Thiên Huyên nhẩn nha câu cá, nàng thong thả vẫn hoàn thong thả, không còn là Công chúa, không phải Hoàng nữ đối với nàng lại vô cùng tự do tự tại, Biện Cung cái gì cũng đầy đủ, an toàn luôn thắt chặt. Mộ Dung Tường Vân kín kẽ bảo vệ tẩm cung Lang Vương, từ sau chuyện Phạn Lân, hiện tại đến một con kiến cũng không lén bò vào được.
Thanh trì đầy những khóm bèo trôi nổi, hoa đơm nụ tím thẫm, nàng ung dung trải thảm tựa người vào gốc cây đợi cá mắc câu.
Tiếng giáp phục leng keng đến gần, Thiên Huyên cau mày nhìn xuyên qua ánh nắng, nàng nhận ra hắn ta, khi ở Cấm Thành, thi thoảng vẫn thấy hắn ra vào Tiêu Nhã điện.
- Chinh Di Tướng quân?
Phan Phượng Thuật ngồi xuống cạnh nàng, tận hưởng chút mát mẻ đầu hạ:
- Tĩnh cô nương cũng thật nhàn rỗi đi!
Thiên Huyên hơi khựng tay, cái danh xưng này đối với nàng vừa quen thuộc vừa xa lạ, rời Đại Quốc đã bốn năm, đến hôm nay nàng mới được nghe lại.
- Tướng quân chưa đến Ung Đô?
Phan Phượng Thuật bĩu môi, có chút bất mãn:
- Lý Tiên Lạc tự cao tự đại, còn muốn bản Tướng quỳ dưới chân tân Quốc Vương, danh không chính ngôn không thuận, bản Tướng liền không làm!
Thiên Huyên ngạc nhiên suy nghĩ, như vậy biểu ca nàng đã sắp xếp được một Quốc Vương bù nhìn, loại chuyện này thật đúng với bản chất Lý Tiên Lạc.
Phan Phượng Thuật thấy dây phao động, vội vàng nắm lấy cần câu, đem con cá lớn hơn cổ tay ném vào giỏ, mỉm cười:
- Quân Nguyệt thích nhất là cá nướng!
Thiên Huyên nghiêng đầu lên chân, nhìn sóng nước xanh biếc, suy nghĩ thật lâu mới dám ướm lời:
- Tướng quân có biết hắn là người của ta không?
Phan Phượng Thuật gật đầu xác nhận, biểu tình trên gương mặt anh tuấn vẫn điềm nhiên:
- Đương nhiên là biết!
Thiên Huyên tò mò ấp úng:
- Tướng quân thân là trọng thần, biết rõ hắn là gian tế dị quốc, sao vẫn kết thân?
Phan Phượng Thuật cả cười, di di cần câu tìm nơi thích hợp:
- Cô nương là Công chúa Mạt Quốc, đem tâm yêu kẻ thù, có thấy sai trái?
Thiên Huyên ngậm miệng không trả lời được, Phan Phượng Thuật nhạt nhòa lắc đầu:
- Ít ra Lang Vương điện hạ ít nhiều lo lắng cho cô nương, còn Quân Nguyệt, hắn vốn chỉ một lòng lợi dụng ta, vậy mà...ta vẫn...
Thiên Huyên vỗ vỗ vai Phan Phượng Thuật, cái này chính là đồng bệnh tương liên đi. Phan Phượng Thuật hiểu ý liền gượng gạo cười:
- Nam tử như ta lại ủy mị khiến Tĩnh cô nương chê cười rồi!
Thiên Huyên che miệng, hai vành tai cũng đỏ lên:
- Hắn cũng không phải người vô cảm, Tướng quân đầu tiên cứ đem kim ngân ra dụ hoặc, sau liền lấy tình cảm bồi đắp, Nguyệt không chạy thoát đâu!
Phan Phượng Thuật nghe mấy lời hài hước liền không nhịn được cười:
- Tĩnh cô nương đã giúp ta, vậy cô nương có muốn nghe về điện hạ không?
Thiên Huyên đột ngột cảm thấy căng thẳng, lòng bàn tay nàng rươm rướm mồ hôi. Phan Phượng Thuật nhìn dây phao còn chưa động, thu liễm giọng điệu:
- Ta theo Vĩnh Thành Đế từ sau khi người đã là Thành Vương nên có nhiều chuyện không mấy rõ ràng. Nhưng Triệu Tử Đoạn cũng không phải nam nhân hoàn mỹ, cô nương đừng nghĩ ngợi quá nhiều!
Thiên Huyên nâng tách trà lên miệng, chưa kịp nuốt trôi, đã nghe Phan Phượng Thuật nói tiếp:
- Lang Vương điện hạ cùng Hoàng thượng tâm linh tương thông thì phải, cứ Hoàng thượng nhìn trúng nữ nhân nào, điện hạ sẽ động tâm với nữ nhân đó!
- Tướng quân! Loại chuyện này chính là khi quân phạm thượng!
Phan Phượng Thuật xua xua tay:
- Không sao, Hoàng thượng đang an ổn ở Càn Thanh cung, làm gì bận tâm đến vài lời ong tiếng ve chứ!
Thiên Huyên chăm chú lưu ý, trong lòng dần sực nức mùi dấm chua. Phan Phượng Thuật vô tình không nhận ra, cứ moi hết ruột gan mà kể lể.
- Hoàng hậu nương nương trước kia là một Huyện chúa, điện hạ động tâm với nương nương, còn là rất sâu sắc, mãi sau vì Hoàng thượng nên mới từ bỏ...
Thiên Huyên cắn môi, lại nghĩ về tiểu Công chúa xinh xắn diễm lệ hay cùng Triệu Tử Đoạn chơi đùa:
- Hoàng hậu cùng điện hạ đã có gì chưa? Ta thấy người rất yêu thương Công chúa!
Phan Phượng Thuật lắc đầu:
- Theo ta biết thì không đâu, Lang Vương coi Hoàng thượng là sinh mệnh, sao có thể làm ra chuyện xấu xa gì được! Còn Thuyên Chương tinh diễm xinh đẹp như vậy, lại là nữ nhi duy nhất của hoàng triều, đừng nói điện hạ vốn là Hoàng thúc, bất cứ ai đến gần đều sẽ sủng nịnh!
Thiên Huyên cắn cắn môi, đầu óc liền nghĩ bậy bạ, Thuyên Chương Công chúa hiện tại cũng đã tám, chín tuổi đi. Nữ nhi mười lăm cập kê liền có thể gả đi rồi.
Phan Phượng Thuật giật giây câu lần nữa, lôi lên con cá thứ hai:
- Điện hạ còn từng gây nợ phong lưu với một nữ nhân họ Hiên, nàng ta khi đó lại là Vương phi của Hoàng thượng. Sau này gia tộc sa sút, phạm tội phản quốc nên cũng không còn mấy người biết đến!
Thiên Huyên với tay hái một đóa bèo tím, buồn bã:
- Đúng là đều cùng Hoàng đế có can hệ! Chính ta năm đó cũng là tú nữ duy nhất được chọn đi! Khẩu vị giống nhau như vậy, chả trách điện hạ cùng Hoàng thượng bị đồn đại là có gian tình!
Phan Phượng Thuật không nhịn được cười, nên chẳng thể nào phát hiện đằng sau đã xuất hiện bóng nam tử cao quý.
Triệu Tử Đoạn hàng mày cau lại, kéo lấy Thiên Huyên về phía mình, lại nhìn Phan Phượng Thuật có ý cảnh cáo:
- Xảo ngôn! Vào thư phòng đi!
Phan Phượng Thuật thật kêu trời không thấu, một mạch hướng thư phòng đi đến.
Thiên Huyên vân vê ống tay áo nam tử cao lãnh, chỉ thấy y chậm rãi đi giữa nắng tháng ba, nàng luống cuống bước theo, gương mặt ửng hồng. Đến trước cửa tẩm phòng, mới nghe giọng y ôn nhu:
Giữa hương tầm xuân hồng nồng đậm, y đột ngột hôn lên môi nàng. Nụ hôn có chút bá đạo xâm chiếm, có chút dịu dàng trấn an. Thiên Huyên không kịp nhắm mắt, cứ thể mở to hạnh mâu nhìn y.
Triệu Tử Đoạn xoa xoa lưng nàng:
- Tiểu miêu đại ngốc này...
Thiên Huyên dụi đầu vào ngực y, che giấu toàn thân ửng đỏ xấu hổ. Triệu Tử Đoạn cũng không vạch trần, cứ thế ôm nàng vào trong.
- Không được nghe hắn!
Thiên Huyên ngoan ngoãn thì thầm:
- Thiếp không nghe thấy gì hết, nụ hôn vừa rồi đã khiến thiếp quên đi hết!
Triệu Tử Đoạn ngắm nhìn Thiên Huyên trên giường nhỏ, nàng sau một hồi chơi đùa mệt nhọc liền say ngủ, bữa trưa cũng chỉ dùng một chút, y tự cười bản thân, rất lâu rồi mới có thể đối đãi với nữ nhân như vậy. Trong lòng thật sự an bình, có chút dễ chịu, so với nuôi một con mèo cáu bẳn, rõ ràng nuôi Thiên Huyên dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ cần cho nàng một chút tiện nghi, nàng liền ngây ngô mà tin tưởng.
Triệu Tử Đoạn đổi qua thường phục đen tuyền, đi về hướng thư phòng. Vĩnh Thành Đế không rõ lần này có ý gì, lại để Phan Phượng Thuật đem cả An Viễn Hầu Hoàn Nhan Vũ Minh lẫn An Vinh Hầu Phùng Việt đến, thân phận của hai thiếu niên này rất khó nói, người thường không thể động đến, trong hoàng thất lại không mấy cao quý.
An Viễn Hầu Hoàn Nhan Vũ Minh vốn là hậu nhân của Thịnh Vương Hoàn Nhan Viên Thuyết, tử địch Vĩnh Thành đế năm xưa. Tuy rằng cổ nhân có câu "diệt cỏ tận gốc", nhưng Vĩnh Thành Đế lại quá sức từ tâm, vẫn lưu lại hài tử này, còn phong một tước hầu, chỉ là đối với thân phận thật sự của hắn ta thì không mấy người rõ ràng. Hoàn Nhan Vũ Minh đã mười hai tuổi.
An Vinh Hầu Phùng Việt gọi Phùng Hoàng hậu là cô mẫu, được Phùng Hoàng hậu nuôi dưỡng từ khi mới lọt lòng, cũng chính là nghĩa tử. Phùng Việt vừa tròn mười bốn.
Khi Triệu Tử Đoạn đến được Thư phòng, đã thấy Phan Phượng Thuật cùng hai thiếu niên đợi sẵn.
Hoàn Nhan Vũ Minh lớn lên trong Ngự Quân đài, đích thân Triệu Tử Đoạn giám sát, hắn là loại trầm tĩnh khiêm tốn, so với tính cách kiêu ngạo của phụ thân hắn năm xưa vô cùng bất đồng. Riêng Phùng Việt nuôi dưới thân Hoàng hậu, y vẫn không quá thân cận để nhận biết.
Thấy Triệu Tử Đoạn hướng mắt ra hiệu, Phan Phượng Thuật liền chấp tay đứng dậy:
- Điện hạ, Hoàng thượng tạm thời đưa tới năm vạn binh mã, tất cả đều đang đợi sẵn ở biên giới Nam châu, chỉ cần hiệu lệnh, liền xuất phát về Biện Thành!
Phan Phượng Thuật chỉ vào bản đồ, trình bày tường tận hướng đi của từng cánh quân, Vĩnh Thành đế lần này cử hắn đến chính là có mục đích riêng. Phan Phượng Thuật cái gì có thể tệ, riêng binh pháp không số một cũng số hai. Chỉ là hắn không được thần linh phù hộ, trực tiếp ra trận liền không thắng nổi.
Triệu Tử Đoạn tiếp nhận thông tin xong, hàm ý:
- Nhị vị Hầu gia lần này đi sứ là có mục đích gì?
Phan Phượng Thuật xoa xoa mi tâm, có chút chán chường dáng vẻ:
- Lượt trận! Hoàng thượng muốn tập dượt trận pháp, dẫu sao cũng không còn nhỏ tuổi nữa!
Triệu Tử Đoạn gật đầu, năm xưa Hoàng đế mười bảy mười tám tuổi đã có thể cầm binh thao dược, hai mươi tuổi liền liên tục lập được đại công, hai mươi hai tuổi nhận tước Phiêu Kỵ Tướng quân. Hiện tại muốn đám hậu bối tiếp bước cũng không có gì là lạ.
- Ngày mai đưa ra quân doanh, giao cho Phạn Lân!
Mộ Dung Tường Vân bên cạnh có chút thất kinh, bàng hoàng nhìn lại:
- Điện hạ...không phải chứ?
Triệu Tử Đoạn nhếch môi, quan sát đồ bàn:
- Một chút khó khăn không vượt qua được sao có thể trở thành Tướng soái thống lĩnh tam quân? Phạn Lân nghiêm khắc giảo hoạt, Minh nhi, Việt nhi đành phải chịu chút cực khổ vậy?
Phan Phượng Thuật phất tay bất lực:
- Điện hạ, đâu phải Tướng quân nào cũng từng chịu hành hạ?
Triệu Tử Đoạn trào phúng điệu cười:
- Ngươi đang tự nói chính mình?
Phan Phượng Thuật há miệng mắc quai, hắn đến một trận thắng danh dự còn chưa từng đạt được, đành im lặng.