Khi Hô Diên Hạo lên tiếng mời Đột Cáp
vương tử, đèn đuốc trong Vương trướng chiếu sáng vẻ mặt của hắn, Mộ
Thanh ngồi ở trên chiến mã trông thấy, con ngươi hơi thu lại
Vẻ mặt hắn khinh miệt, coi công chúa
của một bộ tộc như nữ nô dâng lên cho người khác, nội tâm của hắn cũng
không hề có ý cảm kích đồng minh, chỉ có khinh bỉ. Tang Trác công chúa
là huyết mạch vương tộc, Đột Cáp vương tử cũng là vương tộc, nhưng Hô
Diên Hạo không hề coi bọn họ là vương tộc, hắn mời Đột Cáp vương tử tận
hưởng Tang Trác công chúa, là mời hắn hành sự ngay trên mặt đất trước
mặt mọi người, giống như súc vật.
Đó không phải là mời, mà là làm nhục.
Đột Cáp vương tử nôn nóng không nhịn
nổi hóa thành một con súc vật, Hô Diên Hạo cười đến vui sướng, hắn đi ra khỏi Vương trướng, tiếp tục mời Tô Đan Lạp.
Tô Đan Lạp cao cao ngồi trên chiến mã,
Hô Diên Hạo đứng ở dưới ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngoài miệng nói xong tâm ý, Mộ Thanh lại nhìn thấy cằm của hắn hơi hạ xuống!
Lúc này, Tô Đan Lạp đã mở miệng cự
tuyệt, Hô Diên Hạo cười, ngữ điệu giống như đang nói chuyện phiếm: “Thế
sao? Thật sự là uổng phí ý tốt của bổn vương, vốn muốn tướng quân cũng
có thể giống như Đột Cáp vương tử, trước khi chết được làm quỷ phong
lưu.”
Đúng khi hắn đang nói chuyện, ánh mắt
của Mộ Thanh chợt lạnh, lập tức đưa tay ra hiệu với Nguyên Tu và Nguyệt
Sát ở hai bên trái phải!
Ám hiệu bằng tay là khi ở trên đường
bọn họ đã thống nhất trước với nhau đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà ám hiệu Mộ Thanh vừa làm nghĩa là —— có nguy hiểm!
Nàng vừa làm xong động tác, nghe thấy
ngựa hí hài, lập tức có tiếng cơ quan mũi tên từ trong doanh trướng ở
phía sau theo gió bắn ra!
Tai Nguyên Tu hơi động, tức khắc nắm
lấy tay Mộ Thanh và Mạnh Tam, kéo hai người xuống ngựa, chính mình thì
lập tức nằm rạp xuống thân ngựa! Gió mạnh nổi lên, từng mũi tên sắc bén
mang theo sức mạnh không thể cản phá, lao thẳng tới Vương trướng!
Nhĩ lực của Nguyệt Sát cũng không thua
gì Nguyên Tu, khi Mộ Thanh xuống ngựa, hắn cũng lập tức xoay người, loan đao trong tay chấn động rút ra, trong bóng đêm lưỡi đao sáng lạnh xoay
thành hình tròn, sắc bén cắt đứt những mũi tên đang lao nhanh đến, máu
tươi vẩy ra như hoa!
Khi huyết hoa vẩy ra là lúc Mộ Thanh lăn gấp trên mặt đất, hai ba cái đã tiến vào trong trướng!
Nguyên Tu ghìm ngựa cương, nghiêng
người tránh ở một bên thân chiến mã, chậm chạp điều khiển ngựa đi về
phía lều trướng Mộ Thanh vừa chui vào, nháy mắt thân bên này của ngựa bị tên bắn thành con nhím! Chiến mã hí dài một tiếng, lảo đảo muốn đổ, mắt thấy Nguyên Tu sắp bị đè ở dưới thân ngựa, bỗng nhiên nam tử buông lỏng tay, thả cương ngựa ra, tiện thể đánh một quyền lên bụng ngựa!
Tiếng xương vỡ răng rắc, một bên hông
của chiến mã chợt lõm xuống, móng ngựa ghì trên mặt đất kéo dài một
trượng, Nguyên Tu lại xoay người đạp một cước lên trên thân chiến mã,
chiến mã nặng ngàn cân quét ngang qua mặt đất tiến vào bên trong trướng, chốc lát kéo sập mành cửa! Bên trong người ngã ngựa đổ, tên đoạn cung
gãy, gió lớn quấn loạn lá cỏ, bay vụt như đao!
Vài tên cung thủ giãy dụa xông tới,
loan đao trong tay Mạnh Tam phóng ra, đâm vào yết hầu một người! Cổ của
hai kẻ còn lại bị người phía sau cắt nhanh, vừa xoay đầu, lớp da cuối
cùng trên cổ cũng bị kéo xuống, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là một tên
binh lính Lặc Đan đứng ở phía sau, người nọ cười, mắt đuôi dài nhỏ,
nhưng ở phía sau khi nào, lại không ai biết.
Cung thủ ở lều bên này giải quyết trong chớp mắt, Mộ Thanh từ trong trướng đi ra, trên tay nhuốm máu, trong tay cầm loan đao.
Năm người theo quân Lặc Đan đi đến gần
Vương trướng, vốn đứng bảo hộ ở bên ngoài, vì để tiện cho việc tiến lui
cho nên bọn họ đứng ở cuối cùng. Khi cung thủ trốn ở trong doanh trướng
đánh bất ngờ, năm người cách cung thủ gần nhất, vốn nên bị bắn thành
nhím đầu tiên, lại không ai mất một sợi tóc!
Lúc này, hơn trăm tên kỵ binh Lặc Đan
được gọi đến bảo vệ Vương trướng dường như đã chết sạch, một số trực
tiếp bị tên bắn chết, một số khác bị xác ngựa đè chết, trên đất loạn
thành một mảnh!
Dưới tình huống thế này, nhóm năm người Nguyên Tu lại đứng sừng sững ở đây thì có thể thấy được rõ ràng, nhưng
lúc này tình hình chiến đấu đã loạn, Đột Cáp vương tử bị giết, Tô Đan
Lạp bị thương một tay, ngoại trừ cung thủ trong hai lều trại này đã
chết, trong lều bên cạnh vẫn có tên bắn ra! Kỵ binh mà Tô Đan Lạp mang
theo đến Vương trướng cũng bị chết rất nhiều, có tinh binh muốn kéo Tô
Đan Lạp ra khỏi chiến mã, nhưng những người chưa chết đều bị mưa tên áp
chế ở trên mặt đất, đứng dậy là lập tức bị bắn thành con nhím, ngay cả
đầu cũng chôn sâu dưới đất không dám động đậy, làm gì có người nào chú ý đến phía sau còn có người đứng?
“Làm sao mà biết...” Mạnh Tam cúi đầu lẩm bẩm một tiếng, tim vẫn đang đập thình thịch thình thịch. Mới vừa
rồi thật sự là đi dạo qua quỷ môn quan, lấy nhĩ lực của Đại tướng quân,
nghe được trong trướng có cung thủ không phải khó, nhưng Anh Duệ tướng
quân còn phát hiện sớm hơn cả Đại tướng quân!
Lúc này cũng không thích hợp tế hỏi,
Mạnh Tam chỉ lẩm bẩm một tiếng, Mộ Thanh nghe thấy cũng chỉ đáp ngắn
gọn, “Sơ hở khắp nơi!”
Khi Hô Diên Hạo nói chuyện với Tô Đan
Lạp hắn đứng ngửa đầu, riêng điều này đã không thích hợp. Hô Diên Hạo
tuyệt sẽ không thích phải ngẩng đầu nhìn người khác, chiến mã của hắn
ngay ở bên ngoài Vương trướng, dựa theo tính cách của hắn, hẳn là nên
lên ngựa nói chuyện với Tô Đan Lạp.
Tư thế nói chuyện của hắn với Tô Đan
Lạp lại không thích hợp, khi ngửa đầu cằm còn hơi thu lại. Bình thường
ngửa đầu đều để lộ cổ, mà động tác thu cằm này của hắn lại rất khác
thường, giải thích duy nhất đó là —— bởi vì cổ là bộ phận trí mạng nhất
của con người, Hô Diên Hạo thu cằm là theo bản năng muốn bảo về bản
thân. Để lộ bộ phận trí mạng trước mặt người khác khiến cho hắn mất cảm
giác an toàn.
Nếu hắn đề phòng Tô Đan Lạp như thế,
vậy vị trí đứng của hắn lại càng bất thường —— hắn đứng trước vó ngựa
của Tô Đan Lạp! Bộ phận trí mạng của con người ngoại trừ cổ còn có ngực
bụng, một kẻ ngay cả ngửa cổ cũng không có cảm giác an toàn, sẽ đem ngực bụng của mình bại lộ trước móng ngựa của một võ tướng sao?
Hô Diên Hạo giả dối như thế, tuyệt đối
sẽ không vô duyên vô cớ đặt mình vào thế nguy hiểm, hắn làm như vậy tất
có mục đích khác!
Sự thật sau đó chứng minh, hắn đứng ở
trước ngựa của Tô Đan Lạp là vì tiện cho việc rút đao chém chân ngựa, mà hắn không lên ngựa bởi vì trong lều trại của bốn phía đều có cung thủ
mai phục, ngồi trên ngựa sẽ lập tức bị bắn thành con nhím, chỉ có núp ở
dưới ngựa mới có thể tránh tên. Thoạt nhìn hắn đứng trước ngựa của kẻ
thù là nguy hiểm nhất, nhưng thật ra lấy bố trí của hắn mà nói, vị trí
kia mới là an toàn nhất.
Mà Mộ Thanh nhận ra hắn có tâm tư giết
chóc là khi hắn nói chuyện, lỗ mũi khẽ nhếch lên một động tác rất nhỏ.
Khi cảm xúc của con người tăng vọt hoặc là chuẩn bị hành động gì đó thì
lỗ mũi thường giãn ra. Nguyên nhân của điều này là vì đột nhiên hành
động, động tác của thân thể bùng nổ trong nháy mắt, biên độ động tác
lớn, cần nhiều dưỡng khí hơn, mà lỗ mũi giãn ra có thể hít thêm càng
nhiều dưỡng khí.
Chỉ một biểu tình nhỏ như thế thôi cũng có thể bán đứng con người!
Từ khi Hô Diên Hạo ra khỏi Vương
trướng, động tác, vị trí đứng, tính tình, hành động, chỗ nào cũng không
thích hợp, chỗ nào cũng là sơ hở!
Đối thoại của Mạnh Tam và Mộ Thanh chỉ
trong chớp mắt, Mộ Thanh cũng không giải thích gì, nhưng chỉ là một câu
này, đã khiến khóe miệng Mạnh Tam co rút.
Khắp nơi đều là sơ hở?
Dựa vào kinh nghiệm khám nghiệm tử thi ở phủ Đại tướng quân lần trước, trong mắt Anh Duệ tướng quân chỗ nào cũng là sơ hở, mà người khác lại không nhìn ra được gì...
Mạnh Tam bỗng nhiên cảm thấy cuộc hỗn
chiến đêm nay cũng không tệ lắm, bởi vì nó mà hắn không thể hỏi rõ
nguyên nhân, chỉ bằng một câu “sơ hở khắp nơi” như trong lời nói của Anh Duệ tướng quân, hắn quyết định cho dù ngày sau trở về doanh trướng cũng sẽ không hỏi, tránh để bản thân cảm thấy mình ngu ngốc.
Chỉ trong thời gian nói hai câu này,
trong và ngoài Vương trướng đã đầy đoản tên, mành trướng rách thủng trăm ngàn lỗ, ánh trăng chiếu xuyên vào, không chỗ nào không bị phá nát.
Lúc này, mưa tên ở bốn phía đã giảm
dần, Tô Đan Lạp đang tránh ở sau chiến mã mới mạo hiểm lấy từ trong ống
cánh tay áo bị thương ra tên lệnh, giơ tay nâng muốn bắn ra thông báo
cho quân đội Lặc Đan ở bên ngoài!
Hô Diên Hạo bỗng nhiên đá văng xác chết của đại vương tử cả người cắm đầy tên, loan đao vung ra, ném về phía Tô Đan Lạp!
Loan đao ở trong trời đêm vẽ thành một
hình cung, mắt thấy sắp đâm thẳng về phía cổ tay Tô Đan Lạp, phế thêm
một cánh tay nữa của hắn!
Xa xa lại có một vệt ánh sáng lạnh hình cung khác lao đến, va chạm với loan đao của Hô Diên Hạo ở giữa không
trung, ánh lửa nhỏ bắn ra trong đêm tối, đốt sáng lên đôi con ngươi âm
trầm khát máu của Hô Diên Hạo, cũng chiếu rọi một gã binh lính Lặc Đan
đang đứng thẳng tắp ở xa xa, tướng mạo bình thường không có gì nổi bật,
nhưng con ngươi lại lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Keng!
Tiếng lưỡi mác vang dội, loan đao rơi xuống đất, một nhánh tên lệnh bắn lên bầu trời đêm!
Vụt!
Tiếng mũi tên bắn lên bầu trời không
giữa thảo nguyên bao la rất rõ ràng, vây quanh bên ngoài bộ tộc Địch
Nhân là năm vạn kỵ binh Lặc Đan, nghe tiếng tên lệnh được bắn lên, tức
giận bừng bừng, phóng ngựa như thủy triều đen tràn vào bộ tộc.
Lúc này tên bắn ở bốn phía quanh Vương
trướng đã dừng lại, tinh binh của Hô Diên Hạo và hộ vệ của Tô Đan Lạp
cưỡi trên chiến mã xông đến, chém giết lẫn nhau. Hô Diên Hạo cách đám
binh mã hỗn loạn nhìn về phía thiếu niên Lặc Đan làm hỏng chuyện lớn của hắn, thiếu niên kia đang bị tinh binh của hắn vây quanh, trong tay hắn
không có loan đao, lại không biết có thêm một chiếc cung tên ngắn từ lúc nào, động tác nhanh thoăn thoát, mũi tên sắc bén đâm về phía tinh binh
của hắn, động tác tàn nhẫn, góc độ xảo quyệt, chỉ khoảng nửa khắc đã có
khoảng mười người ngã trên mặt đất!
Hô Diên Hạo nheo mắt, loại tên kia nhìn vô cùng quen mắt, dường như đã gặp ở nơi nào đó. Cảm giác quen thuộc
trong lòng, nhưng còn chưa kịp nghiền ngẫm, tiếng vó ngựa ù ù ở xa đã
lọt vào tai!
Tô Đan Lạp được quân hộ vệ vây kín,
liếc mắt nhìn thi thể của Đột Cáp vương tử trong Vương trướng, dữ tợn
gầm lên: “Hô Diên Hạo! Ngươi vong ân phụ nghĩa! Giết Nhị vương tử của
chúng ta, năm vạn dũng sĩ Lặc Đan đêm nay muốn dùng máu của ngươi để tế
vong linh của Nhị vương tử!”
Dưới trướng của Hô Diên Hạo chỉ có hai vạn tinh kỵ, năm vạn binh lính Lặc Đan chỉ chờ nghiền nát hắn thành bùn!
Hô Diên Hạo bỗng nhiên cười lạnh một
tiếng, trào phúng liếc mắt nhìn Tô Đan Lạp, lại hô lớn bên ngoài Vương
trướng: “Truyền lệnh! Vương hậu, Đại ca, Nhị ca, Tứ đệ, Ngũ đệ kính yêu
của ta đã bị đại thần Thiên Ưng tác động, đại thần Thiên Ưng phó thác
dũng sĩ dưới trướng của bọn họ cho bổn vương, kẻ không theo bổn vương,
giết!”
Trong lòng Tô Đan Lạp chợt lạnh.
Lại nghe Hô Diên Hạo nói tiếp: “Các
dũng sĩ dưới trướng bổn vương, đêm nay nếu các ngươi là người của bộ tộc Địch Nhân! Theo bổn vương giết chết quân Lặc Đan đến xâm phạm Địch
Nhân, kẻ hai lòng, giết sạch gia quyến của bọn họ!”
Tô Đan Lạp nghe vậy, trong lòng càng lạnh!
Vương tử bỏ mình, một tay bị thương
khiến đầu óc của hắn không thanh tỉnh, hắn đã quên mất chuyện đại quân
của tộc Địch Nhân vẫn còn ở đây! Đội quân này vốn là tinh binh dưới
trướng của Vương quân và các Vương tử khác, bọn họ không hề phải nghe
lệnh Hô Diên Hạo, thậm chí có thù hận với hắn. Nhưng đó là dưới tình
huống bình thường, còn hiện tại, hắn đã quên mất chuyện hai vạn tinh
binh trong tay Hô Diên Hạo đang nắm giữ tính mạng của gia quyến bọn họ?
Tinh binh dưới trướng của Hô Diên Hạo
tối nay căn bản là không cần hành động, bọn họ chỉ cần uy hiếp tính mạng của gia quyến đại quân Địch Nhân, là có thể buộc binh lính của Vương
quân và các Vương tử khác bán mạng cho hắn!
Nơi này là bộ tộc Địch Nhân, binh lực Địch Nhân sở hữu đều tập trung ở đây, ít nhất cũng phải mười vạn binh!
Số lượng này, gấp hai đại quân Lặc Đan!
Đêm nay sợ là không trở về được...
Năm người Nguyên Tu nhìn hai quân đội
bắt đầu chiến loạn, lại đưa mắt nhìn nhau, Tây Bắc quân nhanh nhất sáng
mai mới có thể đến, năm vạn quân Lặc Đan tốt nhất nên chống cự được đến
sáng mai!