Đến hơn nửa đêm, nồi thi cốt thứ nhất mới nấu xong.
Mộ Thanh bảo một hắc y nhân dập lửa, mở nắp vung ra đặt ở một bên,
chờ nước trong nồi nguội bớt. Ánh trăng chiếu vào bên trong nồi, bốc lên hơi nóng hừng hực, ngửi giống như thịt bị hỏng hầm trong một nồi nước,
mùi kia khiến người ta thật khó quên.
Mộ Thanh sớm thành thói quen, xoay người lại thấy Bộ Tích Hoan vẫn
còn đang ngồi tại chỗ, không nhìn nồi kia, chỉ nhìn nàng. Gió núi thổi
hơi nóng trong nồi bay về phía nàng, nàng cách một tầng nhiệt khí bốc
hơi nhìn nam tử, không nhìn rõ dung nhan của hắn, chỉ nói: “Mời bệ hạ đi nơi khác ngồi, lát nữa còn phải lấy xương trong nồi ra, những người tận mắt chứng kiến cảnh này về sau đều không dám uống canh xương thịt nữa.
Đầu bếp ở ngự thiện phòng thấy các món ăn không được dùng đến, sẽ sợ
hãi.”
Lời này nghe có vẻ là vì hắn mà suy nghĩ, thật ra chính là đang quanh co lòng vòng mắng hắn khó hầu hạ đi?
Bộ Tích Hoan cười nhẹ, thấy Mộ Thanh muốn ngồi xuống, hơi khí trong
nồi bay về phía nàng, cơ hồ muốn nuốt trọn thân mình đơn bạc kia. Hắn
bất giác nhíu mày, rồi bỗng nhiên vỗ vỗ vào bên cạnh nói: “Đến bên này
ngồi.”
Mộ Thanh ngẩn ra, Bộ Tích Hoan đã đứng dậy, nắm lấy tay nàng đi về
phía hắn vừa rồi. tay Mộ Thanh bất giác co rụt lại, nàng không có thói
quen để người khác đụng chạm, hơn nữa ở thời điểm khám nghiệm tử thi.
Nàng mang bao tay chỉ là vải thô, mặc dù sau khi xác chết bỏ vào trong
nồi nàng đã bỏ găng tay và rửa tay đi, nhưng trên tay vẫn còn dính chút
thi khí, chất lỏng của thi thể hủ bại, hương vị kia người bình thường
khó có thể chịu được, nhưng nam tử này nhăn mặt cũng không, dường như đã ngửi quen, ở thời điểm nàng còn đang ngây người đã dắt nàng đi đến bên
kia, hai người song song ngồi xuống.
Nghe nam tử nói: “Đường thế gian này tuy khó đi, nhưng tối nay trước
mặt ngươi chẳng qua chỉ là một cái nồi, khi có thể ngồi ở một nơi tốt
hơn, tốt nhất đừng bắt mình chịu khổ.”
Mộ Thanh quay đầu nhìn hắn, trong lời này dường như có thâm ý, lại
thấy Bộ Tích Hoan nhìn quan tài phía xa xa, gió núi phất cao, qua ngọn
cây, trên những ngọn cây đuốc có những đốm lửa sáng nhỏ lại có bụi bay
bay, giọng nói nam tử trầm thấp, “Cảnh tượng trong quan tài nhiều năm
trước đã nhìn thấy qua, mặc dù lấy xương trong nồi chưa từng nhìn thấy
nhưng nhìn một cái chắc cũng không sao.”
Mộ Thanh khó hiểu, cảnh tượng trong quan tài nhiều năm trước đã nhìn
thấy qua? Nhưng hắn là đế vương, quan tài của người phương nào lại để
hắn nhìn thấy?
Bộ Tích Hoan không mở miệng nữa, Mộ Thanh cũng không phải người nói
nhiều, hai người sóng vai ngồi, nhìn củi lửa lạnh đi, thấy hơi nóng
trong nồi nguội dần.
Hơi nóng tan hết, Mộ Thanh đứng dậy, đem áo khoác cởi ra trải trên
mặt đất, ống tay áo xắn lên, đeo bao tay, rồi thò tay vào bên trong nồi.
Bộ Tích Hoan không đứng dậy, đúng như lời hắn nói vừa rồi, nhìn.
Mộ Thanh trước tiên nâng ra một cái đầu lâu, xương kia dưới ánh trăng sáng lạnh, lại vì nước chưa nguội hẳn mà tỏa ra khí nóng mỏng manh, chỗ hốc mắt có thứ gì đó giống như thịt vụn còn sót lại, Mộ Thanh lắc lắc
một cái, thứ đó mềm oặt trợt vào trong nồi, nàng cũng không nhìn nhiều,
chỉ soi dưới ánh trăng một lúc rồi đặt lên trên áo khoác trải trên mặt
đất. Sau khi đặt đầu lâu hoàn chỉnh, nàng mới trở lại trong nồi lôi một
cái xương ống ra, xem chiều dài kia, giống như xương đùi, thời gian nấu
không ngắn nhưng bên trên vẫn còn bám những thớ thịt, nàng cũng giũ qua
sau đó đặt xuống áo khoác, cách vị trí đặt đầu lâu hơi xa, rồi lại đưa
tay vào trong nồi.
Trên đấy, vài gã hắc y nhân giơ đuốc, ánh mắt dõi theo thi cốt trong
tay Mộ Thanh, ánh mắt nam tử ngồi mặt đất cũng dõi theo từng cử chỉ của
nàng, lại không biết khi nào thì dừng lại ở trên cánh tay nàng.
Ống tay áo Mộ Thanh kéo lên, lộ ra cánh tay, ánh lửa chiếu vào có vẻ
trong suốt như hàn ngọc, trong tay cầm thi cốt, nhưng thi cốt kia lại
không quấn ánh mắt hắn bằng cánh tay nàng.
Ánh mắt nam tử sâu thêm mấy phần, bình tĩnh nhìn cánh tay kia cũng
không biết bao lâu, đợi đến khi khôi phục tinh thần trở lại, Mộ Thanh đã lấy hết thi cốt trong nồi ra, đem toàn bộ phần thi thể còn lại trong
quan tài bỏ vào nồi, đạy nắp lại, tiếp tục nhóm lửa đun, còn mình thì
ngồi xuống một bên rửa sạch sẽ chỗ xương cốt vừa mới vớt ra.
Trên xương vẫn còn dính một ít cơ thịt, Mộ Thanh không có bàn chải,
đành phải vào trong rừng đào chút rễ cây, trở về xé một mảnh vải bao
lấy, nhẹ nhàng chà lau. Tuy rằng dùng không tốt lắm, nhưng có vẫn hơn
không.
Như thế, tốc độ rửa sạch cũng chậm không ít, đợi khi nàng rửa sạch
toàn bộ thi cốt, thì nồi thứ hai cũng nấu xong. Sau khi đợi nước nguội,
Mộ Thanh lại bắt đầu bận rộn bên cạnh nồi, ánh trăng nghiêng về phía
tây, đuốc dần dần tắt, sắc trời hửng sáng, trên mặt đất đặt một bộ khung xương người.
Khung xương của người nọ lẳng lặng nằm ở trong gió núi, trong khoảnh khắc tối tăm nhất của bình minh, trắng toát.
Thiếu niên đứng ở trước bộ xương, cúi đầu yên lặng nhìn, nam tử phía
sau lười biếng ngồi, tay áo chứa đầy gió núi, phơ phất như mây.
“Được rồi?” Bộ Tích Hoan thấy Mộ Thanh hồi lâu bất động, miễn cưỡng hỏi.
Mộ Thanh quay người trở lại, không để ý đến hắn, nói với vài gã hắc y nhân canh giữ ở bên cạnh: “Hai người đến, đem nước ở trong nồi đổ ra.”
Hai gã hắc y nhân lập tức tiến đến bên cạnh nồi, theo như lời Mộ
Thanh nói, đem nồi nâng ra ngoài bìa rừng, chậm rãi đổ nước ở bên trong
ra ngoài. Nước trong nồi đổ ra, dưới đáy dần hiện ra một ít thịt thối
cùng một ít xương nhỏ vụn. Đáy nồi kia, thoạt nhìn giống như là một nồi
canh thịt để uống, dưới cùng còn thừa một ít bột xương cùng bọt thịt.
Khó trách nàng nói nhìn qua cảnh tượng này về sau sẽ không muốn uống canh thịt nữa...
Thời điểm vớt xương ra, vì nồi sâu, một ít xương cổ tay, xương ngón
tay cùng xương ngón chân phân tán ở bên trong không lấy ra được, lúc này Mộ Thanh mới thu thập lấy, đi đến bên cạnh khung xương tập hợp lại đầy
đủ. Bộ Tích Hoan đứng dậy đi đến bên cạnh Mộ Thanh, thấy trong tay nàng
cầm một đống xương cốt hình dạng bất quy tắc, nếu như không nhìn kỹ,
những mẩu xương này ném vào trong rừng, năm tháng lâu, có lẽ cũng chẳng
khác những viên sỏi nhỏ là bao, nàng lại ghép lại tốc độ rất mau, giống
như chuyện này đã làm vô số lần, như sắp xếp bàn cờ bình thường, rõ
ràng, lưu loát, gọn gàng, một lúc khung xương tay chân đã đầy đủ.
Đáy mắt Bộ Tích Hoan lộ ra nghi hoặc, huyện Cổ Thủy là một huyện nhỏ, một năm có thể có bao nhiêu xác chết hóa thành xương trắng đưa đến
nghĩa trang, để nàng luyện ra thủ pháp thuần thục bậc này?
Đang nghi hoặc, lại thấy Mộ Thanh cúi đầu, nhìn chằm chằm ba đoạn xương cuối cùng trên tay, nghiền ngẫm.
“Như thế nào?” Bộ Tích Hoan hỏi.
“Người là bị bóp chết!” Mộ Thanh không xoay người trở lại, kết luận
này lại khiến Bộ Tích Hoan nhíu mi, đáy mắt có ánh sáng sắc bén hiện
lên.
“Sao biết?” Hắn đã xem qua thi đan, tự nhiên biết người chết như thế
nào. Chỉ là không ngờ tới, xác chết đã hủ bại nghiêm trọng, nàng nghiệm
xương cốt lại thật sự tìm ra được nguyên nhân?
Mộ Thanh quay người, cầm trong tay ba khối xương cốt hợp lại với
nhau, tạo thành hình một cái móng ngựa, nói: “Xương lưỡi bị chặt đứt.
Xương này ở phía trước gáy, ở giữa lưỡi và yết hầu, bởi vì rất mỏng, cấu tạo yếu ớt, khi người bị bóp chết, xương lưỡi sẽ bị gãy. Mặc dù ở một
số người khi bị bóp cổ chết xương lưỡi sẽ không vỡ ra hoàn toàn, nhưng
chỗ đó chắc chắn vẫn có đường nét gãy nứt rõ ràng!”
Mộ Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh sáng từ đáy mắt lung lay mắt
người, “Hung thủ có thể không biết võ, hoặc ít nhất là không phải kẻ nội công cao cường như các ngươi!”
Bộ Tích Hoan nhíu mày, thấy nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía
một gã hắc y nhân cách nàng gần nhất, hỏi: “Nếu ngươi giết một người,
không cần đao kiếm, mà là lựa chọn dùng tay bóp chết người đó, ngươi sẽ
làm như thế nào?”
Hắc y nhân kia không đáp, nhìn phía Bộ Tích Hoan, thấy hắn gật đầu, mới nói: “Bẻ gãy cổ.”
Mộ Thanh gật gật đầu, “Chính là như thế. Đây là tư duy lựa chọn logic của con người, khi có phương pháp đơn giản dùng ít sức, rất ít người
lựa chọn phương pháp cố sức. Cao thủ giết người rất ít khi phí sức đi
bóp chết một người, trừ phi hắn và người bị hại có thâm cừu đại hận,
hoặc là nhất thời phẫn nộ mất đi tâm trí, lúc này mới tàn nhẫn bóp người không tha, cho đến tận khi người bị bóp chết. Nhưng...”
Nàng hơi trầm ngâm, hỏi Bộ Tích Hoan, “Liễu phi chết nơi nào? Giờ nào?”
“Trên thuyền rồng của trẫm, cha ngươi suy đoán thời gian là khoảng giờ Hợi đến giờ Tý*.” (Khoảng thời gian dài nhất từ giờ Hợi đến giờ Tý là từ 9h tối đến 1h đêm)
“Trên thuyền rồng tất nhiên không ít thị vệ, lại là thời gian đêm dài yên tĩnh, nếu như nàng giãy dụa chắc chắn sẽ đánh động đến cung nữ thái giám thị vệ, người có đầu óc sẽ không lựa chọn loại phương pháp giết
người tốn thời gian phí sức này.” Mộ Thanh trầm ngâm trong chốc lát,
trên mặt có chút nghi ngờ, hỏi Bộ Tích Hoan, “Canh giờ trễ như thế, bên
người nàng hẳn cũng có cung nữ thái giám hầu hạ đi? Người đâu?”
Bộ Tích Hoan nghe vậy, đáy mắt càng trở nên thâm trầm, bên môi nở ra
nụ cười thản nhiên trào phúng, “Nàng không chết ở trong phòng mình, mà
là trong một gian phòng trống trên thuyền, những kẻ hầu hạ bên người đều bị nàng sai đi ra ngoài.”
Ồ?
Mộ Thanh nhăn mi.
“Những người bị nàng sai ra ngoài đâu? Ta muốn nhìn thấy.”
Ý cười trào phúng bên môi Bộ Tích Hoan càng sâu, miễn cưỡng nói:
“Không gặp được, đều đã chết. Không phải trẫm giết, là ý chỉ của Thái
hoàng thái hậu.”
—— Nói ngoài lề ——
Nghiệm cốt còn chưa xong, mất rất nhiều công sức nấu thi thể như thế, sẽ không nghiệm xong dễ dàng như vậy, chương sau tiếp tục.