Ngày mới tảng sáng, gió lạnh thổi nhè nhẹ, tuyết giăng như sương mù, mơ hồ trông thấy người ngựa bận rộn trước cửa khách điếm.
Tướng lĩnh rời xa chiến trường không mang nhiều hành lý, chỉ có một bộ áo bào thay giặt, Nguyên Tu nhảy lên lưng ngựa, chiến mã hí vang một tiếng, vó ngựa đạp tuyết bắn tung. Nam tử quay đầu, ngược gió tuyết, nói với thiếu niên bên cạnh: “Không bằng ngươi cũng vào trong xe ngựa, rong ruổi trên đường mấy ngày nữa, càng đi về Bắc Việt càng lạnh, thân thể ngươi yếu đuối, sợ là không chịu nổi khí.”
Nguyên Tu hơi run hai hàng lông mày, hỏng rồi, lời này nàng nhất định không thích nghe.
“Vậy càng không đi được xe ngựa.” Mộ Thanh ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, bọc bọc áo khoác nói.
“Vì sao?”
“Say xe.” Nói xong, nàng kẹp bụng ngựa, chiến mã hí vang một tiếng, đạp tuyết phi xa.
Nguyên Tu dở khóc dở cười, lại cảm thấy phía sau có một ánh mắt oán trách, quay đầu nhìn lại, thấy Nguyệt Sát ngồi ngoài xe ngựa, sắc mặt so với trời vừa tảng sáng còn tối hơn vài phần.
Ngồi trong xe ngựa là một nhà Dương thị, Tây Bắc quân từ biên quan tới, tướng lĩnh và thân binh đều cưỡi ngựa mà đi, không có xe ngựa. Chiếc xe ngựa này được trưng dụng từ huyện nha, nhưng ngựa kéo ban đầu không phải chiến mã, sợ trên đường sức theo không kịp, cho nên đổi thành chiến mã.
Nguyệt Sát bất mãn vì ngựa bị đổi làchiến mã của hắn đã đành ấy thế mà giờ còn phải kiếm cả chức đánh xe. Trở thành thân binh của nữ nhân kia đúng là một việc khổ sai!
Nguyên Tu còn là kẻ ngu ngốc, để nàng tức giận đi trước, hắn đánh xe ngựa chắc chắn đuổi không kịp, nếu bị Hô Diên Hạo quấn lên hoặc xảy ra chuyện gì, chủ nhân lại trách mắng hắn.
Nguyên Tu nhìn sắc mặt Nguyệt Sát, lại nhìn phố dài trước mắt không còn thấy bóng dáng Mộ Thanh, hô một tiếng “Đi” với thân binh bên cạnh, cũng giục ngựa đuổi theo.
Năm vạn tân quân không vào thành, hôm qua đã đi vòng qua Phụng huyện, chờ ở bên ngoài cửa bắc, nghênh thánh giá tiếp tục lên đường.
Cửa Khách Lai cư, loan giá đã được chuẩn bị, Lý Triều Vinh dẫn đầu đứng ở đội ngũ trước loan giá, Mộ Thanh giục ngựa đến phụ cận, thấy xe ngựa của triều quan và sứ đoàn nghị hòa Ngũ Hồ đều đã chuẩn bị tốt, mở miệng nói: “Có thể xuất phát.”
Lý Triều Vinh ôm quyền, tỏ vẻ đã biết, giơ tay ý bảo xuất phát.
Mộ Thanh gật đầu muốn thúc ngựa đi về phía trước, trong lúc lơ đãng liếc mắt về phía loan giá, hơi giật mình.
Trong xe truyền ra một tiếng cười lười biếng, giống như không ngủ tỉnh, “Ái khanh tới rồi?”
“Vâng.” Mộ Thanh lạnh nhạt đáp, nhưng hai hàng lông mày lại nhíu chặt, đánh ngựa đến gần xa giá, Lý Triều Vinh chưa ngăn cản, Mộ Thanh tiến đến gần cửa sổ hỏi: “Bệ hạ đã dùng bữa sáng chưa?”
“Ừ, đã dùng rồi.” Cửa sổ đóng lại, giọng nói bên trong vẫn như mỉm cười, không có gì bất đồng so với thường ngày, mà qua cửa sổ lại mơ hồ truyền ra mùi thuốc đắng.
Hương cam tùng?
Giọng nói Mộ Thanh trở nên nặng nề: “Bệ hạ, đêm qua Dương thị sợ bánh bao thịt quá dầu mỡ, nửa đêm lại làm thêm ít nhân chay, vừa mới hâm nóng, nhờ thần mang đến cho bệ hạ.”
Trong loan giá một lúc lâu không có tiếng động, qua một lát, mới nghe bên trong buông tiếng thở dài, nói: “Vậy ái khanh đưa vào đi.”
Bên trong xe cẩm tú bốn phía, thảm lông lạc đà lót đáy, trong lô đồng đốt than lửa, vách tường cạnh lò ửng đỏ, ấm áp hòa hợp. Bên cạnh lò đồng đặt một lư hương, hương khói lượn lờ nửa che khuất một người, người nọ nằm ở cẩm mềm, cổ tay bên trong ống tay áo ngân hồ trắng như tuyết, cầm một cuốn sách cổ ố vàng, dung nhan mơ hồ sau chiếc áo choàng đỏ thắm có chút tái nhợt.
Mộ Thanh đóng cửa xe lại, tiến đến gần.
Cửa xe vừa đóng lại, đúng lúc Nguyên Tu lại đây, thấy một Ngự Lâm vệ cầm cương ngựa Mộ Thanh, trên lưng ngựa không có người, liền hỏi: “Anh Duệ đâu?”
Lý Triều Vinh nói: “Tướng quân ở trong loan xe.”
Nguyên Tu đón gió lạnh nhìn phía loan giá, giật mình ở trên ngựa.
Nàng không phải say xe sao?
Lý Triều Vinh nói: “Mời Đại tướng quân đi đàng trước, thánh giá nên khởi hành.”
Nguyên Tu không nhìn Lý Triều Vinh, chỉ nhìn loan giá, Lý Triều Vinh gọi vài tiếng hắn mới hồi phục tinh thần lại, quay ngựa chậm rãi đi về phía trước.
Cũng tốt, trong loan xe…… ấm áp.
Thấy Nguyên Tu đi đằng trước, Lý Triều Vinh mới giơ tay ý bảo thánh giá khởi hành, xe chậm rãi lăn bánh, trong xe, Mộ Thanh đã dịch đến bên cạnh Bộ Tích Hoan, hỏi: “Ngươi bị đau ở nơi nào?”
Trong hành cung của hắn ở Biện Hà thường xuyên đốt hương cam tùng, khi ở biên quan Tây Bắc nàng không ngửi thấy, sao tới Phụng huyện lại đốt nữa? Cam tùng chính là thuốc dùng lưu thông khí huyết giảm đau, hắn có bệnh đau sao?
Bộ Tích Hoan không đáp, chỉ cười hỏi: “Bánh bao chay đâu?”
“Không có.” Mộ Thanh nói, nàng chỉ bịa tạm cái lý do để tiến vào.
Bộ Tích Hoan cười, vẻ mặt không có gì bất ngờ, chỉ nhìn phía ngực Mộ Thanh, ánh mắt sáng khiếp người, “Còn tưởng rằng nàng đặt bánh bao trong ngực cho nóng, nếu như thế, thật sự muốn nếm thử.”
Mộ Thanh khoác lên áo khoác, sắc mặt lạnh lùng, hỏi: “Đến tột cùng đau ở chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng đau, không bằng nàng xoa một chút?” Bộ Tích Hoan buông sách xuống, dựa vào gối mềm, mỉm cười nhìn Mộ Thanh. Bên cạnh đặt một bình mai, cành mai theo động tác của hắn khẽ rung, bóng mai phủ lên khóe mắt, có chút u tối.
“Ngươi có thể đứng đắn chút không?” Mộ Thanh nhíu mày.
“Không phải luôn đứng đắn sao?” Bộ Tích Hoan nằm nghiêng, duỗi tay nắm lấy tay Mộ Thanh.
“Nếu đã tuyên ngự y, trong xe làm sao không có mùi thuốc? Nếu biết ngươi bị bệnh, ngự y đi theo bên ngoài và cung nhân sao vẫn bình thường, không hề hoảng loạn?” Những ngự y và cung nhân không phải triều quan, nào dám không để đế vương vào mắt, vẻ mặt bọn họ như thường chỉ có thể chứng tỏ căn bản không biết đế vương bị bệnh.
Bộ Tích Hoan nhéo lòng bàn tay Mộ Thanh, nhìn nàng một lúc lâu, thở dài: “Cung nhân đi theo nếu có người thông minh như nàng, nhất định không thể giữ lại.”
“Ý gì?” Mộ Thanh không thích những lời coi thường mạng người, nhưng cũng từ lời nói này nghe ra ý không bình thường, “Việc này ngươi gạt mọi người?”
“Rất ít người biết.”
“Bệnh gì?”
“Bệnh cũ.” Bộ Tích Hoan hơi cụp mi, hoa mai cắt hình dừng ở đáy mắt, một mảnh đen tối, “Khi còn bé luyện công để lại di chứng, ngự y cũng trị không được, thiên hạ chỉ có duy nhất một người biết cách trị tật này.”
“Người nào?”
“Vu Cẩn.”
Mộ Thanh nghi hoặc nhìn Bộ Tích Hoan, nàng vẫn chưa nghe nói người này.
“Người này là con tin của Nam Đồ quốc, mẫu thân là Thánh Nữ của tộc Đồ Ngạc, tinh thông y độc cổ thuật, hiện giờ ở Thịnh Kinh.” Bộ Tích Hoan nói.
Nam Đồ quốc là nước phụ thuộc Đại Hưng, giáp ranh với Giang Nam, nước này vốn là Đại Đồ quốc, sau không biết vì sao phân liệt thành hai nước, tộc Hoàng cai trị năm châu, xưng Nam Đồ quốc, phụ thuộc vào Đại Hưng, tộc Đồ Ngạc cai trị bốn châu, xưng Đồ Ngạc, vẫn thờ phụng thần quyền.
Nước này có chút thần bí, Mộ Thanh chỉ đọc lại từ một cuốn tạp ký, trước khi cha xảy ra chuyện, ngay cả quốc sự Đại Hưng nàng cũng lười để ý, tất nhiên không biết có một con tin của Nam Đồ quốc ở Thịnh Kinh, còn là một người tài ba như thế.
“Tật này do luyện công gây ra, thỉnh thoảng sẽ bị đau tâm mạch, Vu Cẩn kê phương thuốc, cam tùng chỉ là vị dẫn, ta đốt thuốc nhiều năm, lâu dài không thấy tái phát. Lần này tới biên quan vội, cho rằng ngừng chút thời gian không sao, rốt cuộc vẫn là không được.”
Loan giá đi đường vững vàng, hương khói phiêu diêu, mắt phượng của nam tử hơi khép, sắc mặt tái nhợt, thần sắc so lúc trước còn lười hơn vài phần.
Mộ Thanh nhíu mày, hỏi: “Vu Cẩn tinh thông y đạo, chẳng lẽ không có phương pháp trị tận gốc tật này?”
“Có.” Bộ Tích Hoan nói, lại trào phúng cười, “Nhưng thuốc này ở Đồ Ngạc, Đồ Ngạc đóng cửa biên giới đã trăm năm, người ngoài khó vào. Hiện giờ ta không tới được Đồ Ngạc, Vu Cẩn là con tin Nam Đồ, càng không ra khỏi được Thịnh Kinh.”
“Mẫu thân của Vu Cẩn không phải Thánh Nữ Đồ Ngạc sao?” Tuy hỏi như thế, trong lòng Mộ Thanh lại mơ hồ cảm thấy chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Đại Đồ phân cách đã lâu, Nam Đồ và Đồ Ngạc hai thế bất đồng đối lập, lý không nên thông hôn mới phải. Nhưng Vu Cẩn là hoàng tử Nam Đồ quốc, tức là nói quốc quân Nam Đồ và Thánh Nữ Đồ Ngạc có tình mới sinh ra hắn. Vu Cẩn ở hoàng tộc Nam Đồ nhất định là hoàng tử bị xa lánh nếu không sẽ không bị đưa tới Đại Hưng làm con tin, mà Thánh Nữ Đồ Ngạc và quốc quân Nam Đồ dan díu, sẽ như thế nào? Nói vậy việc này sẽ không vui vẻ gì, nếu không thân là Thánh Nữ trong tộc, giúp con trai đưa tới chút thuốc hẳn là không khó.
“Việc này là cấm kị của Vu Cẩn, ta cũng không rõ ràng. Tìm thuốc hiện giờ thật ra không vội, công phu này chưa đạt đến hóa cảnh, có thuôc cũng khó trị, đợi sau khi đạt đến hóa cảnh mới có thể trị liệu.”
Mộ Thanh không hiểu biết gì về nội công, chỉ hỏi: “Vậy ngươi cách hóa cảnh còn mấy tầng?”
Bộ Tích Hoan cười nói: “Một tầng.”
Mộ Thanh im lặng, đối với thân thủ của Bộ Tích Hoan cũng không hiểu, sáu tuổi vào cung, ở trong cung mọi chuyện đều không theo ý mình, Thái Hoàng Thái Hậu sao có thể cho phép hắn luyện công? Mà một thân công pháp này rất là lợi hại, hắn học từ nơi nào, học từ khi nào?
Mộ Thanh đang nghĩ đến xuất thần, chợt thấy lòng bàn tay hơi đau, cúi đầu nhìn, thấy Bộ Tích Hoan đang nhéo lòng bàn tay nàng, hỏi: “Sao biết ta không khoẻ?”
Mộ Thanh lạnh mặt rút tay thu trở về, nói: “Cửa sổ đóng lại, lời nói cũng chỉ hỏi một nửa, trong xe lại đốt gương cam tùng, hơn nữa đêm qua không có tới, nếu ta còn không đoán được, vậy thì không phải ta.”
Sau khi Bộ Tích Hoan tới Tây Bắc gần như hàng đêm đều tới tìm nàng, thay nàng bôi thuốc trừ sẹo. Đêm qua hắn không tới, nàng vốn tưởng rằng do chuyện phát sinh ở huyện nha khiến hắn có tâm sự, bởi vậy không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay vừa thấy loan giá nàng đã biết sự có chuyện.
Dọc đường đi Thịnh Kinh, tướng lĩnh Tây Bắc quân ở phía trước mở đường, sau đó là thánh giá, xa giá triều thần cùng với đoàn Ngũ Hồ, hai bên do Ngự Lâm vệ và Long Võ vệ che chở, phía sau là năm vạn đại quân, mỗi ngày đều được tướng lĩnh Tây Bắc quân kiểm tra một lần mới có thể khởi hành, mà mỗi khi nàng đến trước loan giá báo tình hình với Lý Triều Vinh, loan xe luôn mở cửa sổ, có người phong tuyết chẳng ngại ghé đầu hỏi: “Ái khanh tới rồi? Có nguyện cùng trẫm ngồi chung xe?”
Hôm nay cửa sổ đóng kín, lời cũng chỉ nói một nửa, chẳng lẽ không khác thường?
Bộ Tích Hoan nghe nàng nói, ánh mắt dần dần sáng ngời, hai hàng lông mày cũng giãn ra chút, cười nói: “Lời ta nói nàng đều nhớ kỹ?”
Mộ Thanh sửng sốt, liếc nhìn hoa mai bên cửa sổ, nói: “Tất nhiên nhớ kỹ, ta còn nhớ mỗi ngày đều đáp lại là quan văn ngồi xe võ tướng cưỡi ngựa, nhưng có người ngày ngày vẫn cố tình hỏi. Nếu có người mỗi ngày đều khiến ngươi đáp cùng một câu trả lời, ngươi cũng sẽ nhớ người nọ nói cái gì.”
“Nói dối.” Bộ Tích Hoan nhìn nàng cười, “Nếu không, nhìn hoa mai làm gì!”
Mộ Thanh nghe ra hắn nói chính là ngăn chặn thị giác, không khỏi quay đầu nhìn thẳng hắn.
“Ừ, luôn nhìn chằm chằm một người, người này cũng không thể tin.” Ý cười của Bộ Tích Hoan càng sâu, sắc mặt tái nhợt cũng vì cười mà thêm chút hồng hào.
Đáy mắt Mộ Thanh tức giận, cắn răng nói: “Ngươi thực sự ốm đau sao? Ta thấy tinh thần ngươi tốt lắm.”
“Thấy nàng, tự nhiên là hết đau.” Bộ Tích Hoan lại nắm tay Mộ Thanh, “Đêm qua không tới, có nhớ hay chăng?”
“Ta có quầng thâm mắt không?”
“Không.”
“Vậy có giống như thức trắng đêm khó ngủ không?” Nàng quả thật có nhớ, nhưng chỉ trong chốc lát, cho rằng hắn có tâm sự không tới, nàng ngủ trước, không ai quấy rầy còn ngủ khá tốt.
“……”
“Nhìn sắc mặt là phương pháp đoán ý đơn giản nhất, muốn học thuật này, bắt đầu từ cơ bản nhất đi. Lần sau những chuyện thế này ngươi nhìn chính mình đi, không cần nhìn chằm chằm người khác đến nỗi mất tự nhiên.”
Ánh mắt Bộ Tích Hoan sáng ngời, giống như không nghe vào những câu chỉ dạy, chỉ nghe lọt một câu cuối cùng, cười nói: “Nếu như thế, vậy để ta luyện tập một chút phương pháp nhìn sắc mặt người khác.”
Mộ Thanh nhíu mày, cảm thấy lời này không đứng đắn lắm.
Bộ Tích Hoan đã ngồi dậy, giữa hai hàng lông mày là sự dịu dàng hiếm thấy, duỗi tay cởi bỏ áo khoác của nàng, nói: “Trừ sẹo cần nhất là chăm chỉ, một ngày không thể lười biếng, sẹo trên người của nàng đã nhạt rất nhiều, đêm qua không thấy lại nhớ mong, không bằng để ta nhìn một cái.”
Quả nhiên!
“Lúc trước đều nhìn khi ban đêm ở trong trướng, lần này giữa ban ngày, ở trong xa giá, lắc lư lảo đảo, có lẽ sẽ đặc biệt thú vị.”
“……”
Phụng huyện đường nhỏ ngõ hẹp, tuyết đọng trơn trượt, xa giá đi rất chậm, vó ngựa lộc cộc, Ngự Lâm vệ cưỡi ngựa đi bên cạnh nhìn con đường chất đống tuyết trắng xóa hai bên, mơ màng như sắp ngủ.
Trong xa giá bỗng nhiên truyền đến tiếng bùm bụp!
Ngự Lâm vệ hai bên đồng thời quay đầu, hai mắt híp lại sắc lạnh hơn tuyết, tay đều nhịp ấn ở bên hông.
Đúng lúc này, trong xe lại vang lên vài tiếng trầm đục, Ngự Lâm Vệ đồng loạt rút đao chỉa về phía xa giá, tiếng động ngừng lại, trong xe truyền ra tiếng nói lạnh lùng của thiếu niên: “Dừng xe! Ta muốn xuống xe!”
Xa giá chậm rãi dừng lại, Lý Triều Vinh vén rèm cửa lên, Mộ Thanh mang vẻ mặt lạnh lùng nhảy xuống, trong xe không nghe thấy tiếng bệ hạ, Lý Triều Vinh giương mắt nhìn vào, hai hàng lông mày nhảy dựng!
Trong xe Bộ Tích Hoan nằm ngửa, trên mặt là chiếc gối mềm, bình mai bên cạnh ngã lật, một cành hoa mai rơi ra, nước thấm ướt cuốn sách cổ……
“Bệ hạ!” Lý Triều Vinh kinh hãi, quay đầu lại nhìn Mộ Thanh, Mộ Thanh đã xoay người lên ngựa, giục ngựa đi đằng trước.
Trong xe, trên mặt Bộ Tích Hoan vẫn là cái gối mềm, chỉ giơ tay vẫy vẫy, hai vai rung dữ dội, có tiếng cười từ dưới mặt gối truyền đến, trầm thấp sung sướng.
“Tiếp tục đi.” Bộ Tích Hoan không bỏ gối ra, chỉ thấp giọng nói.
“Vâng.” Lý Triều Vinh liếc nhìn một cái, đóng lại cửa xe, lên ngựa ý bảo xa giá tiếp tục khởi hành.
Nhưng chưa đi được bao lâu, xa giá lại ngừng lại.
“Ừm?” Trong xe truyền đến tiếng người không vui.
Lý Triều Vinh xuống ngựa, lại mở cửa xe, lúc này trên mặt mang theo chút kích động, nói: “Bệ hạ, phía trước…… bá tánh Phụng huyện đang quỳ tiễn đưa thánh giá!”
*
Cửa bắc Phụng huyện, bá tánh quỳ đầy phố dài, xa giá ngừng ở đầu đường, Bộ Tích Hoan từ trên xe bước xuống, đưa mắt nhìn về nơi xa, không thấy điểm cuối cùng.
Hơn mười lão giả cùng nhau quỳ ở đằng trước, giơ cao ô lớn bằng lụa, nói: “Phụng huyện không có quan phụ mẫu, chúng thảo dân thay bá tánh Phụng huyện tiễn đưa thánh thượng, đây là chiếc dù vạn dân hôm qua dân chúng trong huyện gấp gáp chế tạo, tiễn đưa thánh thượng, mong Ngô hoàng vạn tuế, an khang trường kiện!”
“Ngô hoàng vạn tuế, an khang trường kiện!” Bá tánh đồng thanh hô, chấn động phố dài.
“Phụng huyện nghèo khó, ngoại trừ dù vạn dân, không còn vật gì để cúng tiến, bá tánh trong thành chỉ biết đóng góp chút sức dọn trăm dặm đường lớn, mong thánh thượng hồi triều, một đường thuận lành.” Tiếng hô dừng lại, lão giả lại nói.
Cửa bắc chậm rãi mở, hiện ra đường lớn bằng phẳng, vạn quân ở trong rừng chờ thánh giá, tuyết đã được quét sang một bên mương, trên đường chỉ thấy đất vàng, hiếm thấy tuyết trắng.
“Mong thánh thượng hồi triều, một đường thuận lành!” Bá tánh quỳ sát đất, tiếng hô không ngừng.
Bộ Tích Hoan nhìn khắp con phố, im lặng, cổ tay áo hợp lại làm một, vái chào thật sâu.
Bá tánh quỳ trên mặt đất, chưa thấy đế vương khom người cúi đầu, cũng không nhìn thấy khóe mắt đế vương bầm đen, lão giả dẫn đầu giao dù vạn dân cho cung nhân, sau đó dẫn bá tánh thối lui sang hai bên, nhường ra một con đường rời khỏi thành.
Đường kia vừa mới nhường ra, Bộ Tích Hoan chưa quay đầu, đã nghe phía sau xa giá có tiếng vó ngựa tới!
Ngựa đạp trên phố dài, không thấy tiếng móng sắt, chỉ nghe tiếng hí vang tận trời!
Bộ Tích Hoan quay đầu, đội ngũ cũng nhao nhao quay đầu lại, bá tánh đã lui sang hai bên ngẩng đầu lên, trông thấy một còn thần tuấn trắng toát chạy tới!
Chỉ trong chốc lát, ngựa đã đến trước xa giá, cất vó hí dài!
Vó ngựa vừa đạp xuống, nó đã vung đầu với Bộ Tích Hoan, nhìn về phía cửa bắc, lỗ mũi phát ra tiếng phì phì như thúc giục.
Lý Triều Vinh âm thầm cảm thán, con ngựa này thật hiểu tính người!
Ngựa này khi ở trại nuôi ngựa tại thành Thạch Quan có tiếp xúc với bệ hạ một lần, xong việc bệ hạ ra lệnh quân Tây Bắc thả đàn của nó về thảo nguyên, Tây Bắc quân quả thật đã mở cửa thành, thả đàn ngựa hoang đi, con ngựa hoang vương này ngày đó cũng đã đi rồi, sau đó mấy ngày trước khi thánh giá khởi hành về kinh không biết sao lại trở lại.
Ngày ấy quan thành Gia Lan cửa vừa mở, ngựa này đi đầu vào trong thành, sứ đoàn Ngũ Hồ thấy nó là thần câu, vốn định bắt lại, nhưng mà nó thông minh thật sự, người Hồ đời đời chinh chiến trên lưng ngựa cũng không bắt được, nó vào trong thành tản bộ chung quanh phủ Đại tướng quân, người Hồ không dám làm càn, chỉ có thể nhìn ngựa than thở. Sau đó Thánh giá hồi kinh, một đường nó đi theo phía sau. Con ngựa hoang này tuy hiểu tính người, nhưng tính tình cũng cương liệt thật sự, một đường đi theo phía sau, lại không thân cận bệ hạ, cũng không thân cận chiến mã trong quân, chỉ tự đi theo ý mình, độc chiếm vô cùng.
Nó không gần người, bệ hạ truyền chỉ mặc kệ nó, không được xua đuổi thương tổn, nó muốn thì để nó đi theo.
Vốn tưởng rằng ngựa này sẽ một đường như vậy đi theo đến Thịnh Kinh, không ngờ hôm nay nó lại vội vã tới gần, không biết có phải thay đổi tính tình hay không.
Bộ Tích Hoan cười, giống như hiểu ý mà nói: “Khanh Khanh yên tâm, không có gì nguy hiểm.”
Ngựa kia mũi lại phì phò, nhìn nhìn trái phải, vó ngựa bất an đạp đạp đất.
Ý cười trong mắt Bộ Tích Hoan càng sâu, nhất định là hôm qua và vừa rồi tiếng hô của bá tánh khiến nó kinh động, cho rằng hắn có nguy hiểm mới tiến cứu hắn ra khỏi thành. Hôm qua cửa thành bị đóng, nếu như mở, chắc đã tới từ hôm qua rồi.
“Thật sự không có gì nguy hiểm, nhưng nếu ngươi là muốn đưa trẫm theo nhìn ngắm phong cảnh Việt Châu, trẫm cũng rất vui.” Bộ Tích Hoan cười nói.
Khanh Khanh nghe vậy, lại nhìn trái phải, thật sự cảm giác không có nguy hiểm mới phun dài một tiếng ra vẻ khinh thường, hiển nhiên không vui, vung đuôi ngựa, lạch cạch đạp đất ra khỏi cửa thành, chỉ chừa lại bóng cho Bộ Tích Hoan.
Thánh giá còn chưa đi, ngựa đã đi trước, Bộ Tích Hoan bật cười, cũng mặc kệ nó, trở về trong xe, không bao lâu xa giá lại lần nữa khởi hành.
Bá tánh đưa tiễn, đội ngũ thật dài chậm rãi ra khỏi thành, bước lên con đường về kinh.
Ra khỏi Việt Châu, đi thêm ba trăm chính là Thịnh Kinh.
Thánh giá ở Phụng huyện chậm trễ một ngày, một đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ, đi hơn nửa tháng, rốt cuộc trước khi ăn tết một ngày về đến kinh thành.