*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nàng cẩn thận cất bản vẽ cấu tạo của đại pháo vào trong chăn nệm rồi mới đi ra ngoài, dặn dò đám thị vệ canh giữ tẩm cung của mình cẩn thận, không cho bất kỳ ai tới gần. Đợi đám hạ nhân đáp lời xong, nàng mới đi về phía phòng của Doanh Tần!
Trên bàn còn để một chén thuốc, vẫn chưa hề động vào. Sau khi nàng nhìn thấy thì lập tức bưng chén thuốc lên rồi hỏi: “Tự ngươi uống hay là ta đút cho ngươi đây?” Doanh Tần ngẩn người, dung nhan tuyệt sắc lúc này hơi sững sờ. Chắc là vì hắn không ngờ rằng trên đời lại có người nói trắng ra như vậy, lại còn dùng thủ đoạn cưỡng chế để ép hắn uống2thuốc. Hắn hé môi nở một nụ cười, Lạc Tử Dạ đột nhiên cảm thấy máu trên người như bị rút sạch, sẵn sàng phun ra ngoài bất kỳ lúc nào.
Thấy hắn không nói gì, nàng kìm nén cảm xúc muốn chảy máu mũi của mình rồi mới nhìn người trước mắt: “Tốt nhất là người nên uống thuốc đi, nếu như cứ nhất quyết không chịu uống thì ta cũng sẽ không cưỡng ép. Lúc nào ngươi lại bị đau đến ngất xỉu một lần nữa thì gia sẽ lập tức dùng dây xích bằng huyền thiết ngàn năm trói ngươi lại rồi giam giữ. Từ đó mỗi ngày chỉ có uống thuốc, ngươi cũng đừng hy vọng được đi đâu. Nếu như gia có hứng thú thì người phải hầu8gia ngủ! Tự mình cân nhắc đi!”
Nói xong rồi nàng lại đưa chén thuốc về phía trước. Đôi môi tinh xảo của Doanh Tần hơi co giật, nhìn sắc mặt củay thì biết tính y nhất định là nói được làm được. Nếu ngày nào đó mình đau đến ngất xỉu một lần nữa, không hề có sức chống cự, thì nói không chừng sẽ bị y trói lại thật! Doanh Tần liếc mắt nhìn chén thuốc kia, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến việc mình đã từng nghe thấy tiếng nói củay trong lúc đang nửa tỉnh nửa mê.
Hắn nghĩ đến đây, cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì mà nhận lấy chén thuốc kia, uống cạn.
Thanh Thành ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm! Trên6đời này lại còn có người có thể khuyến công tử uống thuốc ư? Trên thực tế, kiểu uy hiếp này đáng lý sẽ không thể khiến công tử bận tâm, cùng lắm thì bọn họ đi là được, đến lúc ngất xỉu cũng chưa hẳn sẽ rơi vào tay của Thái tử mà, ấy vậy mà không ngờ rằng công tử lại uống! Gã không biết mình nên vui mừng vì chủ tử cuối cùng cũng chịu uống thuốc hay nên oán hận Thái tử tuy chỉ mới gặp mặt chủ tử mấy lần, nhưng lại có thể khiến chủ tử chịu uống thuốc. Bản thân gã đã khuyên nhủ rất nhiều năm rồi nhưng vẫn không thể lay động nổi chủ tử...
Sau khi hắn uống xong, Lạc Tử Dạ thỏa3mãn nở nụ cười, đưa tay kéo lấy tay hắn: “Ngươi theo ta đi ra ngoài một lát!”
Doanh Tần cũng không biết có phải là bởi vì bản thân vừa mới tỉnh lại, cơ thể yếu ớt, không phản kháng được nên cứ thế mà bị y kéo ra ngoài không. Sau khi ra ngoài thì hai người bay thẳng lên nóc nhà. Nhưng đã ngồi xuống rồi Lạc Tử Dạ vẫn không nói lời nào, Doanh Tần cũng chẳng lên tiếng. Hai người cùng ngửa đầu nhìn sao sáng trên bầu trời đêm.
Có cơn gió thổi ngang qua, mãi đến tận khi trong lòng hai người đều bình tĩnh trở lại, Lạc Tử Dạ mới mở miệng nói: “Nếu ngươi không muốn đi Thiên Lãng tìm Yêu Liên thì ta có5thể đi xin giúp ngươi!” Doanh Tần nghe xong lời này thì nhìn về phía nàng, bỗng nhiên nở nụ cười rồi hỏi: “Tại sao lại giúp ta?” Đầu tiên là đưa hắn về phủ Thái tử che chở cho hắn, sau lại định đi xin thuốc giúp hắn, rõ ràng quan hệ của bọn họ không phải rất tốt, thậm chí lúc mới mắt đầu hắn còn từng hãm hạiy.
Lạc Tử Dạ nhún vai, thản nhiên nói: “Tại sao ta lại giúp ngươi không quan trọng, chỉ cần người nhận là được rồi! Doanh Tần, có rất nhiều chuyện ta không muốn khuyên người quá nhiều, bởi vì đạo lý thì ai cũng hiểu. Chỉ có điều, đến tận lúc này người vẫn không hề tuyệt vọng đúng không? Ngươi nói người thích loại đá quý sáng như sao trên trời vậy, bởi vì nó long lanh lóa mắt, là thứ ánh sáng thuần túy nhất trên đời! Ta tin rằng trên đời này thật sự có viên đá quý như vậy, mà ta cũng sẽ nhất định tìm nó cho ngươi. Vì thế xin người hãy tỉnh táo lại, trên đời này không có chuyện gì là không thể vượt qua được, chỉ cần người còn sống thì nhất định sẽ có hy vọng!”
Tại vì sao lại giúp hắn ư? Bởi vì hắn giống như nàng của năm đó. Nhưng nàng lại không biết đến một ngày, sau khi nàng biết quá khứ của hắn thì mới hiểu rằng bọn họ không hề giống nhau, so với những gì mà hắn đã trải qua thì chuyện của nàng chẳng đáng là gì. Thế nhưng chỉ một câu nói này lại khiến hắn nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Đá quý giống như sao trên trời đó,y sẽ tìm giúp hắn ư? Hắn nhìn sang, y cũng nhìn lại, bỗng nhiên một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua, đôi mắt đào hoa của hắn nhìn thẳng vào mắt y, ánh mắt hắn chợt lóe lên chút tia sáng. Ánh mắt của yrất chân thành, cũng rất đẹp, như là một thứ gì đó lấp lánh, sáng như sao... Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, đột ngột đưa tay ra, ôm nàng vào lòng, không cho đối phương kịp phản kháng, chậm rãi nói: “Được, Tiểu Dạ Nhi nói cái gì thì chính là cái đó!”
Khóe miệng Lạc Tử Dạ khẽ run rẩy vì hành động này của hắn. Đây là tình huống gì chứ? Vừa mới định tránh ra thì bỗng nhiên một cơn gió mạnh ập tới từ phía sau bọn họ. Lực sát thương mạnh mẽ làm người khác phải nghiêng người, rõ ràng là đang nhằm về phía Doanh Tần! Lúc này Lạc Tử Dạ mới tránh khỏi hắn, đứng dậy và quay đầu nhìn lại. Sau đó Doanh Tần cũng đứng lên. Mây đen tản ra, chậm rãi che phủ ánh trăng, luồng không khí mạnh mẽ tích tụ giữa không trung. Giống như ma quân xuất thể, nàng nhìn lại thì liền thấy vẻ mặt tái nhợt của Phượng Vô Trù cùng với nếp nhăn giữa hai lông mày của hắn!
Mà Doanh Tần bên này vạt áo đỏ tươi tung bay, trên mặt xuất hiện một nụ cười lạnh nhạt, sắc mặt hơi tái, đối lập như vậy nhưng không hề có chút yếu thế nào. Một giọng nói mang theo sự tức giận cực độ đột nhiên vang lên: “Đồ vật của cô mà ngươi cũng dám chạm vào?” Doanh Tần nở nụ cười châm biếm: “Ai nói đây sẽ không phải là đồ vật của ta?”.
Hắn vừa dứt lời, cây sáo ngọc đen trong tay Phượng Vô Trù bỗng hơi dịch chuyển. Vẻ mặt hắn đầy khinh thường, giọng điệu cao ngạo không kém, ngạo mạn nhìn hắn: “Doanh Tần, hậu quả khi làm Cô nổi giận ngươi không gánh được đâu!”
Nhìn bộ dạng như vậy thì có lẽ là chuẩn bị động thủ!
Lạc Tử Dạ ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm, đây là tình huống gì vậy? Đánh nhau vì nàng sao? Phượng Vô Trù có ý định không chế nàng thì còn có thể hiểu được, nhưng còn Doanh Tần thì vì cái gì? Khiêu chiến với Phượng Vô Trù, hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi, điều này tất nhiên là Doanh Tần biết!
Thế nhưng, hắn cũng chỉ nở nụ cười nhẹ, nụ cười làm cho người ta cảm thấy say mê, sau đó hắn rút nhuyễn kiếm bên hông ra, nhìn Lạc Tử Dạ một cái rồi bỗng nhiên nhíu mày lại hỏi: “Tiểu Dạ Nhi, ta còn có tình địch nào khác không?”