Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại

Chương 61: Diệt môn thảm án (hạ) 1



Triệu Tử Đoạn tựa người vào gối mềm, nhắm mắt dưỡng thần bên trường kỷ, loáng thoáng hạ phong lay động huyết sa rèm.

- Như vậy Chân gia chỉ duy nhất Quận chúa thoát nạn?

Mộ Dung Tường Vân cách lớp bình phong hơi giật mình, tay siết lại:

- Điện hạ, đúng thật chỉ duy Quận chúa đêm đó không hồi phủ mới tránh được một kiếp!

Triệu Tử Đoạn nhấp qua trà mạn, vị đắng lưu cữu nơi đầu lưỡi:

- Ngươi đến đây không chỉ để từ biệt bổn tọa chứ?

- Thật ra...

Mộ Dung Tường Vân nghe mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết nên mở lời thế nào, có chút ấp úng:

- Chủ nhân, thuộc hạ lần này có lẽ không còn cơ hội gặp người nữa...nên...

Triệu Tử Đoạn nhạt môi cười:

- Nên ngươi mới muốn cảnh báo Dương Quân Nguyệt với bổn tọa, cũng thuận tiện cầu xin bổn tọa niệm tình!

Mộ Dung Tường Vân cắn răng, Lang Vương đã hoàn toàn nói ra lời gan ruột của hắn:

- Chủ nhân...

Triệu Tử Đoạn ra khỏi tẩm phòng, lãnh đạm bước qua bình phong, nhìn bộ dáng Tường Vân chật vật trên xe lăn gỗ. Y thở dài, thoáng đau lòng:

- Bổn tọa làm việc tự có cân nhắc! Ngươi vốn xuất thân Mạt Quốc, nếu không muốn hồi hương, có thể đến Tô Châu, nơi ấy trù phú, lại là đất phong của Nguyên Vương, tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi!

Mộ Dung Tường Vân hơi mỉm cười, tuy hắn đã gầy đi rất nhiều, nhưng dung mạo tuấn mỹ vẫn không thay đổi. Triệu Tử Đoạn trông thấy nụ cười này, tâm can cũng nhẹ nhõm hơn, dù y không nói ra, nhưng nhìn đôi chân hắn, chín phần đã có thể tự bước đi, còn vì sao hắn che giấu, y cũng chẳng có ý bóc trần.

Tháng mười, đông phong tràn về, làn sương rét mướt phủ dần lên mái ngói Cấm Thành mỗi đêm.

Chân gia có một Hình bộ Thượng thư đang tra hai đại án diệt môn thế mà lại rơi vào thảm cảnh tương tự, càng khiến lòng người thêm khẳng định Lang Vương Triệu Tử Đoạn chính là kẻ đứng sau. Triệu Tử Đoạn ngược lại phong quang vô hạn nhận Nhiếp Chính Vương, thường ngày theo khẩu dụ Vĩnh Thành Đế mà ngụ lại Càn Thanh cung. Y vừa xử lý tấu chương vừa giám sát Thái tử.

Vốn là ấu tử Hoàng đế, Ngũ Hoàng tử từ kẻ không có tư cách kế vị nhất, cuối cùng lại làm chủ Đông cung. Triệu Tử Đoạn tuy hiểu được ý đồ của Vĩnh Thành Đế, nhưng thâm tâm đôi khi vẫn cảm thấy chua xót cho một kiếp người thân sinh hoàng tộc.

Năm xưa Giang gia từ đầu không hề ủng hộ Thịnh Vương, nhưng về sau lại trở thành trợ lực lớn nhất. Đến khi Thịnh Vương tử trận, Giang gia chính tộc toàn bộ trảm thủ, Dung Quý phi Giang thị khi ấy nhờ vào hài tử mới có thể thoát nạn. Hoàng đế khi ấy không phải không tính toán, mà là chưa đến thời điểm tính toán tốt nhất.

Giang gia về sau các chi tộc vẫn có người ra quan, còn hết lòng ca ngợi ân đức Hoàng đế. Dung Quý phi phú quý hậu cung đã lâu, nhét được người vào triều, liền quên mất bản thân vẫn là một đích nữ chính tộc Giang gia với án tử vĩnh viễn lơ lửng trên đầu. Nếu như Dung Quý phi biết cách thu liễm tính tình hơn, thì có lẽ Ngũ Hoàng tử đã không trở thành vật hi sinh nơi Đông cung như hôm nay.

Triệu Tử Đoạn phê chu sa lên sổ nhỏ, vai gáy sau một ngày dài liền đau nhức, y vươn vai muốn đứng lên, cơ thể dường như không hiểu ý, ẩn ẩn mệt mỏi mơ hồ. Sức khỏe y thật không tốt, mỗi ngày đều khó chịu, bao nhiêu phương dược bổ dưỡng đi vào rồi lại đi ra, không lưu lại chút tác dụng gì.

Hiện tại Chân gia một đêm bị truy cùng giết tận, chỉ lưu lại một cái nữ tử còn chưa gả đi, nói không chừng nay mai thôi chính bản thân Nhiếp Chính Vương như y lại phải lần nữa vào thiên lao. Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi cười, cũng đã thật lâu rồi, y chẳng còn nhớ mùi vị ngục tù.

Tuyết rơi lất phất trên mái ngói xanh xám thâm cung, nhành ngô đồng trơ trọi giữa hàn phong thê lương vô hạn.

Thuyên Chương trong ánh đèn mờ mịt chăm chú thêu khăn trúc nhỏ, trước giờ vốn nàng không lưu tâm chuyện nữ công nữ hồng, hay nói đúng hơn là kịch liệt bài xích. Nhưng hiện tại, Mộ Dung Tường Vân rời đi, nàng đột ngột nhận ra kiếp người thật ngắn ngủi, thật bi ai, không đoán định được. Nàng liền có chút muốn buông xuôi.

Nửa đêm, cửa sổ hé mở, gió động khí lạnh tràn vào. Thuyên Chương hơi vén tay áo dài, trực tiếp muốn khép cánh cửa lại, nào ngờ phát hiện ra Viêm Tình Quân. Đây không phải là lần đầu tiên hắn tự ý lui tới tẩm cung nàng, nàng xua không được, đuổi không đi, cứ thế cũng lười quản.

Thuyên Chương ngồi lại bên tháp, tỉ mẩn tiếp tục thêu, Viêm Tình Quân im lặng không nói gì, rót hết ly trà này đến ly trà khác, một lúc sau lại càn quấy, hắn giơ ấm không lên lắc lắc:

- Hết rồi!

Thuyên Chương liếc mắt một cái, chán chường không đáp. Viêm Tình Quân hơ hơ tay lên lò lửa, lại nhìn trong rổ thêu có một khăn phượng còn dang dở, hắn hơi nheo nheo mắt:

- Nàng sắp phải gả đi sao?

- Công chúa gả đi gọi là hạ giá!

Thuyên Chương nhấm nhẳn, giật lại khăn hỷ. Viêm Tình Quân xáng đến gần hơn:

- Chương Chương này, hay nàng gả cho ta đi!

Thuyên Chương hất rổ thêu lên người hắn, vành tai ửng đỏ, phượng mâu long lên:

- Ngươi điên rồi sao?

Viêm Tình Quân cũng không hờn giận, kiên nhẫn nhặt lại toàn bộ kim chỉ rơi rớt:

- Ta không điên, chỉ là mặt hơi dày thôi!

Thuyên Chương không thể nói lại hắn, lạnh lùng xoay mặt đi hướng khác tiếp tục mũi kim. Viêm Tình Quân gác chân lên bàn gỗ, tiện tay rút Nữ Đức trên giá lật lật.

Thuyên Chương càng thấy chướng mắt:

- Ngươi dù sao cũng là nam nhân, đọc thứ này làm gì?

Viêm Tình Quân dụi dụi huyền phát vào áo choàng thấm đẫm hương lê hoa trước mặt:

- Về sau biết cách dạy nàng...

Tượng đất còn có ba phần tính tình, huống hồ gì là Đại Công chúa như Thuyên Chương, nàng xoay mũi kéo một nhát hạ xuống bạch y Viêm Tình Quân, chỉ là không ngờ hắn đến tránh né cũng lười biếng, máu tươi cứ thế ứa ra.

Thuyên Chương hốt hoảng, nàng vứt hung khí sang một bên, vội vội vàng vàng tìm thuốc bột chữa thương.

Viêm Tình Quân được dịp, tranh thủ ôm vết thương tỏ ra đau đớn kêu gào:

- A...ta sắp chết đến nơi rồi...nàng ra tay thật ác độc mà...

Thuyên Chương trông hắn cũng tội nghiệp, đem cả bạch lăng cùng thuốc đến:

- Tự băng bó đi!

Viêm Tình Quân he hé mắt nhìn:

- Ta không làm được!

Thuyên Chương đang chần chừ muốn giúp, lại nghe hắn nói tiếp:

- Nàng thật muốn hạ sát phu quân mà...

Chỉ một câu này, toàn bộ thương tiếc của Thuyên Chương bay biến sạch, nàng giơ kéo lần nữa lên:

- Bản Công chúa đâm chết ngươi!

Viêm Tình Quân vừa tránh né vừa trêu chọc, đến khi cả hai hổn hển thở, mới chịu buông tha:

- Công chúa điện hạ, ta hồi cung đây! Ngày mai gặp nàng!

Viêm Tình Quân lại theo đường cửa sổ rời đi, ngang qua hành lang hẹp, vì vội vàng nên đụng phải người. Viêm Tình Quân gấp gáp chấp tay:

- Xin lỗi!

Nói xong liền đi thẳng.

Dương Quân Nguyệt phủi phủi tà áo đẫm vụn tuyết, quỷ dị nụ cười. Thuyên Chương Công chúa đúng là một cái mầm họa, thực sự là đại họa.

Mùa đông đến sớm, giá rét phủ kín kinh kỳ, trong cung mọi hoạt động đều gần như đình trệ.

Thái tử muốn tổ chức thưởng mai tại Đông cung, đây là loại yến tiệc bình thường, không có gì quá đáng, huống hồ đã sắp đến cuối năm, công vụ không thể một ngày giải quyết hết, nên càng không thể cấm đoán đám huân quý thế gia hưởng thụ. Triệu Tử Đoạn cũng vì vậy không phản đối, thân Vương Hoàng tử nào cũng thường xuyên tổ chức hoạt động, mục đích chính vẫn là kéo bè kết cánh.

Đại yến Đông cung không thiếu đại nhân vật nào, Thái tử càng tỏ ra hiếu khách lễ độ, cơ hồ mời hết cả kinh thành. Đương nhiên, vị trí cao nhất hiện tại vì vắng Hoàng đế nên đối thành Nhiếp Chính Vương.

Thuyên Chương xiêm áo hoa lệ, giữa đông hàn tựa một đóa mai đỏ kinh diễm thế tục:

- Hoàng thúc! Hoàng thúc!

Triệu Tử Đoạn ngả người ra sau, tay đeo găng da đen bóng che lấp cái lạnh:

- Chương nhi đến đây!

Thuyên Chương ngồi xuống cạnh bên, hai má nàng ửng ửng đỏ vì rượu mạnh, một lúc sau mới ủy khuất bày tỏ:

- Chất nữ sắp gả đi rồi...

- Chương nhi không muốn sao?

Tuy là hỏi vậy, nhưng chính bản thân Triệu Tử Đoạn cũng không nhìn vào mắt Phùng Việt, Vĩnh Thành Đế cái gì cũng tốt, cái không tốt nhất có lẽ là Hoàng hậu đi, Hoàng hậu là người lựa chọn an toàn, nhưng không đặc biệt tinh tuyển.

Thuyên Chương gật gật mái tóc dày, phượng trâm lay động rung rinh:

- Từ đầu chất nữ đã không ưa hắn, về sau phải cùng hắn một chỗ...chất nữ làm không được...

Triệu Tử Đoạn thoáng thở dài, phả ra màn sương mù trước mặt:

- Bổn tọa biết Công chúa cầu gì, nhưng Công chúa cùng Mộ Dung Tường Vân chính là hữu duyên vô phận!

Thuyên Chương gượng gạo nụ cười, nàng lê vạt váy dài trên nền tuyết trơn trượt:

- Chất nữ lấy thêm rượu...

Nàng Công chúa, lại là độc nhất Công chúa của hoàng triều, nàng rất rõ điều này, không chỉ với Tường Vân, mà với tất cả nam tử trên đời đều không xứng đáng thân phận nàng. Phùng Việt đương nhiên cũng không xứng, chỉ là mẫu hậu đã phối hôn, nàng có muốn phản đối cũng vô phương.

Thuyên Chương dạo thêm mấy vòng, bất ngờ bị cung nhân đụng trúng, xiêm áo ướt một mảng lớn. Nàng có chút khó chịu, liền hồi cung muốn đổi trang y.

Viêm Tình Quân hôm nay vì một lời mời của Thái tử mà cư nhiên đang trong đại yến. Thường ngày tửu lượng hắn vô cùng tốt, nếu tự nhận số hai liền không ai dám nhận số một. Hiện tại chẳng rõ vì sao đầu óc trở nên mờ mịt khó chịu, Thái tử vẫn hồ hởi mời rượu, hắn ra hiệu không tiếp nổi, liền được hạ nhân đưa đi nghỉ ngơi.

Huyết mai nở đỏ kín hoa viên.

Viêm Tình Quân nghe đầu dâng lên cơn đau nhức, cổ họng khô khốc, hắn chống tay thở dốc, cố với tay đến bàn trà tìm nước. Đột ngột toàn thân đơ cứng, đây không phải là cung của hắn.

Viêm Tình Quân nhìn sang bên cạnh, bàng hoàng không dám tin nữ tử cùng hắn cả đêm hoan ái lại là Thuyên Chương. Hắn nuốt một ngụm khí lạnh, tuy rằng bản thân vô cùng yêu thích nàng, nhưng loại chuyện tổn hại thanh danh này đương nhiên hắn không thể làm ra, thường ngày càng cực kỳ căm ghét.

Viêm Tình Quân xoa xoa thái dương, gấp gáp tìm kiếm y phục, cuối cùng mới lấy hết can đảm đánh thức Thuyên Chương.

Bên trong lò xông, hương thơm vẫn nồng đậm lan tỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.