Trương Trường Thanh có chút phát điên ...
Hai người thủ hạ này của hắn không phải bảo tiêu bình thường, bọn hắn không chỉ là quân nhân xuất ngũ, hơn nữa đều từng được đấu quyền anh. Luận thân thủ, chưa chắc là tốt nhất, nhưng hợp lại, tuyệt đối là nhất lưu.
Nhưng lúc này, hai người có thể nói bảo tiêu hạng nhất, lại giống như hai mảnh lá cây bất lực, bị người ta nhẹ nhàng thổi, liền động đậy nằm ở trên mặt đất...
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Mạc Ngôn, ánh mắt trừng lên như chuông đồng ... Người này biết ma pháp sao?
Kinh ngạc, khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi...
Người có nhiều cảm xúc không chỉ là Trương Trường Thanh, Mạch Tuệ, Cừu Vãn Tình, Cam Lam đều bị cảnh tượng trước mắt này làm cả kinh nháy mắt hóa đá.
Trong kinh ngạc Mạch Tuệ còn mang theo kinh hỉ, Cừu Vãn Tình cũng như thế, chỉ có Cam Lam là trong khiếp sợ mang theo một tia cuồng nhiệt.
Nàng biết Mạc Ngôn là một cao thủ, tuy rằng không thấy tận mắt, nhưng nàng tin tưởng, bọn họ sẽ không lừa gạt mình. Nhưng, mặc cho nàng có óc tưởng tượng hơn nữa, cũng không thể tưởng tượng ra cảnh tượng trước mắt này.
Nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Mạc Ngôn, thầm nói, người này quả nhiên là cao thủ, giống như đóng phim vậy.
Ba nữ nhân không hẹn mà cùng lấy tay che miệng lại, dùng động tác này biểu đạt nội tâm rung động.
Hình tượng Hai người bảo tiêu lúc này có thể nói chật vật, nhưng trên thực tế, Mạc Ngôn cũng không gây tổn thương cho bọn hắn.
Hai chưởng đánh ra chính là thoáng vận chuyển chân khí, bắn hai người đi ra. Ở mặt ngoài thấy hiệu quả kinh người, nhưng trên thực tế, ngoài cảm giác đau đớn kịch liệt khi chân khí tiến vào cơ thể người mang đến đó, hai người bảo tiêu cũng không bị thương tổn nặng.
Đây là lần đầu tiên Mạc Ngôn đem chân khí dùng vào thực tế chiến đấu, hiệu quả thật bất ngờ.
Hai chưởng vỗ nhè nhẹ ra, ước chừng tiêu hao nửa phần chân khí. Nói cách khác, trình độ đối kháng loại này, chỉ dựa vào chân khí, hắn ít nhất có thể đồng thời ứng phó ba bốn mươi người.
Nhưng, hắn hiển nhiên đánh giá thấp năng lực phản công và kháng cự đau đớn của hai bảo tiêu.
Hai người này đau đớn đến toàn thân phát run, sắc mặt dữ tợn, nhưng không kêu ra tiếng. Không chỉ có như thế, một người trong đó còn chậm rãi đứng dậy, tay phải chậm rãi đưa về sau lưng. Một người khác cũng nửa quỳ đứng dậy, tay phải cũng đưa về sau lưng...
Người bảo tiêu đứng lên trước mang theo sát khí âm tàn, giống con sói nhìn chằm chằm Mạc Ngôn.
Người bảo tiêu kia lại nhìn về phía Trương Trường Thanh, trong ánh mắt mang theo trưng cầu.
Trương Trường Thanh tựa hồ có chút do dự, nhưng rất nhanh liền nhẹ gật gật đầu.
Mạc Ngôn thấy thế, không khỏi lắc lắc đầu, nói :
- Tôi khuyên các anh tốt nhất không cần lấy ra dao nhọn sau lưng ... Nói thực ra, các anh cũng là người làm công, tôi không muốn gây tổn thương các anh. Nếu không mà nói, các anh hiện tại không chỉ là nằm trên mặt đất đâu!
Hai người bảo tiêu sắc mặt đồng thời bị khựng lại, liền giống như đã gặp ma quỷ.
Có thể đoán ra sau lưng bọn hắn ẩn dấu hung khí không có gì giỏi lắm, nhưng Mạc Ngôn kêu lên Dao nhọn, lại thật sự hù sợ bọn hắn.
Người nầy có thể nhìn thấu sao?
Hai người nhìn thoáng lẫn nhau, trong mắt ngoài kinh ngạc, còn có một tia sợ hãi hiếm thấy!
Sau lưng của bọn hắn đều có dấu hai thanh dao nhọn, đây là một loại hung khí chế tạo từ dao găm thay đổi cho tiện mang theo. Bình thường giấu ở trong áo khoác, chuôi hướng xuống, cần dùng thì đặt tay nắm chặt, thực dễ dàng liền rút ra.
Loại dao ngắn này không hề nghi ngờ thuộc loại hung khí bị cấm, bình thường bọn hắn cũng rất ít dùng, ngoài Trương Trường Thanh, cơ hồ không ai thấy.
Nhưng là hiện tại, lại bị Mạc Ngôn nói lên!
Hơn nữa vừa rồi đã bị đòn đả kích không thể tưởng tượng, trong lòng hai người đồng thời nổi lên một tia sợ hãi.
Nhưng, bọn hắn dù sao cũng là xuất thân quân nhân, trong quyền anh cũng đã gặp máu me. Cho nên, dù trong lòng đã có khiếp sợ, nhưng huyết khí đàn ông lại làm cho bọn họ chậm rãi đi về hướng Mạc Ngôn!
Mạc Ngôn khẽ nhíu mày, chỉ vào cameras ven đường, nói :
- Nơi đó có cameras, các anh không sợ...
Lời còn chưa dứt, Trương Trường Thanh liền cười lạnh nói:
- Tao không biết là mày có năng lực xem được tư liệu ghi hình, mày vừa rồi cũng nói đúng, tôi là một người có quyền thế!
Bảo tiêu đứng gần Mạc Ngôn nhất cũng cười lạnh nói:
- Hơn nữa tôi cũng không cho rằng anh có năng lực tiếp tục đánh bại chúng tôi ... Bất kể nói thế nào, nắm tay có nhanh nữa, so ra sắc bén cũng kém vũ khí lạnh!
Mạc Ngôn không khỏi lắc lắc đầu, nói thực ra, hắn thật sự không có hứng thú nói nhiều với mấy tên này.
Nói đến cùng, đây chỉ là việc tư của người khác, không hiểu ra sao cả liền bị liên lụy vào, thật sự là một chuyện làm cho người ta bất mãn.
Chuyện duy nhất hắn muốn làm bây giờ chính là mang theo ba người con gái mau chóng rời đi, rời xa những kẻ không hiểu chuyện này.
Việc đã đến nước này, phương pháp duy nhất có thể mau chóng đi khỏi nơi này chính là thể hiện ra thực lực tuyệt đối, khiến những người này biết khó mà lui.
Hắn không phải người sợ phiền toái, nhưng hắn thật sự không thích phiền toái, nhất là như hôm nay, phiền phức không hiểu ra sao cả...
Dưới chân Mạc Ngôn có một đống đá vụn.
Hắn hơi hơi cúi đầu, sau đó chân bay nhanh ra ...
Trên mặt đất , đá vụn giống như chớp điện, vù bay lên, xẹt qua sát khuôn mặt Trương Trường Thanh, sau đó 'Phanh' một tiếng đánh trúng kính chắn gió cỗ xe sịn của Trương Trường Thanh!
Thanh âm này trầm thấp, nhưng lại vô cùng rõ ràng!
Kính chắn gió của xe vỡ ra như mạng nhện...
Trương Trường Thanh vuốt mặt, ngơ ngác nhìn xe mình.
Trên gương mặt của hắn có một tia đỏ, hiển nhiên đó là bị cục đá xẹt qua làm trầy da.
Lúc này nội tâm của hắn hoàn toàn bị rung động, không kịp phẫn nộ, thậm chí mất đi năng lực tự vấn ...
Hai người đàn ông mặc đồ đen nháy mắt cũng hóa đá, đứng ở nơi đó trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Làm vệ sĩ chuyên nghiệp, bọn hắn có thể hiểu biết sự khủng bố của hòn đá vụn hơn so với những người khác!
Hai người nhìn lẫn nhau, trong lòng đồng thời toát ra một ý niệm, lực đánh vào nó, chỉ sợ cũng không kém viên đạn là bao nhiêu?
Còn ba người con gái, bởi vì khuyết thiếu tri thức chuyên nghiệp, nên không cảm thấy được có nhiều rung động.
- Tốt lắm, chúng ta có thể đi rồi...
Đối với lần này Mạc Ngôn rất hài lòng, Trương Trường Thanh có tiền có thế là thật, nhưng hắn dù sao không phải đế vương, dưới sự giận dữ cũng không làm được chém giết. Mà chính mình thì có cơn giận của người bình thường, một cục đá có thể lấy máu tươi của hắn trong năm mét. Đối với thân đầy thịt mỡ như Trương Trường Thanh mà nói, không nên trêu chọc người bình thường như ta chứ?
Mạc Ngôn nhìn thấy Cừu Vãn Tình còn đang đờ ra, nói :
- Chị Cừu, bây giờ có thể đi rồi.
Cừu Vãn Tình như tỉnh lại ở trong mộng, không ngừng gật đầu, nói :
- A... Ừ, ừ.
Cam Lam thì đã chạy tới, bắt lấy cánh tay Mạc Ngôn liều mạng lắc lắc, nhảy nhót nói :
- Cao thủ, từ hôm nay trở đi anh là thần tượng của em, không... Không phải thần tượng, từ hôm nay trở đi, anh chính là sư phụ của em. Anh đã đồng ý với em, phải dạy em võ công! Đúng không, đúng không, nhớ ra rồi hả? Hì, anh thật biết giữ lời, anh sẽ không đổi ý bây giờ chứ?
Mạc Ngôn cười khổ nói:
- Tiếp tục lắc đi, cánh tay anh sẽ cho em tha hồ kéo !
- Cam Lam, không nên vô lễ như vậy ...
Cừu Vãn Tình đứng ra ngăn cấm Cam Lam, không để ý nha đầu kia chu miệng tức giận, thật sự nhét nàng vào ô tô. Sau đó nhìn về phía Mạc Ngôn, thành khẩn nói :
- Mạc tiên sinh, cám ơn cậu!
Mạc Ngôn cười cười, nói :
- Không có gì cần cảm ơn, lấy tiền làm việc mà thôi.
Cừu Vãn Tình nhíu nhíu mày, nói :
- Mạc tiên sinh, tôi cảm thấy …
Mạc Ngôn lập tức cắt đứt lời của nàng, nói :
- Chị Cừu, lên xe đi, tôi sẽ đi theo sau...
Có chút dừng lại, hắn nhìn Mạch Tuệ, mỉm cười nói:
- Em ngồi xe chị Cừu đi, không cần lo lắng, anh sẽ luôn luôn đi theo sau mọi người!
Mạch Tuệ rất thông minh, biết Mạc Ngôn là đang đề phòng Trương Trường Thanh có thể trả thù, thật biết điều gật gật đầu. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Mạc Ngôn không vội vã lên xe, mà là chờ Cừu Vãn Tình lái xe đi cách khá xa, mới thản nhiên lên xe, chậm rãi đi theo.
... Nhìn thấy hai chiếc xe chạy nhanh đi xa xa, Trương Trường Thanh mới thanh tỉnh lại từ trong trạng thái mộng mị.
Không thể không nói, thành công chưa từng có may mắn liên tiếp, Trương Trường Thanh có thể trổ hết tài năng ở Trương gia, trở thành người phát ngôn trẻ tuổi nhất của Trương gia, đương nhiên có chỗ hắn hơn người khác.
Hắn rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, hơi trầm ngâm một lát, nói với hai bảo tiêu bên người nói:
- Lão Hắc, hai chuyện, thứ nhất, phải làm rõ ràng tên Mạc Ngôn này. Thứ hai, phải làm rõ ràng điểm dừng chân của Cừu Vãn Tình, lần này cô ấy tới Uyển Lăng, nhất định sẽ có một điểm dừng chân lâu dài.
Có chút dừng lại, lại nói:
- Còn nữa, Mạc Ngôn … người này có chút không bình thường, các anh không nên hành động thiếu suy nghĩ. Đúng rồi, lão Hắc, tôi nghe nói trong bộ đội cũng có kỳ nhân tương tự vậy, hai người các anh là quân nhân xuất ngũ, có gặp qua người giống như Mạc Ngôn chưa?
Lão Hắc là người bảo tiêu bên cạnh nhíu nhíu mày, nói :
- Lúc đầu tôi đi lính chỉ đóng quân ở chỗ bình thường, chưa bao giờ nghe nói qua loại người này.
Lão Hắc nghĩ nghĩ, lại nói:
- Bản thân tôi cũng nghe một người chiến hữu nói qua, bộ đội đặc chủng bọn họ, có thể sử dụng kim khâu quần áo xuyên thấu ba tầng thủy tinh 5 millimet ở trong khoảng cách mười mét. Dựa vào lực đó mà nói, khẳng định Mạc Ngôn này hơi khoa trương, nhưng tôi cảm thấy lực sát thương tuyệt đối không kém cỏi.
Có chút dừng lại, hắn hỏi:
- Cậu chủ, không phải cậu muốn tìm người như vậy để đối phó Mạc Ngôn chứ?
- Làm sao có thể...
Trương Trường Thanh lắc lắc đầu, nói :
- Tôi cảm thấy tò mò mà thôi, Mạc Ngôn có biết đánh nhau, cũng không ngăn được một viên đạn, không cần phải phiền toái như vậy. Đương nhiên, cũng không phải tôi nói muốn đi tìm tay súng đối phó hắn. Trương gia không phải phản động, cũng không sa đọa đến tình trạng này. Hai người các anh nhớ kỹ, ngẫu nhiên động thủ không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nhất định không nên đi sử dụng súng ống. Ở nơi này, anh có thể dùng mưu kế giết người, có thể dùng dư luận giết người, có thể dùng pháp luật giết người, nhưng không thể dùng súng đi giết người!