Trần Hữu Lương hơi giật mình, một lát sau khom người thật sâu: “Thần, tâm phục, Mộ cô nương đúng là kỳ tài. Nhưng...”
Ông ta giương mắt nhìn nam tử đứng ở phía trước cửa sổ một cái, cúi người càng thấp: “Nhưng nữ tử thẩm vấn, trước sau không đúng lễ pháp. Thần cho rằng... không nên có lần sau.”
“Cổ hủ!” Bộ Tích Hoan xoay người, ánh mắt hơi lạnh: “Trẫm hỏi ngươi, cái gì gọi là quốc gia, cái gì gọi là gia quốc?”
“Cái gọi là quốc gia, trước quốc rồi mới đến gia. Cái gọi là gia quốc, trước gia rồi mới đến quốc. Người trước vì đại nghĩa, người sau là tiểu nghĩa.” Trần Hữu Lương nói.
“Lý luận nông cạn! Quốc tức nghĩa của trẫm, nghĩa của lương thần. Gia là nghĩa của dân. Xưa nay tướng sĩ phòng thủ biên quan bảo gia vệ quốc, trước bảo vệ gia sau bảo vệ quốc, có thể thấy được trong lòng dân chúng, nghĩa của gia nặng hơn nghĩa của quốc. Quốc gia của trẫm, không nhà ắt không dân, không dân ắt không quốc. Nếu trẫm không thể bảo vệ tất cả “gia” của dân thì dùng cái gì mà nói tới trị quốc?”
Trần Hữu Lương ngẩng đầu.
“Khanh trách nữ tử thẩm vấn, loạn lễ pháp cương thường, nhưng có từng nghĩ vì sao nàng phải thẩm vấn không? Nếu cha nàng còn trên đời, nhà nàng không nát, nàng sẽ hỏi việc của phủ Thứ Sử ngươi à? Việc của phủ Thứ Sử, việc của trẫm, đối với nàng chẳng qua chỉ là chuyện nói lúc rảnh rỗi mà thôi!”
Trần Hữu Lương cứng đờ, ngơ ngẩn không nói gì.
“Xưa nay nam tử vì nước, nữ tử vì gia, đó là cương thường. Khanh bảo vệ lễ pháp cương thường, đã từng nghĩ, nếu có một ngày nữ tử không còn vì gia, đều là vì thế sự ép chưa? Đây là nam tử trong thiên hạ có lỗi, Thứ Sử như khanh có lỗi, trẫm có lỗi!”
Trần Hữu Lương chấn động, bịch một tiếng quỳ xuống, nằm bò ở trên đất, bi thương hét: “Bệ hạ là minh quân thiên cổ! Là thần cổ hủ không tiến bộ, thần có lỗi!”
Trong phòng chưa đốt đèn đuốc, Trần Hữu Lương quỳ rạp trên đất, thân hình gầy gò hòa trong bóng tối, nhỏ bé, khẽ run.
Nắng sớm chạm tới cửa sổ, Bộ Tích Hoan khoanh tay nhìn thần tử trên mặt đất, sau một lúc lâu, nói: “Đúng là ngươi có lỗi, còn muốn từ quan?”
“Thần không chối từ! Xin bệ hạ ân chuẩn cho thần đi theo bệ hạ, cúc cung tận tụy!” Trần Hữu Lương dán sát trán xuống đất, buồn bã nói: “Thần nhất định sửa tật xấu cổ hủ không tiến bộ này, ngày sau trách người nhất định sẽ tự vấn mình trước!”
Trong phòng không tiếng động, Trần Hữu Lương quỳ trên mặt đất không dậy nổi. Không biết qua bao lâu, thấy một góc áo màu xanh lơ ngừng ở trước mắt ông ta, đỉnh đầu có một ánh mắt rơi xuống, ông ta không nhìn thấy, lại có thể cảm nhận sự bễ nghễ ung dung hờ hững kia. Sau một lúc lâu, nghe nam tử lười nhác nói: “Đứng dậy đi.”
“Thần... tạ bệ hạ!” Trần Hữu Lương run rẩy đứng dậy, lấy ống tay áo lau gò má, cúi đầu thẹn không dám ngẩng lên.
Bộ Tích Hoan lấy những bức thư mật trong tay ông ta, mở từng cái ra xem: “Đều ở chỗ này?”
“Bẩm bệ hạ, người của Ngụy công tử không ngủ không nghỉ tra xét một đêm, chỉ tra xét được một nửa tàng thư trong phủ của Hà Thừa Học, có lẽ vẫn còn.”
“Tra! Trước tối nay phải tra ra đủ cho trẫm!” Bộ Tích Hoan trả thư lại cho Trần Hữu Lương, đi nhanh ra cửa phòng.
- -
Khi Mộ Thanh tỉnh lại, Bộ Tích Hoan đã ở trong phòng.
Cửa sổ mở ra, chim oanh đậu đầu cành hải đường, trong phòng giá cắm nến đã lạnh. Nam tử lười biếng ngồi bên cạnh bàn, đón nắng sớm, thấy nàng vén màn đứng dậy, hắn cười nói: “Ngủ ngon đấy, trẫm vào phòng mà ngươi còn chưa tỉnh.”
“Mệt.” Mộ Thanh nói. Từ khi cha mất, nàng chưa từng có một đêm yên giấc. Đêm qua có lẽ đã mệt mỏi lâu ngày, cho nên mới ngủ say.
Bộ Tích Hoan nhìn nàng cười: “Giọng đỡ hơn rồi.”
Bấy giờ Mộ Thanh mới chú ý đến họng mình không còn đau như đêm qua: “Đã tìm được thư mật rồi à?”
“Tìm được rồi. Đúng như lời ngươi nói, không sai tí gì.”
“Vậy đồng đảng...”
“Không vội, đêm qua rồi, trời đã sáng, về cung trước.”
Mộ Thanh nghe vậy không nói gì nữa. Lúc này gã sai vặt bưng đồ rửa mặt lên lầu, Mộ Thanh đi ra sau bình phong, ánh mắt hơi khác lạ. Nàng sửa soạn xong, khi ra thì nói: “Phố Nam có tiệm bánh bao Phúc Ký, khi hồi cung có đi qua đó không?”
Bộ Tích Hoan nghe vậy hơi giật mình, trong lời nói mang theo quan tâm: “Không quen đồ ăn trong cung à?”
“Trước kia, cha ta đến thành Biện Hà, thường mang bánh bao của cửa hàng kia về, nói là có thời gian sẽ dẫn ta đi. Ta đến thành Biện Hà đã một thời gian, vẫn chưa có cơ hội đi.” Mộ Thanh cụp mi, trên dung nhan lạnh lùng chứa sự vụn vỡ, thêm tâm sự.
Bộ Tích Hoan nhìn, bỗng nhiên đứng dậy, nắm tay Mộ Thanh đi xuống dưới lầu. Mộ Thanh ngẩn ra, tay co lại muốn thu về, chỉ cảm thấy cái tay kia nắm chặt hơn. Lần này, hắn không lấy nội lực ép nàng thuận theo, chỉ nắm chặt hơn. Nàng có thể cảm nhận được lòng bàn tay nam tử ấm áp, sức lực kiên định khiến nàng giật mình.
Chỉ nghe hắn nói: “Đi.”
Đi xuống lầu, xe ngựa dừng ở ngoài vườn hải đường, hai người lên xe, ra cửa sau phủ Thứ Sử, xe ngựa đi thẳng đến thành Nam.
Đến cửa tiệm bánh bao Phúc Ký, Mộ Thanh vén mành nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một tiệm bánh bao khá rộng rãi, lầu một là sảnh lớn, lầu hai, lầu ba nhìn giống nhã gian. Ở cửa, khách tới ăn đi ra đi vào, nối liền không dứt.
“Đi.” Bộ Tích Hoan nắm tay Mộ Thanh định xuống xe ngựa.
Mộ Thanh nhìn hắn một cái, trên mặt hắn đeo mặt nạ, ăn mặc như vậy, phong hoa như vậy, xuống xe chắc chắn sẽ khiến người ta chú ý. Thân phận và tình cảnh hiện giờ của hắn, rêu rao như vậy sẽ bất lợi.
“Không cần.” Mộ Thanh ngồi im không nhúc nhích: “Bảo gã sai vặt đi mua đi, mang về trong cung ăn.”
“Về đến cung sẽ lạnh.” Bộ Tích Hoan lại ngồi về, cười quay đầu, bình tĩnh nhìn nàng.
Trong xe ngựa trải thảm gấm mềm, bàn nhỏ gỗ tùng, bình ngọc phồn hoa, càng tôn lên dung nhan lạnh lùng của nàng. Nam tử nhìn, trong mắt mang theo vẻ dịu dàng lưu luyến, giọng nói lười nhác kia cũng vô thức mềm đi, hỏi: “Lo cho trẫm?”
Mộ Thanh sửng sốt, liếc hắn một cái, ngay sau đó quay mặt đi.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười trầm thấp của Bộ Tích Hoan: “Để trẫm nhớ lại lời ngươi nói đêm qua, nhỉ? Miệt thị, hổ thẹn, sợ hãi là lúc không dám nhìn người, vậy khi thẹn thùng thì dám à?”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên thấy Mộ Thanh ngẩng đầu, trong mắt như có ngạc nhiên.
Bộ Tích Hoan nhìn, ý cười càng sâu.
“Xem mặt đoán ý kỵ nhất tách biểu cảm và động tác, giải, đọc từng thứ phiến diện, bệ hạ!” Mộ Thanh nói.
Thành Biện Hà cách huyện Cổ Thủy trăm dặm, trước kia cha mua bánh bao, trên đường có đặt ở trong lòng ngực ủ ấm, về đến nhà cũng đã nguội lạnh. Trước nay hai người đều hâm lại nóng rồi mới ăn, cho nên nàng muốn mang bánh bao về trong cung hâm nóng, nàng chỉ... hoài niệm hương vị này thôi.
Chẳng qua nàng không nói ra lý do này. Nàng tiến cung chỉ mấy ngày, trong cung ngoài cung, hiếm thấy hắn cười thật lòng. Lần đầu nàng thấy hắn thoải mái như vậy.
Giờ phút này, hồi cung đã hơi muộn, tiệm bánh bao Phúc Ký ở thành Nam, hồi cung phải đi một vòng lớn. Hắn không chút do dự đã đưa nàng tới đây, đối xử với nàng như vậy, nàng không đành lòng làm tổn thương thể diện của hắn.
“Hoặc là mang về cung, hoặc là không mua, hồi cung.” Mộ Thanh cụp mi.
Trong xe ngựa yên tĩnh một lát, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt nam tử dừng ở trên người nàng. Sau một lúc lâu, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Được, theo ý ngươi.”
“Đi mua đi.” Bộ Tích Hoan cách mành nói với gã sai vặt lái xe.
Gã sai vặt xuống xe ngựa, qua một chén trà nhỏ, trong tay cầm theo hai gói giấy dầu to, đoán chừng là một túi bánh bao thịt, một túi bánh bao chay. Bánh bao đặt trên bàn nhỏ bằng gỗ tùng, xe ngựa đi về trong cung. Từ thành Nam vòng trở về thành Đông, trên phố đông đúc, xe ngựa chậm lại.
Trên phố Đông có nha môn các cấp của thành Biện Hà, dân chúng không có việc gì đều không đi trên đường này. Bởi vậy thường ngày, trên đường này ít người nhất, hôm nay phía trước lại khá náo nhiệt. Đám người ba lớp trong ba lớp ngoài che kín hết chỗ quan nha, xe ngựa xa xa bèn chậm lại.
Ánh mắt Mộ Thanh khẽ nhúc nhích, trong lòng hiểu rõ lại làm như không biết, vén mành hỏi: “Phía trước là nơi nào?”
Bộ Tích Hoan không nhìn ra bên ngoài, lười nhác nằm trên đệm mềm, trong mắt hơi lạnh lẽo, nói: “Nha môn sở Chức Phương Binh Tào, chỗ trưng thu quân Tây Bắc.”