Viêm Tình Quân thở dài mấy bận, chăn cũng không dám lật ra, hắn u u ám ám gối đầu lên cánh tay ngồi bên song cửa sổ khép kín, mất một lúc lâu mới vào tịnh phòng qua loa dùng nước thấu đêm lạnh lẽo mà rửa mặt.
Chỉ là khi hắn đi ra, liền không thể tin được Thuyên Chương đã tỉnh, còn thản nhiên để cung nữ đem nước ấm, khăn lụa, muối hoa hồng,...một đoàn đến hầu hạ. Viêm Tình Quân bần thần không biết đối diện thế nào, mà hạ nhân đương nhiên ngoài hành lễ một cái cũng chẳng mở miệng.
Thuyên Chương trung y hồng hải đường xinh đẹp dễ chịu, nàng vừa vấn tóc xong, lãnh đạm:
- Tất cả lui ra!
Viêm Tình Quân cau hẹp hàng mày, bối rối cực hạn, trong phòng chỉ còn lại hắn cùng nàng:
- Công chúa...
Thuyên Chương liếc mắt lên mớ triều phục rực rỡ được treo gọn gàng một bên:
- Hầu bản Công chúa đổi xiêm y đi!
Viêm Tình Quân một thoáng ngơ ngác rồi cũng làm theo, bàn tay tinh tế thon gầy miễn cưỡng không chạm qua cơ thể nàng. Trong đầu hắn cố gắng sắp xếp dữ liệu, vẫn chưa hình dung được đây là loại tình cảnh gì.
- Công chúa...đêm qua...ta không cố ý!
Thuyên Chương vươn tay để Viêm Tình Quân khoác áo ngoài, nhàn nhạt:
- Ta biết! Cũng không có chuyện gì quan trọng, ngươi cũng lui đi!
Viêm Tình Quân như không tin vào tai mình, ngỡ ngàng:
- Ta? Công chúa...
Thuyên Chương hơi nhếch môi, đổi qua hài ngọc:
- Bản Công chúa còn phải đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu, không rảnh quản ngươi!
Rõ ràng là hắn chiếm tiện nghi, ngay cả hồng hoa vẫn lưu lại trên nệm, quay lưng một cái, nàng liền cứ thế không nhận. Viêm Tình Quân cảm giác hiện tại không khác gì oán phụ, bị nữ nhân ăn sạch sẽ rồi rũ bỏ trách nhiệm.
- Công chúa...cứ thế...chúng ta kết thúc rồi sao?
Thuyên Chương cài thêm châu thoa lên tóc, phượng mâu ánh lên sắc bén:
- Có cái gọi là "chúng ta"? Bất quá bản Công chúa còn phủ riêng, có thể thu nhận nam sủng, ngươi muốn đến hay không?
- Cái này...
Viêm Tình Quân nghẹn lại trong miệng, không thể đáp lời, ngậm ngùi chấp tay:
- Cáo từ!
Viêm Tình Quân đi rồi, Thuyên Chương mệt mỏi xoa xoa mi tâm, đây là loại sự tình gì, qua năm hạ giá với Phùng Việt, hiện tại liền dây dưa cùng nhân chí Viêm Quốc. Thuyên Chương nghĩ nghĩ, lại vất vả ôm thắt lưng lên kiệu tiến Thọ Khang cung.
Viêm Tình Quân cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, trầm mặc lăn lê trong tẩm phòng. Giữa Đông cung đại yến phát sinh phi lễ cùng Thuyên Chương, nếu nói không can hệ đến Thái tử hắn liền không tin, tuy rằng Thuyên Chương thất thân ảnh hưởng đến danh tiếng hoàng gia, nhưng ngoại trừ như vậy, càng không có gì lớn lao hơn, nàng là Công chúa, dẫu thu thêm người vào, Phùng Việt cũng không có quyền từ hôn. Thái tử sắp xếp mưu kế này, hắn đến cùng vẫn không thể đoán ra.
Viêm Tình Quân lắc lắc đầu, Thuyên Chương đã không truy cứu, vẫn là nên bỏ đi thì hơn.
Bên ngoài mành gỗ vang vang, Viêm Tình Quân hơi ngẩng mặt, liền thấy tử y An Viễn Hầu xuất hiện, hắn trở mình, y phục vì lăn lộn mà nhăn nhúm đến thảm thương.
- Vũ Minh!
Hoàn Nhan Vũ Minh cười cười, tiêu sái tựa người vào tháp, đặt điểm tâm lên bàn trà:
- Là ta!
Viêm Tình Quân tùy ý chọn một cái hoa quế cao bỏ vào miệng:
- Không phải ngươi cùng Nguyên Vương điện hạ đến Tô Châu rồi sao?
- Ngươi cũng thật dụng tâm với Nguyên Vương, bỏ nhiều công sức như vậy, từ Tô Châu đến kinh thành chỉ để lấy vài món đồ...nên nói ngươi trung thành hay Nguyên Vương khắc khe?
Hoàn Nhan Vũ Minh không hề phiền giận, ngược lại tươi cười:
- Điện hạ có cái lý của người! Với thân phận ta, được thu nhận đã là rất tốt rồi!
Viêm Tình Quân không đáp, ít ra An Viễn Hầu còn có thể đi theo Nguyên Vương, bản thân hắn thứ tử, đừng nói phong tước, đến triều phục Hoàng tử còn chưa một lần được ướm lên người.
- Đương kim Thánh thượng cũng không phải đích tử...
Viêm Tình Quân không rõ hàm ý Hoàn Nhan Vũ Minh, nhưng ít nhiều vẫn đồng cảm với loại thân phận một nửa cao quý một nửa hèn hạ, đồng bệnh tương lân. Một lúc lâu sau, hắn chuyển đề tài, nói ra canh cánh trong lòng:
- Ngươi nghĩ sao về Phùng Việt?
Hoàn Nhan Vũ Minh ý vị nhìn Viêm Tình Quân:
- An Vinh Hầu? Hắn là Hoàng hậu nghĩa tử có thể tùy ý nghị luận sao?
Viêm Tình Quân phất phất tay:
- Uầy...không nghĩ ra ngươi lại sợ hắn...
Hoàn Nhan Vũ Minh khẽ cười, ngả người ra sau:
- Đừng khích tướng! Bản Hầu thấy ngươi thành thật, liền nói ngươi biết, hắn cũng không sống quá lâu, để tâm làm gì?
Viêm Tình Quân đứng bật dậy, đến cạnh Hoàn Nhan Vũ Minh:
- Thuyên Chương sẽ thành góa phụ ư?
- Đại Công chúa? Nguyên Vương tự có an bài! Mà ngươi có thể gọi đích danh nàng sao?
Viêm Tình Quân nhìn ra gió tuyết mờ mịt, nếu như Hoàn Nhan Vũ Minh nói đúng, Thuyên Chương liền không có khả năng gả cho Phùng Việt. Tuy rằng chuyện này cũng thật khó hiểu, mẫu hậu phối hôn huynh trưởng phản đối. Dẫu sao Đại Quốc thiên gia đông đảo như vậy, cư nhiên phức tạp gấp nhiều lần Viêm Quốc hắn.
Cuối năm, tuyết rơi ba tấc, phủ trắng Cấm Thành.
Thuyên Chương nôn khan giữa điện, nàng vật vờ bám vào bình phong, trong lòng ngổn ngang linh cảm xấu. Đầu óc ong ong nhức nhối, vốn dĩ gần đây xảy ra nhiều chuyện, bản thân nàng ngày càng tự cô lập, không để cung nữ đến gần. Hiện tại giữa điện mênh mông vắng tanh không một bóng người.
Thuyên Chương tựa đầu vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt thấy vòng tay nam tử ấm áp đỡ lấy, nàng hơi mở mắt, cũng đoán ra được:
- Ngươi đến làm gì?
Viêm Tình Quân ôm lấy người đặt lên giường:
- Nhớ!
Thuyên Chương bĩu môi, hồi lâu mới chán ghét:
- Ta không nghĩ đến sẽ có hài tử! Ngươi xem, rõ ràng là đã dùng thuốc, lại tẩy sạch thân thể như vậy...
Viêm Tình Quân nắm lấy tay nàng, thống khổ ánh mắt:
- Công chúa, là ta làm khổ nàng!
Thuyên Chương hời hợt:
- Kể ra cùng ngươi cũng tốt, miễn không phải với tên Phùng Việt!
Viêm Tình Quân quay mặt che khuất đau thương hiện hữu, nàng có thể cùng ai bất cứ ngoại trừ Phùng Việt. Cơ bản nàng không để tâm đến hắn, từ đầu đến cuối đều không.
Viêm Tình Quân kéo chăn che kín người nàng, lò than lách tách nổ:
- Công chúa, nàng...chuyện này có nên nói với Hoàng hậu nương nương hay không?
Thuyên Chương bĩu môi, lắc lắc mớ tóc dày:
- Động thái hôm đó rõ ràng như vậy, mẫu hậu có lẽ cũng đã sớm biết! Ta chính là muốn hạ nhục Phùng Việt!
Viêm Tình Quân gắt lên:
- Công chúa! Người vì vậy mà thân thể cũng không cần hay sao?
Thuyên Chương hừ nhẹ, xoay mặt vào tường, một lúc lâu sau mới thỏ thẻ:
- Ta hiện tại cái gì cũng không cần, cái gì cũng không muốn! Bất quá ngươi hảo soái, nhìn không tệ, coi như ta cũng không ủy khuất gì!
Viêm Tình Quân trầm mặc hồi lâu, tâm tư không thể tránh được mà động chạm đến:
- Ta có biết chuyện giữa nàng và Mộ Dung...
- Bản Công chúa không muốn nghe ngươi phiền nhiễu!
Viêm Tình Quân nhạt môi cười, nàng chính là yêu người đó, nếu không được gả cho người đó, liền coi rẻ nhân sinh. Hắn thẫn thờ một lúc lâu, đến khi nghe được hơi thở đều đặn bên cạnh mới miễn cưỡng rời đi.
Đông Thành.
Ba mươi tháng chạp, gió tuyết phương nam tuy ảm đạm, nhưng không mịt mờ như đất trời kinh sư.
Nguyên Vương Hoàn Nhan Phong Nghi cưỡi ngựa băng qua sương giá thê lương, mãi mới đến được Tân Hành cung. Hắn vứt dây cương cho hạ nhân, vội vội vàng vàng không kịp đợi người bẩm báo mà xông vào Thư phòng.
- Phụ hoàng!
Vĩnh Thành Đế hơi cau nhẹ mày, cũng không ngẩng lên, phượng mâu lướt ngang mấy phong thư đỏ.
- Con không ở đất phong, chạy loạn đến đây là gì? Ngồi đi!
Nguyên Vương hành lễ cẩn thận, đứng cạnh lò than sưởi chút ấm áp:
- Phụ hoàng, nhi thần vừa biết tin hoàng thúc vừa bị đưa vào thiên lao...
Vĩnh Thành Đế gật gật đầu, tuy rằng đôi mắt đã vương tơ máu, nhưng vẫn tỏ ra bình thản:
- Trẫm biết, án này Thái tử thẩm tra, cứ để hoàng đệ con thử sức!
Nguyên Vương gằn giọng, tay hơi siết:
- Phụ hoàng, người không thấy vô lý hay sao? Nói hoàng thúc ngụy tạo thân phận, giả trang hoạn quan còn có thể, nhưng chỉ vì loại chuyện này mà kết án hoàng thúc diệt môn tam gia! Đây là loại tra án gì?
Vĩnh Thành Đế hơi hướng ánh mắt tán thưởng:
- Còn gì nữa không?
Nguyên Vương cứng cỏi, giận đến run người:
- Phụ hoàng!
Vĩnh Thành Đế xoa xoa mi tâm, âm mưu hoàn hảo bực này, tuy rằng hắn là Hoàng đế nhưng vẫn cảm thấy bản thân không thể âm hiểm bằng. Dù vậy, Dung Quý phi dám ra tay đến cả Triệu Tử Đoạn, khả năng đã tính toán tốt.
Vĩnh Thành Đế hờ hững:
- Tội trạng càng nặng, kết án càng dễ!
Nguyên Vương hậm hực:
- Phụ hoàng, người phải mau chóng hồi kinh cứu hoàng thúc, hoàng thúc đã bao năm lao tâm khổ tứ vì giang sơn này...
Vĩnh Thành Đế vẫy tay hài tử ngồi cạnh mình, lại thấy thân thể hắn lạnh toát:
- Chú ý sức khỏe bản thân, đừng để di chứng! Con biết Trẫm đang làm gì mà, đúng không?
Nguyên Vương cúi mặt, hồi lâu mới thương tâm mà trách cứ:
- Phụ hoàng, người có thấy tự mình tàn độc?
Vĩnh Thành Đế tránh đi ánh mắt hài tử, đến cuối cũng không đáp. Nguyên Vương cũng biết bản thân lỡ lời, thiên gia không có tình thân, huống hồ phụ hoàng hắn chí tôn cửu ngũ, miễn cưỡng làm chuyện bất thiện, chung quy cũng chỉ gói gọn trong mấy chữ "Đế Vương chi thuật".
_____________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả:
@hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm)
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.