Càn Thanh cung tuy đã nửa đêm nhưng đèn lại sáng như ban ngày, Hòa Cát Công chúa bước vào chính điện, nàng đột nhiên thấy chân tay đều lạnh toát, người ngự trên long ỷ kia hỷ giận không hiện rõ, phượng mâu u ám đến đáng sợ, vạt long bào thêu song long ẩn hiện đôi mắt dữ tợn điên cuồng.
Vĩnh Thành Đế nhàn nhạt biểu tình:
- Trẫm chỉ muốn biết có phải là hoàng tỉ làm hay không?
Vĩnh Thành Đế một tay đặt trên long ỷ, ẩn hiện cuồng nộ, thái độ cũng thay đổi:
- Nếu đã nói vậy, thì Trẫm cũng không cần phí công điều tra nữa! Vương Hậu thân là Công chúa Đại Quốc hòa hôn, không hề giúp đỡ liên minh hai nước, lại còn gây nên hiềm khích, giết hại trung lương, sắp đặt nội gián, niệm tình ngươi đã hi sinh thân mình đến Viêm Quốc, tội chết được miễn tội sống khó tha! Trẫm hạ lệnh trục xuất, đến khi giang sơn vẫn còn trong tay Hoàn Nhan tộc, ngươi không được hồi hương Đại Quốc nữa!
Hòa Cát Công chúa sững người, rất lâu nàng mới cười to thành tiếng:
- Lăng Thần ơi Lăng Thần! Hoàng thượng không cần điều tra, không cần bằng chứng, liền khép tội danh đến hoàng tỉ người! Liệu người thấy có đáng?
Vĩnh Thành Đế từng bước một đi xuống, chậm rãi nhưng đầy nội lực:
- Có gì không đáng? Ngươi hiện tại là người Viêm Quốc, liệu có còn vì Đại Quốc tận trung?
Hòa Cát trước giờ làm người thẳng thắng, đối với hoàng đệ càng không câu nệ, nàng hiện tại chính là thất vọng, cùng cực thất vọng:
- Lời này người thế nào lại có thể nói ra?
Vĩnh Thành Đế lạnh nhạt, chưa kịp đáp lời thì từ ngoài cổng lớn đã thấy Tuyên Thái hậu gấp gáp đi đến:
- Hoàng thượng, người đang làm cái gì vậy? Hòa Cát là tỉ tỉ duy nhất của người!
Vĩnh Thành Đế xoa xoa mi tâm, tốt lắm, nếu đã đến cả đây, thì cũng nên một lần triệt để giải quyết:
- Trẫm thân trị vì một nước, trước trọng dụng hiền tài, sau nghe lời can gián, với bá tánh nhân từ, với quan lại nghiêm khắc. Lưu giữ huyết thống Hoàn Nhan, không vì thù riêng mà trừ diệt thủ túc, đối với mẫu hậu luôn hiếu thuận,...Trẫm ngẩng mặt lên không thẹn với tổ tông, đây không phải là lần đầu nữ nhân hậu cung tìm cách sắp xếp quyền lực, Trẫm cũng không phải chưa từng nhắc nhở!
Tuyên Thái hậu liền lúng túng, Triệu Tử Đoạn hiện tại sống chết không rõ, Vĩnh Thành Đế cũng vì vậy thịnh nộ nổi cơn, bà tiến thêm một bước:
- Ai gia làm tất cả không phải vì Hoàng thượng?
Vạt long bào chuyển động, mũi giày đen thêu rồng dẫm trên thảm đỏ:
- Trẫm chưa đủ hiếu kính với mẫu hậu sao? Hay bởi vì Trẫm quá nhân nhượng, khiến mẫu hậu tự ảo tưởng bản thân đã nắm được đại cuộc!
Tuyên Thái hậu quay sang bên cạnh, lại thấy Hòa Cát Công chúa lặng thinh u uất, liền sinh căm phẫn với Triệu Tử Đoạn:
- Hoàng thượng, huyết thống chính là huyết thống, máu của người cùng Hòa Cát là một, sao lại vì người ngoài mà...
- Tử Đoạn tuyệt nhiên không phải người ngoài, máu của y đã vì Trẫm mà đổ, nếu không có y, người ngồi trên long ỷ hôm nay có thể không phải Trẫm! Trước giờ mẫu hậu lôi kéo thế lực, giúp đỡ Tương gia, Trẫm đều không muốn xen vào, dẫu sao Tương gia cũng là ngoại thích, nhưng người có từng nghĩ so với Phan Phượng Thuật, người còn không quan tâm Trẫm bằng hắn? Lần này còn muốn Trẫm mang danh độc ác trừ diệt công thần, mẫu hậu là đang nghĩ cái gì?
Tuyên Thái hậu rơi nước mắt, Vĩnh Thành Đế từ nhỏ tính cách đã trầm lắng lạnh nhạt, đến tuổi thiếu niên lại phải rời xa bà nhận đất phong, quả thật cùng bà vô vàn xa cách:
- Hoàng thượng...
Vĩnh Thành Đế phất tay áo rộng, lãnh đạm, quay vào trong:
- Người hồi cung đi!
Tuyên Thái hậu nắm lấy tay Hòa Cát:
- Hoàng thượng, nếu đã đối xử với Hòa Cát như vậy, sao còn vờ hiếu thuận ai gia làm gì? Hoàng thượng là con, Hòa Cát cũng là con...
Vĩnh Thành Đế hừ nhẹ, thân thể như tỏa ra một cỗ hàn khí bao bọc:
- Trẫm nên sớm tin lời Bạch Thực Thần, đã có thể giúp Tử Đoạn tránh một kiếp! Người đâu, đưa Viêm Hậu ngay trong đêm rời khỏi Đại Quốc, suốt đời không được quay lại!
Hòa Cát lẳng lặng xoay người rời khỏi, lệ rơi trên mắt mỹ nhân, Tuyên Thái hậu giờ phút này chém đinh chặt sắt:
- Hoàng thượng làm vậy chính là bất hiếu!
Sau rèm ngọc, thanh y nam tử bước ra, mắt nâu ẩn hiện ý cười, giữa ngỡ ngàng của Tuyên Thái hậu, hắn chậm rãi dâng lên:
- Hoàng thượng, đây là độc dược được tìm thấy ở Thọ Khang cung, đây là danh sách đại thần từng cùng Thái hậu nương nương nhận hối lộ!
Tuyên Thái hậu không thể mở miệng được, kẻ bán đứng bà không ngờ lại là Bạch Thực Thần, người một tay bà tận tâm nâng đỡ, nay hắn lên đến được Tể Tướng, đủ lông đủ cánh liền cắn ngược chủ nhân.
Vĩnh Thành Đế nhắm mắt, mơ hồ đau lòng, lại nghe Bạch Thực Thần nói:
- Hoàng thượng, Hoàng Quý phi thời tiên đế Tương thị đã quy y...thời gian này sức khỏe Thái hậu xem ra cũng không tốt...được gặp lại tỉ muội có lẽ...
Vĩnh Thành Đế gật đầu, mệt mỏi hiện rõ, hạ lệnh đến Ngự Quân Đài, lại nhìn Bạch Thực Thần:
- Vậy làm theo ý ngươi!
Tuyên Thái hậu bất thần chạy theo Vĩnh Thành Đế, nắm lấy tay:
- Hoàng thượng...
Nhưng bà chỉ nghe lạnh lùng lời nói:
- Mẫu hậu đã lao lực nhiều, cũng nên nghỉ ngơi, đợi người bình phục, Trẫm sẽ đón người hồi cung! Hoặc nếu người muốn đến lăng tẩm cầu phúc tiên đế cũng được!
Một lời xuất ra, vô tình biết bao nhiêu, phẩm cấp thấp kém mới phải đến lăng tẩm cầu phúc, nay Hoàng thượng cứ thế nói ra, chính là ngụ ý nếu lần này Tuyên Thái hậu còn chống đối thì quan hệ mẫu tử này cũng sẽ không còn nữa. Thiên gia không có tình thân, không có phụ tử, không có huynh đệ, thậm chí mẫu từ tử hiếu thật sự cũng chỉ là vẻ bề ngoài.
Ngự Quân Đài.
Triệu Tử Đoạn nghiêng người bên tháp, tay nắm lấy gương đồng tinh xảo chạm khắc, y không nhìn người đứng bên ngoài sa mỏng, mắt huyền chớp nhẹ:
- Bổn tọa không nghĩ ngươi lần này lại giúp bổn tọa!
Dương Quân Nguyệt phủi vạt giáp bào, khẽ cười:
- Điện hạ, ta đã nói sẽ giúp người tra ra chuyện này mà!
Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi:
- Xem ra cái tước Ngự tiền Tướng quân chưa đủ với ngươi?
Dương Quân Nguyệt cười to, sảng khoái lạ thường:
- Hiển nhiên là không đủ, có điều dưới trướng của Phùng Đô đốc coi như không ủy khuất!
Triệu Tử Đoạn không câu nệ, môi mỏng nhàn nhạt:
- Bao giờ ngươi ra tay với hắn?
Dương Quân Nguyệt nghĩ đến dáng vẻ uy dũng của Phùng Hậu, lắc đầu tiếc rẻ:
- Thật ra thì...hiện tại hắn đã sa lưới rồi...mà thôi, bỏ đi, điện hạ định xử trí Trần Khắc như thế nào?
Triệu Tử Đoạn đột ngột bước ra khỏi trường kỷ, huyết y có phần xộc xệch, mắt đen nhánh tóc đen nhánh nổi bật trên làn da trong suốt, những đường gân máu đỏ tươi chỉ hơi nhạt đi. Dương Quân Nguyệt bất thần lùi lại:
- Thiên Tuế gia! Giống quỷ lắm rồi!
Triệu Tử Đoạn không để tâm, chỉ hời hợt:
- Ngươi đã từng giết bổn tọa một lần, sao còn sợ hãi!
Dương Quân Nguyệt xoay mặt về hướng khác:
- Gặp lại người đã chết làm sao bĩnh tĩnh!
Triệu Tử Đoạn thong thả mở cửa, ngự giá cũng chạm đến sân đá, Dương Quân Nguyệt âm thầm kinh ngạc, không lẽ Lang Vương cùng Hoàng đế thực sự thần giao cách cảm với nhau. Một người vừa đến một người liền mở cửa.
Gió mùa đông buốt giá luồng vào Tiêu Nhã điện, Triệu Tử Đoạn đơn độc cạnh cửa, u uất nét ngài, Vĩnh Thành Đế cởi áo bào choàng lên người y, trấn an:
- Mọi chuyện xong cả rồi! Trẫm hứa bảo vệ ngươi, vậy mà hết lần này đến lần khác đều khiến ngươi chịu khổ!
Triệu Tử Đoạn đột ngột quỳ một chân xuống, Vĩnh Thành Đế bất thần ngạc nhiên, loại lễ tiết này từ khi lên ngôi hắn đã miễn cho y, vì lẽ gì hôm nay y hành đại lễ trang trọng như vậy. Vĩnh Thành Đế vội vàng nâng tay, Triệu Tử Đoạn vẫn không đứng dậy:
- Hoàng thượng, vi thần dối gạt người, đây là khi quân phạm thượng, xin người phán tội!
Dương Quân Nguyệt cũng đang quỳ, Lang Vương đã vậy làm sao hắn dám đứng, chỉ là Dương Quân Nguyệt dẫu rằng tường minh mọi chuyện, vẫn không thể ngờ được Triệu Tử Đoạn cứ thế này mà nhận tội.
Vĩnh Thành Đế chậm rãi đến trường kỷ, nhìn huyết sa bay loạn, giọng nói mang theo xúc động:
- Ngươi nghĩ Trẫm không hay biết gì sao?
Triệu Tử Đoạn ngẩng mặt, lại nghe Vĩnh Thành Đế tiếp tục:
- Là Trẫm tin tưởng ngươi, để ngươi tùy ý tính kế lên Trẫm! Tử Đoạn!
Triệu Tử Đoạn siết hai lòng bàn tay tái nhợt, mọi chuyện bắt đầu khi Dương Quân Nguyệt phát hiện ra Trần Khắc là gian tế, chính Trần Khắc cũng tự thú trước y. Một cái bẫy được vẽ ra, Hòa Cát Công chúa muốn hạ độc Hoàng đế đổ tội cho y, y liền tự hạ độc mình tương kế tựu kế Hòa Cát Công chúa. Chỉ là, y không nghĩ đến Hoàng đế thật sự giúp y. Triệu Tử Đoạn khẽ cười, tự cảm thấy bản thân đốn mạt:
- Hoàng thượng...thần...
Vĩnh Thành Đế gật đầu, ra hiệu y đứng dậy:
- Đến đây! Là Trẫm không thể khiến khanh thành thật tâm sự! Trẫm cũng không biết được khanh phải chịu đựng độc tính suốt bao nhiêu năm qua! Khanh đã ổn?
Triệu Tử Đoạn hơi lắc đầu:
- Vốn dĩ độc tính đã từ lâu ngấm sâu vào ngũ tạng, lần này thần chỉ khiến nó bộc phát mạnh hơn!
Dương Quân Nguyệt trong lòng có chút nôn nóng, hắn còn chuyện phải làm, thực sự còn có chuyện quan trọng cực kỳ, hiện tại đang phải chứng kiến một mảng tình thâm ý trọng trước mặt. Triệu Tử Đoạn đứng dậy, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Vĩnh Thành Đế nói:
- Trần Khắc đâu?
Triệu Tử Đoạn trả lời:
- Bên ngoài!
Vĩnh Thành Đế có chút suy nghĩ:
- Nên sống hay chết?
Dương Quân Nguyệt đột ngột tiến tới:
- Hoàng thượng, thứ cho mạt tướng nhiều lời, hãy để Trần Khắc lấy công chuộc tội! Hắn tuổi trẻ tài cao, vẫn nên trưng dụng!
Triệu Tử Đoạn nhếch môi:
- Ít ra không như ngươi, bỉ ổi vô sỉ!
Dương Quân Nguyệt vốn theo thói quen, mỉm cười:
- Quá khen...
Hắn liền trông thấy sắt bén ánh mắt Vĩnh Thành Đế, đoán chừng có lẽ chuyện một dao hạ sát Triệu Tử Đoạn năm xưa vẫn bị Hoàng đế ghi nhớ, nên đành ngậm miệng im bặt.
Vĩnh Thành Đế thế nào lại nói:
- Dương Quân Nguyệt, ngươi từ đầu đã ở đây? Sao Trẫm không trông thấy?
Dương Quân Nguyệt khổ sở cười, lòng thầm mắng:"Trong mắt người chỉ có Triệu Tử Đoạn, làm sao còn chỗ cho người khác!"
Vĩnh Thành Đế vỗ vỗ bàn tay Triệu Tử Đoạn:
- Chuyện Trần Khắc, khanh cứ tự ý quyết định! Nhưng Dương Quân Nguyệt nói cũng có lý, có nhiều chuyện từ khi bản thân sinh ra đã không tự quyết định được, có thể xem xét cho hắn một cơ hội!
Dương Quân Nguyệt cuối cùng cũng thoát khỏi Tiêu Nhã điện, hắn một mạch hồi Cấm Vệ ti, tuyết đầu năm trắng đoạn đường dài, dấu chân in rõ mồn một, dạ đăng leo loét, chân trời cũng đã lờ mờ tối, cứ thế vừa hết một ngày trôi qua.
- Nguyệt!
Dương Quân Nguyệt xoay người lại, trong gió lạnh, Phan Phượng Thuật đứng đó, tuyết đọng trên vai hắn, chứng tỏ đã đợi rất lâu. Dương Quân Nguyệt không thể trốn tránh, đành dừng bước:
- Tướng quân!
Phan Phượng Thuật khẽ giọng:
- Chúc mừng ngươi!
Dương Quân Nguyệt gật đầu, có lẽ cái tin hắn được thăng lên làm Tướng quân thống lĩnh Cấm Vệ quân đã truyền ra ngoài:
- Đa tạ!
Phan Phượng Thuật nhìn nam tử quay bước đi, ngậm cười thê lương, nỗi lòng hắn, chẳng ai thấu, chẳng ai tỏ, hắn một đời này không cầu gì cho bản thân, chỉ cầu cho kẻ đối diện. Phan Phượng Thuật rời bước khỏi Cấm Thành, nhân sinh bách niên, hắn chỉ có thể bên cạnh Dương Quân Nguyệt mấy năm ngắn ngủi, chớp mắt đã ly tan!
Nam Đại Chung cung.
Mùng ba tết, trời lặng gió hơn, sáng muộn, cung nữ hoạn quan đều đã một lượt đợi bên ngoài, Hòa Tâm sau một đêm dài mới có thể mở mắt, nàng cảm thấy toàn thân đau nhức, vô lực không thở nổi, Hòa Tâm xoay người ngang dọc, trong mơ màng liền đập đầu vào ngực nam tử nằm cạnh.
Hòa Tâm thất thần hét lên, nam tử bên cạnh cũng trở mình, ánh mắt kinh ngạc không khác nàng bao nhiêu. Hòa Tâm lắp bắp:
- Phùng Đô đốc! Ngươi làm cái gì ở đây?
Phùng Hậu vội vội vàng vàng che miệng Hòa Tâm lại, nhưng càng cố gắng nàng lại càng giãy giụa, cuối cùng hắn phải đành dỗ dành:
- Bản Tướng xin Công chúa! Người cứ hét toáng lên thế này thì cả hoàng cung sẽ biết mất!
Hòa Tâm bướng bỉnh đã quen, vung tay tát thẳng vào Phùng Hậu, trong tình cảnh này, ngoài chịu trận chính là chịu trận. Phùng Hậu để yên cho Hòa Tâm trút giận, trong đầu dần hồi tưởng, rõ ràng hắn là đi thu thập chứng cứ, tỉnh lại đã ở trên giường nữ nhân, còn là muội muội của Hoàng đế, công vụ thì quẳng sau đầu, đến hiện tại còn không biết ai sống ai chết ra sao.
Phùng Hậu nhìn y phục vương vãi trên nền đất, Hòa Tâm lõa thể không ra khỏi giường được, hắn cũng đâu thể mãi ở đây, liền tìm cách trấn an nàng:
- Công chúa điện hạ! Lão tổ tông của ta! Nàng có thể nhắm mắt lại không?
Hòa Tâm gật gật đầu, mắt đỏ hồng chực khóc, chỉ là nàng chưa kịp nhắm mắt, Phùng Hậu đã bước xuống giường.
Hòa Tâm:
- A! A! A! A!!!!!!
Phùng Hậu:
- "..."
Bên ngoài:
- Hộ giá!
- Có thích khách!
Cửa bật mở, Phùng Hậu trong gấp gáp chỉ vừa mặc trung y xộc xệch. Nhìn bên ngoài một loạt cung nữ hoạn quan, thậm chí cả Cấm vệ quân, Phùng Hậu vội vàng xoay người che chắn Hòa Tâm, bọc nàng kín mít trong chăn gấm, giọng nói uy dũng của một đại tướng thét ra lửa vang lên, chấn động tẩm điện:
- Lui!
Đây là Đô đốc, kia là Công chúa, nếu có tư tình cũng không phải là chuyện người khác quản được, hạ nhân cúi mặt coi như không thấy tản đi. Dương Quân Nguyệt xuất hiện giữa hàng vệ quân, khẽ cười:
- Mạt tướng cho rằng có thích khách mới gây ồn ào, xin Công chúa thứ tội!
Cánh cửa khép lại, Phùng Hậu mới mơ hồ nhớ ra, bình rượu cuối cùng hắn uống là từ Dương Quân Nguyệt đưa đến. Phùng Hậu âm thầm hối hận, sớm nghe theo Triệu Tử Đoạn có lẽ đã không xảy ra chuyện hôm nay.
- Công chúa! Bản Tướng...người muốn đánh muốn giết gì cũng được!
Hòa Tâm từ kích động đã chuyển sang sợ hãi, nàng vội vã lật chăn gối qua một bên, lắp bắp:
- Không có...không có...
Phùng Hậu mơ hồ:
- Không có chuyện gì?
Hòa Tâm sắc mặt càng trắng:
- Lạc hồng...sao lại không có...
Nếu có Dương Quân Nguyệt ở đây, hắn sẽ cười đến chết, đêm qua Phùng Hậu say quên trời đất, Hòa Tâm trúng mê dược sao có thể gây ra chuyện phong hoa gì được. Chỉ là hiện tại cả hai đều chưa nhận ra, Phùng Hậu đối với loại chuyện thuần phong mỹ tục đều không coi ra gì nên càng khó hiểu:
- Công chúa tìm làm gì? Nệm có bẩn một chút cũng không sao đâu?
Hòa Tâm ngập ngừng:
- Ngươi không để tâm?
Phùng Hậu gật đầu, nắm lấy tay Hòa Tâm:
- Ta không biết vì sao có ngày hôm nay, nhưng mà ta biết nữ nhi phải chịu rất nhiều bất công, nếu nàng không cần ta sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này, còn nếu nàng không gả đi được thì cứ tìm ta, miễn là nàng không uất ức khi phải làm kế thê! Phùng Hậu ta coi trọng nhân duyên phu thê, chưa từng nạp thiếp, cũng sẽ không bao giờ nạp thiếp! Tùy vào nàng! Cho đến khi nàng chưa yên bề gia thất, ta sẽ không cưới ai vào cửa!
Hòa Tâm một đời này chưa từng yêu ai, nàng hơi cúi mặt:
- Ta là người đã có hôn ước, ta sợ ngươi sẽ phải chịu dị nghị!
Phùng Hậu lắc đầu:
- Một đời này cái ta không sợ nhất chính là miệng lưỡi thiên hạ!
Hòa Tâm rơi nước mắt, khẽ khàng nắm lấy tay Phùng Hậu.