Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 154: Đó chính là máu xử nam của ngươi! (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm hôm đó, ai đau buồn thì cứ đau buồn, ai phải chiến đấu thì cũng không ngơi tay. Các anh chàng đẹp trai đua nhau phái ra sát thủ áo đen ám sát lẫn nhau, ấy nhưng mục đích lại không ai giống ai. Bên thì chỉ đơn thuần là cảnh cáo, bên thì chính là vì muốn lấy mạng. Đương nhiên, những tin tức này đều được báo về cho Diêm Liệt. Trong khi đó, Lạc Tử Dạ lại chẳng hề hay biết gì cả, mọi tin tức đều nằm trong tình trạng phong tỏa! Sau khi tức tối đạp Phượng Vô Trù một cái, nàng nhìn hắn chằm chằm thêm một lúc. Thấy hắn lúc thì mồ hôi nhễ nhại, lúc lại run cầm cập, nàng đành phải liên tục đổi khăn chườm nóng lên2trán hắn. Không những thế, nàng còn phải cong cong ngón tay dè chừng, cẩn thận từng li từng tí. Nàng chỉ sợ lỡ có đụng chạm gì khiến tên khốn này bị kích động, lại bắt đầu giở trò lưu manh với mình thì mệt! Mãi đến tận canh năm, thấy hắn dần dần ổn định lại, nhiệt độ trên trán cũng đã trở về mức bình thường, nàng mới yên tâm ngáp một cái, ghé vào giường hắn ngủ thiếp đi. Nàng ngủ một giấc thật say, đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng, ánh nắng chiếu nghiêng nghiêng từ ngoài vào. Nàng dụi dụi mắt rồi nhìn thử xem hắn thế nào, nhưng không ngờ hắn vẫn còn chưa tỉnh!

Hơn nữa, theo như kiểu hô hấp này, rõ ràng hắn không phải đang ngủ8mà ngược lại, vẫn còn đang hôn mê. Lúc này, Mân Việt đẩy cửa bước vào, khách sáo gật đầu với Lạc Tử Dạ rồi mới bắt mạch cho Phượng Vô Trù. Y nghe mạch một lúc, hai hàng lông mày hơi nhíu lại rồi từ từ giãn ra. Cuối cùng, y nói với Lạc Tử Dạ: “Theo tình hình của Vương hiện giờ, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy đến thì trong vòng hai canh giờ nữa ngài ấy sẽ tỉnh lại!” Lạc Tử Dạ nghe vậy thì gật nhẹ đầu, dùng hành động để bày tỏ sự yên tâm. Mân Việt nói xong, nhanh chóng đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa, y liền trông thấy Diễm Liệt đứng ở cách đó không xa, lưng tựa trên cây cột, ánh mắt nhìn y6như đang hỏi thăm. Mân Việt đi thêm vài bước nữa. Đến khi xác nhận rằng mình đã ra khỏi phạm vi mà Lạc Tử Dạ có thể nghe thấy, y mới nhỏ giọng nói với Diêm Liệt: “Ừm, theo như tình hình của Vương thì nhiều nhất là một nén hương nữa sẽ tỉnh thôi. Ta đã làm theo mong muốn của ngươi, nói dối với Lạc Tử Dạ rằng phải hai canh giờ nữa Vương mới tỉnh! Chỉ có điều, sao lại phải gạt Lạc Tử Dạ thế?”

Nghe y hỏi vậy, Diễm Liệt bỗng bật cười.

Còn vì lý do nào nữa chứ? Tên tiểu tử Lạc Tử Dạ kia có thì nhất định sẽ báo. Đêm qua Vương có hành động khiếm nhã với y, bây giờ hắn biết hai canh giờ nữa Vương mới tỉnh3lại, y mà không nhân cơ hội này báo thù mới là lạ. Đợi đến khi Lạc Tử Dạ đang báo thù được một nửa, Vương bỗng tỉnh dậy...

Ha ha! Có khi sáng nay lại là một buổi sáng ngập tràn cảnh xuân, tơ tình vương khắp bốn phía ấy chứ!

Hắn ta còn đang bận cảm thán thì bỗng nhiên dưới chân lại bị một cái móng chim đạp lên. Hắn ta cúi đầu xuống nhìn, hóa ra là Quả Quả. Lúc này nó đang dùng một cánh bịt cổ họng mình lại, chất giọng vốn thánh thót nay trở nên khàn khàn, nói đứt quãng: “Nè! Nè! Qua đêm... à không, đêm qua, không phải người bảo rằng Quả gia... Quả gia hát nghe rất êm tại à? Sao vì... Vì sao Quả gia hát cả một5đêm, ngươi lại không khen Quả gia nữa...”

Khóe miệng Diễm Liệt co giật.

Mân Việt nhìn nhìn Quả Quả rồi lại ngước lên quan sát Diệm Liệt, bây giờ mới phát hiện hắn ta chính là một chuyên gia trong việc đào hố bẫy đồng đội. Đầu tiên, hắn ta bảo mình cứ làm theo lời hắn ta, đi lừa gạt Lạc Tử Da mà không chịu nói rõ vì sao lại phải làm như vậy. Cho nên, có khi đến lúc mình phải gánh hậu quả cũng không hiểu rõ mọi chuyện là thế nào. Bây giờ... Vừa rồi Diễm Liệt cũng đã nói, Lạc Tử Dạ là kẻ có thù tất báo, nếu cuối cùng biết được mình lừa y thì nhất định sẽ tìm mình báo thù!

Về phần Vương còn đang hôn mê nằm ở trong phòng, thật không biết ngài sẽ phải đối mặt với bàn tay tội lỗi ngắt hoa bẻ cành của Lạc Tử Dạ như thế nào! Thậm chí cả một con chim như Quả Quả đây mà cũng bị Diễm Liệt lừa khiến nó ca hát cả một đêm...

Diễm Liệt trông thấy ánh mắt của y liền hỏi: “Có phải người cảm thấy ta là kẻ chuyên đi hại người nhà mình không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.