Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 4 - Chương 23: Thắng lợi cuối cùng



Bộ Phong Trần, ngươi sẽ không chơi trò bỏ của chạy lấy người chứ?

Tưởng tượng đến việc giả nhân giả nghĩa có thể đi ra, lưng của ta đều lạnh buốt.

“Bộ Phong Trần! Ngụy thánh! Ngươi nên kiên trì tiếp tục ở lại!” Ngươi không phải nói đã xử lý tốt giả nhân giả nghĩa rồi sao? Nếu ngươi lập tức biến mất lúc này, Sầu Thiên Ca ta sẽ bị giả nhân giả nghĩa phân thây mất!

Gắt gao ôm Bộ Phong Trần, ta thấp giọng nói bên tai nam nhân: “Này — địa ngục hắc long cùng tứ ma ngươi đều có thể thoải mái đánh bại, Bộ Phong Trần, ngươi không nên thua chính bản thân mình chứ!”

Mau tỉnh lại cho ta!

“Thu đại ca, Bộ tiên sinh bị sao vậy?” Triệu Thiệu ở cách đó không xa nhìn thấy có chút lo lắng hỏi, lại do dự không dám tiến lại gần đây.

“Không phải bị thương rồi chứ?” Tam Khâu đạo nhân lo lắng, nói xong liền đi đến chỗ chúng ta.

Lúc này, Bộ Phong Trần đột nhiên lập tức buông ta ra bay đến sân khấu của quảng trường ở giữa, nam nhân gắt gao nhắm mắt cúi đầu, hai tay gắt gao nắm thành quyền, mọi người ở đây tuy đều thấy được nhưng cũng không có người dám tiến lên hỏi, dù sao thực lực của Bộ Phong Trần thể hiện ra bên ngoài đã vượt quá khả năng của người phàm.

Bộ Phong Trần, cũng không phải một người!

“Bộ Phong Trần…” Ta lo lắng hướng về phía nam nhân hô to một tiếng.

Trong nháy mắt, Bộ Phong Trần đột nhiên xoay đầu, ánh mắt lạnh như băng sắp đâm thủng ngực ta, ta nhịn không được ngừng hô hấp, biểu tình kia, rõ ràng là giả nhân giả nghĩa.

“Sầu —- Thiên —- Ca —-! Ngươi cũng dám cùng hắn tư định chung thân! Ngươi dám phản bội ta!” Những từ ngữ từ trong kẽ răng thoát ra có vẻ hết sức gian nan, lúc giả nhân giả nghĩa kêu tên của ta, căn bản là hận không thể bay qua cắn xé ta ra từng mảnh sau đó nuốt hết, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?!

Cái gì kêu là phản bội, Sầu Thiên Ca ta tuy rằng từng cùng giả nhân giả nghĩa ngươi phát sinh quan hệ, nhưng cho tới bây giờ đều không phải đã xác nhận quan hệ, nói thế làm như ta làm chuyện gì có lỗi với ngươi dữ lắm vậy.

Huống chi… Ta làm sao có thể đối mặt với Bộ Phong Trần chỉ có một thân thể mà hai linh hồn?

“Hừ…” đau đầu hừ nhẹ một tiếng, Bộ Phong Trần bưng kín đầu mình.

Tất cả biến hóa lần này của hắn làm cho mọi người đều hết sức mơ hồ, đây là làm sao vậy, cái gì phản bội, cái gì tư định chung thân, hai người kia vừa rồi không phải rất tốt hay sao, tại sao Bộ Phong Trần đột nhiên dường như thay đổi cả con người, kêu Sầu Thiên Ca gì đó nói cái loại lời nói này.

Từ từ — Sầu Thiên Ca?!

Đột nhiên trong lúc đó, ta liền cảm giác được có rất nhiều người phút chốc hướng ánh mắt về phía ta, một rừng ánh mắt nhìn trừng trừng, miệng mở to có thể nhét vừa một quả trứng.

“Bộ Phong Trần?” Nhẹ nhàng thở dài, ta gọi nam nhân.

Nam nhân kia nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó sắc mặt có chút tái nhợt ngẩng đầu mỉm cười với ta, dường như mất hết tất cả sức lực sắp té xỉu đến nơi.

Ta chạy nhanh qua, đỡ lấy Bộ Phong Trần đang lung lay sắp đổ, đi đến nơi mới thấy trên trán Bộ Phong Trần đã ướt đẫm mồ hôi.

“Ngươi làm sao vậy?” Ta lo lắng hỏi, vỗ nhè nhẹ lưng Bộ Phong Trần, lại phát hiện trên lưng cũng ướt mồ hôi.

Lúc này Bộ Phong Trần vẫn là ngụy thánh, vừa mới giả nhân giả nghĩa xuất hiện nhưng chỉ là ngắn ngủi, giống như mọi người sinh ảo giác mà thôi, hầu như chưa từng tồn tại.

“Không việc gì.” Hơi khép mắt, Bộ Phong Trần nhẹ nhàng lắc đầu, hắn kéo tay của ta, cười khổ mà nói: “Sầu Thiên Ca, ai bảo ngươi mị lực quá lớn làm chi.”

“Hửm?” Lời này của Bộ Phong Trần không đầu không đuôi làm cho ta chẳng hiểu gì hết.

“Ha hả… Vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã ra đây, giống như là liều mạng” nhẹ nhàng thở dài, Bộ Phong Trần hít sâu một hơi xong sắc mặt mới khôi phục bình thường, rồi sau đó nam nhân đứng lên cầm chặt tay ta, trầm giọng nói “Ta sẽ không để hắn đoạt được ngươi.”

Khi nói lời này, Bộ Phong Trần không có mỉm cười ôn hòa như trước mà là dáng vẻ đầy nghiêm túc.

Phải nói cái gì nhỉ nhưng mà hiện tại lời tới miệng rồi vẫn không có cách nào nói ra, chỉ có thể cười khổ ôm lấy Bộ Phong Trần, ta có năng lực nói cái gì chứ, mặc kệ là giả nhân giả nghĩa hay ngụy thánh, nếu đã rơi vào tình yêu đều là tự chuốc lấy khổ, tự tìm đường chết.

……………

…………..

Từ ngày đó về sau, lão hoàng đế miền Nam liền bệnh không xuống nổi giường, có thể bởi vì chứng kiến tận mắt hoàng cung bị người ta tùy ý tàn phá, lão hoàng đế chấp nhận không nổi đả kích liền trực tiếp ngã bệnh, một cơn bệnh này, đối với miền Nam lão hoàng đế cũng là điều tốt, không cần bị bức thoái vị, dù sao cũng gần đất xa trời, phỏng chừng không qua nổi mùa đông này.

Cuối cùng người thắng dĩ nhiên là Triệu Thành, thuận lý thành chương có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, dù sao Bộ Phong Trần cho tới bây giờ đều đứng về phía Triệu Thành, mà một vài người cũng biết Bộ Phong Trần là Thánh môn môn chủ, chọc tới là phiền toái, người thông minh đương nhiên sẽ chọn đứng ở một bên.

Sau khi hoàng cung gặp phải chuyện kia, hầu hết đều bị bưng bít cả, về Bộ Phong Trần, về ngũ đại trưởng lão, về tứ ma, cũng chỉ có thể trở thành truyền thuyết.

Kết quả, Đại hoàng tử Triệu Kỳ đã không còn đường lui nữa nên tự sát.

Sau đó, nghe nói Đông Hán kỳ thật đã bị Triệu Thành âm thầm khống chế, ngày đó nếu mở cửa lớn hoàng cung có thể thấy được mười vạn tinh binh tập kết ở ngoài, chỉ cần Triệu Thành ra lệnh liền vọt vào.

Đó đều là con bài chưa lật của Triệu Thành, bất quá nếu không có Bộ Phong Trần, chỉ sợ miền Nam sẽ không có ai thắng, dù là lão hoàng đế, Triệu Kỳ hay Triệu Thành, cuối cùng đều trở thành con rối của tứ ma mà thôi.

Mà tứ ma… đều tiêu thất.

Về phần những người còn lại, Triệu Thiệu thoạt nhìn là một vương gia nhàn tản không hề liên can, ngày hôm sau cũng rời khỏi Hoàng Thành, mặc dù hắn là một đứa con riêng nhưng người đổ máu cũng là huynh đệ của hắn, dù sao cũng là một phần của hoàng thất miền Nam. Không muốn tiếp tục đau xót, Triệu Thiệu lựa chọn du sơn ngoạn thủy.

Bạch Hà, mặc danh kỳ diệu đi tới miền Nam sau khi bại lộ thân phận là hoàng đế Thần Quốc được miền Nam Thái tử đích thân mời trở về Thần Quốc.

Ta nghĩ, lúc này đây Bạch Hà phải chết tâm mới đúng.

Bạch Hà cũng trở về thật, dù sao, hắn không có cách nào tiếp tục ở lại.

Mà lúc này đây, Thái tử Triệu Thành là người thắng lợi lớn nhất, bởi vì lão hoàng đế miền Nam bệnh nặng mà ‘không thể không’ tạm thời gánh vác trọng trách cai trị miền Nam, vội vàng che giấu tin tức, vội vàng bịa đặt tin tức.

Bộ Phong Trần cũng tốt, tứ ma cũng được, ngũ đại trưởng lão cũng không sao… những người này không phải phàm nhân, thiếu chút nữa phá hoại cả hoàng cung miền Nam, Triệu Thành vô cùng gấp gáp.

Về phần bộ Phong Trần, sáng sớm đã bị ngũ đại trưởng lão chặn lại.

Ta ở ngoài cửa lặng lẽ nghe lén bọn họ nói chuyện, mặc dù bọn họ kỳ thật không biết ta ở bên ngoài.

“Môn chủ, tuy rằng lần này ngươi đã cứu chúng ta, cứu miền Nam, nhưng mà với thực lực của ngươi lại thường xuyên xuống phàm trần chỉ sợ sẽ đem đến phiền toái không nhỏ!”

“Bộ tiên sinh, ngài… nên thu liễm một chút, mọi người ở chung mới tốt!”

“Khụ khụ — kỳ thật, ngày hôm qua tứ vị trưởng lão khác đã gửi thư đến chỗ chúng ta, ưm, đa tạ thánh nhân cứu giúp lần trước, lại tạ ơn thánh nhân cứu giúp lần này, bất quá tạ ơn là tạ ơn, môn chủ vẫn nên nhớ lại, lão gia ngài hẳn là có ước định với trần gian…”

Ở ngoài cửa nghe ngũ đại trưởng lão gọi Bộ Phong Trần một tiếng ‘lão gia’, ta nghe thấy nhất thời nhịn không được cười ra tiếng, thật không biết Bộ Phong Trần sĩ diện lại thích đẹp, sắc mặt có bao nhiêu khó coi.

“Khụ khụ!” Bên trong truyền đến vài tiếng ho khan nhắc nhở.

Ta dĩ nhiên thức thời thối lui, mấy trưởng lão đánh không lại Bộ Phong Trần  nhưng giáo dục người khác thì rất giỏi, đáng thương cho Bộ Phong Trần cũng chỉ có thể ngồi nghe.

Đi đến hoa viên của hoàng cung miền Nam, hoa vẫn thơm như trước, bên tai có thể nghe được tiếng sáo, màn huyết tinh hôm qua giống như ảo ảnh bọt biển.

“Vương gia, phiền ngài sang bên này, Thái tử điện hạ muốn gặp ngài.” Một tiểu thái giám đi tới, là thân tín bên người lão hoàng đế, thái giám Đức Trà, sau lại chuyển hướng về phía Thái tử, trong đó hẳn là có Bộ Phong Trần nhúng tay.

Ngoại trừ Đức Trà, Vệ Phong tướng quân kỳ thật cũng là do Triệu Thành sắp xếp ở bên người Triệu Kỳ, lòng dạ Triệu Thành này quả nhiên đủ thâm, cũng là một trong những năng lực của vua một nước!

“Thái tử điện hạ bận rộn như vậy, cũng chừa chút thời gian để gặp ta sao?” Ta hỏi.

Dù sao cũng phải rời khỏi miền Nam, gặp Triệu Thành lần cuối cùng không ngại.

“Ha hả, Vương gia nói gì vậy, tình cảm của Thái tử điện hạ đối với Vương gia không phải người sáng suốt đều rõ sao? Bất quá… Bộ tiên sinh lại là một vị tuyệt thế cao nhân, không ai có thể sánh bằng.” Đức Trà cúi đầu nhẹ giọng cười nói: “Qua vài ngày nữa, ta cũng muốn dọn hành lý về quê một chuyến.”

“Công công, ta có thể hỏi ngươi một việc không?” Ta hỏi.

“Vương gia xin cứ hỏi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.