Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 140: Lạc tử dạ đã cởi sạch y phục của chủ nhân (3)



Cùng lúc đó, trong tẩm cung của Phượng Vô Trù, luồng khí kỳ dị màu đen đã từ từ biến mất. - Tất cả mọi người đều nghiêng đầu qua, căng thẳng nhìn vào trong phòng. Diêm Liệt không nói hai lời, lập tức đẩy cửa đi vào. Nội tức tan đi như vậy có nghĩa là Vương đã điều tức thành công, hoặc là... Lạc Tử Dạ cũng không biết là tình huống nào xảy ra, nàng chỉ thấy nét2mặt của bọn họ đều vô cùng căng thẳng, cho nên cũng căng thẳng đi vào cùng bọn họ.

Mọi người vừa bước vào cửa đã thấy Phượng Vô Trù đang ngồi trên trường tháp được chế tạo từ đá ngọc đen. Trên môi hắn có vết máu đen chảy ra, đôi mắt cũng đang mở. Hắn liếc nhìn về phía cửa, ngay lập tức trông thấy Lạc Tử Dạ trong đám người. Mặc dù nội tức đã được điều chỉnh xong,8những nguyên khí của hắn vẫn bị tổn thương nặng nề, trong vòng nửa tháng tới không thể nào hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu!

Tuy nhiên, sắc mặt hắn trông vẫn uy nghiêm như vậy. Hắn đưa tay lau sạch vết máu trên môi mình, nhìn nàng chằm chằm, hỏi: “Có chuyện gì?” Hắn không nhìn bất cứ ai, cũng không hỏi bất cứ ai. Hắn không thắc mắc mình đã trở về như thế nào, không hỏi làm6sao mà mình tỉnh lại được, không hỏi tình trạng của mình bây giờ ra sao, mà chỉ hỏi Lạc Tử Dạ là có chuyện gì. Nếu như không có chuyện, tên tiểu tử này chắc chắn sẽ không tới! Lạc Tử Dạ quan sát hắn một lượt, lúc này hắn chỉ mặc một bộ trung y màu đen được buộc lại bằng một dây thắt lưng màu xanh. Bộ y phục lỏng lẻo hơi mở ra, mái tóc đen nhánh3xõa tung ở sau lưng, đôi mày rậm nhíu lại, cả người tỏa ra sự uy nghiêm trời sinh. Trên gương mặt anh tuấn có thể so với ma thần kia chỉ hiện ra vẻ ngạo mạn mà thường ngày vẫn thấy, ngoại trừ sắc mặt hơi tái thì không thấy được bất kỳ điều gì khác thường nữa! Lông mày nàng hơi nhướng lên, hỏi: “Ngươi không sao chứ?” Thoạt nhìn thì giống như là không sao, nhưng chắc tình5trạng không thể nào dễ dàng lạc quan lên như vậy chứ?

Đôi mày rậm của hắn nhíu lại, dường như rất xem thường câu hỏi của Lạc Tử Dạ. Tuy nguyên khí bị tổn thương nặng nề, lúc này hắn cần nghỉ ngơi gấp nhưng hắn vẫn bật cười một tiếng, trầm giọng nói: “Cô có thể có chuyện gì chứ? Ngươi tưởng chỉ dựa vào bọn họ là có thể lấy mạng Cô sao?”

Diêm Liệt thấy tình trạng của Phượng Vô Trù hiện giờ thì biết hắn đã điều tức thành công. Hắn thở phào một hơi, tâm trạng căng thẳng đã được thả lỏng. Có điều, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại này thì hắn lại bỗng dưng muốn khóc!

Đương nhiên hắn biết rất rõ tình trạng hiện tại của Vương đang tệ thế nào. Nguyên khí trong người Vương hao tốn rất nhiều, nói một câu thôi cũng sẽ kéo căng kinh mạch, lại còn hàn độc đang xung đột ở trong người nữa. Vương chỉ đang cố chống đỡ, tỏ ra như không có chuyện gì mà thôi.

Nhưng mà tỏ ra yếu đuối một chút thì sẽ chết sao? Sẽ chết sao? Làm gì mà cứ phải tỏ vẻ như ai cũng đừng hòng động vào ta được như thế? Nếu Thái tử quay đầu bước đi, trở về chăm sóc Doanh Tần...

Lạc Tử Dạ nghe vậy lại quan sát hắn từ trên xuống dưới thêm một lượt nữa, thấy hình như hắn thật sự đã không sao. Trong lòng nàng thầm gật đầu, cũng đúng! Người xuất sắc như Phượng Vô Trù tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị chết trên đường hoặc là dễ dàng bị giết như vậy.

Nàng nhìn hắn thêm một lát nữa rồi nói với vẻ rất chân thành: “Ngươi không sao là được rồi, vậy gia trở về chăm sóc Doanh Tần trước! Khi đó hắn ta cũng bị thương, bây giờ còn không biết tình hình như thế nào!”

Diêm Liệt vỗ một cái vào trán mình... Quả nhiên! Nhiếp chính vương điện hạ tối sầm mặt lại, chân mày nhíu chặt. Hắn nhìn Diêm Liệt một cái, Diễm Liệt lập tức hiểu ý, vung tay lên bảo tất cả mọi người đi ra ngoài! Hơn nữa, hắn còn đóng cửa lại cái “rầm”! Khóe miệng Lạc Tử Dạ run rẩy, nàng nghiêng đầu nhìn sang, không biết tình huống hiện giờ là thế nào.

Nàng đang định đẩy cửa đi ra ngoài thì giọng nói lạnh lùng uy nghiêm của Phượng Vô Trù bỗng nhiên vang lên: “Ngươi tới vì Cô sao?”

Ởm... Thật ra Lạc Tử Dạ rất muốn nói không phải, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Đúng vậy! Ta nghe Vân Tiêu Náo nói là người gặp ám sát trên đường. Khi đó người lại bị thương nặng do giúp ta, cho nên ta mới tới xem thử. Nhưng... nhìn tình hình này chắc không có gì đáng ngại, thể thì ta về trước đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.