*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1��Tách ra á?” Lạc Tử Dạ thoáng ngẩn ra trong giây lát, sau đó nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, “Chàng không trở về kinh thành cùng chúng ta sao?”
Nàng vừa hỏi xong, đôi mắt ma quỷ của hắn trở nên sâu thẳm. Hắn chăm chú nhìn nàng không chớp mắt: “Nàng không muốn xa Cô hửm?”
Thấy hắn dùng vẻ mặt đứng đắn nói lời trêu ghẹo không biết xấu hổ như thế, Lạc Tử Dạ bĩu môi: “Không hề! Ta chỉ tò mò thôi!”
Thật ra hắn không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của nàng. Có điều nghe nàng nói vậy, hắn không khỏi... cảm thấy thất vọng. Trong mắt Nhiếp chính vương điện hạ, cho dù hắn có3nói thẳng quá thì cũng là vì sự cuồng nhiệt trong tình yêu chứ không phải hắn cố tình trêu ghẹo hay là nói mấy lời đường mật gì cả.
Lúc này đương nhiên là hắn thất vọng vì nàng nói chẳng hề không muốn xa hắn. Nhưng hắn không nhiều lời mà chỉ đáp lại một câu, giọng nói lạnh lùng cuốn hút vang lên: “Nàng quên là Cô phải xuất chinh đi man hoang à?”
“Ồ...” Tất nhiên là Lạc Tử Dạ chưa quên chuyện này, chỉ là nàng không ngờ lại nhanh như thế.
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi đến trước cửa lều ở của Doanh Tần.
Lạc Tử Dạ còn chưa lên tiếng, thị vệ canh gác ngoài cửa đã nói trước: “Thái tử2điện hạ, công tử Doanh Tần đã tỉnh! Đại phu đã khám rồi, không có gì đáng ngại. Ngài có thể yên tâm!
“Ừm!” Lạc Tử Dạ vén tấm rèm che cửa lều ra.
Trước đó Doanh Tần đã xuống giường, đang ngồi cạnh bàn uống trà. Lúc Lạc Tử Dạ vào trong lều, hắn ngước mắt nhìn nàng, sắc mặt hắn vẫn nhợt nhạt yếu ớt. Trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn chợt sáng lên: “Tiểu Dạ Nhi, ngươi đến thăm vi phu hả?”
Dường như hắn cố ý nói lời này cho người phía sau nàng nghe.
Quả nhiên, khi Nhiếp chính vương điện hạ nghe thấy hai tiếng “vi phu”, trong đôi mắt ma quỷ kia chợt bùng lên lửa giận, đồng thời khẽ nhấc1chân. Lạc Tử Dạ vừa nhìn dáng vẻ này của hắn là biết ngay hắn muốn chửi người. Thế là nàng dứt khoát chắn trước người Phượng Vô Trù, ngăn hắn ở sau lưng mình. Nàng liếm môi, tươi cười nhìn Doanh Tần: “Ừa, ta đến thăm ngươi đó!”
Nàng nói xong, Doanh Tần không nhìn nàng mà tầm mắt lại dừng trên người Phượng Vô Trù phía sau nàng. Phượng Vô Trù cao hơn Lạc Tử Dạ một cái đầu, vì vậy hai người đàn ông có thể mặt đối mặt không chút khó khăn. Khóe miệng Nhiếp chính vương điện hạ khẽ nhếch lên thành một độ cong đầy khinh miệt như thể cực kỳ khinh thường Doanh Tần.
Khóe miệng Doanh Tần cũng nhẹ nhàng cong1lên, khiến người ta cảm thấy hắn không hề có ý tốt.
Lạc Tử Dạ nuốt một ngụm nước miếng, trực giác mách bảo tình hình rất không ổn, trong lòng cũng bắt đầu hối hận tại sao mình lại không suy nghĩ chu đáo, quên mất chuyện hai người này hễ gặp nhau là gây gổ! Trong lúc nàng đang đau đầu suy nghĩ, Doanh Tần nhìn Phượng Vô Trù chằm chằm và nói: “Xin chào tình địch!”