Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 1 - Chương 42: Người tình cũ, niềm vui mới



Edit: tamkhietduytinh

Beta: Jungjenny

Thanh âm có một chút quen thuộc, một chút bốc đồng cùng nũng nịu làm cho người ta chán ghét.

Người quen a người quen, luôn như vậy dễ dàng mà đường đột xông vào trong tầm mắt ta;

Người cũ a người cũ, luôn như vậy lơ đãng xuất hiện ở trước mặt.

Tuy rằng sớm đã nghĩ tới ở Giang thành có khả năng gặp lại những người đã từng quen biết, chính là không nghĩ tới gặp nhiều như vậy, vừa vào đến cửa thành liền gặp được cẩu võ lâm minh chủ Tiêu Chính Nam, nay ở bên trong Yên Hoa Lâu lại thấy được một người quen, một người cũ, cũng hoặc là nói…… Một người tình cũ?

“Ca ca, mau bắt hai tên bại hoại này lại, bọn họ không chỉ có dùng nước bẩn đổ lên đầu đệ, còn làm đệ bị thương nữa! Huynh xem, huynh mau nhìn đi, tay của đệ đều đã trầy xước hết cả rồi này, ô ô ô……” Thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp, bộ dáng chừng mười bảy -mười tám tuổi, làn da giống như tuyết trắng nhẵn nhụi sạch sẽ, miệng anh đào nho nhỏ lộ ra sắc hồng tự nhiên, mắt to tròn đen như bồ đào (quả nho), so với hoa khôi của Yên Hoa lâu còn đẹp hơn vài phần.

Bộ dáng ủy khuất vừa khóc khiến cho người ta thương tiếc, đôi mắt kiều diễm mà ướt át, chỉ sợ là nam nhân thấy cũng phải động tâm.

Có tiểu yêu nghiệt Bạch Tiểu Song ở đây, hẳn là có thể sẽ có thêm một người, một người nam tử cùng họ Bạch.

Không hề yêu, sớm đã không còn yêu người nam nhân đã phản bội ta, từ khoảnh khắc ta nhảy xuống vách núi kia, tình cùng ái trong kiếp trước đã hoàn toàn kết thúc.

Vận khí hôm nay thật không hay ho tí nào, mới có thể ở đây, một chỗ bé nhỏ thế này, gặp lại một nhân vật lớn, từng là hoàng tử cam chịu nhục nhã, nay sớm đã biến hóa nhanh chóng thành chủ nhân của một nước.

Bạch Hà, như thế nào lại khéo như vậy, cố tình gặp ngươi?

“Tiểu Song, đừng khóc, ca thay đệ dạy dỗ bọn họ là được.” Trước sau như một sủng ái đệ đệ, trước sau như một xinh đẹp, so với Bạch Tiểu Song thanh mị, Bạch Hà đẹp tao nhã mà không nhiễm bụi trần, từng là đơn độc thuần mỹ nhân, nay lại là hoàng đế, bất tri bất giác trong từng cử chỉ cũng tỏa ra vài phần trầm ổn cùng uy nghiêm.

Có lẽ, đây mới là chân diện mục (bộ mặt thật) của Bạch Hà?

Ha ha……

Nhẹ nhàng thoáng nhìn hai huynh đệ Bạch gia, không hề nhìn người tình cũ, tuy rằng đối Bạch Hà đã không có một chút tình yêu, nhưng gặp lại sau khi đã qua kiếp sinh tử khó tránh khỏi làm cho người ta trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, giống như là bị tảng đá ngàn cân đè nặng, áp lực thật lớn khó có thể thở nổi.

“Vị tiểu huynh đệ này, ta vẫn chưa chạm tới ngươi a.” Hướng Bạch Tiểu Song nói, Bộ Phong Trần từng bước xuống cầu thang đi tới bên cạnh ta, bảo vệ phía trước ta, tay buông lỏng, xem ra hắn vẫn nhớ rõ ta không thích bị người khác đụng vào.

Kéo tay Bộ Phong Trần đặt lên lưng ta, giả bộ không thoải mái xích lại gần, Bộ Phong Trần nhất thời thực khẩn trương gắt gao ôm thắt lưng ta, một tay đỡ tay ta, thân thiết ở bên tai nói nhỏ: “Có gì không thoải mái sao?”

Cho dù Bạch gia huynh đệ rất xinh đẹp nhưng cùng Bộ Phong Trần so sánh vẫn là kém xa, càng ngày càng thấy hắn thuận mắt, nam nhân này chung quy là mỹ nam làm cho người ta không thể tới gần mà chỉ có thể ngưỡng mộ, giờ phút này mỹ nam lại đối ta quan tâm như thế.

Không cần nhìn cũng biết Bạch Tiểu Song kia đang ghen tị chết đi được, tiểu yêu nghiệt này chỉ sợ không phải tới báo thù mà có mục đích khác đi?

Tiểu yêu nghiệt này được Bạch Hà bảo hộ mà thập phần tùy hứng, tính cách của hắn, ta còn không rõ sao? Xuất thân cao quý, bộ dáng tuấn tú, cứ nghĩ luôn được mọi người sủng cùng yêu, chỉ sợ mới bị Bộ Phong Trần lạnh nhạt, nghĩ muốn đến làm ồn ào, ỷ vào quyền thế khiến Bộ Phong Trần phải đi vào khuôn khổ.

Chỉ tiếc, Bộ Phong Trần là nam nhân đến Sầu Thiên Ca ta còn không đối phó được, tiểu thí hài như ngươi vẫn là trở về nhà uống sữa đi thôi.

Cố ý ở trước mắt Bạch Tiểu Song biểu diễn một màn “ân ái” cùng với Bộ Phong Trần, cố ý chọc giận tiểu thí hài này, hay mục đích trọng yếu là cố ý làm cho người tình cũ nhìn đây?

Người tình cũ cũng không hề biết ta từng là Sầu Thiên Ca……

Đối với Bạch Hà mà nói, Sầu Thiên Ca đã chết, vĩnh viễn, hoàn toàn chết rồi.

Bạch Tiểu Song quả nhiên lộ ra bộ dáng tức giận cùng bất bình, lôi kéo tay áo nam tử tao nhã bên cạnh, không ngừng giậm chân làm nũng, hờn dỗi nói: “Ca ca, hắn nói dối, hắn chính là dùng nước bẩn đổ lên đầu đệ, bọn họ đều có thể làm chứng! Nhất là…….Người đầu bạc, còn dùng yêu thuật kỳ quái làm đệ cùng mọi người té ngã! Ca ca, bọn họ khi dễ đệ, mau giết kẻ mang mặt nạ quái dị, tên què đáng chết!”

Rõ ràng Bộ Phong Trần làm ra chuyện này, như thế nào kết quả chỉ giết một mình ta? Còn có, người quái dị cùng người què là ngươi có thể tùy tiện nói sao? Ta lạnh lùng liếc mắt Bạch Tiểu Song.

Bạch Tiểu Song nhất thời sắc mặt trắng nhợt, trốn phía sau Bạch Hà, giống như một thời từng ở hoàng cùng, tiểu yêu nghiệt này sợ ta gần chết.

Nghe được có người mắng ta, Bộ Phong Trần không nói gì nhưng ánh mắt so với vừa rồi lạnh hơn vài phần, người này tuy được xưng là thánh nhân nhưng ánh mắt ngày thường thật lạnh lùng, nay còn lạnh hơn thêm vài phân, chỉ nhẹ nhàng thoáng nhìn, cũng đủ khiến tiểu yêu nghiệt Bạch Tiểu Song bị dọa đến nói không nên lời.

Ngụy thánh chết tiệt, xem ra ngươi còn chút ít lương tâm.

“Nhị vị, đây là ý gì?” Quả nhiên là một tên sủng đệ đệ, chẳng qua là dọa Bạch Tiểu Song một chút thôi, Bạch Hà cũng đã lạnh mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm ta, ánh lên vài tia nghi hoặc, vài phần lạnh lùng………..

“Bá –” Nguyên bản một đám người ngồi yên trong đại sảnh liền nhất tề đứng lên, trong đó có cao thủ giang hồ, cũng có hoàng cung cao thủ giả trang người giang hồ.

Tốt lắm, sự tình trở nên phức tạp rồi.

“Uy, ngươi gây ra chuyện thì ngươi giải quyết.” Ta hơi hơi nghiêng đầu ghé vào bên tai Bộ Phong Trần nói nhỏ.

Nếu Bộ Phong Trần cùng cao thủ hoàng cung đánh nhau, tựa hồ cũng tốt, có thể đem lũ phản bội ta, cùng một tên hỗn đản dám khi dễ ta như Bộ Phong Trần làm bị thương.

Lưỡng bại câu thương là kết cục tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.