Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 4 - Chương 25: Cửu trọng môn



“Nơi này là nơi nào?” Tuy rằng không phải lần đầu tiên đi vào Thánh môn, chỉ là cảnh tượng trước mắt cùng với Thánh môn mà trước đây ta ở khác nhau quá lớn.

Khi Bộ Phong Trần buông bàn tay che mắt ta xuống, cảnh tượng bày ra trước mắt không phải là miền Nam mà chúng ta lưu lại ít lâu, Bộ Phong Trần nói với ta rằng chúng ta đã quay về Thánh môn, cảnh sắc xung quanh đẹp đến kỳ lạ cũng không phải Thánh môn ta từng thấy.

Thác nước màu trắng giống như màn trời từ phía trên chảy xuôi xuống, ngẩng đầu nhìn lên ngọn nguồn, cúi đầu không thấy điểm cuối, đích thật là cúi đầu cũng không thấy điểm cuối, bởi vì thác nước kia ở phía đối diện, mà vách núi này…

“Là trôi nổi ở giữa không trung sao?” Chạy tới vách núi cúi đầu nhìn xuống cũng không thấy được đáy của nó, chỉ thấy một màu hắc ám vô tận, cũng không nhìn thấy dòng sông cuồn cuộn trôi qua, chỉ có thác nước chảy xuống khoảng không vỡ vụn thành vô số bọt bước trong suốt, một mảnh sương mù nửa trong suốt mờ mịt, đây rõ ràng là mây.

“Có nghĩ sẽ ngã xuống không?” Một đôi tay ôm từ phía sau, phần nhọn của chiếc cằm Bộ Phong Trần nhẹ nhàng đặt trên vai ta “Biết thác nước này từ nơi nào chảy xuống và chảy về hướng nào không?”

“Bộ Phong Trần, ta không thích giải câu đố.” Phóng tầm mắt nhìn lại, bốn bề núi đồi bí ẩn trong mây mù, trước mặt là thác nước thật lớn như một bức tranh thủy mặc, không biết phía sau thác nước này là cái gì, là núi hay là bình nguyên? Bọt nước văng lên mặt lạnh lẽo thật thoải mái.

Trong nháy mắt trở về Thành môn, thân thể đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít, hít thật sâu một hơi, không khí đều tươi mát sảng khoải, những sự việc và con người đáng ghét cuối cùng đều bị ta giẫm nát dưới chân.

Nhẹ nhàng cười, Bộ Phong Trần thổi khí bên tai ta, thản nhiên nói: “Phía cuối của thác nước này là chỗ mà lúc trước thiếu chút nữa ngươi đã chết đuối, là chỗ ta cứu ngươi, phải… Là chỗ ngươi nhìn lén ta tắm rửa.”

“Ai nhìn lén ngươi chứ, rõ ràng là ngươi cởi hết quần áo đứng dưới thác nước cố ý câu dẫn ta.” Nhịn không được dùng khuỷu tay huých nam nhân một cái.

Một tiếng kêu rên, Bộ Phong Trần nhẹ giọng cười, thở dài: “Không thể nhẹ tay chút sao? Ngươi thật đúng một nam nhân thô lỗ đến cực điểm…”

“Phía cuối của thác nước là nhất trọng môn, còn ngọn nguồn có phải là cửu trọng môn?” Ngửa đầu nhìn không thấy ngọn nguồn thác nước đâu, ta nói.

Nhớ rõ trước kia tiểu Thảo cùng tiểu Hoa nói cho ta, Cửu Trọng môn tồn tại bên trong Thánh môn, nhưng bọn họ cho đến tận bây giờ đều không thấy, càng không thể đi vào, đơn giản vì người ở đó chính là Thánh môn môn chủ.

Thánh môn này, thì ra còn phân thành nhiều chỗ, mà những chỗ này cũng không nhất định thông với nhau, nếu từ vách núi trước mặt nhảy xuống, hẳn chính là Nhất trọng môn, vậy chỗ đứng của chúng ta lúc này là chỗ nào?

“Thông minh.” Nhẹ nhàng cọ cọ ở phía sau gáy ta, Bộ Phong Trần cười nói: “Thác nước này đích thật là từ Cửu Trọng môn chảy xuống, ngươi cũng mệt mỏi rồi, ta dẫn ngươi đi xem Cửu Trong môn nơi cao nhất của Thánh môn này như thế nào nhé?”

“Ha hả, được.” Ta quay đầu nhìn bốn phía, nơi này là một vách núi, phía sau còn có một mảnh rừng rậm sâu thẳm, trong rừng ngẫu nhiên không có tiếng chim ‘thầm thì’ gọi nhau, không giống như Nhất Trọng môn sáng ngời trống trải, ở đây nhìn qua có vài phần cảm giác thần bí.

“Nơi này là đâu, nơi này là làm sao?” Giãy khỏi vòng tay Bộ Phong Trần đang dính lấy ta như cao da chó, ta quay đầu bước về phía cánh rừng xa xa, thật đúng là âm u, trong rừng thoạt nhìn mờ mờ ảo ảo đều không nhìn thấy nhiều ánh sáng, ngẫu nhiên có vệt sáng màu xanh biếc chợt lóe rồi biến mất.

Sâu thẳm, lại có một hương vị khác hẳn, cũng không phải vẻ âm u khiến kẻ khác cảm thấy sợ hãi.

Còn chưa đi được về phía trước mấy bước đã bị bàn tay của Bộ Phong Trần kéo lại.

“Ngày khác hãy quay trở lại, nơi này là Bát Trọng môn.” Bộ Phong Trần đi lên, cười nói: “Có từng nghe qua Bát Trọng môn?”

Hồi tưởng lại chuỗi ngày ở Thánh môn, ta lắc đầu nói: “Nghe được nhiều nhất là Nhất Trọng môn, Nhị Trọng môn, Tam Trọng môn cùng Cửu Trọng môn, còn Bát Trọng môn tựa hồ rất ít người nhắc tới, Nhất Trọng môn là chỗ cho một phần lớn đệ tử cấp thấp, Nhị Trọng môn là viện dưỡng lão, Tam Trọng môn là chiến tướng bộ, Cửu Trọng môn là nơi lão gia ngài nghỉ ngơi, còn Bát Trọng môn là cái gì, hậu cung của Thánh môn môn chủ à? Ha ha —-

“Hư —- Lời này nếu để cho người bên trong Bát Trọng môn nghe được, ta cũng sẽ thực buồn rầu.” Bộ Phong Trần than nhẹ một tiếng, lôi kéo tay ta hướng đến chỗ vách núi, nói: “Bát Trọng môn là một chỗ đặc biệt hơn những chỗ khác, người ở bên trong cũng đều đặc biệt hơn, thường xuyên làm một vài chuyện đặc thù hơn.”

Nghe ra giống như đặc vụ.

Bất quá…

“Này này này, Bộ Phong Trần, ngươi lôi ta đến nơi nào? Đã đến rìa vách núi, ngươi chuẩn bị lôi kéo ta cùng nhau tự tử hay sao?”

“Ừ… Cùng ngươi tự tử đó. Ha hả, ôm chắc vào.” Khẽ cười một tiếng, nam nhân liền ôm lấy ta nhảy xuống vách núi, cảm giác nhất thời làm cho ta run sợ nghĩ đến lần nhảy vách núi trước kia.

Chỉ có lúc này đây, ta không có rơi xuống vô tận vực sâu…

Ngọn nguồn của thác nước là cái dạng gì? Ta chỉ từng thấy qua hạ nguồn, cũng chỉ là ở rìa vách núi rơi chảy xuống, mà nay là lần đầu tiên nhìn thấy ngọn nguồn của thác nước… Thánh môn, Cửu Trọng môn.

“Ha ha ha…. Ha ha ha…. Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần, ngươi cũng quá khoa trương rồi, ngươi thật quá tự kỷ!” Kết quả chính là, vừa nhìn thấy Cửu Trọng môn ta liền nhịn không được ôm bụng cười phá lên.

“Sầu Thiên Ca, nơi này là Thánh môn, là Cửu Trọng môn, ngươi… Ngươi sẽ không thể kiềm chế chút đỉnh hay sao hả?” Một tiếng bất đắc dĩ, Bộ Phong Trần cười khổ giữ chặt lấy ta, thấy ta còn cười đến quá đáng, nam nhân bất đắc dĩ nói: “Đáng cười như vậy sao?”

Buồn cười, đương nhiên buồn cười, trong Cửu Trọng môn cư nhiên đặt hai bức tượng Bộ Phong Trần, đây là có chuyện gì, rõ ràng người còn ở đây, còn đặt hai pho tượng như thế, sợ người khác không biết Bộ Phong Trần là Thánh môn môn chủ? Cũng không đúng, bình thường cũng không có người đến Thánh môn.

Hơn nữa nhìn kỹ mới phát hiện, hai pho tượng này thoạt nhìn cũng không phải giống nhau như đúc, biểu tình có điểm khác biệt, tự hồ… Bên trái chính là Bộ Phong Trần hiện tại đang đứng trước mặt ta đây, còn bên phải chính là một Bộ Phong Trần khác.

“Sao lại có hai pho tượng?” Cho tới nay, chẳng lẽ Thánh môn đều là hai Bộ Phong Trần cùng quản lý?

Bộ Phong Trần há miệng đang muốn trả lời, những người khác đã đi tới.

“Thánh giả, ngài đã trở lại.” Thanh âm quá mức lãnh đạm, cùng với thanh âm của Bộ Phong Trần mà lần đầu tiên ta nghe được quả thực giống nhau.

“Trí giả.” Bộ Phong Trần nói.

Trí giả? Ta quay đầu lại nhìn về hướng người nói chuyện, là một nữ tử xinh đẹp, không chỉ có thanh âm rất giống Bộ Phong Trần, ngay cả bộ dáng của vậy, y như một khối băng, trong mắt không nhìn thấy tình tự gì hết.

“Vị này chính là?” Nữ tử nhìn về phía ta, trong đôi mắt băng lãnh rốt cuộc xuất hiện một ít biểu tình, thực rõ ràng, là kinh ngạc, nàng nhìn thấy Bộ Phong Trần trở về cũng không có biểu tình gì, như thế nào khi thấy ta lại kinh ngạc?

………..

………..

“Nàng kia là ai?” Vẫn tưởng lâu ngày không trở lại Thánh môn, nàng kia hẳn là cùng Bộ Phong Trần nói gì đó, không ngờ tùy tiện đón tiếp xong liền biến mất.

Những người Thánh môn này thật đúng là không có chút ‘người’ nào.

“Trí giả.” Bộ Phong Trần lôi kéo tay ta đi về phía trước.

Bên tay có thể nghe càng ngày càng rõ tiếng thác nước, cảnh sắc xung quanh đẹp như ảo cảnh, luôn tràn ngập một tàng sương trắng, đất ở Cửu Trọng môn có màu trắng, thoạt nhìn có chút cứng rắn như băng, nhưng trên thực tế giẫm lên vẫn mềm mại.

Cây cối ở đây cũng không phải màu xanh, mà giống như băng tuyết có màu bạc, dùng tay phất qua còn có bụi bạc rơi xuống, một thế giới màu bạc, tuy rằng xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, nhưng mà… Nhưng mà không khỏi có chút lạnh như băng, quá mức không giống thật làm người ta khó có thể dung nhập.

“Tên gì?” Ta tiếp tục hỏi, nhìn nhìn bốn phía, Bộ Phong Trần vẫn thường sinh hoạt ở đây sao? Chậc chậc, khó trách lại biến thành một khối băng.

“Tên…” Bộ Phong Trần híp mắt nghĩ nghĩ.

“Không phải chứ, ngay cả tên cũng không nhớ rõ? Trí giả không phải vẫn ở bên cạnh ngươi sao?” Ta nhíu mày, nói.

Bộ Phong Trần nhìn ta, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lông mi của ta: “Lúc nói chuyện luôn thích nhíu mi, tốt lắm, chúng ta tới rồi.”

“Tới rồi?” Ta ngẩng đầu nhìn thấy là một thác nước thật lớn ngay trước mắt, nhìn lên trên nữa là một tòa tuyết sơn không thấy đỉnh, trên tuyết sơn tuyết hòa tan thành nước rồi thành thác nước chảy xuống, chỉ là đỉnh tuyết sơn kia làm sao lại lớn như vậy, cao như vậy chứ?

“Sẽ không phải là ở đỉnh tuyết sơn chứ?” Ta không khỏi nhíu mi, không nhíu mi cũng không còn cách nào, khối băng Bộ Phong Trần quả nhiên ở tại chỗ quỷ quái có thể đông chết người!

Quay đầu lại nhìn Bộ Phong Trần, ta trịnh trọng nói: “Bộ Phong Trần, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không ở loại chỗ ở quỷ quái này đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.