Đệ tử Thánh Môn chính là nghịch thiên mà tu hành, tu đến giai đoạn nhất định sẽ bị thiên lôi oanh kích, qua được một kiếp này cho dù có thể nói là vượt qua một cửa nhưng một đệ tử Thánh Môn phải trụ qua chín mươi chín đạo thiên lôi mới có thể đắc đạo, mà ta đệ tử Thánh Môn hiển nhiên là không hợp cách, mới đạo thứ nhất đã bị oanh thành tàn phế.
Đệ tử Thánh Môn trúng thiên lôi mà chết nhiều vô số kể, kỳ thật người trong Thánh Môn cũng đều quá quen thuộc, nên không cho chết là đáng sợ, cảm thấy chết chỉ là mệnh thôi, kiếp sau lại luân hồi.
Người mà không sợ chết, còn là người sao?
Ta tự so sánh với mình trước kia cảm thấy người Thánh Môn kỳ thật đã không thể xem như người bình thường.
Lại nói tiếp, đệ tử Thánh Môn mỗi năm chết đi không biết bao nhiêu người, môn chủ thánh tôn giả vẫn không hề hiện thân nói qua một câu, như thế nào lại đột nhiên tình cờ vừa ra đã cứu ta một mạng, ta cảm thấy tiểu Hoa nói đúng, lời đồn như thế mới không khiến mấy kẻ ưa chuyện nhàm chán.
Lời đồn này tiểu Hoa không tin, ta cũng không tin, thế nhưng vẫn có người tin.
Sau khi ta tỉnh, còn có không ít đệ tử Thánh Môn đến vấn an ta, đại bộ phận là đến nhìn xem bộ dáng ta, đại khái là nhìn mặt ta xong không thể tưởng tượng ta với thánh tôn giả có thể có liên hệ gì.
Bất quá cũng có người xem qua ta về sau liền thường xuyên lại đây xem ta, đại biểu như tiểu Hoa, kỳ thật ta biết nàng ngay từ đầu cũng là nghe nghe đồn mà đến xem ta, kỳ thật ta biết nàng không phải bởi vì ta mà lưu lại.
Cùng với tiểu Hoa còn có một người tên tiểu Thảo, tiểu Thảo nói hắn là bằng hữu của ta, ta từng giúp hắn đền bù y phục, hắn vì cám ơn ta liền thường xuyên lại đây xem ta.
Kỳ thật ta không nhớ rõ hắn, càng không nhớ chuyện y phục.
Tiểu Hoa đại khái là thích tiểu Thảo, vì thế tiểu Hoa vì tiểu Thảo cũng liền thường xuyên lại đây tâm sự cùng kẻ tàn phế là ta.
Ta mỗi ngày hết ăn lại phơi nắng, câu cá, hoặc kéo cẳng chân tàn phế ra bên ngoài tản bộ, sống cuộc sống thập phần bình thản.
Cuộc sống này kỳ thật rất tốt, chỉ có điều ngẫu nhiên mạc danh kỳ diệu chạm trán vài kẻ phiền toái, tựa như hiện tại.
“Sầu Thiên Ca…… Ngươi kêu Sầu Thiên ca? Ta thấy ngươi là thật sự bị thiên lôi đánh thành ngu, lấy một cái tên thật kì quái!” Vóc dáng vừa cao lại vừa gầy tựa như cây gậy trúc, lúc nói chuyện biểu tình trên mặt có chút khoa trương, hắn tự xưng là bằng hữu của ta nhưng tên hắn là gì ta không biết cùng không buồn biết. Hắn làm ta nghĩ đến nhân vật kịch hề trên sân khấu.
Thời tiết có chút nóng, ta ngáp một cái, cầm lấy chén trà uống một ngụm, cây gậy kia vẫn là ở trước mặt ồn ào.
“Tiểu Điền, ngươi thấy ngu chưa, chẳng những thay đổi tục danh, ngay cả tính cũng trở nên kì kì quái quái, ta đang nói với ngươi, ngươi đây là thái độ gì!” Cây gậy nọ đề cao thanh âm, như gà mái bị bóp cổ, làm ta nhớ đến gà con ngày trước nuôi.
“Sầu Thiên Ca.” Ta ra tiếng nhắc nhở hắn một chút, kỳ thật ta không phải bằng hữu của hắn, cũng không có bằng hữu.
Cây gậy hơi sửng sốt, trong lòng nói không nên lời nghẹn uất khó chịu, hắn có chút nhớ nhung bằng hữu nhu nhược trước đây mà phát hỏa, chờ nam nhân này giống như trước kia vì sợ hãi vị bằng hữu là hắn rời đi mà thỏa hiệp.
Ấp úng nửa ngày, gậy trúc mới hướng nam tử trong phòng một ánh mắt cầu cứu.
Đúng rồi, trong phòng tổng cộng có ba người, một là ta, hai kẻ còn lại là “bằng hữu” không biết tên không mời mà đến, trong đó một kẻ là nam nhân cao gầy như gậy trúc, còn kẻ kia cũng là nam tử trẻ tuổi, bộ dạng coi như thuận mắt, trên lưng thắt hồng đai.
“Tiểu……” Hồng đai nam tử ho nhẹ một tiếng sửa lời nói, “Sầu Thiên Ca, ngươi thật mất trí nhớ?”
“Ân.” Bị xem là mất trí nhớ cũng tốt, mất trí nhớ nên cái gì cũng không nhớ rõ, bọn họ đều nói ta mất trí nhớ, nhưng cứ không biết gì thì là mất trí nhớ sao? Ta đã muốn nói qua bao nhiêu lần, ta gọi là Sầu Thiên Ca, không phải tiểu Điền.
“Ngươi ngay cả ta cũng đã quên?” Hồng đai nam tử dò xét hỏi.
“Ân……” Hai người này thật sự quá dong dài.
“Thôi thôi, đã quên liền quên vậy,” Hồng đai lưng nam hừ lạnh một tiếng, trên cao nhìn xuống liếc ta một cái, ánh mắt lộ ra vài phần ghê tởm chán ghét.
Ta cúi đầu tiếp tục uống trà, trong chén trà phản chiếu mơ hồ một khuôn mặt quấn đầy băng gạc, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng đạm mạc, nghe người ta nói ta tỉnh lại toàn thân cháy đen, da thịt trên người hay trên mặt đều hỏng rồi, cho dù có linh đan diệu dược cũng không thể chữa khỏi.
Huống chi, dược liệu trân quý của Thánh Môn sẽ không lãng phí trên người đệ tử tàn phế như ta.
Không thấy được biểu tình ta, hồng đai nam tử không kiên nhẫn hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi có biết thánh tôn vì sao lại đột nhiên hỏi đến ngươi?”
Suy nghĩ cả nửa ngày, nguyên lai vẫn là bị tin đồn kia làm cho hiếu kì, tại sao những tin đồn kiểu này đều có người mù quáng tin tưởng?
“Ngươi…… Thật muốn biết?” Khóe miệng câu lên một nụ cười yếu ớt, trong lòng ta đột nhiên lóe lên một ý tưởng.
“Chúng ta đây là quan tâm ngươi, mau nói cho chúng ta nghe một chút!” Gậy trúc bộ dạng khẩn cấp, ở bên cạnh nói.
“Bởi vì…… Ta cùng thánh tôn có nhất chân.” Cúi đầu uống trà, ta dị thường bình tĩnh, e thiên hạ bất loạn mà nói.