*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mặc dù cuối cùng Long Ngạo Địch vẫn quyết định ra tay, nhưng đối với hắn mà nói, sự do dự trong quá trình này là một điều thật khó hiểu!
“Một tên Lạc Tiểu Thất thôi mà lại khiến người kiêng kỵ đến vậy à? Là do hắn quá giỏi hay là do người quá nhát gan?” Lạc Tử Dạ nhướng mày hỏi hắn ta. Trong tiềm thức, nàng không hy vọng Tiểu Thất có dính líu gì tới cái thế giới hỗn loạn phức tạp này. Tuy nhiên, nhìn biểu hiện của Long Ngạo Địch hiện giờ thì có hai khả năng xảy ra: hoặc là Long Ngạo Địch lo lắng thái quá, hoặc là Tiểu Thất thật sự không đơn giản!
Long Ngạo Địch không2trả lời nàng, chỉ có cơn gió đêm thổi tung áo choàng của hắn. Dáng vẻ hắn rút kiểm cực kỳ oai hùng, tựa như một vị chiến thần đạp bóng đêm mà đến. Cặp mắt màu máu của hắn nặng nề híp lại, giống như một con quỷ khát máu quyến rũ mê người trong đêm đen. Thoạt nhìn thì hắn đúng là rất đẹp trai, thế nhưng đao của hắn lại muốn uống máu người đó! Nhìn dáng vẻ hiện tại của Long Ngạo Địch là đủ biết hắn muốn ra tay rồi!
Lạc Tử Dạ ngước mắt nhìn về hướng phủ Nhiếp chính vương, cảm thấy Long Ngạo Địch đúng là kẻ hòn đá chắn đường! Nhưng mà người ta rút đao ra rồi,8nàng không thể nói là “đừng đánh, tạm biệt!” rồi xoay người chạy đi, có đúng không? Nếu nàng chạy, Long Ngạo Địch nhất định sẽ đuổi theo, mà có khi hắn còn chạy nhanh hơn cả nàng ấy chứ! Vậy thì đành phải...
Ngay trong lúc Lạc Tử Dạ định ra tay, Vân Tiêu Náo nãy giờ vẫn đứng một góc bóng chuyện đột nhiên rút dao găm phòng thân ra, chắn trước mặt nàng, nói: “Thái tử đi trước đi, ta ngăn hắn! Khi đến phủ Nhiếp chính vương, chắc chắn sẽ có người bảo vệ ngài. Hơn nữa, có lẽ lúc này Nhiếp chính vương điện hạ đang mong ngài tới đó!” Hành động của Vân Tiêu Náo không chỉ khiến Lạc Tử Dạ6kinh ngạc mà ngay cả Long Ngạo Địch cũng giật mình! Vân Tiêu Náo chắc sẽ không ngây thơ cho rằng mình có thể đánh ngang tay với Long Ngạo Địch chỉ với vài ba chiều võ công mèo cào của nàng đấy chứ! Thế nhưng lúc này đây, nàng lại không tiếc mạng sống xông ra chặn trước người Lạc Tử Dạ, khí phách này thật đáng khen ngợi! Đúng vào lúc này... Tiếng đàn vang lên, kêu “ting” một tiếng.
Âm thanh ấy thoáng chốc phá vỡ tình trạng giằng co có phần khôi hài này. Lạc Tử Dạ ngước mắt nhìn lên mái nhà cách đó không xa, mà Long Ngạo Địch cũng đưa mắt nhìn sang. Không riêng gì bọn họ, Vân Tiêu3Náo cũng nhíu mày liếc về phía đó...
Tiếng đàn khoan thai vang vọng như nước chảy nơi núi cao, như gió mát thổi họa tuyết nơi núi băng, bất chợt khiến người ta cảm thấy cõi lòng yên ả. Tiếng đàn tựa như đang vỗ về màn đêm đang cáu bẳn và xoa dịu những nóng nảy trong tâm hồn. Tiếp đó, giọng nói dịu dàng và êm ái của người đánh đàn chầm chậm vang lên: “Đêm nay náo nhiệt thật đấy, không biết bản vương có tới chậm hay không?”
Hắn nói xong liền thu lại những ngón tay thon dài và mịn màng như ngọc đang đặt trên dây đàn. Ánh mắt hẳn nhuộm đầy ý cười, nụ cười kia ấm áp đến nỗi5dường như có thể làm tan tuyết đọng. Hắn nhìn Lạc Tử Dạ, gật đầu mỉm cười.
Hiến Thương Dật Phong đã tới, mà vì còn chưa biết hắn tới đây với mục đích gì, cho nên Long Ngạo Địch không thể để lộ ra ý đồ muốn giết Lạc Tử Dạ của mình trước mặt hắn. Long Ngạo Địch bèn thu kiểm lại, lạnh lùng nói: “Không biết Hiến Thương Phong vương đến đây vì chuyện gì?”
Giọng điệu của hắn không mấy hòa nhã, hiển nhiên là hắn đang buồn bực vì Hiến Thương Dật Phong đột nhiên đến phá rối chuyện của mình.