Không biết phía sau có bao nhiêu người,
bốn người Mộ Thanh chỉ cố gắng đuổi sát phía sau Nguyên Tu, gió thổi vù vù qua tai, Mộ Thanh cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm
phía sau lưng mình một cách rõ ràng.
Hô Diên Hạo nhìn không rời mắt khỏi Mộ Thanh, trên mặt mang theo ý cười hưng phấn —— là hắn!
Chính là
thiếu niên kiên trì đối mặt với hắn năm ngày năm đêm trên thảo nguyên Hô Tra, là thiếu niên dùng con kiến phá vỡ cơ quan trận của hắn! Kẻ ở
trong phủ Đại tướng quân nấu thịt ghép lại xương, khám nghiệm tử thi xử
án, vạch trần thân phận của hắn!
Ngoại trừ Nguyên Tu, thiếu niên kia là
người duy nhất có thể đánh bại hắn, mỗi lần hắn đều thua dưới tay tên
nhóc đó. Nếu không phải vội vã rời khỏi Gia Lan quan, hắn thật muốn ở
lại chơi đùa một phen, không ngờ tên nhóc này lại dám đến thảo nguyên!
Năm người, thật lớn lớn mật!
Hô Diên Hạo giơ roi giục ngựa, chiến mã phi nhanh, rút ngắn lại chút khoảng cách. Ngựa của người Hồ to khỏe,
sải chân rất rộng, ngựa Mộ Thanh cưỡi mặc dù tốt, nhưng khả năng cưỡi
ngựa lại không thể so sánh với nam nhi lớn lên từ thảo nguyên như Hô
Diên Hạo, mắt thấy hắn sắp đến gần, Nguyệt Sát và Nguyên Tu bỗng nhiên
đều giảm lại tốc độ, Nguyệt Sát lùi lại sau lưng Mộ Thanh, vì nàng cản
trở phía sau, Nguyên Tu chạy song song với Mộ Thanh, một tay nắm dây
cương, tay kia đặt lên trên thắt lưng nàng, hô: “Thắt lưng phải vững
vàng!”
Mộ Thanh hành quân gấp ba ngày trên đại mạc, đã tích lũy được chút kinh nghiệm cưỡi ngựa, vẫn luôn làm đúng như lời Nguyên Tu dạy lúc trước ở bãi tập. Có điều thắt lưng của nàng vẫn
hơi cứng, vừa muốn nói với hắn thói quen khó sửa, chợt thấy bên hông có
sóng nhiệt chảy qua, thân thể đột nhiên trở nên nhẹ bỗng! Mộ Thanh ngồi
trên ngựa, lưng ngựa xóc nảy, vốn là một việc vô cùng tiêu phí sức lực
của thắt lưng, lúc này lại không còn cảm giác mệt mỏi, chiến mã hí dài
một tiếng, tốc độ nhanh chóng tăng lên!
Nguyên Tu kẹp chặt bụng ngựa, sóng vai chạy bên cạnh nàng, mắt nhìn thảo nguyên xa xa, chưa từng liếc nhìn Mộ Thanh.
“Đa tạ.” Mộ Thanh nói tiếng cảm tạ, sau đó đặt tất cả thần trí lên việc giục ngựa chạy băng băng.
Ánh mắt Nguyên Tu chưa động, nhưng tay
đặt bên hông nàng lại hơi giật giật, phía sau là truy binh, nghi hoặc và cảm giác khác thường trong lòng hắn không tồn tại quá lâu, đành tạm
thời đè xuống.
Nguyệt Sát liếc nhìn tay Nguyên Tu đang đặt trên thắt lưng Mộ Thanh một cái, lại quay đầu liếc nhìn truy binh
đuổi ngay sát phía sau, trong tay áo có vệt ánh sáng lạnh ẩn hiện dưới
ánh trăng, do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn bất động. Mộ Thanh làm bị
thương thần câu của Hô Diên Hạo, lúc này hắn cưỡi cũng là ngựa của người Hồ giống như bọn họ, đều là chiến mã trên thảo nguyên, không có ưu thế
nào đáng nói, cho dù kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn có tốt, muốn đuổi kịp
cũng không dễ dàng.
Vẫn chưa đến lúc hắn phải sử dụng đến binh khí độc môn, trước cứ nhìn xem tình hình!
Nguyên Tu và Mộ Thanh ở phía trước,
Ngụy Trác Chi cùng Mạnh Tam ở hai cánh, Nguyệt Sát một mình cản phía
sau, năm người lại tạo thành trận hình, ở trên thảo nguyên phá vây. Hô
Diên Hạo dẫn đại quân đuổi sát ngay phía sau, mỗi một lần đến gần,
Nguyên Tu luôn có thể kéo Mộ Thanh bỏ xa hắn, dưới ánh trăng thảo
nguyên, người ngựa rong ruổi chẳng khác gì hai cơn gió đen, tới gần,
tách ra, vòng đi vòng lại, một canh giờ đã chạy gần trăm dặm!
Trước sau Nguyên Tu chưa từng buông tay ra khỏi người Mộ Thanh, Mộ Thanh liếc nhìn hắn, hắn đeo mặt nạ, sắc mặt đen hồng, một gương mặt của nam nhi Ngũ Hồ, chỉ có ánh mắt chăm chú
nhìn về phía trước vẫn sáng ngời như lúc trước. Một canh giờ hành quân
cấp tốc, tốc độ chạy của ngựa đã tới cực hạn, đừng nói người mệt, ngựa
cũng đã rã tời, tốc độ của hai bên đều chậm lại. Thảo nguyên phía trước
vẫn vô tận, không một bóng người! Nếu Nguyên Tu dẫn bọn họ chạy về phía
bên này, Tây Bắc quân có lẽ là đang ở đối diện, một canh giờ, bọn họ
chạy được gần trăm dặm, tốc độ hành quân của Tây Bắc quân hẳn là cũng
không chậm, hai bên đuổi về phía nhau, có lẽ sắp gặp gỡ!
Cùng lắm chỉ còn khoảng nửa canh giờ!
Mộ Thanh giơ roi, ánh mắt như đá, cố gắng đặt hết tâm thần ở chuyện giục ngựa, giảm bớt hao tổn nội lực của Nguyên Tu.
Trong nửa khắc, Hô Diên Hạo ở phía sau lại tiếp cận gần hơn, Mộ Thanh kẹp chặt bụng ngựa, cố gắng kéo dài khoảng cách với hắn.
Trong chớp mắt, Hô Diên Hạo bỗng nhiên dừng lại, đoạt lấy loan đao của tiểu tướng ở bên cạnh!
Trong hai khắc, Hô Diên Hạo lại một lần nữa phi ngựa vọt lên, loan đao trong tay nhằm vào sau lưng Mộ Thanh, giơ đao, ném đi!
Phía trước chợt có bóng đen xuất hiện
trên đường chân trời, ngựa đạp như sấm rền, quân dung như ngân hà, một
mảnh đen kịt, so với mặt trời chuẩn bị xuất hiện ở đường chân trời kia
còn khiến người ta cảm thấy phấn chấn tràn đầy sức sống hơn. Đại quân
của Hô Diên Hạo kinh sợ, đao kia đang bay ở giữa không trung đột nhiên
leng keng rơi xuống đất, lại không người chú ý đến trước khi đao rơi
xuống đất có một vệt ánh sáng cực nhỏ lóe lên, ngay cả Hô Diên Hạo đều
nhìn thảo nguyên phía trước, nghe thấy Nguyên Tu cười lớn một tiếng, giơ tay ném lên, một vệt thuốc súng sáng chói nổ ra giữa bầu trời đêm, Lỗ
Đại ở xa xa bỗng nhiên ngửa đầu!
“Đại tướng quân!”
Còn tưởng rằng muốn đuổi tới bộ tộc
Địch Nhân nhanh nhất cũng phải rạng sáng, không ngờ nửa đường lại gặp
năm người Nguyên Tu, Lỗ Đại liếc mắt nhìn về phía sau Nguyên Tu, mắng
một tiếng, “Mẹ nó! Đại quân nghe lệnh! Nhanh chóng lên chi viện cho lão
tử!”
Tây Bắc quân càng hành quân nhanh hơn.
Hô Diên Hạo lại dẫn quân dừng lại, hắn
chỉ dẫn theo năm ngàn người ngựa đi theo, mà Tây Bắc quân nói ít cũng
phải hơn quân số của hắn chục lần!
“Rút!” Tây Bắc quân xuất hiện ở chỗ này tuyệt không phải chuyện tốt, nếu như năm người kia không bị hắn nhận ra thân phận, trễ nhất rạng sáng bọn họ sẽ xuất hiện ở... bộ tộc Địch
Nhân! Mà rạng sáng, trên thảo nguyên, Địch quân và Lặc Đan quân đã rơi
vào tình cảnh người thiếu ngựa mệt, chết vô số...
Hô Diên Hạo rùng mình, sắc mặt trầm
xuống, thình lình hô một tiếng rút, sau đó giơ roi giục ngựa, xoay người chạy về hướng tây, dẫn quân thẳng vào cửa núi Tang Trác Thần!
Thế núi ở Tang Trác Thần bằng phẳng, từ xa nhìn lại chỉ như một gò núi nhỏ, sau khi đi qua núi là đến hồ Tang
Trác Thần, đi về phía trước năm mươi dặm đó là đại mạc Tháp Mã. Trên đại mạc có cơ quan trận bố trí hằng năm của Địch Nhân, hắn biết chôn ở nơi
nào.
Bên này Hô Diên Hạo dẫn người trốn về
phía đại mạc Tháp Mã, năm người Nguyên Tu không kịp chờ hội ngộ cùng với Tây Bắc quân đã đuổi theo, chiến cuộc nghịch chuyển!
Nguyên Tu thu tay đặt trên người Mộ Thanh về, tất cả tâm thần đặt cả vào chuyện đuổi theo Hô Diên Hạo.
Nửa canh giờ sau, khi mặt trời mắt đầu
ló dạng, Hô Diên Hạo dẫn quân chạy trên đại mạc. Mặt trời đỏ hồng, gió
cát mạnh liệt, đại quân như đàn chim ưng, bay nhanh quấn lên cát vàng,
gió cát như cuồng phong.
Mộ Thanh nhìn theo bóng dáng Hô Diên
Hạo, trong lòng hiểu hắn không trở về bộ tộc, lại đi chếch ra đại mạc,
chắc chắn có mưu đồ giảo quyệt. Tây Bắc quân sắp theo kịp, xâm nhập đại
mạc chắc chắn có nguy hiểm, nhưng muốn giết Hô Diên Hạo, lúc này là thời cơ cuối cùng!
Nắm lưỡi dao trong tay, nàng giục ngựa nhanh chóng đuổi, mũi đao chỉ hướng Hô Diên Hạo!
Đúng lúc này, phía sau Nguyên Tu truyền đến tiếng la của Lỗ Đại tiếng: “Đại tướng quân!”
Theo giọng nói kia đến là một tiếng gió gào thét, nặng nề như sắt, lao thẳng về phía Nguyên Tu, Nguyên Tu thả
người bay lên, ngựa phi ra, người ở giữa không trung, xoay người nhảy
lên, duỗi tay tiếp lấy!
Thần Tí cung!
Thần cung như sắt, nhập cả vào dây
cung, cả người Nguyên Tu ở giữa không trung, trong khoảnh khắc xoay
người bắt ra một mũi tên như xé nứt bầu trời, đâm thủng phong vân, xuyên phá cát vàng trên đại mạc, bắn thẳng về phía lưng Hô Diên Hạo!
Hô Diên Hạo nghe thấy phía sau có gió
mạnh lao đến, giục ngựa trốn sang bên cạnh, mũi tên kia sạt qua hắn,
cuồng phong chấn động, máu tươi ở phía trước bắn tung tóe, lưng một gã
tiểu tướng bị bắn xuyên qua, cả đám người ngựa ở phía trước cũng đổ rạp
theo, bị chiến mã phía sau chạy tới đạp thành bùn.
Hô Diên Hạo nắm cương ngựa, chiến mã
cất vó hí dài, ngựa chấn kinh, lao như điên ra khỏi hàng ngũ. Hắn buông
cương ngựa, nhảy người lên, rơi xuống ngựa của gã tiểu tướng vừa chết.
“Đại tướng quân!” Lỗ Đại lại hô to một
tiếng, ba mũi tên quăng đến, Nguyên Tu tiếp nhận, mũi tên lạnh băng, rót thêm nội lực, mạnh mẽ như sấm, một mũi tên che ở phía trước đường của
Hô Diên Hạo!
Ngựa lại hoảng sợ lật mình, Hô Diên Hạo rơi xuống đất, một mũi tên bắn bên chân hắn, cát vàng cuộn lên như bão
táp, Hô Diên Hạo nâng tay chặn lại, nhân thể xoay người, lại thấy thân
mình lún sâu xuống!
Cát vàng giữ người, có tiếng cát chảy truyền đến, lòng Hô Diên Hạo trầm xuống!
Cát lún!
Trong lòng Mộ Thanh cũng trầm xuống,
phạm vi hơn mười trượng cát lún lan tràn chóng mặt, vó ngựa dưới chân
nàng mềm nhũn, nháy mắt ngựa đã bị cuốn vào trong cát. Nguyệt Sát cả
kinh, phi thân bay lên, Nguyên Tu cũng kinh sợ, một mũi tên trong tay
bắn ra, tâm thần phân tán bị mất chính xác, vừa vặn rơi vào tâm hố cát,
cát lún lại một lần nữa bị mở rộng, điên cuồng cuốn theo mọi vật, Nguyên Tu và Nguyệt Sát dường như là đồng thời phi đến muốn kéo Mộ Thanh lên,
hố cát kia lại bỗng nhiên trầm xuống, phía dưới xuất hiện hố đen, giống
như con quái thú há chiếc miệng khổng lồ, nuốt lấy Mộ Thanh, Nguyên Tu
và Nguyệt Sát cung đồng thời rơi xuống!
Trước khi bị cát chôn, chỉ kịp nghe thấy tiếng hô của Lỗ Đại.
*
Năm thứ mười tám Nguyên Long Đại Hưng,
ngày mùng 4 tháng 10, Địch Vương băng hà trong Vương trướng, Vương hậu
không phát tang, chuyện bại lộ, bốn Vương tử tranh đoạt ngôi vị.
Ngày mùng 5 tháng 10, năm vạn tinh binh Lặc Đan tập kích bộ tộc Địch Nhân, Địch tam vương tử Hô Diên Hạo dùng
bách tính để điều động quân đội, hành hạ đến chết huyết mạch vương tộc,
bắn chết Đột Cáp vương tử, làm trọng thương đệ nhất dũng sĩ Tô Đan Lạp
của Lặc Đan, vây giết năm vạn đại quân Lặc Đan và Địch Nhân.
Rạng sáng ngày mùng 6 tháng 10, Tây Bắc quân đánh bất ngờ bộ tộc Địch Nhân trên thảo nguyên, chiến đấu với quân Địch Nhân và kỵ binh Lặc Đan, Hô Diên Hạo nghe tin dẫn quân trốn vào
đại mạc.
Sáng mùng 6 tháng 10, Tây Bắc quân cùng quân đội Địch Nhân đánh nhau kịch liệt tại đại mạc Tháp Mã, chủ soái
Tây Bắc quân, Anh Duệ trung lang tướng và Địch tam vương tử rơi vào hố
cát, mất tích.
Chiến sự tấu truyền về triều đình, toàn triều kinh sợ!