Mọt người cưỡi ngựa đến bãi săn bắn ngoài cửa thành phía Tây hoàng cung Phong Nguyệt quốc, trước mặt là một mảnh bình nguyên rộng lớn, phía cuối bình nguyên còn lại là một mảnh núi rừng thấp bé, núi rừng mới chân chính là bãi săn bắn, tuy rằng trên bình nguyên ngẫu nhiên cũng có một vài con thú chạy qua, nhưng so với núi rừng, trên bình nguyên có vẻ ít các loài thú.
Hoàng đế Phong Nguyệt quốc mở miệng nói: “Buổi săn bắn hôm nay, trẫm rất cao hứng có thể nhìn thấy một vài gương mặt mới” nói đến đây, hoàng đế liếc mắt nhìn ta cùng Bộ Phong Trần một cái, sau đó tiếp tục nói: “Cũng hoan nghênh vài vị khách đường xa mà đến, lúc này đây, trẫm cũng sẽ phổ biến cho các vị một vài quy tắc trong trận đấu săn bắn ở Phong Nguyệt quốc.”
“Đầu tiên là thi cưỡi ngựa, chư vị hãy nhìn lá cờ phía cuối bình nguyên kia, nếu ai là người thứ nhất lấy được lá cờ, chính là người chiến thắng trong trận đấu cưỡi ngựa, sau đó tới núi rừng có thể tiến vào trong săn bắn, gần đây thường có hổ họa, nếu ai có thể săn được một con mãnh hổ, là người thắng trận trong trận đấu săn bắn.”
Hoàng đế tiếp tục nói: “Vô luận là người thắng trong trận đấu cưỡi ngựa hay săn bắn đều có thể được trẫm tưởng thưởng, nếu thắng cả hai trận đấu, phần thưởng sẽ càng nhiều.”
Chúng hoàng tử hăng hái liếc nhau một cái, lão hoàng đế có ý tứ hàm xúc trầm giọng nói: “Chư vị, đừng làm cho trẫm thất vọng.” Xem ra đây không chỉ là trận đấu săn bắn bình thường mà là trận đấu chọn Thái tử.
Nghe nói Phong Nguyệt quốc cho đến nay đều chưa có lập Thái tử, nói như thế có nghĩa là mỗi hoàng tử đều có khả năng trở thành Thái tử, có hy vọng trở thành Thái tử, những hoàng tử bình thường ghé vào nhau tưởng như hòa khí lắm, sau lưng mỗi ngày cầm dao nhỏ đâm nhau.
Hiện giờ nghe lão hoàng đế có ý tứ khác trong lời nói, trên mặt mọi người đều thêm vài phần nóng lòng muốn thử.
Một Phong Nguyệt quốc to như vậy nhưng thoạt nhìn đều là củi mục, không có một người nào đáng để vào mắt, cũng khó trách lão hoàng đế cho đến nay cũng không chọn được Thái tử, nếu thật sự không còn cách nào từ trong đám hoàng tử tuyển ra một Thái tử, lão hoàng đế chỉ còn hy vọng ở những đứa cháu trai.
Chuyện như vậy, trong lịch sử của các quốc gia cũng không phải chưa từng phát sinh.
“Mọi người, vào chỗ!” Lão hoàng đế lo lắng mười phần, hô lên thanh âm có thể để mọi người đều nghe được.
Trên bầu trời liệp ưng xoay quanh, bầu trời màu lam sáng lạn, chiếu sáng khuôn mặt mỗi người đều rạng rỡ hẳn lên.
Mấy vị trí tốt đều bị mấy hoàng tử chiếm, ta cùng Bộ Phong Trần cũng không tranh đấu, rõ ràng chọn một vị trí ở phía ngoài cùng, giữ một khoảng cách thật lớn với những người khác, Triệu Thiệu là quan khách dĩ nhiên không tham dự trận đấu, tên kia ở cách đó không xa, cũng là một góc chếch.
Ngồi trên lưng ngựa, Triệu Thiệu luôn nhìn về phía chúng ta, chỉ là thời cơ không đúng nên hắn không có biện pháp lại đây.
“Hồng kỳ đúng không?” Ta cười cười, hai mắt hơi hơi nhíu lại, nhìn hồng kỳ ở xa xa tung bay trong gió, tình thế bắt buộc.
“Phải” nhẹ nhàng lên tiếng, Bộ Phong Trần hiểu được ý của ta, ai lấy được hồng kỳ trước chính là người thắng trận đấu cưỡi ngựa, trận này đối thủ của ta chỉ có Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần cũng không đặt người khác vào trong mắt.
Chúng ta chính là không lo lắng có ai đó sẽ cưỡi ngựa nhanh hơn chúng ta, tuấn mã của mấy hoàng tử có lẽ tốt hơn của ta cùng Bộ Phong Trần, nhưng nếu không có một người cưỡi ngựa giỏi, tuấn mã cũng không thể phát huy tốc độ lớn nhất của nó.
Hảo mã còn phải có Bá Nhạc thưởng thức*.
*Tham khảo câu chuyện về Bá Nhạc tướng mã tại
http://vietdaikynguyen.com/Vị tướng quân phụ trách lần săn bắn này cưỡi ngựa đứng một bên, vì tránh ảnh hưởng đến những người tham gia trận đấu, tướng quân càng đứng ở chỗ xa hơn so với ta cùng Bộ Phong Trần, nam tử lớn tiếng hô: “Chư vị chuẩn bị — bắt đầu!”
Có mấy hoàng tử giảo hoạt trước khi tướng quân hạ lệnh đã trộm chạy ra ngoài, đợi cho tướng quân hạ lệnh sau đó đại bộ phận mọi người cưỡi ngựa hướng về phía hồng kỳ cuối bình nguyên.
“Điện hạ, trận đấu đã bắt đầu rồi.” Thản nhiên một tiếng, tướng quân nhắc nhở Bộ Phong Trần vẫn như cũ không hề động, tướng quân này đại khái còn tưởng người ngồi trên lưng ngựa lúc này là Phong Vô Cấu? Hoàng đế bên kia cũng nhìn qua chúng ta bên này, trong mắt toát ra vài phần thất vọng.
Ta không khỏi ảm đạm cười, nhìn mọi người đã đi rất xa, ra tiếng nói: “Không sai biệt lắm.” Mấy hoàng tử rất nhanh đã tản ra, tiến về phía trước.
“Ha hả, ta chính là sẽ không để ngươi thắng.” Khóe miệng giơ lên, Bộ Phong Trần cười đến lạnh lùng.
Phần ý cười lạnh lùng nhất thời làm vị tướng quân đạm mạc kế bên hơi nhíu mày, một nụ cười lạnh lại giàu hàm nghĩa như vậy cũng không phải một Cửu hoàng tử đơn thuần có thể biểu hiện.
Ta nghĩ, hôm nay sự xuất hiện của Bộ Phong Trần hẳn sẽ làm mọi người thay đổi hoàn toàn nhận thức về Cửu hoàng tử.
Cơ hồ đồng thời, ta cùng Bộ Phong Trần khẽ quát một tiếng, cưỡi ngựa rời vạch xuất phát.
“Giá —-”
Vó ngựa thật mạnh giẫm lên cỏ, lá cỏ tung bay.
Trên bình nguyên, gió phất vào mặt.
Kéo chặt dây cương, ta quay đầu lại nhìn Bộ Phong Trần theo sát sau lưng, trong ánh mắt của nam nhân vừa lúc chạm vào đôi mắt ta, nhưng lúc này, Bộ Phong Trần quất roi, giục ngựa đuổi theo.
Muốn đuổi kịp ta cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ta quay đầu nhìn về phía trước, mấy hoàng tử vừa rồi đi trước đã gần ngay trước mắt, lũ củi mục kia vừa nhìn đã thấy không có ai từng cưỡi ngựa xông pha chiến trường, liều mạng quất roi vào mông ngựa, kết quả cưỡi ngựa còn cưỡi đến xiêu xiêu vẹo vẹo.
Vừa lúc, để cho Bộ Phong Trần một vài chướng ngại vật.
Giơ roi lên, ta khẽ quát một tiếng nhanh chóng đưa ngựa phi vào trong đội ngũ, vài người nhìn thấy có người đột nhiên vượt qua bọn họ, gấp đến độ quất roi liên tục.
Mấy hoàng tử ở phía sau cũng vô cùng căng thẳng, nhất thời ngăn cản đường đi của Bộ Phong Trần.
Ta quay đầu lại nhìn Bộ Phong Trần vừa cách xa ta một khoảng, nam nhân hơi chậm tốc lộ lại sau đó lại bắt đầu nhanh chóng theo lên, mấy hoàng tử nhìn thấy Bộ Phong Trần thế nhưng đuổi kịp rồi, liền liên thủ cố ý chắn phía trước hắn, vừa lúc để cho ta không ít thời gian có lợi.
Chỉ là Bộ Phong Trần đâu phải dạng vừa.
“Tránh ra —” lạnh lùng khẽ quát một tiếng, Bộ Phong Trần một tay nắm dây cương, một tay giơ roi, chỉ là lúc này hắn không quất ngựa mà là quất đám cố ý chắn đường kia.
“Phong Vô Cấu, ngươi dám — ai u!”
Ngựa hí dài một tiếng, roi tuy rằng chưa chạm đến người các hoàng tử nhưng lại làm cho ngựa hoảng sọ, đều dạt sang hai bên, có mất con ngựa không thể khống chế được nên đụng phải nhau, mấy hoàng tử đều kêu thảm rồi ngã xuống, những người này chỉ sợ phải chịu ít vết thương.
Mở được đường, Bộ Phong Trần liền lập tức đuổi theo, căn bản không hề liếc mắt nhìn mấy hoàng tử bị ngã ngựa.
Chỉ là vị tướng quân tuổi trẻ phụ trách săn bắn lần này sợ hãi không ít, nhanh cưỡi ngựa đuổi theo, không ít người đều hướng đến chỗ mấy hoàng tử bị ngã ngựa.
Chậc chậc, này cũng không liên quan ta.
“Giá —!”
Bộ Phong Trần nhất định phải mặc đồ tân nương rồi, thắng lợi ngay trước mắt, hồng kỳ đã gần trước mắt, mà lúc này căn bản không có một đối thủ nào có thể đuổi kịp ta.
Bộ Phong Trần cưỡi ngựa cũng xuất sắc đó thế nhưng vừa rồi bị mấy hoàng tử cản lại không khỏi chậm trễ một ít thời gian, có thể trong lúc cao thủ cùng cao thủ quyết đấu, thắng bại chính là giới hạn trong một chút ít chuyện phát sinh kia.
“Hưu —”
Ngay lúc vừa mới rút hồng kỳ cắm trên mặt đất lên, trong gió đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo bén nhọn, ta không khỏi hơi cau mày, nhanh chóng từ không trung nhảy xuống, bên tai vang lên tiếng ngựa hí thảm thiết, sau khi chạm đất, ta quay đầu nhìn lại.
Bộ Phong Trần không biết khi nào đã đuổi theo kịp lập tức nhảy xuống, đứng trên đường cũng không có tiếp tục đuổi theo, trong tay nam nhân nắm một mũi tên dài, tuy rằng đeo mặt nạ, thoạt nhìn tựa hồ sắc mặt không tốt lắm.
Mà cách đó không xa, vị hoàng tử nguyên bản chạy ở vị trí đầu tiên, trên mặt một trận hồng một trận trắng, nói không rõ là phẫn nộ hay kinh ngạc, cầm cung tiễn trong tay.
“Ca —” dễ dàng đem mũi tên trong tay bẻ thành hai đoạn vứt trên mặt đất, Bộ Phong Trần thản nhiên nhìn vị hoàng tử bắn tên.
Ta rất nhanh chú ý tới trên mặt đất một con ngựa bị trúng tên, kia tựa hồ là con ngựa vừa rồi Bộ Phong Trần cưỡi, vị hoàng tử kia muốn nhân cơ hội lấy mạng Bộ Phong Trần hay sao?
Ô, vậy mũi tên thứ hai là muốn lấy mạng ta?
“Hừ —” hừ nhẹ một tiếng, hoàng tử kia cười lạnh hiển nhiên không để ý hành động quá đáng vừa rồi của hắn.
Ta cảm thấy kinh ngạc không phải vị hoàng tử kia muốn nhân cơ hội lấy mạng ta cùng Bộ Phong Trần, mà là Bộ Phong Trần rõ ràng có thể thoải mái né tránh mũi tên kia, làm thế nào lại để ngựa trúng tên?
“Ngươi không sao chứ?” Vẫn chưa để ý đến vị hoàng tử không biết sống chết kia, Bộ Phong Trần rất nhanh đi tới bên người ta.
“Những lời này hẳn là ta nói mới đúng.” Ta cười cười, nhìn vị hoàng tử trong ánh mắt lộ ra ý xấu kia, còn có hoàng đế bất đắc dĩ làm như không có xảy ra chuyện gì, ta nghĩ ta hiểu được vì cái gì Phong Vô Cấu chán ghét hoàng cung.
Hơn nữa, Bộ Phong Trần vừa mới biểu hiện ra kỹ năng cưỡi ngựa trác tuyệt cùng thân pháp linh hoạt có thể làm cho một vài người âm thầm phát điên.
“Ngựa của ta cưỡi không được nữa.” Bộ Phong Trần cũng không nói những việc vừa phát sinh, cũng chỉ nói một câu như vậy.
“Ừ.” Ta gật đầu, ngựa bị bắn trúng, làm sao có thể cưỡi được nữa.
“Như thế này, lúc săn bắn ta cũng chỉ có thể cùng ngươi cưỡi một con ngựa.” Ảm đạm cười, Bộ Phong Trần nói.
Ta không khỏi nhướn mày, Bộ Phong Trần, đây mới là mục đích chân chính của ngươi chứ gì? Bởi vì cơ hội được cùng ta đồng cưỡi một con ngựa, cố ý không tránh mũi tên thứ nhất, cố ý để mũi tên kia bắn trúng ngựa, chỉ là mũi tên thứ hai bắn về phía ta thì nam nhân mới ra tay.
Cho dù Bộ Phong Trần không ra tay, ta cũng có thể tránh.