*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3gày hôm nay Nhiếp chính vương điện hạ đã hiểu một đạo lý, đó chính là vợ có thể tự giễu nhưng hắn tuyệt đối không thể hùa theo.
“Hừ!” Lạc Tử Dạ hài lòng gật đầu, sau khi làm cho bầu không khí sinh động hơn, nàng hỏi hắn: “Thối Thối, chàng đau khổ không?”
Hắn ngẩn ra, rũ mắt nhìn về phía nàng. Tiếp đó, hắn lập tức nhếch môi tạo thành một nụ cười khinh miệt, chậm rãi dùng chất giọng mê hoặc nhưng vẫn mang vẻ tùy tiện và ngạo mạn thường có, nói: “Đau khổ?”
Lạc Tử Dạ chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, sau đó chợt vươn tay kéo khóe miệng của hắn: “Đừng cười!”
Nàng nói đến đây, trong hốc mắt chợt lóe lên một tia sáng trong suốt, tưởng chừng như một giây sau sẽ có thứ gì3chảy từ trong mắt nàng ra vậy. Hắn vẫn luôn cười khi kể chuyện, có lúc thì bình tĩnh cười, có lúc thì thấp giọng cười, nhưng mà nàng biết thật ra hắn cũng không muốn cười.
Quả nhiên hắn không tiếp tục cười như lời nàng nói mà thở dài một hơi. Hắn trầm giọng nói: “Đau khổ là thứ tình cảm vô dụng nhất trên đời này, Cô không có và cũng không hy vọng mình sẽ có nữa!”
Hiện nay, e rằng người có thể khiến cho hắn đau khổ chỉ có một mình nàng mà thôi.
Nàng gật đầu, kề mặt vào ngực hắn, lúc này trông nàng có vẻ rất ngoan ngoãn. Nàng hỏi một câu: “Vậy chàng tính làm gì?”
Nàng biết hắn có dự tính của mình, bằng không trước đó sẽ không có người đến bẩm báo tin tức cho hắn1một cách thần thần bí bí như vậy, hơn nữa hắn còn bảo nàng đi tìm Doanh Tần để khiến nàng rời khỏi đó. Nàng cũng biết những người ở bên cạnh hắn, bao gồm cả Diêm Liệt, đều bắt đầu nảy sinh ý nghĩ không tin tưởng nàng, cho dù nàng không biết nguyên nhân. Nhưng không hiểu sao nàng lại tin rằng hắn sẽ tin tưởng nàng, sẽ nói cho nàng biết dự tính của hắn.
Lạc Tử Dạ không hề đoán sai, quả nhiên Phượng Vô Trù chăm chú nhìn nàng một lát rồi trầm giọng nói: “Báo thù!”
Chỉ có hai chữ “báo thù” nhưng lại hàm chứa rất nhiều tin tức. Việc hắn đang đứng trên địa vị cao nhưng chưa từng hành động mù quáng đã chứng tỏ rằng hắn vẫn luôn lặng lẽ chuẩn bị, chuẩn bị một đợt trả9thù lớn hơn nữa, hoặc là chuẩn bị hết tất cả mọi thứ cho thật tốt để đảm bảo không có một tí sơ hở nào.
“Người trong thiên hạ đối xử bất nhân với Cô thì Cô sẽ biến bọn họ thành loài giun dế và đạp ở dưới chân, sự sống chết của bọn họ không xứng đáng được Cô bận tâm. Tất nhiên Cô sẽ khiến cho phụ hoàng của Cô, người lo lắng Cô sẽ giết cha đến mức không thể ngủ ngon giấc mỗi đêm được toại nguyện, được chết trong tay Cô. Còn vị mẫu phi luôn mong ước được leo lên địa vị cao của Cô, Cô sẽ đạp bà ta xuống vũng bùn, để bà ta sống những ngày tháng thấp hèn nhất, nhấm nháp quả đắng cho chính mình tự trồng!” Hắn nói đến đây, bên trong3cặp mắt ma quỷ lộ ra vẻ căm hận.