Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 158: Cô đè lại mới công bằng (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

dau!

Đôi mắt ma quỷ của hắn bỗng nhiên mở ra nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ! Tia sáng màu vàng rực rỡ lóe lên, mang theo sự chết chóc lạnh lẽo làm người ta phải nín thở! Hắn trầm giọng hỏi: “Tại sao không đau?”

“Hả?” Lạc Tử Dạ ngẩn người, không hiểu hắn hỏi thể là sao.

Về mặt nàng mờ mịt, miệng hơi nhếch lên, chờ đợi hắn giải thích ý của câu hỏi này. Thấy vậy, hắn hừ một tiếng lạnh lẽo, vươn tay nắm lấy cằm nàng. Sau đó hắn hơi xoay người, lập tức đè nàng dưới cơ thể mình! Lạc Tử Dạ thấy tình hình có vẻ không ổn, định giơ chân lên đá văng hắn ra, đồng thời xoay người đoạt lại quyền chủ động. Thế nhưng chân còn chưa kịp2tung cước thì đã bị đôi chân dài của hắn đè xuống, không nhúc nhích nổi!

Ôi... đôi chân dài miên man ấy...

Lạc Tử Dạ cúi đầu nhìn, kiềm chế nước miếng chảy ra rồi nhanh chóng khép mắt lại, phục hồi tinh thần. Nàng tiếp tục nhìn thẳng vào hắn, ho khan một tiếng, rướn cổ lên thật cao, cằm cũng hơi vểnh lên, muốn biểu đạt khí thể “công” của mình! Nàng vừa nhìn hắn vừa hé miệng cười khẩy: “Làm cái gì vậy? Muốn gia thỏa mãn ngươi một lần nữa hả? Ặc...” Vừa nói dứt lời, cô nàng đã bị hắn nắm lấy. Nhưng hắn vẫn chưa dùng sức mà chỉ nhìn chằm chằm nàng, lấy đó làm cảnh cáo. Hắn đang muốn cho nàng biết, nếu nàng còn nói những lời làm8cho hắn tức giận thì hắn nhất định sẽ bóp gãy cổ của nàng! Lạc Tử Dạ nuốt một ngụm nước bọt, quả nhiên không dám nói nhiều nữa. Đôi mắt ma quỷ của Phượng Vô Trù lại dán chặt vào nàng, không cho phép nàng nói dối. Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh của hắn vang lên: “Tại sao không đau? Nếu những lời ngươi nói đều là sự thật, tất cả máu kia đều là của Cô, vậy tại sao cô lại không thấy đau gì cả?” Cảm giác đau buốt khi bị người khác đạp cũng còn rõ ràng như vậy, nếu thật sự đã xảy ra loại chuyện kia và còn bị chảy máu, thì nhất định không thể có chuyện không thấy đau được!

Lạc Tử Dạ híp mắt lại, sau đó6trừng lớn lên, dường như đối với vấn đề mà hắn nói cũng rất kinh ngạc. Nàng mở miệng hỏi thăm: “Không đau sao? Thật sự không cảm thấy đau chút nào hả? Ở, không có lý do nào lại như vậy. Ngươi thử cẩn thận cảm nhận lại đi?”

Câu nói này của nàng là đang lợi dụng tâm lý của con người. Trên thực tế, con người thường dễ dàng xuất hiện một vấn đề, vốn dĩ là không có chuyện gì nhưng sau khi người bên cạnh giải thích một lúc thì càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện chính là như vậy!

Quả nhiên, Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong lời này liền im lặng, nghiêm túc cảm nhận lại. Có đau không? Không có! Mà cũng không thấy khó chịu gì cả!3Nhưng khi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tên tiểu tử này, hắn lại cảm thấy hơi hoài nghi, không biết có phải cảm nhận của mình sai rồi hay không. Đôi mắt ma quỷ của hắn bỗng nhiên lạnh xuống, hắn trầm giọng nói: “Cô sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nói cho rõ ràng, máu kia rốt cuộc là từ đâu mà có!” Lạc Tử Dạ nhìn thấy dáng vẻ của hắn như vậy, không dám nói nãy giờ mình chỉ lừa gạt hắn. Mặt khác, nàng cũng cảm thấy với tính cách của hắn, nếu tiếp tục lừa gạt thì e rằng hậu quả sẽ khá nghiêm trọng! Vì thế, nàng bèn giơ tay vỗ nhẹ lên vai hắn, mở miệng nói: “Chuyện này thực ra cũng không phải là chuyện5lớn gì, ngươi không cần phải tức giận quá mức như thế! Nếu như ngươi không thích, ta bảo đảm nhất định sẽ không nói với bất kỳ ai!” Những lời nàng vừa nói vẫn không hề an ủi được hắn chút nào, trái lại còn làm cho sự lạnh lùng trong đôi mắt của hắn tăng thêm vài phần! Giọng nói lạnh lẽo như muốn nghiền nát thần kinh của nàng: “Vậy là người vẫn khăng khăng rằng những lời mình nói là thật?”

Mẹ kiếp! Đã nói đến mức này mà hắn vẫn bày ra dáng vẻ khủng bố như vậy, nàng sao dám thú thật mình chỉ đang nói dối thôi chứ? Nàng ngồi dậy định đẩy hắn ra, đồng thời mở miệng nói: “Không phải là sự thật, vậy lẽ nào là giả? Gia là một người thành thật như thế...”

“Ầm” một tiếng, nàng vừa định ngồi dậy thì lại bị hắn đè xuống giường! Không những thế, mặt nàng cũng úp xuống giường, cả người nằm sấp lại. Nàng cắn răng nói: “Ngươi làm gì thế?” Nàng vừa mới hỏi vậy, tay hắn đã nhấn mạnh vào bên hông nàng, khiến cho nàng không thể động đậy. Sau đó hắn dùng tay xé quần của nàng ra, giọng nói đượm vẻ lạnh lẽo xen lẫn chút tức giận: “Có phải là thật hay không, máu kia là của ai, cô sẽ tự mình kiểm nghiệm! Nếu như là sự thật, thể thì cô phải đè lại người mới công bằng chứ nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.