Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 55: Trù tính.



Đại Mạc Vương vừa nói dứt lời, sắc mặt Lục Oản Oản trắng bệch nhìn về phía Kiêu Khâm, trong lòng căng thẳng, không nhịn được siết chặt tay.

Nếu Kiêu Khâm thật sự quyết định như vậy thì Đại Mạc Vương nhất định sẽ nghe theo Kiêu Khâm, dù sao địa vị của Kiêu Khâm trong lòng Đại Mạc Vương quan trọng hơn ả rất nhiều.

Ánh mắt Kiêu Khâm không nhìn đến Lục Oản Oản, trực tiếp ôm quyền nói với Đại Mạc Vương: "Đại Hãn, ngài cũng biết rõ rằng giao dịch này đối với chúng ta là một vụ mua bán có lời!"

Lục Oản Oản lập tức lạnh lùng sắc bén nói: "Tả Dực Vương nói ra lời này không cảm thấy rất quá đáng sao? Gia Luật tướng quân vừa mới chết trận, thi cốt chưa lạnh, ngài đã chủ trương lấy gia quyến của ngài ấy đổi lấy ích lợi, các ngươi làm như vậy có từng nghĩ tới cảm thụ của tướng quân nơi chín suối?"


Ả vừa nói dứt lời, Kiêu Khâm liếc mắt nhìn ả một cái, không nóng không lạnh nói: "Ngươi chỉ là thiếp."

Sắc mặt Lục Oản Oản ngay lập tức trắng bệch, lời này Kiêu Khâm đã hoàn toàn chọt trúng chỗ đau của ả.

Tiếc nuối lớn nhất của ả chính là vì thân phận người Trung Nguyên nên dù được sủng ái cũng không thể thay thế được chính thất của Gia Luật Thiện, chỉ có thể làm thiếp.

Hơn nữa không chỉ có thế, thiếp thất ở Đại Mạc có thể trao đổi, căn bản không có gì địa vị đáng nói, cho nên coi như đưa ả cho quân địch thật cũng không thể nói là dùng gia quyến của người tử trận thi cốt chưa lạnh đổi lấy lợi ích.

Bởi vì địa vị của thiếp quá thấp!

Đại Mạc Vương tựa hồ do dự trong chốc lát, nhìn Kiêu Khâm nói: "Tả Dực Vương không định nói với bản vương mưu tính của ngươi? Bản vương cho rằng, người Trung Nguyên nổi tiếng xảo trá, trong đó khả năng có bẫy!"


Kiêu Khâm giật giật khóe miệng, nói: "Đại Hãn cho rằng có thể có bẫy sao? Thần cho rằng trong đó nhất định có trá! Căn cứ vào biểu hiện của bọn họ thì có vẻ đó là sự thật, nhưng từ xưa đến nay binh bất yếm trá, thần tất nhiên có cách ứng đối!"

Đại Mạc Vương chần chờ nói: "Vậy ý ngươi là?"

Kiêu Khâm mở miệng đáp lời: "Ý thần rất đơn giản, trước cứ đáp ứng đề nghị của bọn họ, thần tự mình dẫn người đi đổi, xem bọn họ muốn làm gì! Rốt cuộc không vào hang cọp sao bắt được cọp con!"

Đại Mạc Vương nghe vậy, nhìn thoáng qua Lục Oản Oản. Cho dù ông ta có phần thích người phụ nữ này, nhưng trước nay ông ta không phải người dễ bị sắc đẹp mê hoặc, một người phụ nữ không thể so được với lợi ích của Đại Mạc.

Ánh mắt như nhìn một quân cờ bổ của ông ta khiến Lục Oản Oản giật mình. Ả thảm thiết nhìn Đại Mạc Vương, kêu một tiếng: "Đại Hãn!"


Đại Mạc Vương lập tức quay đầu, không nhìn ả, bất luận như thế nào, trong lòng vẫn có vài phần tiếc nuối.

Ông ta nhìn Kiêu Khâm, nói: "Nếu Tả Dực Vương cho rằng làm như vậy là tốt nhất, vậy cứ quyết thế đi! Chỉ là..."

Kiêu Khâm cũng là đàn ông, tất nhiên nhìn ra được chút tâm tư này của Đại Mạc Vương.

Hắn mở miệng nói: "Người Trung Nguyên định làm gì thần không đoán được, lúc đó chỉ đành ứng biến. Nhưng kết quả tốt nhất vẫn là giả vờ trao đổi, rồi cướp cả lương thảo lẫn người về!"

Rốt cuộc, đưa một nàng thiếp như Lục Oản Oản đi đổi lương thực không phải là việc vinh quang gì.

Nếu đưa cả người lẫn lương thảo về chảng phải là tốt nhất sao?

Hắn vừa nói dứt lời, ánh mắt Đại Mạc Vương lập tức sáng ngời, nhìn chằm chằm Kiêu Khâm nói: "Vậy việc này phải phiền Tả Dực Vương trù tính. Rốt cuộc sinh thời Gia Luật ái khanh cực kì sủng ái người phụ nữ này, có thể giữ được tính mạng của nàng thì Gia Luật tướng quân dưới suối vàng có biết, cũng sẽ vui mừng!"
Ai cũng biết Đại Mạc Vương có tâm tư gì, nhưng cũng không ai rảnh mà vạch trần ông ta.

Vẻ mặt vốn đang tuyệt vọng của Lục Oản Oản nghe đến đó như bắt được một cọng rơm cứu mạng, ánh mắt lóe lên hi vọng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.