Rõ ràng là một tên ăn chay, còn ra đề mục là cá nướng, cá nướng còn chưa tính, còn cố tình muốn tự mình làm giám khảo, giả nhân giả nghĩa tới nơi này để đùa sao?
Vô cùng đơn giản nói qua quy tắc của cuộc thi, lão gia gia của Nhị Trọng Môn tuyên bố bắt đầu cuộc thi, trong nửa canh giờ phải nướng xong cá.
Mặc kệ giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần có cái chủ ý gì, nếu không có cách nào đoán được, vậy tốt nhất nên quên đi.
“Tiểu Thảo, Tiểu Hoa, trận đấu bắt đầu rồi.” Thấy Tiểu Thảo cùng Tiểu Hoa vẫn đang sững sờ tại chỗ không nhúc nhích, ta nhẹ giọng nhắc nhở hai người kia phải nhanh chóng hành động.
Đối thủ của chúng ta đã bắt đầu hành động, tuy rằng… Hành động của bọn họ thoạt nhìn có chút hỗn loạn.
“Cá cá cá, nhanh đi bắt cá, phải tươi mới được!”
“Mau, lửa, mau nhóm lửa!”
Mấy đệ tử Nhất Trọng Môn ở phía đối diện đang vội vội vàng vàng hành động, người bắt cá thì đi bắt cá, người nhóm lửa thì nhóm lửa, thái rau thì thái rau, chỉ là người bắt cá không cẩn thận ngã vào sông, người nhóm lửa bị khói lửa làm cho sặc đến ho khan không ngừng, người thái rau thì không ít lần cắt vào tay mình.
Thật đúng là, có đủ loạn.
“Ha hả ha hả a…” Nhóm bô lão của Nhị Trọng Môn ngồi một bên cười ha hả nhìn xem, ngẫu nhiên ghé vào nhau nói chút chuyện gì đó.
Những người này rốt cuộc làm sao vậy, một đám thất kinh thành cái dạng này, Bộ Phong Trần thật là có đủ xằng bậy, đột nhiên chạy tới cuộc thi,… những đệ tử này bình thường ở Nhất Trọng Môn làm sao chuẩn bị tâm lý kịp, làm sao có thể thích ứng việc siêu cấp nam thần của họ xuất hiện trước mắt.
“Nhanh… Phải nhanh cắt, cắt một ít hương liệu để vào cho có mùi thơm.” Tiểu Hoa vừa than thở, vừa dùng bàn tay run rẩy cầm dao, giơ cao con dao lên, nhưng mà lúc bổ xuống, cô nương này làm giống như là chặt củi dùng sức chém xuống.
“Phanh —” thật mạnh một tiếng, thớt gỗ lập tức bị tiểu Hoa chém thành hai nửa.
“Tiểu Hoa, đừng bổ, ngươi muốn chặt đứt tay của mình hay sao?” Chỉ là cắt một ít hương liệu thôi mà, Tiểu Hoa làm như chém cái gì vậy, khiến người ta nhìn vào sởn cả gai ốc, một dao chém xuống chẳng những cái thớt gỗ bị cắt thành hai nửa, trên mặt đất còn thêm một chỗ hổng, nếu chém vào người, không bỏ mạng mới là lạ.
Ta nhanh chóng chạy qua đoạt lấy con dao trên tay Tiểu Hoa, thật sự là xằng bậy.
“Bắt cá! Bắt cá! Bắt cá! Cá tới rồi, ha ha, cá tới rồi đây!” Thằng nhóc Nhất Tịch sôi nổi từ xa xa chạy tới, trên tay một đống lớn cá, này… thằng nhóc này sẽ không phải đem tất cả cá trong hồ đều làm thịt hết chứ?
“Đủ rồi chưa, đủ chưa? Không đủ ta lại đi bắt!” Đem một con cá chết cong queo đặt lên cỏ, đứa nhỏ lại nhảy nhót, bộ dáng lập tức sẽ xoay người tiếp tục đi bắt cá.
Ta nhất thời cảm thấy một trận đau đầu, xua tay nói: “Thằng nhóc đứng qua một bên đi, ngươi giết nhiều cá như thế, sẽ không sợ môn chủ cảm thấy ngươi sát khí quá nặng sao? Đừng đứng đây thêm phiền, hơn nữa những con cá này rõ ràng là bị chân khí của ngươi đánh chết, thịt cá cũng không ngon.”
“Ô —-” Nghe được chính mình làm chuyện sai trái, thằng nhóc lập tức ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất vẽ vòng tròn “Kia… Kia làm sao bây giờ?”
Thằng nhóc vừa nói vừa nhìn sang Tiểu Thảo, Tiểu Thảo trông có vẻ bình tĩnh, hiện tại… Hiện tại phải nói là ngây ra như phỗng, ngây ngốc nhìn về phía Thủy Liêm động.
“Tiểu Thảo!” Ta nhanh chóng hô một tiếng, chạy tới chắn trước mặt Tiểu Thảo che khuất tầm mắt có chút mạo hiểm của người này, hướng về phía Tiểu Thảo chính là một cái trong nháy mắt bay qua.
“Ai u!” Cái trán bị ta búng một cái, Tiểu Thảo rốt cuộc từ trạng thái hóa đá trở lại bình thường, cả người run lên, nhìn chằm chằm ta nói: “Sầu Thiên Ca, làm sao vậy?”
“Ngươi điên rồi sao, nhìn chằm chằm vào Bộ Phong Trần là muốn cho hắn chú ý tới ngươi hay là muốn hắn nhìn thấy ngươi vô lễ?” Hiện tại giả nhân giả nghĩa cũng không nhớ rõ ta, trước đó lại đem ta ném vào Tứ Trọng Môn chịu phạt, Bộ Phong Trần lại không thích người khác gắt gao nhìn chằm chằm hắn, Tiểu Thảo cứ nhìn thẳng Thủy Liêm động như vậy, vạn nhất bị giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần không thoải mái, hiện tại với sức lực của ta làm sao có thể bảo vệ được Tiểu Thảo.
“A—” ngay cả nói cũng không nói, Tiểu Thảo ‘a’ một tiếng sau đó nhanh cúi thấp đầu, gắt gao nhìn trên mặt đất, sắp đem mặt đất nhìn thủng một cái động.
Ta nhịn không được thở dài một hơi, hiện tại loại này cục diện cũng chỉ có thể để ta tự mình đến xử lý, không phải sao?
Xắn tay áo lên, ta chỉ vào Tiểu Hoa, Tiểu Thảo cùng thằng nhóc Nhất Tịch, nói: “Cứ ngồi xuống yên lặng cho ta, không được làm phiền, không được nhúng tay, hiểu chưa?”
Nói xong, ta chỉ có thể bất đắc dĩ đến bên hồ bắt một con cá còn sống lên, làm y như mấy ngày trước xé bụng cá ra, lấy nội tạng, rửa sạch sau đó đem một ít hương liệu nhét vào trong bong bóng cá.
Đem cá xuyên đến trên gậy trúc rồi dùng than củi, chậm rãi xoay, cái gọi là cá nướng, ta cũng chỉ có thể làm đến mức này, ta cũng chỉ biết cách này, về phần đến cuối cùng có thể vừa lòng giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần kia không cũng không phải chuyện của ta, có thể thì có thể, không thể thì sẽ không thể đi.
Đi thông tới Cửu Trọng Môn cũng không phải có một con đường này.
Cuối cùng, cá nướng của hai đội đều đã nướng xong, nhóm bô lão của Nhị Trọng Môn đưa vào Thủy Liêm động cho giám khảo nếm thử.
Mọi người yên lặng ngồi ở bên ngoài chờ đợi kết quả cuộc thi, không khí trở nên dị thường cứng ngắc.
“Ô ô —- đều là ta sai, ta bình thường sẽ không có cái dạng này.” Tiểu Hoa nhỏ giọng than thở, liên tục than thở.
Tiểu Thảo cùng thằng nhóc cũng áy náy y như vậy, đầu cúi thấp có thể đụng đến mặt đất.
“Ta… Ta làm mất thể diện của Nhất Trọng Môn rồi.” Thằng nhóc ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn, nước mắt như những hạt châu đã đảo quanh vành mắt, quả nhiên chỉ là một thằng nhóc.
“Dù sao cũng đã dốc lòng dốc sức, dù sao các ngươi muốn vào Cửu Trọng Môn cũng vì gặp Bộ… Thánh Môn môn chủ cùng Thánh Nhân, hiện tại môn chủ ngay tại đây, các ngươi cho dù thua cũng không đáng tiếc.” Ta cười cười, khoanh tay tựa vào thân cây nói.
“Dục vọng của con người là vô cùng…” Tiểu Thảo đột nhiên toát ra một câu “Không biết Thánh Nhân… Ai…”
…tên nay thật đúng là —-
Trong chốc lát sau đó, Nhị Trọng Môn lão gia gia đứng dậy, mọi người lập tức hiểu đây là muốn công bố kết quả, một đám kiễng chân trông chờ.
Lão gia gia mỉm cười, cuối cùng nhìn về phía bên này: “Chúc mừng chư vị, bảy ngày sau có thể đi đến Cửu Trọng Môn.”
Tiểu Hoa nghe xong lập tức ngất đi.
………
………
Bộ Phong Trần giả nhân giả nghĩa kia đi ra là để tản bộ hay sao?
Sau khi tuyên bố kết quả trận đấu, Nhị Trọng Môn lão gia gia nói môn chủ đã quay về Cửu Trọng Môn, hơn nữa thập phần chờ mong biểu hiện của Nhất Trọng Môn, bất quá chỉ nói mấy câu liền làm cho mọi người ở đây kích động muốn chết.
Mọi người quá mức kích động hốt hoảng rời khỏi Thủy Liêm động, một vài đệ tử lưu lại dọn dẹp tàn cục, chỉ trong chốc lát đã thu dọn hết tạp vật than vụn không còn một mảnh, mặt cỏ vẫn như cũ sạch sẽ xinh đẹp.
Ta ngồi dưới tàng cây trong chốc lát, sau khi tất cả mọi người đều rời khỏi ta mới chậm rãi đứng lên, nhìn Thủy Liêm động một mảnh yên tĩnh, có chút do dự không biết nên vào xem hay vẫn là cứ như vậy trở về.
Tuy nói Bộ Phong Trần đã rời khỏi, nhưng ta vẫn rõ ràng cảm giác được hơi thở của giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần còn ở trong Thủy Liêm động, mặc dù hơi thở được che giấu rất hoàn mỹ, bất quá đại khái là ở chung với Bộ Phong Trần lâu rồi, cho dù Bộ Phong Trần có che giấu hơi thở, ta cũng có thể loáng thoáng cảm giác được sự tồn tại của hắn.
“Ô — ngươi có thể cảm giác được sự tồn tại của ta sao?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo vài phần trêu tức từ trong Thủy Liêm động truyền ra, quả thật là Bộ Phong Trần không sai.
“Xem ra ngươi cũng không tồi tí nào.” Bộ Phong Trần nhẹ giọng nói.
Ta khẽ cười một tiếng, xoay người hướng về phía Thủy Liêm động, nói: “Môn chủ, thì ra ngươi còn chưa có rời khỏi?”
“Không vào đây sao?” Bộ Phong Trần nói “Cố ý ở lại cho đến cuối cùng mới rời đi, ta nghĩ ngươi là vì muốn gặp ta.”
Ta ta ta — vẫn như lần đầu gặp nhau làm cho ta có cảm giác xa lạ.
Màn nước của Thủy Liêm động dần dần bị xốc lên, một nam tử tóc đen mơ hồ từ trong sơn động hiện ra.
Muốn đi vào sao? Ta đang muốn bước vào sơn động, đột nhiên lại nghĩ tới một đêm cuối cùng ở cùng giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần, trong lòng tràn ngập chua xót, đau đớn cùng mâu thuẫn.
Nếu Bộ Phong Trần đã lựa chọn phương pháp quên đi Sầu Thiên Ca để quên đau đớn, ta cần gì phải… Làm gì phải liên lụy đến hắn một lần nữa?
Thật sự sợ hãi lại làm cho nam nhân cao ngạo lạnh lùng này lộ ra ánh mắt thương tâm tuyệt vọng lần nữa, cũng không muốn lại nghe thấy Bộ Phong Trần nói ra những lời thương tổn đến tự tôn.
Có lẽ giữ gìn khoảng cách chính là một lựa chọn tốt.
“Môn chủ, chúng ta hẹn gặp lại ở Cửu Trọng Môn.” Ảm đạm cười, ta không bước nửa bước về phía Thủy Liêm động.
“Sầu Thiên Ca? Nếu ta không nhớ lầm, đây là tên của ngươi.” Trong nhảy mắt, nam nhân vốn ở bên trong Thủy Liêm động đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, ngăn cản đường đi của ta.
“Sầu Thiên Ca, ta gần đây nghe được một tin đồn thú vị trong Thánh Môn, nghe nói ngươi cùng Thánh Nhân… Có gian tình?” Tóc đen áo bào trắng hơn tuyết, nam nhân hơi mỉm cười chậm rãi nói “Sầu Thiên Ca, nhưng ta lại nghe nói, ngươi không chỉ có gian tình với Thánh Nhân, còn có quan hệ với môn chủ ta nữa.”