Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 106: Vui đến vừa khóc vừa hát (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

5ả?

Tên lỗ mãng kia sửng sốt, đứng ngẩn người ở đó! Chừng hồi lâu sau, như mới kịp phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, lần này mặt gã đỏ lên vì tức! Cắn răng nói: “Doanh Tần, ngươi không đòi nhưng...”

“Không đòi thì chẳng phải xong rồi sao?” Rất hiển nhiên, Doanh Tần không có hứng thú nghe gã nói hết. Lạc Tử Dạ khẽ xoa trán, nhớ lại lần trước mình tới gặp người này, không cần nghĩ cũng biết tình huống trước mắt là gì? Có lẽ là tên này đã nói bóng nói gió mình thích gì đó, thể là người ái mộ hắn liền mang đồ tới tặng luôn!

Quả nhiên, nàng đoán không sai. Sau khi câu nói kia bị chặn2lại, tên lỗ mãng ấy lại nhanh chóng mở miệng: “Là người nói tuy bản thân đã thu về rất nhiều đá quý, nhưng lại không có viên nào thực sự lấp lánh trong suốt, ta nhớ trong nhà có một viên, nói tặng cho ngươi có được hay không! Ngươi lúc đó liên đông y!”

Gã nói xong lời này, Doanh Tần như suy nghĩ gì đó một lúc, lại làm một hớp rượu, rượu men theo khóe môi hắn chảy xuống, làm Lạc Tử Dạ lại thấy miệng khô lưỡi nóng một phen. Khốn khiếp, thật muốn xông đến sờ tay hắn, lột quần áo của hắn...

Nhưng mà nàng chỉ nghĩ vậy thôi chứ vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cũng chính lúc này, Doanh Tầm8nhìn qua, gật đầu một cái, không nói gì khác, chỉ lặp lại theo ý của tên kia: “Ừm, người hỏi tặng ta có được hay không, ta nói được. Vậy tại sao lại biến thành ta đi đòi đổ đây?” “Phì..” Lạc Tử Dạ không nhịn được bật cười ra tiếng, người này nhất định là một con hồ ly đã thành tinh. Mặt mày tên lỗ mãng kia lúc trắng lúc xanh, cắn răng nói tiếp: “Không chỉ có vậy, lần thứ hai ta đến Tương Tư môn, quên mang theo. Ngươi còn hỏi ta có mang theo không nữa cơ mà!”

Gã vừa nói xong lời này, Doanh Tần lại liếc gã một cái, ung dung thong thả đáp: “Ngươi đã đồng ý đưa6cho bản công tử, đó là lời hứa hẹn của ngươi. Nhưng người lại quên mất nên bản công tử nhắc nhở để người giữ trọn lời hứa, chẳng lẽ điều này không nên ư?”

Tên lỗ mãng kia ngây người, trừng Doanh Tần hồi lâu, không biết nên nói gì cho phải... Cuối cùng gã ngồi xuống cạnh bàn, cắn răng mở miệng nói: “Ông đây mặc kệ! Hôm nay người nhất định phải uống rượu với ta, nếu không hôm nay ông không đi đâu hết! Chọc giận ông đây, ông sẽ lật tung cái Tương Tư mốn này lên, cưỡng hiếp ngươi!” Đang giận giữ nói, bỗng nhiên có người dùng cây quạt vỗ vỗ vào bả vai gã. Gã bực bội vung tay3lên, quay đầu lại, vừa nhìn thấy Lạc Tử Dạ - người mình không hề biết, gã mở miệng quát: “Tên kỹ nam này, vỗ cái gì mà vỗ? Cút ngay cho ông!”

“Ô! Vậy ngươi cút ngay đi!” Lạc Tử Dạ đột nhiên nhấc chân, đạp một cú! Tên lỗ mãng kia không kịp phản ứng, cả người ngã đập vào chiếc bàn sau lưng mình, cuối cùng cả người lẫn bàn cùng nhau bay ngang ra ngoài! Xung lực này rất lớn, hệt như cực quang màu trắng chói mắt, đạp gã bay thẳng một phát vào tường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.