Mờ sáng, Dương Quân Nguyệt huyệt đạo cũng đã tự giải, hắn ngược lại dìu Phan Phượng Thuật đang ngất lên giường, mặc kệ khắp thân người đều là vết thương lớn nhỏ. Dương Quân Nguyệt thở dài, thu nhặt giáp phục dưới mặt đất xếp gọn ghẽ. Phan Phượng Thuật tuy trúng xuân dược, nhưng đối với hắn vẫn vô cùng ôn nhu, kiếp trước không rõ hắn tạo được phước gì, để hiện tại có một Phan Phượng Thuật coi hắn như sinh mệnh.
Dương Quân Nguyệt đăm chiêu nhìn lại vò rượu rỗng, một mạch đến đại sảnh, mặt trời đã lên cao, mười phần Phùng Hậu đang phải xử lý công vụ. Dương Quân Nguyệt phẫn nộ tiến vào trong, lam mâu thẫm màu:
- Đô đốc, ngươi có quá mức hiểm ác không?
Phùng Hậu cau mày, chưa thể suy nghĩ kịp:
- Bản tướng không giết ngươi, chính là đã quá nương tình!
Dương Quân Nguyệt hừ lạnh:
- Chuyện một mình ta làm một mình ta chịu, vả lại với Hòa Tâm là chính nàng nhờ ta giải trừ hôn ước, ngươi cùng nàng cô nam quả nữ, cùng Hoàng đế quan hệ thân cận, một đạo thánh chỉ đưa ra liền có thể tác hợp! Lợi nhiều hơn hại! Còn ta cùng Phan Tướng quân vốn dĩ không thể như thế được!
Phùng Hậu đứng dậy, trường thương kịch sàn:
- Ngươi dùng giọng điệu đó với bản Tướng, là muốn chết?
Dương Quân Nguyệt trái với thường ngày, không hề tránh né:
- So với hạ xuân dược vào rượu rồi gọi Phan Tướng quân đến, ngươi giết ta thì vẫn hơn!
Phùng Hậu sững người, trong rượu từ bao giờ lại xuất hiện xuân dược, hắn vốn không có ý định đó, càng không có hành động đó. Hắn là mệnh quan triều đình, cư nhiên hiểu được hệ lụy của việc này. Phan Phượng Thuật từ lâu đã mang danh xấu, nay nếu lại cùng Dương Quân Nguyệt làm trò bại hoại trong địa phận Cấm Thành, sợ rằng cái chức Chinh Di Tướng quân này sẽ không giữ nổi. Huống hồ, Dương Quân Nguyệt vừa mới tiếp quản Cấm Vệ quân không lâu, vị trí Ngự tiền Tướng quân không phải ai cũng làm được, lại bị bỏ trống quá lâu, nhiều người dòm ngó. Chuyện này nhìn thì nhỏ nhưng nếu muốn hóa lớn cũng không có gì khó. Phùng Hậu như nuốt phải ngọn lửa.
- Bản Tướng không làm ra loại chuyện ti bỉ như vậy!
Dương Quân Nguyệt xoay người phất vạt giáp bào, trong mắt mơ hồ lệ khí:
- Mạt tướng cùng Đô đốc từ nay không ai nợ nần gì nhau, mạt tướng còn việc phải làm, xin cáo từ!
Phùng Hậu nhìn bóng nam tử dần khuất, đập mạnh án thư:
- Chết tiệt!
Hắn với Phan Phượng Thuật quan hệ thâm tình, tuyệt nhiên sẽ không gây thương tổn đối phương, lần này thực sự có kẻ muốn ly gián.
Những ngày đầu tháng hai trăng xanh xao giữa đêm lạnh buốt, dạ đăng không chiếu nổi vài bông tuyết cuối cùng lất phất bay. Dương Quân Nguyệt tựa người vào gốc lê, tay soi một mảnh đồng nhỏ lấp lánh ánh sáng phản chiếu.
Hắc y nữ tử mềm mại thân mình hạ xuống từ nhành cây, Dương Quân Nguyệt khẽ giật mình, vội vàng nhìn trước ngó sau.
- Chủ nhân! Sao người lại ở đây?
Người kia thong thả đoạt lấy mảnh đồng nhỏ trên tay hắn, xét thấy một chữ "Phan", điệu cười nàng vang vang lạnh lẽo đến thấu xương:
- Ngươi cũng có một ngày biết rung động sao?
Dương Quân Nguyệt mày liền cau lại, có chút bất bình:
- Chuyện xuân dược, là chủ nhân ra tay? Tại sao phải làm vậy, Phan Phượng Thuật đủ khổ sở rồi!
Hắc y nữ tử nhàn nhạt giọng nói, thân mình bồ liễu nửa ẩn nửa hiện giữa màn đêm:
- Vì ngươi không thể cùng hắn kết thúc quan hệ được! Hắn là quân cờ quan trọng bậc nhất!
- Chủ nhân...ta...
Nữ tử trả lại mảnh đồng, hời hợt:
- Ta không cần lý do! Ngày mai ngươi đưa Đường Vị Y đến Ngự Quân Đài! Vả lại chuyện của ngươi cũng đã sắp thành toàn! Ngươi cứ yên tâm!
Dương Quân Nguyệt cúi mặt nhận lệnh, khi ngước lên đã không thấy người đâu, chỉ còn tiếng vạc kêu sương u yết. Dương Quân Nguyệt nhét mảnh đồng vào ngực áo, rời khỏi lê viên.
Phía cuối vườn, khuất sau những thân cây khô khốc, Trần Khắc cũng vội vã quay về Ngự Quân Đài, hắn ngang qua hành lang vòng vèo, đợi nơi tẩm phòng Tiêu Nhã điện, rất lâu sau mới thấy huyết y nam tử xuất hiện trên trường kỷ.
Trần Khắc gấp gáp:
- Thiên Tuế gia, thuộc hạ đã trông thấy ả ta cùng Dương Quân Nguyệt đứng một chỗ!
Triệu Tử Đoạn xuyên suốt huyền mâu, theo lời kể của Trần Khắc, thì trong đêm hắn giết Tần Tuyết và trước khi bại lộ thân phận, đã bị một hắc y nữ tử lén đánh, võ công nàng ta thập phần tuyệt diệu, chiêu thức linh động đẹp mắt, không phải tầm thường.
- Ngươi có chắc chắn đêm đó Tần Tuyết đã thực sự chết?
Trần Khắc hơi lúng túng, không rõ ẩn ý chủ nhân:
- Thiên Tuế gia, thi thể nàng do chính Cấm Vệ quân tìm thấy, người xác nhận lại là Tĩnh cô nương, làm sao có thể sai được!
Triệu Tử Đoạn hiện tại vẫn giữ bí mật Trần Khắc là hung thủ ra tay giết chết Tần Tuyết với Tĩnh Thường Cơ, vả lại cũng tránh nàng đau thương nên không thể hỏi nhiều.
Trần Khắc lại tiếp tục:
- Thuộc hạ nghe được ngày mai sẽ có một cung nữ họ Đường đến Ngự Quân đài!
Triệu Tử Đoạn hơi gật đầu, phất tay để Trần Khắc lui ra. Dương Quân Nguyệt không tự nhiên mà xuất hiện, hắn đầu tiên lợi dụng Phan Phượng Thuật tiến thân, sau cùng Phùng Hậu kết bằng hữu, lại giúp đỡ y lập kế với Hòa Cát Công chúa. Hắn ta rốt cuộc làm việc cho kẻ nào, kẻ đó có âm mưu gì, Cấm Thành kiểm soát hạ nhân rất kỹ lưỡng, Phùng Hoàng hậu làm việc quy củ không chút sai sót, như vậy, hắc y nữ tử đó phải là người trong cung, ngày ngày ở sẵn đây rồi.
Triệu Tử Đoạn trải qua một đời không ít sóng gió, nhưng chưa bao giờ nội tâm bất an như lúc này. Y cảm thấy bản thân kẹt vào một vòng luẩn quẩn, diệt trừ thế lực của Hòa Cát và Tuyên Thái hậu có nằm trong kế sách của kẻ giấu mặt đó hay không!
Triệu Tử Đoạn đang nhắm mắt dưỡng thần, thì mơ hồ nghe tiếng bước chân mềm mại tiến vào, không cần nhìn y cũng đã đoán được:
- Trễ thế này còn có việc gì?
Tĩnh Thường Cơ một tay thuốc đâng một tay mứt mơ, rụt rè đưa ra:
- Đến giờ dùng thuốc rồi, Thái y nói chỉ cần điện hạ chịu khó không ra nắng, cùng uống thuốc chăm chỉ vết đỏ sẽ tan hết mau chóng!
Triệu Tử Đoạn khẽ cười, cũng không muốn phụ công nàng cả buổi chiều canh lửa, hời hợt tiếp nhận:
- Đây đâu phải lần đầu, loại tổn thương này rất nhanh liền khôi phục!
Tĩnh Thường Cơ lén lút lè lưỡi, làu bàu:
- Nhưng mà nô tì sợ chết khiếp! Cái này sắc mất tận hai canh giờ!
Triệu Tử Đoạn vén rèm sa ra ngoài, nam tử khuất trong bóng râm quá lâu, cơ thể trắng đến lóa mắt, lụa đỏ tựa máu hòa lẫn vào bước chân người, y khoác hờ áo ngoài trên trung y mỏng, Tĩnh Thường Cơ có chút hít thở không thông, nàng liền cúi mặt.
Triệu Tử Đoạn trông ra cửa sổ, gió lạnh hun hút thổi từng cơn:
Tĩnh Thường Cơ tròn mắt ngạc nhiên nhưng không hỏi. Triệu Tử Đoạn lẳng lặng nhấp trà mạn, nếu có kẻ muốn đưa người vào Ngự Quân Đài, y càng nên giúp họ thành toàn, đặt nơi gần kề y nhất.
Mây đen che mờ, trời tối om om, dạ đăng cũng đã tắt hết, chỉ còn vài luồng ánh sáng leo lắt, Dương Quân Nguyệt xốc lại tử khâm, băng ngang đường mòn, hắn dừng trước phòng Đường Vị Y, một lúc sau mới tiến vào.
Đường Vị Y nằm sau rèm mỏng, hơi thở đều đặn, say ngủ. Dương Quân Nguyệt cởi ngoại bào, trực tiếp nằm bên cạnh, hắn vắt tay lên trán, đầu óc mơ hồ không nghĩ được gì. Chủ nhân muốn Đường Vị Y đến Ngự Quân Đài, nhưng hiện tại, nàng ta không có chút sức sống, cứ như người đã chết, Dương Quân Nguyệt nghĩ rất lung, Thịnh Vương bại trận, muội muội nàng ta thì chết dưới tay hắn, hài tử cũng không giữ được, mọi nguồn hi vọng đều không còn nữa, hắn phải làm thế nào để nàng vực dậy tinh thần mà nghe theo kế hoạch.
Dương Quân Nguyệt xoay người ôm lấy Đường Vị Y liền thấy nàng trở mình tỉnh giấc. Dương Quân Nguyệt nhỏ giọng:
- Ta đây!
Dương Quân Nguyệt trực tiếp đặt nàng dưới thân, lại tự cảm thấy bản thân đê tiện, hắn chạm môi lên thân thể nàng mặc kệ nàng chống cự, nhưng đến cuối cùng vẫn dừng lại. Giọt nước mắt từ lam mâu lăn dài bị bóng đêm nuốt chửng, Dương Quân Nguyệt gục đầu vào cánh tay.
- Nàng nói xem, ta sinh ra chỉ có thể làm nam kỹ! Ta bất tài, kiếm cơm bằng thân thể! Đê tiện, vô sỉ, hạ lưu!
Đường Vị Y kéo lại xống áo, nàng ngồi một góc, thẫn thờ, Dương Quân Nguyệt nếu đã ép buộc nàng không có cách cưỡng lại, huống hồ, nàng đã quen với thân thể hắn, nàng đến bây giờ có thể sống yên ổn cũng là nhờ vào Dương Quân Nguyệt. Đường Vị Y an ủi:
- Ngươi sao thế? Tâm trạng không tốt? Hiện tại ngươi đã là Tướng quân rồi còn gì?
Dương Quân Nguyệt lặng lẽ thở dài, sau lại như con tằm nhả tơ, trút toàn bộ gan ruột, kể lại việc trúng xuân dược:
- Phan Tướng quân vốn dĩ là ân nhân cứu vớt ta ra khỏi thanh lâu, ta có ngày hôm nay, hết thảy đều nhờ vào hắn! Ta sợ rằng vì chuyện đó hắn sẽ phải chịu phạt!
Đường Vị Y hơi cau mày, dò hỏi:
- Có thật là Phùng Đô Đốc làm?
Dương Quân Nguyệt ngẩng mặt, thì thầm:
- Không! Là Triệu Tử Đoạn!
Đường Vị Y kinh ngạc lặp lại:
- Lang Vương điện hạ?
Dương Quân Nguyệt nhếch khóe môi:
- Nàng quên rồi sao, y từng là chủ soái đánh chiếm Đông Thành khiến Thịnh Vương vong mạng! Nàng còn có thể gọi y là điện hạ?
Đường Vị Y mơ hồ nghe lồng ngực đau thắt, lại thấy Dương Quân Nguyệt dịu dàng ôm lấy nàng:
- Ta nghĩ dưới nanh vuốt của y, ta sẽ không còn sống bao lâu nữa! Ta vẫn cứ muốn ở cạnh nàng! Nàng giúp ta chứ?
Đường Vị Y không phản đối, đầu óc vẫn mơ mơ hồ hồ:
- Ta có thể làm gì?
- Vào Ngự Quân Đài!
Đường Vị Y kinh sợ lắc đầu, Dương Quân Nguyệt ôn nhu trấn an:
- Ta đã có sắp xếp, nếu nàng không an toàn, ta sống còn nghĩa lý gì! Chỉ cần ta kiếm đủ bạc, ta sẽ đưa nàng quay lại Đông Thành, nàng sẽ sống cuộc sống mà nàng mong muốn, bất kể có ta hay không!
Đường Vị Y chưa kịp trả lời đã thấy thân thể bị thâm nhập, Dương Quân Nguyệt cuồng loạn trên người nàng mang theo thập phần chân tình cùng tha thiết. Đường Vị Y cuối cùng cũng đồng ý.
Mờ sáng, Dương Quân Nguyệt quay về Cấm Vệ ti, hắn lao vào bồn tắm, cuối cùng kế hoạch cũng đã thành. Hắn có thể yêu nam nhân, có thể yêu nữ nhân, nhưng trên hết, hắn yêu bản thân mình, yêu quyền lực của Phan Phượng Thuật, yêu danh khí của Đường Vị Y. Và quan trọng nhất, là báo thù.
Dương Quân Nguyệt cười nhạt, lời hắn nói duy chỉ có một câu thật lòng, hắn có thể xây dựng công danh bằng gương mặt, cần gì đến tài năng!