Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 43: 43: Để Diễm Giúp Nàng Được Không





Đám người: "..."Tất cả mọi người nhịn không được nhìn Dạ Mị, đồng thời sâu trong nội tâm bọn hắn đều cảm thấy lời thổ lộ của Điện hạ nhà mình không quá phù hợp với mâu thuẫn chính của xã hội này.Có tiền, rất có tiền...!Còn có quyền.Đúng vậy, bây giờ các cô nương đều thích nam nhân có tiền có quyền.

Còn Điện hạ tự kể sở thích, lý tưởng, còn mục tiêu...của mình Khụ khụ khụ...Dạ Mị mắt lạnh nhìn Bắc Thần Tà Diễm, không hề nói chuyện.Tứ hoàng tử điện hạ nhìn nàng không có phản ứng gì, đôi mắt xanh sâu thẳm mang theo một tia hứng thú, bổ sung một câu: "Hơn nữa mỹ mạo của Diễm tuấn mỹ, cảnh đẹp ý vui, làm phu quân có thể giải vây tâm tình, khiến mỗi ngày Dạ Mị cô nương đều có tinh thần sảng khoái!"Dạ Mị lạnh giọng hỏi: "Nói xong chưa?"Bắc Thần Tà Diễm gật đầu, cũng chậm rãi hỏi: "Nói xong rồi, cô nương không có chút động tâm nào sao?"Dạ Mị lạnh lùng nói: "Không động tâm!"Ngọc Vĩ lặng lẽ nhìn qua khuôn mặt Điện hạ nhà mình, hắn cảm thấy cô nương này ở trước mặt mọi người không cho điện hạ mặt mũi nào cả.Lại không nghĩ rằng, Bắc Thần Tà Diễm nghe xong lời của Dạ Mị, chỉ gật đầu, ưu nhã nói: "Xem ra là Diễm vì cô nương làm còn chưa đủ nhiều, Diễm sẽ tiếp tục cố gắng! Đúng rồi, Dạ Mị cô nương, nàng cảm thấy Diễm nên mặc y phục màu gì để phù hợp với thẩm mỹ của nàng?"Dạ Mị nhìn hắn mặc y phục màu đỏ càng thêm yêu dã.

Y phục màu đen lúc mới gặp đối phương, cũng rất ưu nhã.


Thế là nàng thẳng thắn nói: "Đều đẹp!"Khóe miệng Bắc Thần Tà Diễm nhanh chóng giương lên, đây rõ ràng là bộ dáng vui vẻ sau khi được tán dương.Hắn nhìn qua y phục của Dạ Mị, mỉm cười hỏi: "Dạ Mị cô nương này, nàng cảm thấy mình mặc y phục màu gì là đẹp mắt?"Ngọc Vĩ lập tức nhớ tới hôm trước dẫn binh ra ngoài, Điện hạ tự thầm, hai lần nhìn thấy cô nương này vẫn luôn mặc một bộ y phục, nên muốn làm cho cô nương này một chút quần áo mới, xem ra lúc này ngài ấy đang thăm dò sở thích của nàng!Nhưng Dạ Mị lại không thể lĩnh hội được ý tứ của Bắc Thần Tà Diễm.Nàng chỉ dừng lại mấy giây, trầm mặc trong chốc lát, lại nói thật lần nữa: "Ta cho rằng, đối với nữ nhân mà nói, nhất là với nữ nhân xinh đẹp, mặc y phục mới sẽ khá đẹp mắt!"Kiểu dáng có thể không cần, nhưng y phục mới là nhất định phải có, từ mấu chốt ở đây là—— mới.Nàng vừa dứt lời, đám nam nhân ở đây đều chảy mồ hôi lạnh sau ót, bây giờ mới hiểu đám thê thiếp trong nhà mình tại sao vừa đến thời điểm ăn mặc theo mùa sẽ nói với mình cần một chút ngân lượng để muốn mua y phục mới!Bắc Thần Tà Diễm ưu nhã gật đầu, tỏ ra đã hiểu.

Lại nhìn Dạ Mị, hỏi: "Dạ Mị cô nương, tiếp theo nàng chuẩn bị đi nơi nào vậy?"Dạ Mị quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh giọng trả lời: "Trở về với ngươi!"...Trong biên thành, tất cả mọi người đã về thành.Dạ Mị khoanh tay đứng trên tường thành nhìn bão cát ở Đại Mạc.Bắc Thần Tà Diễm ở đằng sau nàng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, tư thái hắn ưu nhã, phong thái trác tuyệt, giống như một bức tranh ưu mỹ đứng ở đó.Gió thổi làm bay tóc Dạ Mị, làm dung nhan của nàng càng thêm diễm lệ, nàng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi nhất định rất muốn hỏi, tại sao ta lại chủ động cùng ngươi về thành!"Tứ hoàng tử điện hạ gật đầu, đôi môi mỏng nhàn nhạt giương lên, chậm rãi nói: "Hoàn toàn ngoài dự đoán của Diễm!"Nhớ tới lần trước nàng xông qua đám người đang vây quanh mình muốn rời đi, lần này lại chủ động trở về, thật sự làm hắn có chút hiếu kỳ nguyên nhân tại sao.Ánh mắt Dạ Mị nhìn về chân trời phía xa, lúc này đang là hoàng hôn, mặt trời vẫn sáng loáng chói mắt như cũ.Giọng điệu của nàng băng lãnh như cũ: "Ta đang chờ!""Ồ?" Bắc Thần Tà Diễm nhướng mày , chờ đợi câu sau của nàng.Dạ Mị tiếp tục nói: "Ta xâm nhập vào quân doanh giết người, ngươi lại giúp ta.


Món nợ tự tiện xông vào quân doanh và có thù với Lục Loan Loan, khả năng bị cho là người của ngươi, thậm chí là người của Bắc Thần.

Cho nên ta đang chờ, nếu như Đại Mạc quyết định thanh toán khoản này, vậy ta giúp các ngươi đẩy lui địch, chuyện này là ta gây ra, đây là trách nhiệm của ta.

Nếu như bọn hắn cứ tính như vậy, vô ý thanh toán cùng các ngươi thì ta liền rời đi!"Tài dùng binh của nàng rất lợi hại.Nàng vừa dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm nhướng mày, chậm rãi nói: "Diễm cho dù vui vẻ nhưng vẫn có lý do để Dạ Mị cô nương ở lại.


Nhưng Dạ Mị cô nương hẳn đã hiểu, hai quân giao chiến cũng sớm đã bắt đầu, cho dù không có chuyện này của Dạ Mị cô nương, Đại Mạc vẫn sẽ xuất binh!""Chuyện này không giống!" Dạ Mị quay đầu lại nhìn về phía hắn.Gió thổi lên mái tóc đen dài của nàng, nàng đưa lưng về phía trời chiều, đẹp như thiếu nữ trong manga, nhưng so với nữ thần Hi Lạp, vẻ mặt nàng lạnh lùng kiêu ngạo hơn.Nàng nhìn chằm chằm Bắc Thần Tà Diễm, chậm rãi nói: "Nếu như Đại Mạc lấy ta làm lý do gây sự, như vậy...!Bất kể có phải là lấy cớ hay không, ta cũng nhất định phải gánh vác một phần trách nhiệm, đây là ta tự gánh chịu! Ta làm ra chuyện này, dù là chỉ có một chút trách nhiệm, cũng sẽ không để người khác giúp ta gánh chịu hậu quả, người khác cũng không có tư cách vì ta mà gánh chịu hậu quả!"Nói xong, ngữ điệu của nàng đột nhiên cao lên, cất giọng nói: "Hơn nữa, nếu như bọn hắn dám lấy đây là lý do, ta giết một súc sinh để xuất binh, như vậy ta nhất định sẽ cùng các ngươi, giáo huấn bọn hắn! Ta muốn để bọn hắn biết, để thiên hạ đều biết, hành vi của bọn hắn là sai! Bảo vệ súc sinh là sai, chà đạp công nghĩa là sai, chinh phạt chính nghĩa càng sai càng thêm sai!"Thấy Bắc Thần Tà Diễm trầm mặc lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng.Ngữ khí Dạ Mị dần dần chậm dần, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ, quay người một lần nữa nhìn về phía khung cảnh phía xa.Nàng lạnh lùng nói: "Ta muốn để thế nhân đều hiểu, cái gì là công nghĩa! Ta muốn để chính nghĩa không chỉ có vĩnh tồn, hơn nữa vĩnh viễn không bao giờ đến muộn! Ta muốn tội ác đều đi cùng bọn chúng xuống Địa Ngục, không thể bò lên được! Ta muốn thế gian này có pháp tắc rõ ràng, để bảo vệ tất cả người lương thiện, mà không phải những giai cấp quý tộc kia! Ta muốn để đám hài tử biết, đây mới là một thế giới, một thời đại tốt đẹp, nên có dáng vẻ gì!"Trước đây nàng là sát thủ.Nhưng người kiếp trước chết ở trong tay nàng, đều là tội ác tày trời trên tay dính đầy mạng người, hoặc người không bằng heo chó.Nàng không khác với sát thủ bình thường lấy tiền lấy mạng, nàng không dám nói mình lương thiện, thậm chí không dám nói mình đầy lòng đồng cảm, nhưng nàng luôn tin tưởng chính nghĩa, bóng tối nên bị xoá bỏ, áng sáng nên vĩnh hằng.Giọng nói của nàng âm vang hữu lực, không chỉ có Bắc Thần Tà Diễm có thể nghe thấy, dưới tường thành, những binh lính cũng đều nghe thấy được, bọn hắn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua vị trí của nàng.Một nữ nhân ở một thời đại trọng nam khinh nữ, nói ra lời như vậy, buồn cười làm sao.Nhưng trong một giây đồng hồ, bọn hắn không có ai cười, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, thậm chí là nhìn nàng có chút kính ngưỡng, bọn họ đều biết trước đây phủ đệ Tri phủ xảy ra chuyện gì, cũng biết nàng là nữ nhân đến Đại Mạc truy sát muốn tự tay đâm chết súc sinh.Hôm nay bọn hắn cũng nghe rõ ràng lời nàng nói! Mặc kệ cuối cùng nàng có thể làm được lời hôm nay hay không, nàng đều đáng được kính nể!Bắc Thần Tà Diễm lẳng lặng nhìn bóng lưng của nàng nửa ngày, nhìn phong thái tuyệt mỹ của nàng, trông thấy nàng nâng cao cổ, giống như là một con thiên nga xinh đẹp mà cao ngạo.Hắn bỗng nhiên cười.Đối bóng lưng của nàng, vươn tay, chậm rãi nói: "Như vậy, để Diễm giúp nàng được không?"Đuôi lông mày Dạ Mị nhíu lại, ngoái nhìn nhìn hắn một cái, gió thổi loạn sợi tóc của nàng, vô cùng xinh đẹp, nàng hỏi: "Đây cũng là lý tưởng của ngươi?"Bắc Thần Tà Diễm nhướng mày, ưu nhã cười một tiếng, vân đạm phong khinh nói: " Sống chết của người trong thiên hạ không liên quan gì đến ta, chính nghĩa bị chôn ở góc nào cũng không liên quan gì đến ta.

Nhưng trước mắt, nàng và ta có liên quan.

Nàng muốn chính nghĩa che kín thiên hạ, ta giúp nàng.


Nàng muốn thiên hạ máu chảy thành sông, ta cũng có thể vì nàng làm phong đao.

Bất luận nàng có tiếp nhận hay không, đây là thành tâm của Diễm!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.