Sáng sớm, nắng vàng rực rỡ rọi soi đáy nước lấp loáng dương quang. Trong vườn oanh yến ríu ran, mẫu đơn tỏa hương ngập tràn Lang Vương phủ. Hạ sắc phồn hoa, tươi đẹp hoàn tươi đẹp.
Triệu Tử Đoạn chậm rãi vẽ một đóa huyết liên giữa mi gian, chu sa đỏ thẫm hòa với huyết y nổi lên làn da trong suốt như sứ mỏng bần bậc đến chói mắt. Trần Khắc đứng một bên, chậm rãi đọc qua một mẩu giấy nhỏ.
- Điện hạ, Dương Quân Nguyệt muốn gặp người trên đỉnh Linh Sơn, còn nhấn mạnh chỉ một mình người!
Triệu Tử Đoạn dừng bút, tà mị nụ cười lên gương đồng, y ngắm nhìn nhan sắc bản thân, tuy rằng thời gian đã trải qua hơn mười năm, nhưng mỗi khi khoác huyết bào vẽ hoa ký, y lại cảm thấy bản thân vẫn không hề có dấu vết thời gian, vẫn không già đi.
- Hắn vì sao nghĩ bổn tọa sẽ đến?
Trần Khắc lắc đầu, Dương Quân Nguyệt có lẽ muốn một trận sinh tử thư hùng, nhưng trong tình cảnh hiện tại Lang Vương không cần phải tốn công sức, chỉ cần điều động vài ngàn binh bao vây Linh Sơn liền có thể áp giải được Dương Quân Nguyệt quay về.
Trần Khắc ấp úng:
- Điện hạ, hắn ta có lẽ...tin vào lòng quân tử của người...
Triệu Tử Đoạn cười lớn, tin y quân tử, thật là một trò hề:
- Cả đời này, bổn tọa từng nhận là quân tử sao? Quân tử nhất Đại Quốc phải kể đến Bạch Thực Thần!
Trần Khắc cau mày, ngụy quân tử Bạch Thực Thần đến chết vẫn được lưu danh là hiền nhân, đỉnh cao của sự giả nhân giả nghĩa:
- Điện hạ không cần tự so sánh với loại người đó!
Triệu Tử Đoạn hờ hững cười, thong thả bước ra hành lang ngập nắng, ngẩng đầu ngắm bầu trời xanh thăm thẳm:
- Đem hai nghìn quân bao vây Linh Sơn, năm trăm quân bao vây Chinh Di Tướng quân phủ! Tuyệt đối không để Phan Tướng quân ra khỏi phủ!
Dương Quân Nguyệt muốn gặp y nói lời cuối cùng, y sẽ đến, vì chiếc màn thầu ngày thơ lưu lạc biên cương. Động tĩnh lớn như vậy, Hoàng đế không sớm thì muộn cũng sẽ biết được, Triệu Tử Đoạn thở dài, y vẫn nên xuất hành, Vĩnh Thành Đế nếu biết chuyện cư nhiên sẽ không để y liều lĩnh lên Linh Sơn.
Cỗ xe ngựa đỏ rực gia huy huyết liên dọc theo thiên nhai tiến dần về đỉnh núi, Dương Quân Nguyệt giao hẹn chính ngọ, thời điểm mùa hạ bức bối như vậy, có chút khiến người khác ngao ngán cái nóng đến váng vất. Trần Khắc vừa pha trà vừa chán ghét than thở, Triệu Tử Đoạn ngược lại, Dương Quân Nguyệt thường ngày không quang minh chính đại, nay có thể muốn thư hùng so với chính hắn đã là tiến bộ rất lớn.
- Còn bao lâu thì đến nơi?
Trần Khắc hai tay nâng ly trà ngọc, cúi mặt:
- Điện hạ, khoảng nửa canh giờ, sau đó chúng ta có thể nghỉ ngơi ở trường đình trước!
Triệu Tử Đoạn gật đầu, gấp lại quạt ngọc:
- Bổn tọa muốn ngủ!
Trần Khắc nhìn chủ nhân tựa gương mặt mỹ diễm tiên tử vào cánh tay, huyền mâu nhắm hờ để lộ hàng mi dày dài rợp bóng rũ xuống gò má như tạc tượng. Hắn nhớ đến mười mấy năm trước, bản thân vừa bước chân vào Ngự Quân đài, khi ấy lần đầu nhìn thấy Lang Vương điện hạ xuất hiện, hắn đã vô cùng hốt hoảng trước tuyệt thế mỹ nhân kinh diễm thiên hạ.
Nam tử yêu nghiệt thế này, vốn không nên tồn tại trên đời, lão thiên gia luôn ghen tức tài nhân, huống hồ Lang Vương muốn ngoại hình có ngoại hình muốn tài nghệ có tài nghệ. Hiện tại vượt quá bao nhiêu định kiến, có thể phấn đấu lên đến vị trí này, Lang Vương coi như đã cố gắng gấp nhiều phần kẻ khác. Đời người có thể chết bao nhiêu lần, Lang Vương liều mình đấy cũng không phải đầu tiên. Trần Khắc càng nghĩ càng thêm đau lòng.
Chinh Di Tướng quân phủ.
Phan Phượng Thuật tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, hắn quờ quạng tay bên cạnh, bất thần không thấy người đâu. Phan Phượng Thuật ngay lập tức tỉnh ngủ:
- Nguyệt!
Mộc sàng trống, tẩm phòng trống, chỉ duy nhất tấm áo choàng vắt ngang thành ghế.
Phan Phượng Thuật qua loa y phục, lao ra hành lang vắng tanh, đến cả một bóng hạ nhân cũng không thấy, phát hiện được điểm kỳ dị, hắn càng vội vàng đi tìm Dương Quân Nguyệt, liền phát hiện toàn bộ phủ đã bị bao vây. Phan Phượng Thuật như hít phải khí lạnh, toàn thân run rẩy vô lực.
Hắn ý thức rất rõ chuyện này là do Lang Vương phân phó, nhưng hắn không có lý do gì phản bác, hắn cùng Dương Quân Nguyệt vốn dĩ vô cùng thân thiết, hiện tại Dương Quân Nguyệt muốn mưu sát Lang Vương, thì giam lỏng hắn cũng là tất yếu.
Phan Phượng Thuật đi đi lại lại trong phòng ngủ, giữa tâm trí rối loạn đột ngột phát hiện tâm thư của Dương Quân Nguyệt lưu lại. Thư không viết nhiều, chỉ có mấy dòng mong muốn Phan Phượng Thuật chăm sóc tốt bản thân, cưới thê sinh tử, sống một đời an bình. Phan Phượng Thuật vò nát mảnh giấy trong tay, lệ nam tử bất giác rơi.
Phan Phượng Thuật gục giữa căn phòng rộng lớn, rất lâu sau, hắn mới có thể nâng thân mình nặng nề, khoác giáp phục, mang bảo kiếm, ánh mắt thoáng chốc tràn đầy cương quyết, đơn thương độc mã phá vòng vây Cấm Vệ quân mà xuất phủ.
Gập ghềnh sườn núi bụi mờ nhuộm đỏ hoa dại bên đường.
Trần Khắc dừng xa mã trước trường đình, sau khi chuẩn bị tốt trường đình mới mời chủ nhân. Hắn nhìn tà huyết y loạn bay giữa hồng trần thế gian, Lang Vương xuất hiện, cảnh sắc bốn bề liền vô cùng phàm tục.
- Điện hạ, giờ này Hoàng thượng có lẽ đã hạ triều!
Triệu Tử Đoạn nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu:
- Không vội!
Đường từ Cấm Thành đến Linh Sơn mất gần nửa ngày, Hoàng đế hiện tại có muốn cũng không kịp, y vốn đã tính toán, liền không để bậc thiên tử phải lo lắng. Triệu Tử Đoạn thong thả ngồi xuống bàn đá, tận hưởng hạ phong mát mẻ mang theo hương thơm hoa quả tháng năm ngọt ngào.
Chính Ngọ.
Trên đỉnh Linh Sơn, Dương Quân Nguyệt thật sự đã đứng đợi sẵn, hắn vận y phục rất đẹp, thêu lan hoa thanh nhã viền theo ống tay áo, lam mâu an an tĩnh tĩnh không chút gợn sóng. Triệu Tử Đoạn chậm rãi giẫm lên mặt đất khô khốc, lạnh lẽo huyền mâu, trùng hợp thay, Dương Quân Nguyệt không có vũ khí, y cũng tay không đến gặp người.
Triệu Tử Đoạn có chút không thích ứng với ánh nắng gay gắt, y từ lâu đã ngại mặt trời, thường ngày nếu không có việc liền không rời Tiêu Dao điện, Trần Khắc cho người nâng trường kỷ đến, Triệu Tử Đoạn thong thả ngồi, lại phất tay để hạ nhân lui.
Dương Quân Nguyệt bên kia vẫn lơ đãng ý cười, không chút biểu tình:
- Ta không nghĩ ngươi có thể đáp ứng dễ dàng như vậy!
Triệu Tử Đoạn ngả người ra thành ghế được chạm khắc tỉ mỉ, y nhẹ nhàng mở quạt ngọc trong tay:
- Bổn tọa hôm nay rảnh rỗi!
Dương Quân Nguyệt hừ nhẹ, Triệu Tử Đoạn luôn kiêu ngạo như vậy, hắn cũng không muốn chấp nhất. Nhìn người đối diện đỏ như một đóa hỏa phượng hoàng, tỏa sáng trên đỉnh Linh Sơn, chói mắt chúng sinh thiên hạ, tâm hắn dâng lên mười phần sinh khí.
- Có lẽ người của Ngự Quân đài đã bao vây khắp núi!
Triệu Tử Đoạn gật đầu, không phản ứng.
Dương Quân Nguyệt lại tiếp:
- Ngày hôm nay, ta đã định sẽ không toàn mệnh thoát ra!
Triệu Tử Đoạn nhạt môi cười:
- Nếu ngươi muốn trốn chạy, đã không quay lại Phan phủ, không gặp Phan Phượng Thuật!
Dương Quân Nguyệt kinh ngạc:
- Ngươi biết?
Triệu Tử Đoạn tiếp tục gật đầu:
- Dù sao đây cũng là lần cuối được trò chuyện với ngươi, bổn tọa rộng lượng nói cho ngươi rõ để xuống hoàng tuyền cũng không còn uất hận!
Dương Quân Nguyệt cau hẹp hàng mày, khẩu khí bất phục:
- Ngươi thì có thể biết gì?
- A!
Triệu Tử Đoạn đứng dậy, huyền phát theo hạ phong bay loạn mê hoặc:
- Bổn tọa đối tốt ngươi như vậy ngươi không nhận ra sao? Nếu bổn tọa muốn giết ngươi, thì trước khi hành quân từ Mạt Quốc quay về, ngươi đã là một cổ thi thể! Thật đáng tiếc tâm tư bổn tọa!
Dương Quân Nguyệt bất thần lùi lại, hắn thời điểm ở Mạt Quốc, luôn thỏa sức chém giết, hắn không phải vì Mạt Nữ Vương, càng không phải vì Triệu Tử Đoạn. Hắn chính là trả thù cho Lệnh Hồ Vương Thiên Phần, những kẻ năm xưa đối nghịch Lệnh Hồ Vương, những kẻ ham sống sợ chết, những kẻ gián tiếp trực tiếp đẩy Lệnh Hồ Vương ra trận, tất cả đều phải chết dưới tay hắn.
Dương Quân Nguyệt bật cười.
Triệu Tử Đoạn nhìn thiên thanh trong sáng không một gợn mây:
- Ngươi nhận ra rồi sao! Bổn tọa tiếp tục để ngươi hiểu, Mộ Dung Tường Vân vì sao có thể đi khỏi kinh thành mà không bị ai khó dễ, vì sao yên ổn sống ở Tô Châu, vì sao luôn được người bảo vệ! Bổn tọa vì nhân tình với một thuộc hạ trung thành! Ngươi là huynh trưởng hắn, bổn tọa không muốn hắn trở thành một kẻ bất nhân bất nghĩa như ngươi, tốt nhất chính là để hắn thanh thản một đời tiếp tục sống, không dính vào chính trường nhơ bẩn!
Dương Quân Nguyệt lam mâu chuyển màu, toàn thân như chìm vào u ám bất lực. Bầu trời xanh ngắt cũng dần chuyển, mây đen vần vũ kéo đến.
- Ngươi không hiểu! Cả đời này ngươi cũng không thể hiểu, ta dựa vào ý niệm trả thù mới có thể tồn tại đến hôm nay...
Dương Quân Nguyệt mồ côi, y cũng không có phụ mẫu. Dương Quân Nguyệt lưu lạc khổ ải, y cũng chẳng khác gì. Xuất phát điểm cả hai vốn dĩ giống nhau, vì sao hôm nay ở đây, y đứng trên đỉnh cao thiên hạ, hắn chôn vùi dưới bùn lầy đen tối.
Triệu Tử Đoạn thở dài, tuy rằng sáo rỗng, nhưng vốn dĩ khác biệt như vậy cũng chỉ là do phẩm chất mỗi người. Dương Quân Nguyệt vô ơn bạc nghĩa, làm sao có thể mưu cầu một nhân sinh tốt đẹp. Hắn chưa từng hi sinh vì ai, nên cũng không có ai bất chấp bảo vệ hắn.
- Ngươi đã tạ lỗi với Phan Phượng Thuật chưa?
Dương Quân Nguyệt cúi mặt thê lương, ngũ vị tạp trần.
Triệu Tử Đoạn nhìn sấm chớp rạch ngang thiên địa:
- Bất luận thế nào, thiên hạ rộng lớn hắn là người duy nhất yêu ngươi chân thật!
Dương Quân Nguyệt đột ngột cười lớn, nửa bi thương nửa cay đắng:
- Dù sao hôm nay ngươi cũng không thoát được! Triệu Tử Đoạn!
Dương Quân Nguyệt châm lửa, hàng chục dây dẫn cháy lan trong không khí đượm mùi thuốc súng. Triệu Tử Đoạn bình thản an tọa trường kỷ, mặc kệ Dương Quân Nguyệt điên cuồng cười. Y đem hai ngàn binh lên đỉnh Linh Sơn, cư nhiên đã tính toán tốt mọi loại tình huống. Chỉ là hiện tại mây đen vần vũ, sấm chớp rợp đời, người của y cũng chẳng cần phải vất vả nhiều.
Vó ngựa mỗi lúc một thêm gần, bóng ngân giáp trường thương sáng lấp loáng. Dương Quân Nguyệt không nghĩ đến Phan Phượng Thuật bất thình lình xuất hiện như vậy, toàn thân như hóa đá, đứng sững giữa đất trời. Mà Phan Phượng Thuật thấy hắn ta, cũng vội vàng buông cương lao đến.
Triệu Tử Đoạn xoa xoa mi tâm Chinh Di Tướng quân không hổ danh phong, có thể vượt năm trăm Cấm Vệ quân, hai ngàn Ngự Quân tinh nhuệ để tìm nhân tình. Phía trước một mảnh thâm tình ai oán, Triệu Tử Đoạn không rõ nội tâm nên cảm thấy thế nào mới phải, so với trận yên hỏa biên thùy năm xưa giao chiến Lệnh Hồ Vương, thì Dương Quân Nguyệt hiện tại không đáng một nửa uy hiếp.
Dây dẫn vẫn tiếp tục cháy.
Phan Phượng Thuật gay gắt:
- Nguyệt! Đi thôi!
Dương Quân Nguyệt bất động.
Phan Phượng Thuật thống khổ ánh mắt hướng đến nam tử dối diện:
- Lang Vương điện hạ, điện hạ không nên tiếp tục ở nơi này nữa!
Triệu Tử Đoạn lạnh lùng phất vạt áo:
- Khắp đỉnh núi này đều đã chôn sẵn thuốc nổ, người nên đi là Tướng quân mới phải!
Phan Phượng Thuật bàng hoàng một trận:
- Nguyệt! Ngươi điên sao!
Dương Quân Nguyệt không điên, chỉ là ông trời đến cuối cùng vẫn phụ hắn.
Mưa rơi che kín Linh Sơn. Hạ vũ mờ mịt thiên địa.
Số thuốc nổ đã chuẩn bị sẵn không có cơ hội cháy bùng, Dương Quân Nguyệt cũng không thể đồng quy vu tận cùng y. Ngự Quân cứ thế áp giải hắn ta giam giữ tại thiên lao.
Trong u ám cơn mưa đầu hạ nhấn chìm thế thái nhân tình, khiến từng đàn tùng sinh hỗn loạn kêu vang trời. Một tiếng nổ inh ỏi vọng khắp sơn lâm. Dương Quân Nguyệt tự quấn thuốc súng quanh thân mình, quyết ý quyên sinh, không lưu lại gì giữa nhân gian, huyết nhục tất cả phiêu tán mơ hồ.
Triệu Tử Đoạn lẳng lặng hạ một quyền đánh ngất Phan Phượng Thuật vẫn đang ngỡ ngàng, nhàn nhạt hạ lệnh: