*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3iếp đó, Lạc Tử Dạ lại nhìn hắn, hỏi: “Có điều, chàng không cảm thấy nghi ngờ hay kỳ quái khi nghe gia nói mình đến từ mấy nghìn năm sau à?”
“Cô cũng không cảm thấy nàng cần phải cố ý bịa đặt một câu chuyện xưa. Hơn nữa, ban đầu khi Cô và nàng nảy sinh xung đột, nàng thật sự khác với ngày xưa, về sau cũng hoàn toàn khác xa trước kia!” Thật ra hắn đã cảm thấy vấn đề này kỳ lạ từ lâu rồi, thậm chí hắn còn nghi ngờ rằng Lạc Tử Dạ đã bị người ta đánh tráo nữa, nhưng mà Tiêu Thanh điều tra thật lâu cũng không phát hiện manh mối nên bọn họ đều cho rằng trước đây Lạc Tử Dạ đã che giấu bản tính của mình. Hôm nay nghe nàng nói thế, hắn lại cảm thấy3sự nghi ngờ bấy lâu nay đã có được lời giải.
Lạc Tử Dạ gật đầu, ý bảo mình đã hiểu: “Gia còn nghĩ khi đó gia khác thường như vậy mà sao chàng lại bình tĩnh thế, ngay cả Hiên Thương Mặc Trần cũng ám chỉ gia khác với lời đồn nhưng chàng lại bình tĩnh đến mức kỳ quái, giống như không phát hiện ra gì cả. Gia còn tưởng Lạc Tử Dạ trước kia có tính cách tương tự gia nên chàng không nhận ra, hóa ra là chàng phát hiện ra điều khác thường rồi nhưng lại không hé răng!”
“Lạc Tử Dạ trước kia quả thật cũng háo sắc, nhưng mà nàng ta không bao giờ dám ngước mắt nhìn Cô, huống chi là có can đảm chặn kiệu của Cô, bảo Cô đi ra ngoài cho nàng sờ một cái chứ!” Nói đến đây,1giọng nói của hắn bỗng trở nên lạnh lẽo, bên trong lạnh lẽo còn có một chút kỳ lạ. Hiển nhiên hắn không vui vì nghĩ về chuyện lúc trước.
Lạc Tử Dạ cười khan một tiếng.
Phượng Vô Trù xoa xoa tóc nàng, dịu dàng nói: “Chuyện trước kia đã qua rồi, sau này Cô sẽ ở bên nàng!”
“Ừ!” Lạc Tử Dạ gật đầu, hỏi Phượng Vô Trù một câu: “Vậy còn chàng? Chàng nói chàng không phải là con trai của lão Vương gia, vậy chàng từ đâu đến? Chàng được lão Vương gia nhặt về sao?”
Nói đến đây, nàng nhanh chóng suy diễn ra một câu chuyện. Phượng Vô Trù ở trong một vùng đất lạnh như băng, đói bụng như chó, lạnh đến phát cóng nên bị trúng hàn độc. Sau đó lão Vương gia thương tình nên nhặt hắn về, từ đó về sau cuộc9sống của hắn hoàn toàn thay đổi, sống cực kỳ oai phong và hạnh phúc. Nàng đang suy nghĩ linh tinh thì chợt cảm thấy bầu không khí là con bà nó lạ.
Nàng quay đầu nhìn hắn, chợt thấy hắn đang rũ mắt chăm chú nhìn mình. Hắn chậm rãi dùng chất giọng mê hoặc nói: “Thật ra nàng đã biết một chút về chuyện của Cô rồi đấy!”