“Luôn muốn đi vào chỉ là chúng ta còn một chuyện chưa hoàn thành, còn có một vài thứ chưa lấy được chi bằng phân công nhau làm việc đi.”
Thánh môn bình lặng, khi yên bình thoạt nhìn tựa hồ không có biến hóa gì quá lớn, các đệ tử Thánh môn đều đang tự tu luyện, lúc này bọn họ đều không cảm giác được sau này không lâu Thánh môn Cửu Trọng Môn sẽ phát sinh biến động thật lớn.
Trời trong nắng ấm, bất kể là xuân hạ thu đông, thời tiết ở Thánh môn dường như luôn tốt như vậy.
Ngay trong lúc trời trong nắng ấm, hai nam nhân ở địa vị cao của Thánh Môn, một người tóc đen, một người tóc bạc, nhưng họ đều là Bộ Phong Trần, trong lòng nghĩ đến cùng một người, quan tâm đến cùng một chuyện, đối với vấn đề đều cùng phải đối mặt, cho dù có gút mắc thì lúc này cũng phải để xuống, không thể không lựa chọn bắt tay đối mặt vấn đề.
“Thân thể Thiên Ca tạm thời đặt trên tuyết phong giao cho Trí Giả trông nom đi?” Giả nhân giả nghĩa nhẹ giọng hỏi, hắn cười nói “Tuy nói ngươi và ta đều là Bộ Phong Trần, tuy nói ta là Thánh môn Môn chủ, nhưng thoạt nhìn Trí Giả càng thích tiếp cận ngươi hơn, cũng càng nghe lời ngươi hơn.”
“Cho tới giờ, tuy rằng nàng đối với sự xuất hiện của Sầu Thiên Ca đều có một chút bài xích, nhưng trước giờ nàng luôn phân rõ phải tría, Trí Giả đương nhiên có sự chọn lựa chính xác.” Nhìn nam nhân giống mình như đúc ở bên cạnh, ngụy thánh cười khổ một tiếng, thở dài “Không ngờ, hai ta chung quy cũng đều ra đi.”
Dù sao bọn họ cũng ở cùng một thân thể nhiều năm như vậy, sau khi tách ra có đôi khi còn cảm giác có chút là lạ, chỉ là bình thường họ sẽ không nguyện ý nói ra loại cảm giác này, vốn là chờ đợi đến khi được tách ra, sau khi tách ra lại nói “không quen” sẽ có vẻ buồn cười.
Nhưng mà không giống lúc xưa, tựa hồ trải qua hết thảy mọi việc cùng Sầu Thiên Ca, trong lòng hai người họ giảm bớt rất nhiều định kiến.
Hai Bộ Phong Trần tuy rằng tồn tại trong cùng một thân thể nhiều năm, nhưng ở quá khứ mấy trăm năm thậm chí một ngàn năm, quan hệ của bọn họ có thể dùng “gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt” để hình dung.
Mỗi ngày đều bài xích đối phương, sợ đối phương đem bí mật bản thân cất giấu trong nội tâm tiết lộ ra ngoài, mỗi một ngày đều sợ mình bị đối phương tiêu diệt mất đi ý thức; mỗi một ngày đều thầm tính kế làm sao có thể chiếm cứ quyền sở hữu tuyệt đối thân thể.
Loại quan hệ này, cho dù là bọn hắn cùng tồn tại trong một thân thể cũng sẽ không làm cho hai Bộ Phong Trần có cái gì cảm giác thân mật, kẻ thù cũng chỉ là như thế.
Sầu Thiên Ca xuất hiện giống như là một nhịp cầu làm cho bọn họ tách ra trở thành thân thể độc lập, rồi lại bắt đầu chân chính nhận thức nhau.
Sầu Thiên Ca đưa hai người bọn hắn liên hệ cùng nhau, giống như lúc này, vốn là không vừa mắt nhau lại ghé vào cùng một chỗ thảo luận làm sao cứu Sầu Thiên Ca ra, làm thể nào hoàn toàn giải quyết vấn đề Tuyên Hoa, làm cho cuộc sống của bọn họ sau này không có buồn phiền.
Thậm chí, đều bắt đầu có cái gọi là thông cảm cho nhau.
“Ai…” Lắc đầu thở dài, vẻ mặt giả nhân giả nghĩa khó có được khi thư thả, nhẹ giọng cười “Có đôi khi ta thậm chí cảm thấy đối mặt với nam nhân không được tự nhiên như Sầu Thiên Ca, thật còn không bằng lúc trước ngươi ta đều cùng tồn tại trong một thân thể, hiện giờ ngươi cùng ta đều ra đi, hắn cũng kìm lòng không được, bị rơi vào bẫy vẫn đối với ta ngươi khắc sâu cảm tình, nhưng khoảng thời gian này, chẳng những chúng ta không giải quyết được vấn đề, ngược lại càng lún càng sâu, thống khổ chính là ngươi, là ta, là hắn.”
Chẳng bằng lúc trước, khi đó giả nhân giả nghĩa cùng ngụy thánh vẫn là một Bộ Phong Trần, cho dù Sầu Thiên Ca rối rắm cũng không rối rắm như hiện tại, Sầu Thiên Ca cho dù thật sự nghĩ Bộ Phong Trần là hai người, nhưng đối mặt chỉ có một thân thể, Sầu Thiên Ca khó tránh khỏi vẫn sẽ cảm thấy Bộ Phong Trần chỉ là một người mà thôi.
Mà khi Bộ Phong Trần thật sự biến thành hai người, vấn đề này liền hiện ra.
Khi đó Bộ Phong Trần vẫn còn là một người, cùng Sầu Thiên Ca ở cùng một chỗ mặc dù có chút đụng chạm nhỏ, nhưng xem ra vẫn là những ngày rất có lạc thú, ngược lại khi biến thành hai người độc lập rồi, hết thảy mâu thuẫn đều nháy mắt phóng đại.
Gút mắt này đã hơn ba năm, kết quả là ai cũng không có được cái mình muốn, chỉ nhìn thấy mâu thuẫn cùng thống khổ trong mắt nhau càng ngày càng sâu.
“Có thể nghe ngươi nói như vậy, ta thực kinh ngạc.” Nói đoạn, ngụy thánh hơi giương khóe miệng, nói “Ngươi thế nhưng lại để ý như vậy.”
“Thôi, lúc này cũng không phải lúc để nói chuyện phiếm, vấn đề của ba người chúng ta còn phải giải quyết vấn đề của Tuyên Hoa, chúng ta còn…” Giả nhân giả nghĩa bình tĩnh nhìn phương xa, nói “Làm tốt hết thảy chuẩn bị sau đó tiến vào phong ấn, có thể thời gian không đợi người, như vậy cũng tốt, ngươi đối với chín tiểu đông tây ở thế gian có phần quen thuộc hơn, ngươi đi đến đó lấy đồ vật, mặc kệ là đoạt hay là mượn dùng đều nhờ ngươi.”
“Ngươi phải vào phong ấn sao?” Ngụy thánh nghiêng đầu nhìn phía nam nhân tóc đen, nhẹ nhàng nhíu mày, nói “Ngươi không cần phải như thế.”
“Ha hả, ngươi đừng hiểu lầm, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đem Sầu Thiên Ca tặng cho ngươi sao? Ta làm như vậy là lo lắng đến phương diện tối hữu hiệu thôi.” Giả nhân giả nghĩa liếc mắt nam nhân tóc ngân bạch, thấp giọng nói “Ta vào phong ấn trước, chuyện ở thế gian, ngươi nên nắm chặt.”
“Chuyện nên làm, ta cũng không kéo dài.” Ngụy thánh trầm giọng đáp.
Không cần ánh mắt giao nhau, đại khái là cùng một ngọn nguồn đau đớn, cho dù xem nhau không vừa mắt, không thể không thừa nhận lúc bọn hắn liên thủ không có bất luận kẻ nào có thể ăn ý bằng.
Nguyên nhân chính là vì rất hiểu đối phương mới biết được trong lòng đối phương nghĩ gì, từng ấy năm đấu trí so dũng, hiện tại đều phát huy công dụng, không biết đây có phải là một kết quả ngoài ý muốn tốt đẹp?
Một người hướng thế gian mà đi, một người hướng lên phong ấn trên Tuyết Phong, hai Bộ Phong Trần đi hai con đường khác nhau, hai con tim bất đồng, lại nghĩ đến cùng một người.
Mà người đồng thời được ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa nghĩ tới, hiện giờ lại như thế nào?
……………..
……………..
Ngay từ đầu, ta không chú ý tới bản thân có chỗ nào đặc biệt, cho đến khi cảnh tượng bốn phía đột nhiên biến hóa, ta mới ý thức được thân thể chính mình giống như đặc biệt nhẹ, giống như không tồn tại.
“Phát hiện rồi sao?” Tuyên Hoa đột nhiên nhìn phía ta, nam nhân ảm đạm cười, nói “Không tồi, mấy lần khi ta gặp người phàm, ngoại trừ Bộ Phong Trần, ngươi là nhanh nhất phản ứng được, có vài người cả đời cũng không phát hiện kỳ thật bọn họ giờ phút này chỉ có linh hồn tồn tại.
Đúng vậy, ta hiện tại đương nhiên là dùng linh hồn nói chuyện với Tuyên Hoa.
Cẩn thận nghĩ lại, trước đó hẳn là ta đang nằm trong phòng ở bên hồ Lệ Tích, sau đó đột nhiên gió lạnh thấu xương, cửa sổ mặc danh kỳ diệu mở ra, rồi sau đó đột nhiên mất đi ý thức, sau khi tỉnh lại liền thấy được Tuyên Hoa.
Chỉ là, Tuyên Hoa làm thế nào đem ta đưa tới nơi này?
“Suy nghĩ ta làm thế nào đưa ngươi đến đây có phải không?” Một tay nâng đầu, Tuyên Hoa mỉm cười nói “Chẳng lẽ ngươi đã quên ta là ai sao? Bộ Phong Trần chẳng lẽ không nói cho ngươi, ta am hiểu nhất chính là cái gì sao? Ta thật sự không thể để bản thể từ nơi này ra ngoài, nhưng cũng không đại biểu ta không thể kéo linh hồn của người khác vào đây.”
“Ngươi có thể… Nhìn thấu trong lòng ta suy nghĩ cái gì?” Ta mị mắt, cảm thấy có chút không thoải mái.
Tuyên Hoa lắc đầu, nói: “Không thể, nhưng có thể đoán được, cảm xúc của ngươi hiện tại đều thể hiện trên sự rung động của linh hồn, bề ngoài của một người có lẽ đủ để lừa gạt, nhưng một linh hồn sẽ không nói dối.”
Trong khoảng thời gian ngắn ta không biết nói gì, người phàm giống như ta mà ở cùng Tuyên Hoa từ trước đến nay sẽ điên mất. Nhưng hiện giờ tình cảnh cũng không tốt, hiện tại ta ở hình thái linh hồn cùng Tuyên Hoa bị phong ấn tại nơi này.
“Ngươi có thể đoán được ta suy nghĩ cái gì, vậy ngươi giải đáp nghi hoặc của ta đi.” Than nhẹ một tiếng, ta nói.
“Vì cái gì ta phải giải đáp nghi hoặc giúp ngươi?” Tuyên Hoa không thay đổi sắc mặt.
“Bởi vì nếu ngươi giải đáp nghi hoặc của ta, ta liền nói cho ngươi biện pháp làm cho Vô Dạ thống khổ.” Tuyên Hoa xác thực thông minh, chỉ là theo ý ta, nam nhân có sức mạnh cường đại này cũng giống như một đứa trẻ chưa hoàn toàn trưởng thành về tâm trí mà thôi, một người quá mức thông minh, quá mức nguy hiểm, làm việc nguyên tắc chỉ như một đứa nhỏ.
Một đứa nhỏ cho tới giờ đều chỉ biết nhận thức cùng để ý, lại không hiểu được sự biến hóa, huống chi là một đứa nhỏ từ trong bóng tối sinh ra.
Nguyên tắc làm việc của Tuyên Hoa ta đại khái cũng hiểu được một chút dựa theo lời hắn nói, nam nhân này chính là loại “người khác động tới một sợi tóc của hắn, hắn liền trả lại gấp trăm lần”, càng không biết cái gì gọi là đố kị của phàm nhân, cái gì là yêu hận tình thù, mới có thể xem sự đố kị của sư đệ Vô Dạ cho là khiêu chiến hắn.
Trong lòng Tuyên Hoa chính là nghĩ như vậy, có người khiêu chiến hắn, hắn liền ứng chiến, kẻ thắng thì sống, kẻ bại phải chết, nam nhân này cũng không biết vì sao vị sư đệ kia của Vô Dạ lại khiêu chiến hắn, càng không biết vì cái gì Vô Dạ lại nổi giận, cho tới bây giờ hắn cũng không cảm thấy hắn sai lầm.
Đích xác ở trong lòng Tuyên Hoa cảm thấy được hắn không sai, nhưng mà người khác cũng không có suy nghĩ đơn giản như hắn, bản thân mỗi con người chính là một tồn tại phức tạp.
Mà Tuyên Hoa, thủy chung không phải một “người”.
Vô Dạ kia cũng là một người đáng thương, thân là thiên thần lại yêu một ma chủ đại diện cho bóng tối, càng không xong chính là ma chủ này hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là yêu hận tình thù, đen chính là đen, trắng chính là trắng, làm việc thẳng tính, tâm tư lại trăm chuyển ngàn xoay tựa như ma.
Nguyên tắc làm việc như thế chỉ có một Tuyên Hoa, trong lòng đa phương diện lại có thiên phú phi thường.
Yêu Tuyên Hoa, chậc chậc, Vô Dạ kia thiếu chút nữa hồn phi phách tán cũng là bình thường.
Nhưng mà loại trẻ con này vẫn rất thích được dỗ dành.
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Tuyên Hoa trả lời rõ ràng.
Trao đổi ích lợi đối với Tuyên Hoa mà nói hoàn toàn là chuyện có thể chấp nhận.
“Trước hết ngươi cho ta biết đi, dù sao ta ngay tại nơi này.” Ta cười cười, nói.
Tuyên Hoa lập tức nói: “Nếu ta không để ngươi ra ngoài, ngươi sẽ không thể rời khỏi đây, nếu Bộ Phong Trần không tới cứu ngươi ra ngoài, vậy ngươi cả đời phải ở nơi này với ta.”
Nam nhân nhìn ta, còn nói thêm: “Ngươi là người thú vị, nếu ở đây trò chuyện với ta cũng tốt lắm.”
“Chúng ta chỉ mới gặp qua vài lần mà thôi, ngươi đem ta đến đẩy hẳn không phải là để ta ở cùng ngươi đi?” Tuyên Hoa này mặt ngoài tựa hồ là người ân oán phân minh, nhưng nội tâm thật đen tối, ta mới không bị bề ngoài của hắn lừa gạt, người này rất thông minh gian xảo.
So với Bộ Phong Trần, Tuyên Hoa có hơn mà không kém.
“Ngươi nhận định Bộ Phong Trần sẽ đến cứu ta, để cứu ta hắn phải mở phong ấn.” Ta cười nói “Mục đích chân chính của ngươi là ở chỗ khi mở phong ấn ngươi sẽ thoát ra ngoài, nhưng cho dù ra khỏi nơi này, ngươi có thể làm được cái gì?”
“Đây là chuyện của ta.” Tuyên Hoa không rơi vào bẫy của ta, thủy chung vẫn duy trì vẻ bình tĩnh khiến kẻ khác phải sợ hãi than thở, hắn lại ném đề tài trở lại “Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết làm thế nào trả thù Vô Dạ, làm thế nào mới có thể làm cho hắn thống khổ nhất.”
“Rất đơn giản, làm cho hắn yêu ngươi là có thể.” Nam nhân này căn bản không phát hiện hắn đã bất tri bất giác có hứng thú sâu đậm với Vô Dạ, ta không biết loại “hứng thú cùng chấp nhất” này có thể gọi là yêu không, dù sao Tuyên Hoa lúc này căn bản không hiểu yêu là cái gì.
Nhưng mà ta nghĩ, nếu loại cảm tình này tiếp tục phát triển nhất định sẽ biến thành yêu.
Đáng tiếc mặc kệ là thiên thần hay ma chủ, cả đám cũng không ai hiểu được tình yêu, nếu không năm đó cũng sẽ không bởi vì mấy hiểu lầm mà xảy ra thảm cảnh.
Có thể thấy được, mặc kệ là ai cũng đều có chỗ thiếu hụt, cho dù bọn hắn là thiên thần hay ma chủ, rõ ràng có sức mạnh có thể thống trị nhân gian, lại bởi vì không thông suốt tình yêu mà tạo thành thảm kịch.
“Yêu?” Tuyên Hoa nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt hơi nheo lại, nói “Ta không hiểu cái gì là yêu, Sầu Thiên Ca, cái gọi là yêu có phải tựa như cùng Bộ Phong Trần, rõ ràng đều là người lý trí lại vì yêu mà trở nên điên cuồng… Nếu yêu một người thống khổ như vậy thì đây đích thật là một lựa chọn tốt để trả thù.”
Nghe phân tích của Tuyên Hoa, ta không khỏi cười thầm trong lòng, Tuyên Hoa nói tới làm cho người kia thống khổ nhất thường thường chính là người mình yêu nhất.
Nếu không yêu cũng sẽ không để ý đối phương đến như vậy, về phần mỗi tiếng nói hành động của đối phương sẽ không ở trong lòng.
Mà đúng là bởi vì yêu đối phương, để ý đối phương mới có thể đem mỗi tiếng nói hành động của đối phương đều để trong lòng, thống khổ cùng vui vẻ bản thân cảm nhận được cũng vì thế phóng đại lên vô số lần.
“Sau khi hắn yêu ngươi rồi sẽ phụ thuộc ngươi hết thảy, hắn càng yêu ngươi, sẽ càng cảm thấy thống khổ.” Ta nhìn Tuyên Hoa, gằn từng tiếng nói.
“Kia… Ta phải làm thế nào, làm thế nào để hắn yêu ta?” Vốn là người rất hứng thú với thất tình lục dục, Tuyên Hoa chủ động rơi vào bẫy của ta.
“Dùng ích lợi trao đổi, ta hỏi ngươi một vấn đề, sau khi ngươi cho ta đáp án, ta lại nói cho ngươi.” Ta mỉm cười, nói.
“Ngươi hỏi đi.” Tuyên Hoa thản nhiên chấp nhận.
………….
………….
“Ngươi tạo ra bẫy rập cố ý dẫn Bộ Phong Trần vào là muốn làm gì?” Ta hỏi.
Khóe miệng hơi giương lên, Tuyên Hoa cố ý nhìn mắt ta, ôn nhu nói “Làm cho bọn họ phải trả giá đắt vì dám lừa gạt ta, về phần giá đắt thế nào, sau khi ngươi trả lời vấn đề của ta, ta mới nói cho ngươi.”
Chậc chậc, thực giảo hoạt.
“Vậy ngươi hỏi đi.” Ta nói.
Tuyên Hoa hỏi “Phải làm thế nào để Vô Dạ yêu ta?”
Ta trực tiếp nói ra lời đã sớm chuẩn bị trong lòng: “Làm cho Vô Dạ một lần nữa đầu thai chuyển thế, khi hắn biến thành ngươi sẽ tự nhiên yêu ngươi, nhưng mà lúc đó còn có một điều kiện, muốn biết điều kiện này, ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã.” Sầu Thiên Ca ta không làm chuyện làm ăn không kiếm được tiền.
“Hỏi.” Tuyên Hoa nhìn ta liếc một cái.
“Ngươi muốn cho Bộ Phong Trần trả giá đắt là cái gì?” Tinh thần của ta hơi căng thẳng, bẫy của Tuyên Hoa, Bộ Phong Trần nhất định sẽ nhảy vào, ta nghĩ phải biết Tuyên Hoa rốt cuộc muốn làm gì Bộ Phong Trần.
Tuyên Hoa không kiêng dè trả lời “Một người trong số họ cuối cùng sẽ phải biến mất, có thể đi ra khỏi nơi này chỉ có một Bộ Phong Trần, ta muốn không nhiều lắm, chỉ là một mạng của Bộ Phong Trần mà thôi.”
Tuy rằng đã nghĩ đến người như Tuyên Hoa sẽ làm ra loại chuyện thẳng thắn dứt khoát này, nhưng khi nghe được như vậy, ta vẫn có chút không thể lập tức phản ứng.
“Ngoại trừ làm cho Vô Dạ luân hồi đầu thai ra, điều kiện theo như ngươi nói là cái gì?” Tuyên Hoa rất nhanh lại hỏi.
Nhìn thần sắc hờ hững của Tuyên Hoa, ta nhẹ giọng nói “Ngươi… Ngươi cũng phải đầu thai chuyển thế thành người, sinh ở thế gian này, làm một người gặp chuyển thế của Vô Dạ, làm cho hắn yêu kiếp người của ngươi, mà sau khi hắn khôi phục trí nhớ kiếp trước, chắc chắn sẽ rơi vào mâu thuẫn yêu hận không thể tự kiềm chế.”
Một hơi, ta trực tiếp nói ra toàn bộ.
“Đây là điều kiện theo như ta nói, khi hắn khôi phục trí nhớ là lúc, nói vậy ngươi cũng sẽ khôi phục trí nhớ, phải nói ngươi càng phải phục hồi trí nhớ trước Vô Dạ, kể từ đó ngươi mới có thể nắm vững phương pháp trả thù nhiều ít thế nào, khi đó ngươi phải làm như thế nào là chuyện của ngươi.”
Ta hơi nhíu mày hướng về phía Tuyên Hoa, trầm giọng nói: “Ta phải làm thế nào mới có thể giết ngươi?”
“Chết?” Tuyên Hoa giương khóe miệng, lắc đầu nói: “Sầu Thiên Ca, ta không có khả năng chết đi, Bộ Phong Trần đại khái có nói cho ngươi ta là ý thức tồn tại, nhưng mà ý thức tiêu vong cũng không đồng nghĩa là ta tiêu vong, thân thể hắc ảm đại biểu cho cái chết và sự hủy diệt, ta vĩnh viễn cũng không “chết” như lời người phàm các ngươi, ta vĩnh viễn đều ở đây.”
“Đầu thai chuyển thế trở thành người sao? Đích thật là một biện pháp tốt, theo trí nhớ của ngươi trước kia, ta đã nhìn thấy ngươi suy nghĩ đến biện pháp này.” Khi Tuyên Hoa nói ra những lời này, ta mới đột nhiên ý thức được nam nhân này trước đó đã nhìn thấu linh hồn xem trí nhớ của ta.
Biện pháp chúng ta đối phó Tuyên Hoa, hắn không phải cũng đã biết?
Nhưng mà theo dáng vẻ của Tuyên Hoa, nam nhân này tựa hồ cũng không bởi vậy mà tức giận, hoặc là nói hắn căn bản sẽ không tức giận? Ai biết được…
Hắn đối phó Bộ Phong Trần cũng không phải bởi vì Bộ Phong Trần lừa gạt hắn, theo tính cách của hắn, hẳn là hành động đáp trả của hắn với Bộ Phong Trần mà thôi.
Bộ Phong Trần, một trong hai sẽ biến mất sao?
Trong nháy mắt, lưng của ta có chút lạnh, cảm giác lạnh lẽo giống như đi vào xương cốt, làm cho tự đáy lòng phát ra lạnh, liên quan hết thảy đều trở nên ảm đạm tuyệt vọng, thế cho nên khi nghe được Tuyên Hoa nói thế cũng không thể tức giận.
Mặc kệ là giả nhân giả nghĩa hay ngụy thánh, nếu một trong hai biến mất, vẫn là Bộ Phong Trần đầy đủ hay sao?
Ý nghĩ một Bộ Phong Trần sẽ biến mất làm cho ta có chút không thể chấp nhận.
Tuyên Hoa không thể bị tiêu diệt, không thể bị ta thuyết phục mà buông tha cho Bộ Phong Trần, việc ta có thể làm chính là chờ Bộ Phong Trần đi một bước tới, bước vào bẫy của Tuyên Hoa, cho đến cuối cùng biến mất một Bộ Phong Trần sao?
Ông trời, ngươi sẽ không muốn dùng loại biện pháp này để giải quyết gút mắt yêu hận giữa ba người chúng ta đi? Nếu thật sự là như thế, ta tình nguyện cứ gút mắt như vậy cũng không muốn có một Bộ Phong Trần biến mất.
“Áp chế ý thức bản tôn thì ta có biện pháp, như ngươi suy nghĩ nếu vẫn có được ý thức của bản tôn, ta thủy chung không thể chân chính hiểu được tư vị làm người… Đây là một biện pháp tốt, nhưng cần chờ Bộ Phong Trần đi vào, sau đó mới có thể để phân thân của ta tiến vào luân hồi.” Tuyên Hoa thoạt nhìn có chút cao hứng.
Đối với ngươi cao hứng như vậy sao.
Nếu…
Nếu Tuyên Hoa thật sự làm cho giả nhân giả nghĩa hoặc ngụy thánh biến mất, ở điều kiện tiên quyết không thể làm cho Tuyên Hoa “chết”, ta cũng sẽ làm cho ma chủ này thể nghiệm cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là yêu tra tấn lòng người, cái gì là đau khổ của tình yêu.