Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 210: Muốn đến trường học



Trương Trường Thanh nói :

- Ông cứ nói thẳng, chỉ cần tôi có thể làm, quyết không chối từ.

Hắn nói lời này thật ra tự đáy lòng đã nói như vậy, lão nhân trước mắt này tuy rằng không phải là thần tiên, nhưng dù sao có chỗ thần kỳ, cùng với nó giao tình càng sâu, đối với chính mình lại càng có lợi.

Thích Viễn Sơn nói :

-Vừa rồi cậu đã thấy tận mắt, huyền học đích thật là có tồn tại, như vậy, nếu tôi nói, trên đời này có đồ vật nào đó có thể giúp cậu thọ thêm một giáp, thậm chí là trăm năm, cậu tin tưởng không?

Trương Trường Thanh nghe vậy, trong lòng nhất thời nhảy dựng.

Thích Viễn Sơn nói lời này, nếu mười phút trước, hắn nhất định dè bỉu. Nhưng vừa rồi đám sương màu trắng lạnh băng kia, lại là chân thật tồn tại, cũng phá vỡ nhận thức cùng quan niệm hắn bảo trì mấy chục năm.

Ngay cả loại Đạo pháp chỉ tồn tại ở trong điện ảnh và tiểu thuyết này đều đã hiển thế, loại chuyện thọ thêm trăm năm này, tựa hồ cũng không có gì không có khả năng !

Trương Trường Thanh chỉ do dự vài giây, liền khẳng định gật đầu, nói :

- Tôi tin tưởng!

Tin tưởng là tốt rồi... Thích Viễn Sơn trong lòng mừng thầm, biết Trương Trường Thanh dĩ nhiên đã vào tròng.

- Trường Thanh, tôi nói thiệt cho cậu biết, tôi tới Uyển Lăng thật ra là vì một chuyện đại sự!

- Việc này nói chuyện thì dài, nếu theo ngọn nguồn mà nói, ít nhất phải ngược dòng đến vài ngàn năm trước...

Thích Viễn Sơn nhẹ hớp ngụm trà, đem ý đồ tới Uyển Lăng của mình và giữ kín phần không thể nói, êm tai nói ra.

Hắn nói những lời này, cũng giống như Lão hòa thượng Khuyết Nhất và Tống Thanh Viễn, Trương Trường Thanh nghe được tia sáng trong mắt thay đổi liên tục.

Nửa giờ sau, Thích Viễn Sơn buông chén trà cầm trong tay, nói :

- Tóm lại, những gì mới vừa nói chính là mục đích tôi đến Uyển Lăng. Cung Vân La tuy rằng không thấy trong sử sách, nhưng nếu cậu dụng tâm đi thăm dò, vẫn có thể tìm được một vài tung tích. Duy nhất đáng tiếc chính là, sư phụ tôi ra đi vô cùng đột ngột, không để lại phương vị cụ thể của cung này. Mà người của tôi ít, thân thể già nua, cho nên, tôi nghĩ nhờ Trường Thanh cậu giúp tôi một tay!

Trương Trường Thanh nghe đến đó, trong lòng khuấy động, khó có thể kiềm chế, thậm chí có chút không dám cùng tin lỗ tai của mình, trên đời này thật sự có thứ có thể làm tăng tuổi thọ trăm năm sao?

Thích Viễn Sơn thấy thần sắc hắn khác thường, lại nói:

- Trường Thanh, cậu có nghe thấy những gì tôi mới nói không ?

Trương Trường Thanh đã tỉnh hồn lại, nói :

- Thích lão, có chuyện gì, ông cứ trực tiếp phân phó đi!

Hắn lời này tương đương đáp ứng trợ giúp Thích Viễn Sơn, nhưng, đến tột cùng đi giúp như thế nào, đây cũng là hai cách nói.

Tăng thọ trăm năm cố nhiên mê người, nhưng ở trong mắt Trương Trường Thanh, đồ tiếp tục tốt cũng phải có mạng mới hưởng thụ được. Dệt hoa trên gấm trợ giúp như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không chối từ, giúp người khi gặp nạn cũng là có thể, nhưng nếu muốn cho mình đi vào chỗ nước sôi lửa bỏng thay người khác... Ha ha, loại sự tình này vẫn là xin miễn thứ cho kẻ bất tài !

Thích Viễn Sơn nói :

-Trường Thanh, chuyện hôm nay ra khỏi miệng tôi, vào tai cậu, tuyệt không thể để cho người thứ 3 biết, cậu hiểu không?

Trương Trường Thanh gật đầu nói:

- Yên tâm đi, Thích lão, phương diện này tôi tự hiểu rõ.

Thích Viễn Sơn nói :

- Được, vậy tôi liền nói cho cậu biết tính toán tiếp theo... thành phố Uyển Lăng liên tiếp xuất hiện hai đại sự kiện, nhất là bệnh dịch thôn dân tộc, hai là kho vũ khí đạn dược ngầm ở Minh Viên xuất hiện. Vì thế, ngay cả chính phủ, truyền thông cùng với rất nhiều dân thành phố, đều náo nhiệt hơn một chút.

Náo nhiệt qua rồi, có người vui mừng có người lo, có người thượng vị, có người mất chức.

Nói thí dụ như cục quốc phòng tỉnh A, hôm nay liền nghênh đón một vị tân chủ nhân!

Thái cục trưởng gần đây phát sinh mấy chuyện, mặc dù lỗi không nặng, nhưng cũng không có công lao, nhất là ở phương diện báo động, làm thật không tốt, mấy lần có chuyện xảy ra, cơ bản đều là ở vào thế bị động. Cho nên, sau sự kiện kho vũ khí đạn dược thoáng bình ổn, một tờ điều lệnh đưa hắn dời tỉnh A. Text được lấy tại http://truyenfull.xyz

Cục trưởng mới nhậm chức tên là Trương Chính, tuổi trẻ hơn rất nhiều so với Thái cục trưởng, năm nay mới bốn mươi hai tuổi.

Hắn thực sự không phải là độc thân nhậm chức, đồng thời đi nhậm chức cùng hắn còn có một vị 'Người quen biết cũ' của Mạc Ngôn - Lộ Lương!

Trương Chính nhậm chức ngày đầu tiên, liền đuổi việc trưởng phòng hành động của cục, giao cho Lộ Lương đảm nhiệm.

Sau đó, hắn điều đến hồ sơ có liên quan với Mạc Ngôn, nghiên cứu suốt một ngày.

Cuối cùng, hắn cầm lấy điện thoại bấm số di động của Trương Hiệp Lâm, mời hắn trở về cương vị...

Nơi nào có người thì còn có giang hồ, cổ kim nội ngoại, không có ngoại lệ.

Nhỏ là một tập thể, lớn đến quốc gia chính phủ, luôn có vòng luẩn quẩn cùng phe phái. Bánh xe lịch sử cuồn cuộn chảy về phía trước, tới thời đại này, đã không còn là thời đại 'Chỉ có một tiếng nói.

Trương Chính vừa nhậm chức cục trưởng cục quốc phòng tỉnh A, đó là kết quả của tiếng nói bất đồng, cách nhìn bất đồng tạo thành.

Cũng giống như chính phủ và quân đội, có phái chủ hòa có phái chủ chiến, có lão thành mưu quốc, liền khẳng định có người chỉ tranh thủ cho mình sớm chiều. Ở trong cục quốc thổ này, Trương Chính hiển nhiên thuộc loại sau.

Cho nên, hắn đi tới tỉnh A, đi tới thành phố Uyển Lăng, cũng tập trung tầm mắt vào Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn hồn nhiên không biết, chung quanh cuộc sống nhìn như yên tĩnh của chính mình, đã có mấy mạch nước ngầm đang ẩn núp bóng dáng nào đó.

Nếu hắn có thể thấy những mạch nước ngầm đó, liền sẽ biết, Nhân Kiếp của mình hơn phân nửa đang ứng ở đây...

Một ngày này, thời tiết nắng ráo, trời trong nắng ấm.

Ở hậu viện số 36, vẫn náo nhiệt như trước, Mai Thanh Giản cùng Cam Lam ngồi ở bên hồ nói chuyện, mỗi người một cái cần câu, người nói người cười câu cá.

Trải qua một thời gian tu dưỡng, Mai Thanh Giản đã sắp hoàn toàn khỏi hẳn, hiện tại không chỉ có đã có thể một mình đi lại, dung mạo cũng đã hoàn toàn khôi phục. Ngoài khí chất hơi lộ vẻ yếu ớt, sức khỏe và các mặt khác của cô gái bình thường đã không khác nhau chút nào.

Mạc Ngôn đi đến bên ao, lại nghe thấy hai cô gái đang oán hận.

- Thật kỳ quái, trước kia lũ cá này thật là ngu, vài phút có thể câu được một con, bây giờ lại chết sống không cắn câu... Tức chết ta, mông cũng tê hết rồi!

Cam Lam bĩu môi nói.

Mai Thanh Giản cũng nói:

- Ừ,đúng là kỳ quái... Như là chúng được ăn no nhỉ?

Mạc Ngôn ở một bên nghe được buồn cười. Cá trong ao sớm được Vân La dùng quả dại cho ăn làm hư miệng, thế nào còn thích ăn những mồi câu không hương không vị này?

Hắn có tâm nói cho hai cô gái này, dùng quả dại bên mộc đình làm mồi câu nhất định có thể câu được cá. Nhưng nhìn nhìn tiểu Vân La đang ngồi trên tàng cây, nhìn chằm chằm hai cô gái, cuối cùng đành ngừng miệng...

- Ôi, anh vĩ đại, anh đến đây lúc nào?

Mai Thanh Giản thấy Mạc Ngôn. Lập tức cười dài chào hỏi.

Mạc Ngôn cười nói:

- Vừa tới... Thế nào, câu được mấy con cá?

Mai Thanh Giản còn chưa nói chuyện, Cam Lam liền thở phì phì nói :

- Có phải buổi sáng anh cho đám ngư nhân này ăn no rồi hay không? Một con cũng không cắn câu. Tức chết đi được!!

Mạc Ngôn cười nói:

- Ngay cả chính mình anh cũng lười cho ăn, đừng nói là lũ cá .

Cam Lam nghe xong lời này, lập tức tỏ vẻ đồng ý. Gật đầu nói:

- Như thế, xem ra em nói oan uổng cho anh!

Mạc Ngôn thấy thần sắc Mai Thanh Giản tương đối khá, hỏi:

- Thanh Giản, sức khỏe của em đã tương đối tốt, có tính toán gì không ?

Mai Thanh Giản ngại ngùng cười cười, nói :

- Anh vĩ đại, em đang muốn nói với anh việc này đây!

Có chút dừng lại, nàng tiếp tục nói:

-Em đã nghĩ kỹ, em muốn đến trường học...

Mạc Ngôn cười nói:

- Lựa chọn không tồi... với khả năng của em, có thể trực tiếp vào đại học. Không những học được tri thức. Cũng có thể trao đổi cùng bạn cùng lứa tuổi.

Mai Thanh Giản tám tuổi bị bệnh, nhưng bài vở và bài tập vẫn không từ bỏ, mười năm qua, ở nhà được gia sư dạy dỗ, nàng đã học xong toàn bộ lịch dạy học từ tiểu học đến trung học. Luận kiến thức cơ bản vững chắc. Thậm chí còn hơn học sinh trung học bình thường. Điều này cần quy công cho những gia sư chất lượng cao mà Mai gia trả lương cao mời về, quy công nhiều hơn nữa là lòng của nàng luôn chuyên tâm. Có vị gia sư từng nói, với kiến thức của Mai Thanh Giản hiện tại, nếu là tham gia thi vào trường cao đẳng, không dám nói vượt qua các bạn, nhưng ghi danh học ngành cao nhất. Tuyệt đối là nắm chắc như ba ngón tay nắm ốc đồng.

Đương nhiên, với Mai gia mà nói, bằng cấp căn bản là không trọng yếu. Quan trọng là ... Mai Thanh Giản cần phải đi ra khỏi phòng bệnh, tiếp xúc cùng xã hội này. Mà đi học đại học, hiển nhiên là một cách tốt nhất. Ở nơi này, thu được tri thức là thứ yếu, cùng bạn cùng lứa tuổi trao đổi mới là chính yếu. Mai Thanh Giản ở trong phòng bệnh cũng đã lâu lắm, có mức độ tự ti nhất định, đừng nhìn nàng ở trước mặt Mạc Ngôn và Cam Lam giống như người bình thường, nói cười vô tư. Nhưng ở trước mặt người lạ thì lại luôn có chút cẩn thận quá đáng, không dám trao đổi cùng người lạ.

Mạc Ngôn nghe nàng chủ động nói muốn đi học, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng thay cho nàng.

- Có nghĩ đến trường nào hay không ?

Mạc Ngôn biết, với nội tình Mai gia, vô luận đi đến trường có tiếng là học giỏi nào với gia đình họ đều là chuyện dễ dàng, nhiều nhất chính là không cần lấy ra bằng tốt nghiệp thôi.

Mai Thanh Giản cười yếu ớt nói :

- Chỗ nào cũng không đi, học ngay tại Uyển Lăng thôi!

Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ra, lập tức nhìn về phía Cam Lam, nói :

- Thanh Giản muốn đi học trường của em?

Cam Lam cười híp mắt gật đầu, nói :

- Đúng như vậy. Đây là bổn tiểu thư đề nghị! Có bổn tiểu thư ở đó, bảo đảm Thanh Giản ở trường học hoành hành không bị ngăn trở, xưng vương xưng bá!

Mạc Ngôn không khỏi có chút bận tâm, có Cam Lam ở đó, Mai Thanh Giản đích xác có thể dung nhập bạn cùng lứa tuổi nhanh hơn, nhưng ... Đây có thật là một lựa chọn đúng?

Mạc Ngôn cũng không quên tình hình thực tế khi lần đầu tiên nhìn thấy Cam Lam, còn có bạn nàng.

Cam Lam thấy nghi ngờ trên mặt Mạc Ngôn, tức giận nói :

- Này, này, anh vậy là ý gì? Bổn tiểu thư bây giờ đã sớm cải tà quy chính, anh không cần lấy ánh mắt đó nhìn người được không?

Mạc Ngôn cười nói:

- Được rồi, được rồi, đây là chuyện của người trẻ tuổi các cô, lão nhân như tôi sẽ không tham gia.

Mai Thanh Giản cắn môi, có chút bận tâm hỏi:

- Anh Mạc Ngôn, anh không thích em ở lại Uyển Lăng sao?

Mạc Ngôn thầm nói, nếu có thể nói, ta tuyệt đối đề nghị cô đến một trường danh tiếng hơn.

Bất quá hắn cũng biết, lời kia vừa thốt ra, đắc tội Cam Lam là việc nhỏ, với tâm lý của Mai Thanh Giản hiện tại, hơn phân nửa lại hậm hực .

- Ý kiến của anh cũng không quan trọng, mấu chốt là chính em cảm thấy được vui vẻ hay không, nếu em cảm thấy được ở lại Uyển Lăng so với đi chỗ khác tốt hơn, vậy lưu lại.

Mai Thanh Giản nghe nói vậy, lập tức vui vẻ gật đầu, nói :

- Vậy em sẽ ở lại... Đến lúc đó em sẽ cùng chị Cam Lam đến làm phiến nhiều, anh sẽ hoan nghênh chứ?

- Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh.

Mạc Ngôn cười nói:

- Nơi này của anh quá yên tĩnh, Mạch Tuệ lại thường xuyên chạy ra ngoài, nhiều người sẽ thêm không khí!

Khi nói chuyện, di động của Mạc Ngôn bỗng nhiên vang lên.

Hắn lấy điện thoại di động ra, ấn xuống nút nghe điện thoại, nói :

- Tôi là Mạc Ngôn.

Trong điện thoại truyền ra chính là thanh âm của Hoàng Lưu Hạ, nói :

- Mạc Ngôn, ngày mai chính là ngày giỗ của em gái Minh Viễn, cậu chuẩn bị xong chưa ?

Mạc Ngôn nói :

- Yên tâm đi, chỗ này của tôi mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội.

Hoàng Lưu Hạ nói :

- Được rồi, ngày mai tôi qua đón cậu, cậu định thời gian đi.

Mạc Ngôn nói :

- Buổi tối đi...

Hoàng Lưu Hạ kinh ngạc nói:

- Buổi tối? Chẳng lẽ ban ngày cậu có chuyện gì sao?

Mạc Ngôn cười nói:

- Buổi tối mới có không khí thôi.

Hắn sở dĩ yêu cầu Hoàng Lưu Hạ tới đón chính mình buổi tối, nguyên nhân chủ yếu là lúc ban ngày, Vân La không thể chờ đợi thời gian dài ở dưới ánh sáng.

Hoàng Lưu Hạ không biết không khí trong miệng Mạc Ngôn đến tột cùng chỉ cái gì, nhân tiện nói:

- Cũng không phải bắt ma, còn cần có không khí gì?

Mạc Ngôn cười nói:

- Giáo sư, lời này lúc gặp nhau anh hãy nói.

Hoàng Lưu Hạ ngẩn ra, nói :

- Cậu có ý tứ gì?

Mạc Ngôn giải thích nói:

-Lần trước Tôn Minh Viễn không phải hỏi tôi lấy thân phận gì mà xuất hiện sao? Tôi có thể nói cho anh biết ngay bây giờ, lúc trời tối ngày mai, tôi sẽ lấy thân phận thông linh sư xuất hiện.

- Thông linh sư?

Hoàng Lưu Hạ kinh ngạc nói:

- Cậu không phải đang nói đùa chứ?

Cái gọi là thông linh sư, thật ra là từ Tây Phương dùng, ở Đông Phương, nói chung chính là thầy cúng bà mo ... Loại người này, tự xưng có thể khai thông âm dương, đối thoại cùng người chết. Theo góc độ ngành nghiên cứu mà nói, đây cơ bản là lời nói vô căn cứ, cho dù ở trong mắt người tu sĩ như Mạc Ngôn này, loại người này tồn tại cũng có vẻ khó tin. Ngay cả chính hắn một tu sĩ tinh thần thuần tuý cũng không thể khai thông cùng hồn ma gì đó, huống chi những thần cúng bà mo?

- Thông linh sư đương nhiên chỉ là bảng quảng cáo, nhưng cũng là một kiểu nguỵ trang thiết yếu, tựa như đạo cụ ma thuật...

Mạc Ngôn giải thích nói.

Hoàng lưu hạ biết tật xấu lớn nhất của Mạc Ngôn là ưa thích thừa nước đục thả câu, nghe đến đó, cũng không có ý định hỏi kỹ, cười nói:

- Tùy cậu vậy, chỉ cần cậu có thể giải quyết tâm bệnh của Minh Viễn, cậu có tự xưng Ngọc Hoàng đại đế cũng không có vấn đề gì.

Mạc Ngôn ha ha cười nói:

-Nếu như thế, ái khanh yên tĩnh mà quỳ đi, trẫm muốn dùng thiện .

Hoàng Lưu Hạ dở khóc dở cười, nói :

- Ngươi … người nầy... Được, quyết định như vậy, đêm mai tôi đi đón cậu!

Cúp điện thoại, Cam Lam lập tức bu lại, nói :

- Đại hiệp, đêm mai chuẩn bị đi nơi nào hành hiệp trượng nghĩa, mang em cùng đi nhé!

Mạc Ngôn cười nói:

- Bổn thiên sư đêm mai muốn đi hàng phục yêu ma, đến lúc đó sẽ giáng xuống mười tám vị thần lôi, anh sợ sẽ lan đến gần em, cho nên... Em vẫn nên mát mẻ ở nhà thôi.

Cam Lam cợt nhả nói :

- Ở bên cạnh anh mát mẻ nhất, đại hiệp, mang em cùng đi cho hiểu biết thêm đi mà!

Đổi lại bình thường, Cam Lam cũng không hiếu kỳ như vậy, nhưng vừa rồi nàng chính tai nghe thấy Mạc Ngôn nói cái gì thông linh sư, trong lòng lập tức liền tò mò.

Nàng từ nhỏ bị ma quỷ dọa, đối với những sự vật này có thể nói sợ hãi đến tận xương tủy, nhưng lòng người thường thường thực kỳ diệu, nàng càng sợ hãi, lòng hiếu kỳ cũng càng mạnh quá mức, muốn biết đến tột cùng. Lại nói tiếp, nàng sở dĩ quen Mạc Ngôn chính là bởi vì lòng hiếu kỳ này.

Mạc Ngôn đương nhiên không chịu mang theo một cái đuôi nhỏ đi 'Hàng phục yêu Ma', mọi người là đã quen nhau, lần này đáp ứng rồi, lần sau nha đầu kia không chừng lại muốn tái diễn.

Cam Lam thấy Mạc Ngôn kiên trì không chịu mang mình đi theo, ánh mắt vừa chuyển, nói :

- Đại hiệp, ma thuật sư xuất trận còn có mỹ nữ trợ thủ mà, huống chi đại thông linh sư như anh? Người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên, không có trợ thủ sẽ không có không khí, không có không khí sẽ không có hình tượng, anh cô đơn một mình, thật bủn xỉn!

Có chút dừng lại, nàng lôi kéo tay áo Mạc Ngôn mà lắc, lại nói:

- Đại hiệp, anh chỉ mang em thôi, có một mỹ nữ như em trợ thủ ở bên cạnh, thật khí phách đấy!

Mạc Ngôn buồn cười, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như cũng có chút đạo lý.

Đạo sĩ bên cạnh có hài đồng, Lão hòa thượng bên cạnh có tiểu tăng, chính hắn một thông linh sư bên cạnh đúng là thiếu chút gì đó.

Nghĩ đến đây, lại nhìn vẻ mặt khổ sở lấy lòng của Cam Lam , vì thế gật đầu nói:

- Được rồi, anh đồng ý, nhưng chúng ta trước tiên thỏa thuận ba điều kiện…

Cam Lam thấy Mạc Ngôn đáp ứng, lập tức hoan hô ra tiếng, liên tục không ngừng gật đầu nói :

- Không thành vấn đề, tất cả nghe theo anh.

Chạng vạng ngày hôm sau, Cam Lam buộc đầu tóc lại, mặc một bộ váy màu đen, cười tươi rói hiện ra tại trước mặt Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn hơi có chút kinh ngạc, đánh giá nàng, cười hỏi:

- Chuyên nghiệp đấy, còn đặc biệt đi mua quần áo!

Cam Lam cười hì hì nói:

- Chỗ nào đâu, đây là quần áo của dì em, thế nào, em mặc vào cũng không tệ lắm phải không?

Nàng xoay cái váy, lộ ra vòng eo mảnh khảnh cùng với đôi chân thon dài dưới váy.

Tuy rằng hơi ngây ngô, nhưng không thể không nói, bộ đồ này của nàng đích xác thật hấp dẫn người khác.

Mạc Ngôn cười nói:

- Không tồi, không tồi...

Có chút dừng lại, lại nói:

- Còn nhớ rõ những gì ngày hôm qua anh nói không?

Cam Lam nói :

- Yên tâm đi, quên không được... Mặt không thay đổi, nhìn không chớp mắt, im lặng không nói, ai dám nhìn chị, chị liền trừng mắt với hắn, tóm lại cần biểu hiện ra sát khí !

Mạc Ngôn cười nói:

- Nhớ rõ là tốt rồi... Được rồi, đi chuẩn bị cơm chiều đi, cơm nước xong, lão Hoàng béo chắc là cũng đến đây.

Cam Lam chu miệng nói :

- Này, nhờ anh, bộ quần áo này chính là em mượn được, vạn nhất bẩn, ai làm trợ thủ cho anh, giữ thể diện đi!

Mạc Ngôn không cho là đúng nói :

- Làm hai bát mì mà thôi, làm sao làm quần áo bẩn được chứ, đi thôi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.