Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 5 - Chương 5: Đao nhận chi phong



“Sớm biết phiền phức như vậy sẽ không cùng bọn họ đi ra.” Ngồi ở phía sau, Bộ Phong Trần cùng ta cưỡi một con ngựa, sau khi tuấn mã của hắn bị tên bắn trúng không thể cưỡi được nữa, nam nhân liền tự chủ nhảy lên ngựa của ta, cũng đoạt đi dây cương nguyên bản nắm trong tay ta.

Cũng không quản những người khác, Bộ Phong Trần lập tức giục ngựa mang theo ta chạy vào trong rừng.

“Ngươi chỉ biết bảo vệ thân thể Phong Vô Cấu không bị người khác thương tổn, lại không biết địa vị của Phong Vô Cấu ở hoàng cung Phong Nguyệt quốc có bao nhiêu khó xử.” Có thể suy ra Bộ Phong Trần căn bản không quan tâm cuộc sống của Phong Vô Cấu ở hoàng cung là cái dạng gì.

Bộ Phong Trần nói: “Ta chỉ nghĩ Phong Vô Cấu là một hoàng tử bình thường thôi, ngươi cảm thấy hai mươi năm qua ta ở nơi nào? Hai mươi năm qua ta đều ngủ say trong cơ thể để tu hành, chưa từng hỏi qua việc thế gian và việc của Thánh môn, hiểu biết về Phong Vô Cấu cũng chỉ là qua những mảnh trí nhớ vỡ vụn mà thôi.”

Nói như vậy, giả nhân giả nghĩa có gần hai mươi năm không nắm thân thể này trong tay?

Bộ Phong Trần tiếp tục nói, lời nói của nam nhân bình thản lại lộ ra một tia khiến người ta không rõ ý tứ hàm xúc trong đó.

“Lúc mới gặp ngươi là một giây sau khi ta tỉnh lại.”

Là lúc nào, là lúc ta đột nhiên té xỉu khi đang cùng Bộ Phong Trần lưu lạc phàm trần hay sao?

Dị biến ở Thánh môn khi đó có lẽ chính là một giây khi giả nhân giả nghĩa tỉnh lại.

“Hiện giờ hồi tưởng lại, sao không phải là một loại duyên phận nhất định chứ?” Bộ Phong Trần lấy thanh chủy thủ màu tuyết trắng từ trong ngực ra đưa cho ta, nói “Mang nó theo.”

Ta tiếp nhận Tuyết Nhận, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần quay cuồng, gắt gao nắm chủy thủ trong tay, ta rút chủy thủ ra khỏi vỏ, lưỡi dao vẫn sắc bén như trước dưới ánh mặt trời lộ ra quang mang chói mắt.

“Sầu Thiên Ca…” Thanh âm của Bộ Phong Trần vang lên bên tai, hơi thở lạnh lẽo làm cho vành tai ngứa ngáy từng đợt, thanh âm Bộ Phong Trần nghe ra có chút phát nhanh.

“Làm sao vậy?” Ta quay đầu nhìn nam nhân, trong mắt Bộ Phong Trần kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất.

Lắc lắc đầu, Bộ Phong Trần nắm tay của ta một lần nữa đem Tuyết Nhận tra vào vỏ đao, nam nhân nói: “Tỉnh lại ở Thánh môn, ta phát hiện Tuyết Nhận trên người người kia, nghĩ đến hẳn là hắn đưa cho ngươi, khi đó ta còn có chút khó hiểu vì sao hắn đem Lưu quang châu cho ngươi rồi sau đó lại đưa Tuyết Nhận, hiện giờ, ta đã biết đáp án.”

“Đáp án?” Đưa một thanh chủy thủ có ý nghĩa sâu xa gì hay sao? Ta tò mò hỏi “Thanh chủy thủ này quả thật rất tốt, chẳng lẽ phía sau Tuyết Nhận còn có bí mật gì hay sao?”

“Có.” Bộ Phong Trần nói “Không chỉ Tuyết Nhận có bí mật, Lưu quang châu cũng thế.”

Dừng một chút, tầm mắt Bộ Phong Trần dừng lại trên thân Tuyết Nhận, nam nhân nói một vài chuyện ngụy thánh chưa từng nói cho ta.

“Tuyết Nhận chỉ có một chủ nhân, binh khí tốt có thể xưng là thần khì, có linh tính, như thánh kích chẳng hạn, cũng tùy ta kêu gọi mà hiện, biến mất. Tuyết Nhận cũng thế, ngoại trừ ta cùng hắn ra, theo lẽ thường sẽ không ai có thể rút được nó ra khỏi vỏ.” Bộ Phong Trần thản nhiên nói.

“Phải không?” Nhíu mày, ta cười hỏi “Chỉ là ta có thể rút nó ra, đó là vì sao?”

“Đáp án này, ta cũng muốn biết.” Thanh âm trở nên nhu hòa vài phần, bàn tay Bộ Phong Trần bắt đầu không an phận lẩn quẩn trên eo ta, hắn tựa hồ đem mặt vùi vào giữa mái tóc của ta, cả người lập tức dán trên lưng ta, ta không khỏi nao nao, Tuyết Nhận trong tay thiếu chút nữa liền rơi xuống đât.

Lưng có một chút lạnh lẽo, nhưng phần lạnh lẽo này khi truyền đến ngực lại mạc danh kỳ diệu trở thành lo lắng.

Con ngựa thoải mái tùy ý đi lại trong rừng, ngẫu nhiên cúi đầu cắn mấy trái cây hoang dã không biết tên rơi xuống trong bụi rậm, ánh mặt trời vàng rực chiếu theo những khe hở trong rừng lá tạo thành những mảnh loang lổ trên mặt đất.

Gió nhẹ quất vào mặt, cảm giác man mát thản nhiên.

Mùa thu này, đã bất tri bất giác hướng tới mọi người chậm rãi đi, mang theo phiền muộn, triền miên, hiu quạnh của nó.

Đáp án, đến tột cùng là gì đây?

Câu hỏi này, đến tột cùng ai sẽ giải đáp?

Giả nhân giả nghĩa muốn biết đáp án, ta không thể cho, hắn muốn kết quả, ta cũng không có biện pháp giao ra.

Mờ mịt, trong rừng, một mảnh thu ý mất phương hướng buồn bã.

Đây vốn là ngày ra ngoài giải sầu, đây vốn là khoảng thời gian vui vẻ giục ngựa rong ruổi, làm sao đột nhiên lại tiên nhiễm phiền muộn hiu quạnh của mùa thu, phiền muộn đến mức làm cho tâm người ta muốn lên men.

“Trở về đi.” Ta nói.

Rốt cuộc không lòng dạ nào vào rừng săn bắn, ta lôi kéo dây cương quay đầu ngựa trở về, Bộ Phong Trần vẫn chưa ngăn trở.

Đợi chúng ta về tới bìa rừng, những người khác còn chưa ra, cũng đúng thôi, các hoàng tử hiện giờ hẳn còn vội vàng hưởng thụ lạc thú săn bắn.

Bên ngoài cánh rừng có một vài hộ vệ đứng canh, ngoại trừ vị tướng quân phụ trách săn bắn lần này, tiểu tử Triệu Thiệu thế nhưng cũng ở, thấy ta cùng Bộ Phong Trần đi ra, Triệu Thiệu giật mình mở to hai mắt nhìn lại đây.

Chỉ là khi hắn vừa chuẩn bị chạy tới, vị tướng quân trẻ tuổi liền cưỡi ngựa lướt qua Triệu Thiệu lập tức hướng chỗ ta cùng Bộ Phong Trần đi tới.

“Điện hạ, vừa rồi không sao chứ ạ?” Tuy nói đối với chuyện vừa rồi, mọi người lựa chọn trầm mặc, bất quá tướng quân này coi như có chút lương tâm, lời nói trong lúc đó nghe ra có ý tứ khác.

Bộ Phong Trần vẫn chưa đáp lời, chỉ lập tức nhảy xuống, nói với ta: “Đó là bằng hữu của ngươi à? Nhìn hắn hình như chờ ngươi lâu lắm.”

Ta nhìn Bộ Phong Trần, không biết nên nói cái gì liền giục ngựa chậm rãi đi tới chỗ Triệu Thiệu, có một số việc đích xác cần nói với Triệu Thiệu.

“Điện hạ, ngài làm gì vậy?” Phía sau truyền đến thanh âm kinh ngạc của vị tướng quân trẻ tuổi, ta quay đầu lại nhìn thì thấy Bộ Phong Trần cầm cung tiễn trong tay tướng quân kia, lắp tên kéo cung, xoay người bắn vào trong rừng một mũi tên, sau đó đem cung trả lại cho tướng quân, người chung quanh nhìn thấy có chút khó hiểu.

Sau đó, nghe nói một hoàng tử thiếu chút nữa bị một mũi tên từ trên trời rơi xuống bắn trúng, thiếu chút nữa tức là không trúng, bất quá kết cục của hắn cũng không êm đẹp, hoàng tử kia thế nhưng sợ tới mức lập tức ngã ngựa, còn tiểu ra quần, trở thành chê cười ngầm truyền trong cung.

Về phần mũi tên kia, sau khi lướt qua người vị hoàng tử đó, thế nhưng bắn trúng một đầu mãnh hổ.

………

………

Ngày ấy thấy Triệu Thiệu, Triệu Thiệu làm sao cũng không tin ta là Sầu Thiên Ca, cho đến khi ta nói cho hắn nghe một số việc xảy ra ở miền Nam, người này mới thật sự tin tưởng ta, đối với người vốn chính là Sầu Thiên Ca, hiện giờ bộ dáng cũng biến trở về, kỳ thật cũng không có gì cần thiết phải thay tên đổi họ, đã không cần thiết nữa.

Một vốc nước phả vào mặt, ta đứng lên khỏi bồn tắm, lấy khăn tùy ý xoa xoa trên người, chiếc gương để kế bên chiếu ra một nam nhân, chân chính Sầu Thiên Ca.

Thân cao không thua kém Bộ Phong Trần, tóc dài màu đen ướt đẫm dán trên làn da vì lâu quá không phơi nắng nên có vẻ hơi tái nhợt, trên người cũng không phải bóng loáng như tơ, ngẫu nhiên có một vài vết sẹo màu sắc nhàn nhạt dọc ngang trên thân thể, dễ thấy nhất có lẽ là vết sẹo trên bụng.

Năm đó đao thương làm cho ta ăn không ít khổ sở, nhưng từ đó về sau ta cũng không có chịu qua thương tổn trí mạng nào nữa.

Người thông minh chịu đựng một lần thương tổn, sẽ không làm cho chính mình lâm vào đồng dạng nguy hiểm lần thứ hai.

Ta nhìn chính mình trong gương, đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt mình, hai má góc cạnh rõ ràng, không phải quá đẹp như Bộ Phong Tần nhưng vẫn có thể xem như một mỹ nam, hai phiến môi giống như lưỡi dao mỏng mà sắc, khi đó thường nghe Bạch Hà nói, người môi mỏng cũng là người lạnh lùng bạc tình.

Mũi cao mà thẳng giống như dùng rìu đẽo gọt, ánh mắt biến hóa rất nhiều, có đôi khi là hắc đồng sâu không thấy đáy, giống như một lưỡi đao thép bóng lưỡng xoẹt qua, vừa chắc lại chuẩn, giống như thời khắc có thể đâm trúng chỗ yếu hại.

Một đôi mày thẳng hơi xếch lên, giống như được vẽ bằng mực tàu.

Bạch Hà từng nói, mỗi một chỗ trên người ta đều lộ vẻ nam nhân lợi hại, giống như một thanh kiếm hai lưỡi, làm bị thương người đến gần cũng làm bị thương chính mình.

Mà nay, ta tựa hồ có thể nghe hiểu ý tứ trong lòng mà Bạch Hà nói.

Có đôi khi, người quá mức đa tình không tốt; người quá mức chung tình cũng không tốt.

Có đôi khi, người quá mức ngu muội không tốt; người quá mức lý trí cũng không tốt.

Ta thì sao, thuộc loại người phía sau.

Một nam nhân đam mê sự thuần khiết, làm sao có thể đồng thời chấp nhận hai người cơ chứ?

Nhưng quả thật, hai người kia đều mạnh mẽ xông vào hàng rào cuộc sống của ta.

Thậm chí, xông vào tâm trí của ta.

Quá mức lý trí cũng có chỗ hỏng, ta rõ ràng hiểu được lòng mình rốt cuộc nghĩ cái gì, nhưng lại không khống chế được chính mình.

Bàn tay đặt trên mặt gương lạnh như băng, nhìn chính mình trong gương, ta không khỏi lộ ra vài phần bất đắc dĩ cười khổ.

Sầu Thiên Ca à, từ khi nào ngươi trở nên không quả quyết như thế?

Từ khi bắt đầu, ánh mắt ngươi tuy lộ ra mũi dao thế nhưng cũng toát ra nhu hòa cùng phiền muộn?

Giả nhân giả nghĩa à giả nhân giả nghĩa, rốt cuộc muốn thế nào ngươi mới không đặt nam nhân tên Sầu Thiên Ca vào trong lòng? Đối với ngươi, ta rốt cuộc là dạng người gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.