, hỏi không chút để ý, ngoài cửa sổ gió tây nổi lên, trong phòng thoáng qua khí lạnh.

Mộ Thanh mím môi không nói, chuyện nàng nhiễm phong hàn không phải đã dặn Nguyệt Sát không được nói cho hắn rồi sao?

“Nghe nói, tướng quân ở thôn Thượng Du trung dũng chiến đấu với Mã phỉ, thân trúng hai đao, cắt thịt chữa thương, dũng cảm bảo vệ thôn trang?”

“...”

“Nghe nói, tướng quân ăn một bữa ngọ yến lại có thể tra ra vụ án giết thịt, phát hiện ra hành tung của vương tử Địch quốc?”

“...”

“Nghe nói, tướng quân có thể thoát khỏi hố cát lún, có thể phá cơ quan, có thể xông vào hang rắn, có thể tìm thấy bí bảo?”

“...”

Bộ Tích Hoan liên tục đặt bốn câu hỏi, Mộ Thanh không nói được một lời, sau cùng hắn ngẩng đầu nhìn nàng cười, ý cười kia giống như mặt trời sau mưa xuân, lười nhác, lại nóng cháy người, “Tướng quân quả thật là trí dũng vô song, chỉ mới nghe kể lại đã đặc sắc vô cùng, không bằng tướng quân tự mình nói, có một số việc ta còn không rõ. Ví dụ như —— chuyện bắp đùi của Đại tướng quân ở trong đình?”

Mộ Thanh vẫn không nói gì, chỉ nhìn cửa sổ phía tây, con ngươi lạnh lùng như sương.

Thế gian có hai chuyện, bút của quan ghi chép và miệng của ám vệ —— đều nên diệt!

“Nàng còn nhớ rõ trước khi tòng quân Tây Bắc, ta đã nói gì?”

Mộ Thanh giật mình, Bộ Tích Hoan đứng dậy, xoa xoa vết thương trên đầu vai và vòng eo của nàng, bàn tay hắn ấm áp, nhưng lại mang theo sức mạnh cổ quái, vết thương của nàng vốn đã tốt, nhưng hắn vừa chạm vào, lại đau đớn không thôi.

Tam hoa cao hắn đưa cho nàng có một công hiệu kỳ diệu nhất đó là tiêu trừ sẹo, hiển nhiên nàng vì tiết kiệm thuốc, mà không dùng nhiều, bởi vậy trên thân thể vẫn để lại vết sẹo mờ. Vết sẹo kia mặc dù không sâu, lại rất chói mắt. Hắn vỗ về, nói: “Ta từng nói, Tây Bắc là nơi hoang vu chỉ có sa mạc, ngàn dặm không có người ở, Ngũ Hồ liên tục quấy rầy, làm bạn với bầy sói, ăn ngủ cùng bão cát. Nếu như nàng cố ý tới đây, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào miệng sói, chết dưới Hồ đao, táng thân trong sa mạc, một đi không trở về. Xem ra, nàng quả thực không sợ.”

“Ta cũng từng nói, nếu như nàng chôn xương ở Tây Bắc, thiên hạ này máu chảy thành sông. Xem ra, nàng thực không để ở trong lòng.” Hắn lại nói.

Mộ Thanh thấy Bộ Tích Hoan giống như thực sự tức giận, cảm thấy khó mà mở miệng, không phải nàng không nhớ rõ, chính là cảm thấy...

Còn chưa nghĩ ra cớ, Bộ Tích Hoan đã đột ngột ôm lấy nàng, đưa đến bên giường.

Bao nhiêu suy nghĩ trong lòng Mộ Thanh bay biến sạch, chỉ còn lại kinh sợ, vừa muốn mở miệng, đã thấy Bộ Tích Hoan phủ chăn lên người nàng, buông màn xuống đi ra ngoài.

Chỉ nghe hắn đi tới cửa nói: “Múc nước đến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.