Mộ Thanh muốn thắng, cho nên mới chọn những binh lính đó.
Lỗ Đại chỉ nói để cho binh lính tự chọn tướng lĩnh, cũng không yêu cầu nhân số hai đội ngang nhau.
Hai quân đối trận, xưa nay ít có khi nào quân số ngang bằng. Nàng lần đầu lãnh binh, muốn chọn thế cục gần với tình hình thực chiến nhất!
Nàng chọn những binh lính này, do dự, tâm trí không kiên định, nhưng
lại giúp ích nhất cho việc lãnh binh của nàng. Mộ Thanh thân là nữ tử,
sức sự chịu đựng không thể bằng nam tử, thành tích thao luyện bình
thường, để nàng lãnh binh, những kẻ tâm tính mạnh hơn chắc chắn sẽ không phục. Lòng quân không phục, không chịu nghe quân lệnh, người có nhiều
cũng vô dụng!
Mà theo góc độ tâm lý học, những người không quả quyết là những người dễ bị lãnh đạo nhất, những binh lính này ở trong mắt mọi người chỉ đám
người nhút nhát, nhưng ở trong tay nàng lại là công cụ để dành chiến
thắng!
“Được! Tiểu tử ngươi có dũng khí!” Lỗ Đại cười lớn một tiếng, tiểu tử này đều làm những hành đồng kỳ quái, nhưng không hiểu sao hắn không
chán ghét nổi.
“Các ngươi có ý kiến gì không?” Lỗ Đại liếc mắt nhìn đám tân binh.
Đám người do dự chưa chọn Chương Đồng nhưng cũng không muốn về đội
của Mộ Thanh, có điều không còn mặt mũi bước sang phía Chương Đồng bên
kia, nhưng khi bọn họ bị khinh bỉ thì Mộ Thanh lại nói muốn bọn họ, cho
bọn họ mặt mũi, cũng khiến mâu thuẫn trong lòng bọn họ với Mộ Thanh giảm bớt đi.
Mắt thấy thế cục đã được quyết định, chợt có một người lên tiếng, “Tướng quân, ta còn chưa chọn.”
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, thấy nói chuyện là người nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Chương Đồng, đúng là Hàn Kỳ Sơ.
Chương Đồng sửng sốt, nhíu mày nói: “Kỳ Sơ?”
“Thật có lỗi, Chương huynh. Chúng ta là đồng hương, hiểu biết về nhau không ít, hợp tác dường như không thú vị, ta cảm thấy cùng đội với Chu
tiểu đệ, trận này thắng thua mới đáng xem.” Hàn Kỳ Sơ ôn nhã cười nói,
cười xong mặc kệ sắc mặt tối sầm của Chương Đồng, đi đến bên người Mộ
Thanh.
Hàn Kỳ Sơ vừa đi, Thạch Đại Hải cũng tỏ vẻ vẫn chưa chọn, đi theo Hàn Kỳ Sơ về phía Mộ Thanh, khiến cho Lưu Hắc Tử cũng vội vã chạy lại.
Hàn Kỳ Sơ cùng Chương Đồng quen thân từ trước, vốn đứng ở bên người
hắn, vừa rồi chọn người, mọi người đều nghĩ hắn chọn Chương Đồng, nhưng
thật ra hắn luôn đứng bên cạnh Chương Đồng, căn bản là chưa rời đi. Mà
Thạch Đại Hải cùng Lưu Hắc Tử vì Hàn Kỳ Sơ mới lưu lại bên người Chương
Đồng, Hàn Kỳ Sơ ôn hòa văn nhã, đối xử với người khác luôn dịu dàng,
Thạch Đại Hải cùng Lưu Hắc Tử có quan hệ rất tốt với hắn, mà Chương Đồng tính tình quái đản, không dễ ở chung, Hàn Kỳ Sơ không ở, hai người cũng không muốn lưu lại. Tính tình Mộ Thanh mặc dù lạnh lùng, xa cách với
người khác, nhưng Hàn Kỳ Sơ ở bên đó, hai người cũng không cảm thấy ngại ngùng.
Người cùng doanh trướng đều đi sang bên Mộ Thanh, sắc mặt Chương Đồng đen như đáy nồi, lòng tự trọng của hắn cao, không chịu lên tiếng bảo
Hàn Kỳ Sơ trở về, chỉ cắn răng cười nói: “Được! Như thế quả thật thú vị
hơn, ta cũng không muốn thắng quá dễ dàng!”
Đợi trong chốc lát, không thấy ai có hành động gì nữa, lúc này Lỗ Đại mới nói: “Tốt! Quyết định như thế! Đều vây lại đây, lão tử cho các
ngươi xem bản đồ!”
Lỗ Đại mở bản đồ ra, Mộ Thanh dẫn theo ba mươi bốn người, Chương Đồng mang theo phía sau sáu mươi ba người vây quanh Lỗi Đại, đều chăm chú
nhìn bản đồ. Chỉ thấy dãy núi trong bản đồ kéo dài, có một hồ nước lớn.
Lỗ Đại chỉ cho mọi người trong chốc lát, sau đó đem bản đồ cuốn lại,
nói: “Lấy một canh giờ làm hạn định, lão tử muốn nhìn thấy cờ, còn muốn
thấy các ngươi bắt được tướng lĩnh của đối phương! Bằng không ngày mai
tất cả các ngươi đều phải tập luyện thêm giờ!”
Yêu cầu bắt được tướng lĩnh của đối phương là vì muốn cam đoan hai
bên có một trận chiến, tránh cho hai bên chỉ vì muốn đoạt được cờ, không mai phục, không tác chiến, chỉ nhanh chóng cầm cờ trở về.
Nhưng một canh giờ, trải qua mười dặm, mai phục phá vây, lập ra chiến thuật, gặp gỡ đối chiến, còn muốn bắt tướng lĩnh của đối phương, yêu
cầu như thế nghe qua quả thực chỉ có thể dùng hai chữ khắc nghiệt để
hình dung.
“Các ngươi dám ồn ào làm loạn quân doanh cũng đừng trách lão tử yêu
cầu khắc nghiệt, ngày sau lên chiến trường giết bọn Hồ Lỗ, lão tử ra
mệnh các ngươi chặt quân kỳ ở doanh trại địch, chém đầu chủ thành mang
về, các ngươi dám chỉ mang một cán cờ về cho lão tử sao?” Lỗ Đại trừng
mắt, mọi người lập tức không dám nói chuyện.
“Các ngươi đội nào mai phục, đội nào phá vây?” Lỗ Đại hỏi.
“Chúng ta phá vây!” Chương Đồng sớm muốn cùng Mộ Thanh đánh một trận, trước khi hành quân nàng đã không trúng kế kích tướng của hắn, sau khi
hành quân lại càng không để ý đến hắn, cục tức này hắn đã nghẹn một
tháng, không muốn tiếp tục phải nuốt xuống. Mai phục quá cần tính kiên
nhẫn, hắn lựa chọn phá vây!
“Ta không có ý kiến.” Mộ Thanh nói.
“Được!” Lỗ Đại quay đầu nói với thân binh bên cạnh, “Truyền người đi một chuyến đến hồ, cắm cờ!”
“Tuân mệnh!” Thân binh lĩnh mệnh mà đi.
Lỗ Đại nói: “Tốt lắm, các ngươi có thể đi rồi. Mai phục đi trước, phá vây lưu lại, ba khắc sau lại đi.”
“Được!” Mộ Thanh đáp ứng một tiếng, liếc mắt nhìn ba mươi tư người đi ở phía sau nàng, “Đi!”
*
Rừng cây trên núi Thanh Châu thấp lại rậm rạp, ánh trăng bị tán cây
dầy đặc che mất, đường lên núi chỉ thấy những vệt sáng thưa thớt loang
lổ, như những chấm nhỏ rắc vào núi rừng.
Trong rừng, ba mươi lăm bóng đen cấp tốc đi, hai chân không buộc bao
cát, trên vai không vác nặng, thành quả thao luyện quả nhiên đến lúc
phát huy hiệu quả. Nửa đêm đi vội trong rừng rậm, chỉ thấy bóng người
xuyên thấu, linh hoạt nhanh nhẹn, cấp tốc như gió. Ánh trăng như những
chấm nhỏ dừng ở trên đầu vai, gió núi thổi qua tai, có giọng nói trầm
thấp theo gió tản vào rừng.
“Hồ kia ở ngoài năm dặm, có ba đường lên núi, một đường lớn, hai
đường nhỏ, trong đó một cái đường mòn ruột dê, khá bí ẩn. Chương huynh
hiếu thắng kiêu ngạo, không thích giấu giếm, hắn nhất định sẽ nghênh
ngang đi vào từ đường lớn, đội trưởng nghĩ sao?”
“Hàn huynh cần gì phải thử ta? Chương Đồng mặc dù hiếu thắng kiêu
ngạo, nhưng lại là con cháu của võ tướng, từ nhỏ quen đọc binh thư,
chẳng lẽ không hiểu đạo lý biết người biết ta? Hắn có lòng háo thắng với ta đã lâu, nếu không phải ta lãnh binh, hắn chắc chắn sẽ đi đại lộ,
nhưng biết là ta, hắn chắc chắn đuổi theo đến, mong đánh một trận! Hắn
mấy lần khiêu khích, ta chưa bao giờ ứng chiến, hắn cho là ta e sợ quân
quy, không dám đánh một trận, cho nên hắn nhất định cho rằng ta sẽ chọn
đường mòn. Cho nên, hắn nhất định mang binh đi theo hướng đường mòn
kia!”
Hai người nói khẽ với nhau, gió truyền âm bay về phía sau, đám tân binh vội vã đi theo hai người lộ ra sắc mặt do dự.
Hàn Kỳ Sơ cùng Chương Đồng là đồng hương, hai người rất quen thân,
hắn nói Chương Đồng sẽ đi đường lớn, có lẽ không sai. Nhưng, lời nói của Chu Nhị Đản hình như cũng có đạo lý.
Cái này... nên nghe ai?
Đang do dự, lại nghe thấy Hàn Kỳ Sơ cười, “Tại hạ quả thực không nhìn lầm người.”
Hàn Kỳ Sơ bước vội bên người Mộ Thanh, quay đầu nhìn nàng, thấy ánh
trăng như mưa sao trải qua mặt thiếu niên, khuôn mặt kia thường thường
không có gì nổi bật, con ngươi lại sáng rực. Mọi người ngẩn ngơ, chỉ có
hắn lông mày cũng không động.
Hàn Kỳ Sơ cười, hắn quả thực không nhìn lầm người!
Hắn lựa chọn đi theo Mộ Thanh, chỉ vì bát cơm tối nay.
Tối nay trăm người bị phạt, người duy nhất trước khi bị phạt đã ăn no bụng, chính là Mộ Thanh.
Chương Đồng khiêu khích, tân binh ồn ào, tâm tư tất cả mọi người đều
bị việc đánh lộn hấp dẫn, chỉ mình hắn ngồi dưới đất, không ngẩng đầu,
không ứng chiến, tâm không động, chỉ chuyên chú một việc —— ăn cơm!
Lỗ tướng quân đến, cũng là lúc hắn ăn cơm xong. Sau đó trăm người bị
phạt, nhất định có không ít người hối hận vì chỉ lo làm ồn mà để đói
bụng. Bụng đói cồn cào lại còn bị phạt, thể lực tất nhiên chẳng còn lại
bao nhiêu!
Quân quy không cho phép gây sự đánh nhau, làm loạn chắc chắn sẽ bị
phạt, đây đều là chuyện có thể đoán được. Nhưng không có ai vì chuyện
chắc chắn bị phạt mà đưa ra phán đoán cùng chuẩn bị, ngoại trừ một
người!
Một chén cơm, chuyện tình tuy nhỏ, nhưng từ nhỏ mới thấy được lớn, từ xưa kẻ làm tướng, nhìn núi lở đỉnh mà sắc mặt không thay đổi! Người này tâm tính kiên định, ánh mắt sâu xa, có phong thái của kẻ bề trên!
Hàn Kỳ Sơ nói Chương Đồng tâm tính kiêu ngạo, thật ra hắn biết, chính mình mới là kẻ kiêu ngạo. Đầy bụng kinh luân, một lòng nghĩ đến việc
báo quốc, không muốn lẩn vào trong đám sĩ tộc, nguyện đem nhiệt huyết
này báo nơi biên quan. Đêm đầu tiên vào quân doanh, hắn nói chí hướng
của bản thân là phụ tá trong quân doanh, lời này không thật. Chí hướng
của hắn là quân sư thiên hạ, ở chỗ cao trong triều đình, chẳng qua quân
sư phụ tá dưới trướng của chủ soái Tây Bắc quân Nguyên Tu thật nhiều,
xuất thân chắc chắn cao hơn, một kẻ xuất thân hàn môn, lại là tân binh
như hắn, thật sự khó mà gặp được, minh chủ khó cầu, không ngờ tối nay
lại gặp một viên minh châu chưa được đánh bóng.
Mắt thế nhân không nhìn được minh châu, coi nhầm minh châu là đá
cứng, lại không biết thành tích thao luyện không phải nguyên nhân khiến
thiếu niên này tâm kiên định như đá, ánh mắt sâu xa, Chương Đồng không
phải người có thể so sánh.
Nhưng kẻ làm tướng, chỉ tâm kiên định, mắt trông xa còn chưa đủ, trí
tuệ cũng phải thượng thừa, cho nên hắn mới thử, để xem tiểu tử này có
bởi vì hắn và Chương Đồng là đồng hương mà làm theo kế sách của hắn hay
không, kết quả không khiến hắn thất vọng.
Người này, xác thực có tướng tài!
Ánh mắt Hàn Kỳ Sơ sáng ngời, hỏi: “Đội trưởng tính mai phục ở nơi nào?”
Phương pháp dụng binh, mười cách bao vây, năm cách tấn công, gấp bội
cách giao chiến. Tối nay, với binh lực của bọn họ cả thì cả ba cách đều
không dùng được, lại phải mai phục chế địch, đường còn chia làm ba
hướng!
Bọn họ biết Chương Đồng sẽ đi vào từ đường mòn ruột dê, trên đường
kia nhất định phải bố trí mai phục, cùng hắn đánh một trận! Nhưng vấn đề là, con đường còn lại có bố trí người hay không?
Nhỡ đâu Chương Đồng không đưa toàn bộ binh lực theo đường nhỏ đó, mà
là chia ra, bọn họ ở trên đường nhỏ chạm trán với quân của hắn, nhưng
toán binh khác của Chương Đồng lại theo hai đường còn lại đến hồ, lấy
được cờ, như thế thì thật sự là khó khăn. Binh lực vốn là kém một nửa,
vừa muốn bắt giữ Chương Đồng, còn phải quay lại đoạt cờ, trong hạn chế
một canh giờ, đúng là nhiệm vụ không tưởng!
Nếu bọn họ chia binh mai phục, binh chia làm hai đường hay là phân ra ba đường?
Binh chia làm hai đường, đường mòn ruột dê là một, còn hai con đường
khác nên chọn cái nào? Sao dám cam đoan Chương Đồng cũng chia binh đi
hai đường, đúng với hai con đường bọn họ chọn?
Binh chia ba đường, sao dám cam đoan Chương Đồng cũng chia binh ba
đường? Làm thế nào để suy tính được binh lực phân bố của hắn? Nhỡ đâu
hắn đem toàn bộ binh lực đi theo đường mòn, bọn họ lại phân chia binh
lực, vốn binh lực chỉ bằng một nửa của Chương Đồng, lại chia ba đường,
hai bên gặp nhau, còn có thể bắt giữ Chương Đồng sao?
Đương nhiên, Chương Đồng chắc chắn không dám cử toàn bộ binh lực đi
một đường, bởi vì hắn cũng sợ những đường khác có người mai phục, nếu
như có đánh nhau ở đường nhỏ, những đường khác chắc chắn có thể nghe
thấy tiếng động, sẽ trực tiếp đi đến bên hồ đoạt cờ.
Nhưng bọn họ cũng không thể cam đoan Chương Đồng không dám đi một con đường, võ nghệ của hắn không tồi, tự cho mình nổi trội hơn hẳn, binh
lực lại nhiều gấp đôi, căn bản không để đám thủ hạ của Mộ Thanh vào mắt. Lấy ngạo khí của hắn, dốc toàn lực bắt giữ Mộ Thanh, rồi đem cờ cướp
về, khả năng không khó.
Binh giả, quỷ đạo giã*.
* Binh giả, quỷ đạo giã: Câu nói nổi tiếng của các vị tướng, chỉ việc chiến tranh đó là thủ đoạn, quỷ quyệt vô cùng. Thông thường, nếu
có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh như giả như
không muốn đánh, muốn hành động ở gần nhưng giả như muốn hành động ở xa, muốn hành động ở xa nhưng lại giả như muốn hành động ở gần. Lấy lợi mà
dụ kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn, phòng bị kẻ có thực lực, tránh kẻ thù
mạnh, khiêu khích kẻ hay giận dữ. Địch khinh thường thì làm chúng thêm
kiêu, địch nhàn hạ thì làm chúng vất vả, địch đoàn kết thì làm chúng ly
tán
Thạch Đại Hải nhức đầu, “Đầu óc ta không hiểu nổi mấy đạo lý này,
các ngươi nói làm thế nào thì sẽ làm như thế! Cùng lắm thì ngày mai thao luyện mệt còn nửa cái mạng, cũng có gì đâu!”
Đám tân binh đi theo phía sau không ai mở miệng nói chuyện, gió núi
thổi qua tai, tiếng bước chân, tiếng hít thở dần dần sinh ra áp lực.
Mai phục khó, binh lực thiếu, căn bản là không thắng được.
Ngoại trừ Hàn Kỳ Sơ vẫn có thể cười, trong lòng những người còn lại càng ngày càng nặng nề.
“Ai nói phải mai phục?” Núi rừng vắng vẻ, giọng nói của thiếu niên
như một cơn gió nhẹ, rót vào trong tai mọi người, “Chúng ta, không mai
phục!”
*
Hồ Thanh Phong là một trong ba hồ lớn nhất trong núi Thanh Châu, bên
hồ cỏ nhiều nước sâu, trăng rơi trong hồ, từ xa trông lại như một chiếc
khay bạc khổng lồ rơi xuống nhân gian.
Trước hồ ba dặm, ba mươi lăm bóng người đứng ở miệng lối rẽ.
Mộ Thanh nói không mai phục, lời này khiến mọi người mơ hồ suốt một
đường, chỉ có ánh mắt Hàn Kỳ Sơ càng thêm sáng ngời, giống như chứa thần sắc kích động.
“Hai con đường này, mười người một đường, chạy trăm bước rồi lại trở
về!” Mộ Thanh chỉ hai con đường không phải đường mòn ruột dê.
Đám tân binh giật mình, không biết Mộ Thanh có kế sách gì, nhưng lúc
này tính cách không quả quyết lại hiện ra ưu điểm. Bọn họ không có chủ ý gì, có người đưa ra chủ ý, đều răm rắp nghe theo bản năng. Thạch Đại
Hải cùng Lưu Hắc Tử dẫn mười người chia ra đi theo hai lối rẽ kia.
Hàn Kỳ Sơ hỏi: “Vì sao như thế?”
“Để phân tán binh lực của Chương Đồng.” Mộ Thanh nói, “Hắn luôn muốn
cùng ta đánh một trận, lại là kẻ tâm cao khí ngạo, nhất định không cam
tâm có bất kỳ chỗ nào thua bởi ta. Cho nên hắn sẽ không cử toàn bộ binh
lực đến ứng chiến, nếu trên hai đường này hắn không phân cử binh đến có
nghĩa là nếu như ta phân binh, lá cờ sẽ bị ta đoạt trước! Tuy rằng binh
lực của hắn nhiều, tự phụ có thể bắt giữ ta sau đó cướp cờ trở về, nhưng hắn sẽ không làm như vậy, bởi vì bị ta đoạt cờ trước là vũ nhục với
hắn! Hắn vốn không thích ta, khó khăn lắm mới có cơ hội giáo huấn, nên
hắn muốn thắng toàn cục, không muốn có bất cứ chỗ nào thất bại. Đây là
bức họa tâm lý của hắn!”
Mộ Thanh không phải nhà quân sự học, nàng không hiểu binh pháp, nhưng nàng là là tâm lý học gia, nàng hiểu lòng người!
Cùng chung sống với Chương Đồng trong quân hơn một tháng, hắn có thói quen ngủ đối mặt với cửa doanh trướng, khi nằm ngủ cánh tay trái kê sau đầu, tay phải nắm lại đặt ở trước bụng, đây nhất định là thói quen khi
ngủ ở nhà của hắn, hắn có thói quen ôm binh khí khi ngủ, lấy tư thế nằm
của hắn, binh khí hắn am hiểu quen thuộc rất có lẽ là trường thương! Sau khi theo quân, trường thương của hắn không được mang, nhưng thói quen
một khi dưỡng thành, rất khó thay đổi. Sau khi hắn ngủ dậy nhất định sẽ
duỗi người trước, xoay người qua bên trái sau đó xoay sang phải. Khi rửa mặt thì một lần nước, chà xát mặt ba lần. Khi đi ra ngoài thì tay trái
vén mành, sau khi rời khỏi doanh trướng thường có thói quen liếc mắt
nhìn trái phải một lượt. Khi hắn đi đường cằm hất cao, ánh mắt phóng xa...
Những thói quen này, có lẽ chính hắn cũng không biết, nhưng nàng
biết. Thời gian hơn một tháng, đủ để nàng nhìn thấu thói quen rồi suy ra tính tình của hắn, cũng có thể đoán ra đến tám chín phần nguyên nhân
hình thành thói quen!
Tối nay, nếu đối thủ là người khác, Mộ Thanh không dám nói chắc có
thể thắng, nhưng nếu là Chương Đồng, nàng nhất định có thể thắng!
“Chương Đồng là con cháu của võ tướng, trước khi dùng binh hắn nhất
định sẽ phái người dò đường, ngươi xác định chạy về phía trước trăm bước có thể dụ hắn chia binh?” Hàn Kỳ Sơ vội hỏi, không còn vẻ tao nhã giống ngày thường, ánh mắt hắn lúc này sáng quắc.
“Hắn tự cao tự đại, tính tình lại nóng nảy, nhất định chỉ do thám
trăm bước, hơn nữa hắn không có tính nhẫn nại!” Mộ Thanh hừ nói.
Hàn Kỳ Sơ nín thở không nói gì, chỉ có lồng ngực phập phồng kia là
biểu hiện ra giờ phút này hắn đang kích động. Hắn không biết bức họa tâm lý là vật gì, nhưng có thể lý giải ý nghĩa, hắn kích động là vì thiếu
niên này cùng Chương Đồng quen biết chỉ hơn tháng, lại có thể nhìn thấu
triệt tâm tư của hắn như thế!
Thời gian hai người nói những lời đó, Thạch Đại Hải cùng Lưu Hắc Tử đã dẫn người trở lại.
“Đi thôi!” Mộ Thanh dẫn mọi người đi về phía đường mòn, vừa tiến đến nhân tiện nói, “Nâng đám cỏ bị dẫm đạp ở trên mặt đất dậy.”
Đám tân binh không hiểu làm thế có ý nghĩa gì, nhưng vẫn là theo lời
làm, đoàn người vừa đi vừa sửa lại đám cỏ bị dãm đạp lung tung trên mặt
đất, một đường đi đến hồ Thanh Phong.
Bên hồ ánh trăng trong trẻo, một lá cờ đón gió phấp phới. Mọi người
nhìn thấy có chút kinh hãi, bọn họ một đường chạy băng băng, chỉ hơi mất chút thời gian tại lối rẽ, thế mà lá cờ đã được cắm ở nơi này?
Mộ Thanh không nhìn lá cờ kia, tìm vài nhánh cây khô ở bên đường đến, quay lưng về phía mọi người không biết đang đùa nghịch cái gì, giọng
nói theo gió truyền đến.
“Chương Đồng nóng lòng thể hiện bản lĩnh, chắc chắn tham công liều
lĩnh. Mục tiêu của hắn không chỉ dừng lại ở việc bắt giữ ta cùng đoạt
được cờ, hắn muốn toàn quân chúng ta bị diệt!”
“Hắn thấy trên hai con đường kia có dấu chân sẽ chia quân ra ba
đường, binh lực chắc chắn phân bố ngang nhau, bảo đảm rằng binh lực trên mỗi đường đều gấp đôi chúng ta. Hắn sẽ yêu cầu người trên hai đường kia cẩn thận tìm kiếm, muốn bắt giữ mọi người. Cho nên, người trên hai
đường kia chắc chắn sẽ tới chậm.”
“Hắn thấy trên cỏ của con đường này không có dấu vết gì, chắc chắn
nghĩ rằng chúng ta mai phục trên đường, hắn lại đích thân lãnh binh đến, nhân số không vượt qua hai mươi lăm người. Trên đường hắn cũng sẽ tỉ mỉ quan sát, nhưng không lục soát. Khi hắn tìm không được chúng ta, hắn sẽ suy nghĩ vội vàng, sẽ tức giận, sẽ ngạc nhiên nghi ngờ, sẽ vội vã dẫn
binh tới. Hắn sẽ không ngờ chúng ta căn bản không mai phục mà quang minh chính đại đứng ở đầu đường chờ hắn.”
Thiếu niên vẫn không xoay người lại lại, ngữ khí lãnh đạm, giống như
những phân tích này đối với hắn mà nói là chuyện cực bình thường, bóng
dáng đơn bạc, trong bóng đêm lại hiện ra vài phần thanh trác.
Nghe nàng hỏi!
“Có muốn đứng ở chỗ này, nhìn vẻ mặt phấn khích của bọn hắn khi đến?”
“Có muốn để người ở hai con đường kia chậm rãi tìm kiếm, chúng ta ở trong này thoải mái đánh?”
“Có muốn nhìn thấy cảnh khi người của hai đường kia đến nơi, bọn họ
chỉ thấy tướng lãnh của bọn họ và cờ đều đã nằm trong tay chúng ta?”
Ba câu phân tích, ba câu câu hỏi, gió bên hồ đột nhiên tĩnh lặng,
giống như nghe thấy tiếng hô hấp kích động của đám tân binh, thấy được
ánh mắt mọi người sáng lên.
Thiếu niên vẫn không quay đầu, đứng ở phía trước bọn họ, nói: “Vậy
đứng thẳng, ngẩng đầu lên, ngực ưỡn ra, đợi bọn họ đến đây, đánh!”
*
Một khắc sau, bên ngoài ba dặm, sáu mươi ba người đứng ở cửa lối rẽ.
“Ba người đi, dò đường! Trăm bước thì quay lại!” Chương Đồng nói.
Ba gã tân binh tuân lệnh mà đi, hán tử tối nay kể chuyện xưa hỏi: “Vì sao chỉ do thám trăm bước?”
Chương Đồng kiêu ngạo cười, “Trăm bước vẫn là ta đánh giá cao bọn
hắn! Trong đám người bọn hắn ngoại trừ Hàn Kỳ Sơ, những người khác có kẻ nào hiểu binh pháp?”
Trong chốc lát, ba người trở về, đưa tin: “Hai con đường bên kia có vết chân người đi qua, trên đường mòn bên này thì không có!”
Chương Đồng nhìn lại, thấy là đường mòn ruột dê tức khắc nhíu mày, tự mình đi rồi qua, ngồi trên mặt đất nương theo ánh trăng nhìn kỹ. Thấy
trên mặt đất chỉ có một hàng cỏ bị dẫm đạp, là dấu chân của kẻ vừa đi dò đường, thoạt nhìn dường như phía trước thật sự không có người đi qua.
Chương Đồng lại nở nụ cười, chỉ chỉ cỏ trên mặt đất, “Bọn họ ở trên đường này! Cỏ ở nơi này đã bị động tay động chân.”
Mọi người vây lại xem, đều nhìn không ra động tay động chân là thế nào.
“Thấy cỏ bên kia không?” Chương Đồng chỉ cỏ trên sườn núi, “Cỏ không
bị đạp qua trông như vậy, một khi đã bị đạp mặc dù có nâng lên cũng vẫn
là đạp, nơi này có nếp gấp!”
Hắn nhổ lên một đám cỏ, chiếu dưới ánh trăng, quả nhiên thấy bên trên có những nếp gấp nhỏ!
Mọi người thán phục, Chương Đồng mặt lộ vẻ mặt đắc ý, hừ cười một
tiếng, “Đây chắc chắn là tác phẩm của Kỳ Sơ, hắn nghĩ như thế có thể
giấu giếm ta? Không khỏi quá coi thường ta rồi! Ta đã nói, tiểu tử họ
Chu kia là kẻ sợ phiền phức, sao dám đi đường lớn? Chắc chắn hắn sẽ đi
đường nhỏ!”
Chương Đồng đứng dậy hạ lệnh nói: “Phân ra ba đường! Ngươi mang theo
hai mươi người đi đường lớn, ngươi mang theo hai mươi người đi đường nhỏ bên kia, những người còn lại theo ta! Binh lực của chúng ta gấp đôi bọn hắn, cho nên các ngươi đi bên đường đó, nhớ kỹ phải lục soát kỹ càng,
tìm được người thì phải bắt lại toàn bộ! Đem tất cả người của hắn giải
đến bên hồ, ta muốn toàn thắng!”
“Đám nhát gan kia, đi theo Chu Nhị Đản, đáng bị chúng ta bắt!” Một gã hán tử cười to, những còn lại cũng cười vang.
Chương Đồng cũng cười một tiếng, nâng tay ra hiệu, sáu mươi ba người chia ra ba đường, đi vào trong rừng.
Chương Đồng dẫn theo hai mươi ba người đi theo đường mòn kia, trên
đường sai người lục soát, đám tân binh đi theo hắn đang vô cùng hiếu
chiến, mấy ngày nay hành quân thao luyện, khiến bọ họ buồn chán đến
chết, tối nay tuy nói là bị phạt, nhưng phương pháp phạt như thế này
thật khiến người ta thoải mái. Trong quân không được đánh lộn, đêm nay
đánh một trận lại không vi phạm quân quy!
Đoàn người xoa tay, cẩn thận tìm kiếm, tìm suốt một dặm, lại không thấy ai.
Chương Đồng không thèm để ý, sai người tiếp tục tìm, “Chu Nhị Đản là
kẻ sợ phiền phức, hắn muốn mai phục, chắc chắn thiết lập ở phía sau, có
thể kéo dài thêm một lát là một lát, hắn không muốn quyết đấu với ta.”
Mọi người suy nghĩ, quả thật như thế, cho nên yên lòng tìm tiếp.
Đi thêm một dặm nữa, vẫn không thấy người, mọi người đều nhìn phía Chương Đồng.
Chương Đồng trào phúng cười nói: “Thật sự là kẻ sợ phiền phức! Hắn nhất định còn ở phía sau!”
Còn ở phía sau? Thêm một dặm nữa chính là hồ Thanh Phong!
Chương Đồng cũng biết điều đó, trên mặt tuy có ý cười trào phúng,
nhưng mày đã nhíu lại, giọng nói cũng nặng nề, “Mau chóng tìm!”
Tất cả mọi người không nhắc lại, tiếp tục tìm kiếm, động tác lại càng lúc càng nhanh, ánh mắt đưa qua đưa lại như con thoi, mang theo thần
sắc nôn nóng. Càng đi về phía trước, càng có người thường xuyên nhìn
Chương Đồng, ánh mắt Chương Đồng càng lúc càng trầm, ánh trăng dần dần
không chiếu thấy mặt hắn.
Mắt thấy đã tìm thêm nửa dặm, Chương Đồng bỗng nhiên cả giận nói: “Không cần tìm nữa! Nhanh chóng đi! Đến hồ!”
*
Bên hồ, Mộ Thanh cầm đầu, phía sau ba mươi bốn người sắp thành một
hàng ngang, đứng thẳng tắp, giống như tùng trong rừng, giống như sơn
thạch, nhìn phương xa, nghênh đón kẻ địch đang vội vàng bước tới.
Chương Đồng dẫn người đi vội vàng, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của hắn cùng đám tân binh, biểu tình đều vô cùng đặc sắc!
“Chu Nhị Đản! Ngươi dám!”
Ngươi dám không mai phục!
Ngươi dám không phân binh!
Ngươi dám dẫn đám binh yếu ớt kia ở chỗ này chờ ta!
Chương Đồng cắn răng, lại không thể thốt ra một chữ! Hắn không thể
nhận mình thất bại, mai phục, chia binh, bất kỳ cái quyết định nào của
hắn đều không đúng! Hắn lại càng không dám quay đầu nhìn đám tân binh
phía sau, hắn dùng ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng thất vọng như muốn hóa thành con đao giết người trừng Mộ Thanh, trừng Hàn Kỳ Sơ.
Nhất định là kế sách của Kỳ Sơ! Tiểu tử họ Chu này sao có thể thắng hắn?
Hàn Kỳ Sơ giống như nghe thấy ngôn ngữ trong lòng Chương Đồng, cười
nói: “Chương huynh, tối nay ta không thể nghĩ ra kế sách nào, ngươi
không phải bại bởi ta.”
Không phải bại bởi Hàn Kỳ Sơ, mới là thua thật sự!
Ánh mắt Chương Đồng như kiếm, nhìn về phía Mộ Thanh, Mộ Thanh bước
từng bước về phía trước, nâng tay, vứt đi kích trong tay mình. Kích này
là binh khí được phát của tân binh, mới tập luyện vài ngày, căn bản là
không quen.
Mộ Thanh không nhìn binh khí của mình một cái, duỗi chân đá sang một bên, nhìn lại Chương Đồng.
Chương Đồng giận cười một tiếng, cũng vứt kích của mình xuống. Tối
nay hắn dụng binh thua, nếu như còn dùng vũ khí để đối phó với tiểu tử
này, còn mặt mũi trở về sao?
Hai người đều không nói chuyện, ăn ý đi về phía đối phương. Gió đêm
phất qua mặt cỏ bên hồ, cỏ non mềm mại mà thăm thẳm, gió đên trên núi
Thanh Châu có chút lạnh, lại thổi đến nóng mặt người. Đám binh lính ở
phía sau hai người không dám động, đều nhìn về phía hai người ở trung
tâm.
Lúc này, là đánh thật!
Chương Đồng phẫn nộ nắm quyền, vung về phía mặt Mộ Thanh. Hắn chán
ghét khuôn mặt của thiếu niên này, vô luận hắn khiêu khích như thế nào,
mỉa mai như thế nào, vẫn luôn thờ ơ. Đúng là chủ nhân của khuôn mặt này, tối nay hắn thật sự muốn thắng. Hắn khổ đọc binh thư hai mươi năm, lại
bại bởi một tiểu tử không chịu để lộ thân phận lai lịch, hư vinh sợ
phiền phức sao?
Một quyền kia mang theo sức nặng, cương mãnh đảo qua gò má thiếu
niên, sợi tóc của thiếu niên tung bay như tơ, ánh trăng chiếu lên khuôn
mặt bình thường kia, bỗng nhiên thân hình thiếu niên nhoáng lên một cái, nhanh nhẹn như báo, khom người né tránh một quyền của Chương Đồng, rồi
lại đột ngột chui qua dưới cánh tay Chương Đồng, trong một chớp mắt đó,
nàng dựng thẳng tay thành chưởng, giống như mang theo thứ gì đó, điểm
thẳng vào cổ tay Chương Đồng!
Thái Uyên!
Chương Đồng chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn, thiếu niên đã xảo quyệt chui ra phía sau hắn, thuận tay nhanh chóng điểm thêm mấy chỗ, tốc độ nhanh
không nhìn rõ, xương sống thứ hai đến xương xuống thứ ba, rồi điểm chung quanh!
Thận Du! Mệnh Môn! Chí Thất! Khí Hải!
Chương Đồng chỉ cảm thấy bên hông đau vô cùng, hô hấp không thông
đứng thẳng không xong, đạp đạp vài bước lui về phía sau muốn nắm cổ áo
thiếu niên, thân thủ của thiếu niên lại cực kì xảo trá tai quái, thuận
thế trượt chân ngay tại chỗ, ngã xuống còn đạp một cái vào đầu gối hắn,
đầu gối tê dại, thình thịch một tiếng quỳ xuống đất, thiếu niên nằm trên mặt đất, mặt hướng lên bầu trời đêm, con ngươi còn sáng hơn sao, vật
trong tay quăng ra, nắm tay, đánh tới!
Cổ họng!
Mũi Chương Đồng phát ra âm thanh kỳ quái, trong mũi nóng lên, miệng đầy vị ngọt, ngửa mặt rồi ngã xuống.
“Đê tiện! Ngươi giở trò gì!” Hắn ôm miệng mũi, trong mắt tức giận như có lửa cháy, thân thể lại không thể đứng dậy, chỉ giận trừng mắt nhìn
Mộ Thanh.
Thiếu niên không nói, đi về phía hồ, rút cờ, xoay người, gió thổi lá cờ bay phần phật, chấn động lòng người.
“Binh bất yếm trá.” Mộ Thanh đem cán cờ cắm xuống sát chỗ Chương Đồng ngã, xoay người nhặt lại ám khí vừa ném ra ngoài, đưa đến trước mặt
Chương Đồng, chỉ thấy ám khí kia chỉ là một nhánh cây! Có điều là đằng
trước được gọt nhọn, có điều gọt không phải quá nhọn, ánh trăng chiếu
lên, thấy đầu nhánh cây được cố ý gọt tròn, rõ ràng là sợ thật sự làm
người bị thương.
“Ta thiên về cận chiến, cho nên vứt binh khí xuống, ngươi quen dùng binh khí, ngươi quăng binh khí đi làm gì?”
“Ta...”
“Ngươi thua!” Mộ Thanh chỉ nói một câu, phía sau bỗng nhiên phát ra hoan hô!
“Thắng!”
“Thắng!”
“Mẹ nó! Thắng!”
Một đám binh xông lại đây, tiếng hoan hô chấn động cả hồ.
Chỉ mình Hàn Kỳ Sơ đứng tại chỗ không động, nhìn đám binh lính nửa
canh giờ trước còn không muốn chọn Mộ Thanh, giờ phút này bao vây quanh
hắn, ánh mắt mắt sáng rực chói mắt.
Chung quy thì hắn vẫn nhìn lầm, nếu như Chương Đồng có tướng tài, người này, có thể thành soái tài!
Một đám tân binh vui mừng khôn xiết, muốn nâng Mộ Thanh lên tung hô,
Mộ Thanh lại đảo mắt nhìn mọi người, quát lạnh, “Còn không đánh, người
bên kia sắp đến đây rồi!”
Mọi người đang tràn đầy nhiệt huyết, nghe thấy câu này, chốc lát bừng tỉnh, quay đầu nhìn đám binh lính ủ rũ đứng bên kia, khí thế hừng hực
lao lên quyết đấu.
Chương Đồng dụng binh quyết sách sai lầm, vốn là đã ảnh hưởng đến sĩ
khí, hắn lại thua trận, ý chí của đám binh lính phía sau tan biến sạch,
hơn nữa binh lực lúc này là đội Mộ Thanh chiếm ưu thế, ba mươi tư đối
hai mươi hai, rất nhanh đánh ngã không còn một mảnh.
Khi người của hai đường còn lại đến nơi, chỉ nhìn thấy đám binh lính
nhát gan lúc trước đang nâng cán cờ, bắt giữ Chương Đồng mũi đầy máu
cùng hai mươi mấy người ủ rũ, hắc hắc cười không ngừng với bọn họ, răng
nanh trong đêm sáng bóng.