*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong lúc nàng đang suy nghĩ, một đám hộ vệ của Vương phủ đã chạy tới bao vây quanh Lạc Tử Dạ. Ban nãy Diêm Liệt nghe được tiếng động nên lập tức mang người đến đây, trên nét mặt hắn hiện rõ vẻ tàn bạo. Đêm nay đúng là một đêm không bình yên, Minh Dận Thanh to gan dám chặn đánh Vương trên đường thì cũng thôi đi, đêm khuya lại còn có con chuột nhắt xấu xí định vào đây gây sóng gió!
Chúng thật sự coi phủ Nhiếp chính vương bọn họ như chốn không người ư?
Sau khi hắn giận dữ mang theo người tới, nhìn thấy con chuột nhắt xấu xí ấy chính là Lạc Tử Dạ thì lập tức sững sờ. Hắn lại quay đầu sang, liếc nhìn Vân2Tiêu Náo trên mái nhà. Lúc này nàng vẫn đang nhìn tay mình, không biết chuyện gì vừa xảy ra... Lạc Tử Dạ đứng lên, phủi phủi bụi trên mông mình. Nàng nghiêng đầu nhìn Vân Tiêu Náo một cái, có vẻ như rất tức giận: “Ngươi đẩy gia vào đây làm gì?”
“Hả? Ta... Thái tử, ta...?” Vân Tiêu Náo sững sờ bởi lời nói của Lạc Tử Dạ. Không phải Thái tử bảo nàng đẩy y một cái sao? Nhưng nàng đâu có mạnh tay đến vậy, làm gì đến nỗi làm cho Thái tử lẫn vào đó như trái bóng chứ? Lạc Tử Dạ cũng lười nghe nàng giải thích, chỉ quay đầu lại nhìn Diêm Liệt, nói: “Đâu có! Ngươi cũng thấy đấy, gia đã nói nếu còn chủ động tới8nữa, gia sẽ ăn shit ngay lập tức! Nhưng bây giờ không phải gia chủ động, mà là bị nàng ta đẩy vào...”
Vân Tiêu Náo ngày người, mặt tối sầm lại, lập tức hiểu ra. Xem ra là Thái tử đã từng thề rằng mình sẽ không bao giờ chủ động đến nữa, cho nên mới bảo nàng đạp Thái tử một cú, hoặc là đẩy một cái. Làm thế thì sẽ không phải là chủ động nữa...
Diêm Liệt im lặng nhìn Lạc Tử Dạ, hỏi bằng giọng không mấy thân thiện: “Thái tử tới đây có chuyện gì không?” “Ờ, hắn không sao chứ?” Lạc Tử Dạ đã giải quyết xong vấn đề bị đá bay, liền đi thẳng vào chủ đề chính. Trong lòng nàng cũng khá lo lắng, bởi hiện giờ6nàng vừa xông vào phủ của hắn vừa náo loạn ầmĩnhư vậy, nếu Phượng Vô Trù thật sự không có chuyện gì thì với cái tính xấu xa của hắn, có lẽ đã ra đây gây sự với nàng rồi, thế nhưng nãy giờ vẫn chưa thấy mặt hắn đâu!
Vì thế, nàng đoán tình hình của hắn có lẽ khá nghiêm trọng!
Diêm Liệt hít vào một hơi thật sâu, mặc dù cảm thấy bệnh đoạn tụ của Vương cần phải được chữa khỏi, nhưng hắn cũng lo lắng sau khi Vương tỉnh lại sẽ thẳng thừng từ chối việc chữa trị! Vì thế, bây giờ vất vả lắm mới có được cơ hội khiến hình tượng của Vương trong mắt Thái tử tốt lên chút, hắn cảm thấy mình nhất định phải phải giúp3Vương nắm lấy cơ hội!
Vì vậy hắn tạm thời đè nén lửa giận xuống, mở miệng nói: “Thái tử cảm thấy sao? Khi ấy cũng do ngài lỗ mãng xông vào trận chiến, Vương và bảo vệ ngài nên mới bị thương nặng, sau đó còn phải dùng nội công chạy khắp nơi cùng với ngài! Vốn dĩ Vương định ở trên mái nhà điều tức thì ngài lại bỗng nhiên kéo một cái... Lúc ấy Vương không tẩu hỏa nhập ma cũng đã may mắn lắm rồi! Trên đường còn gặp phải bọn thích khách thừa cơ hãm hại, ngài cảm thấy lúc này Vương sẽ không sao ư?” Hắn vừa nói xong câu này, Lạc Tử Dạ liền cau mày đi lướt qua hắn, hướng thẳng về phía trước: “Hắn ở đâu?”5Nếu như Phượng Vô Trù thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì nàng chính là nguyên nhân gây ra tất cả! Bởi vậy, hiện giờ nghe Diểm Liệt nói thế, nàng cũng cảm thấy khá lo lắng! Không những thế, ngoại trừ vì chuyện này cảm giác lo lắng, nàng còn... còn cái gì?
Chính nàng cũng không hiểu!
Diễm Liệt thấy nàng như vậy thì biết ngay rằng lời nói của mình đã mang lại hiệu quả nhất định! Hắn lập tức nghiêng người làm một tư thế “mời”, đồng thời nói: “Vương có hàn độc trong người, vừa rồi suýt nữa đã không chống đỡ nổi. Mân Việt phải bỏ ra rất nhiều công sức mới cứu được mạng của ngài ấy! Hiện giờ Vương đang điều tức, có thể sống được hay không, điều này vẫn là một ẩn số!”.
Diễm Liệt nghĩ thế này, nếu như Vương không sao, vậy hắn sẽ khách sáo với Lạc Tử Dạ một chút, nói vài lời ca ngợi giúp Vương, cải thiện mối quan hệ giữa Vương và Thái tử. Còn nếu như Vương có chuyện không may, vậy cứ để cho Lạc Tử Dạ chết theo là được! Vì thế, hắn rất lễ phép mời Lạc Tử Dạ đi vào. Đương nhiên là Lạc Tử Dạ biết rõ suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng lúc này nàng không rảnh nghĩ nhiều như vậy, chỉ sải bước theo hắn vào trong...