Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 176: Thái tử ca ca, tiểu thất đau (6)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng Lạc Túc Phong lại đứng dậy, nhìn chằm chằm Long Ngạo Địch nói: “Long tướng quân nói có lý, nếu như sự tình đúng là như vậy thì tại sao thần tiên không trực tiếp báo mộng cho trẫm? Vậy, hôm nay trẫm để lại đây một câu, nếu như thần tiên báo mộng cho trẫm thì trẫm sẽ lập tức thả Thất hoàng tử ra, cũng sẽ bù đắp cho nó vì đã hiểu lầm nó nhiều năm như vậy! Nhưng nếu thần tiên vẫn chậm chạp không báo mộng thì trẫm sẽ nhất quyết không thả Thất hoàng tử ra!” Ông nói xong thì định phất tay áo bỏ đi. Lạc Tử Dạ lập tức kêu lên: “Phụ hoàng! Nhi thần...”

Nàng còn chưa nói dứt lời thì Lạc Túc Phong đã lên tiếng chặn ngắn nàng lại: “Không cần nói nữa, ý trẫm đã quyết!2Ai dám nói thêm một chữ thì lập tức phế truất phong hào, trục xuất khỏi hoàng cung!”

Sau khi Hoàng để nói xong thì nhanh chân bước đi, dáng vẻ kia nhìn rất kiên quyết.

Lạc Tử Dạ cau mày, muốn đi theo lại bị một nhân sĩ trong dòng họ ngăn cản, người kia cũng chính là người cùng khuyên nhủ Hoàng đế với Lạc Tử Dạ! Ông lão nhìn Lạc Tử Dạ tán thưởng, nói: “Thái tử xin dừng bước! Nghe lão thần nói một lời, trước giờ bệ hạ luôn là người nhất ngôn cửu đỉnh, bây giờ Thái tử đi theo thì kết quả cũng chỉ như thế thôi! Thế nhưng có điều không biết Thái tử có nhận ra hay không, trong lòng bệ hạ đã có sự dao động! Bằng không kết cục hiện tại của Thái tử cũng sẽ là bị trục8xuất ra khỏi hoàng cung giống như Đại hoàng tử! Trước tiên Thái tử cứ chờ mấy ngày, đợi đến khi bệ hạ đã nghĩ thông suốt, chúng ta nhắc lại lần nữa thì có thể giải quyết việc này! Nói ra thì thật hổ thẹn, tuy rằng danh tiếng của Thái tử trước giờ không tốt, lão thần cũng đã từng đề cập việc đổi trữ quân với bệ hạ nhiều lần, nhưng hôm nay xem ra Thái tử đã thật sự tỉnh ngộ, vì quan tâm đến huynh đệ mà không tiếc làm hoàng thượng tức giận, đây là phúc đức của Thiên Diệu ta, phúc đức của vương tộc Lạc thị! Là trước giờ lão thần có mắt không tròng!” Lão vừa nói xong, Lạc Tử Dạ định mở miệng thì lại nghe Long Ngạo Địch lạnh lùng hừ một tiếng: “Trong lòng bệ hạ6có dao động hay không, đại nhân cho rằng phỏng đoán thánh ý thực sự là điều nên làm sao?” Ông lão kia khách khí gật đầu với Lạc Tử Dạ, sau đó mới liếc mắt nhìn hắn ta rồi lạnh lùng hừ một tiếng, nhanh chân bước đi giống như chẳng muốn nhìn hắn thêm lần nào.

Lạc Tử Dạ cũng nhìn Long Ngạo Địch một cái, sự tình đã thành công hơn phân nữa lại bị tiện nhân này quấy rối! Nàng cũng hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi! Lát nữa, sau khi trở về, nàng sẽ lập tức phái người lén lút đi tung tin đồn Long Ngạo Địch là yêu nhân chuyển thể, đến gây hiểm họa cho quốc gia nhằm mưu đoạt giang sơn Thiên Diệu, chờ đến khi lời đồn bay đầy trời rồi truyền tới tai phụ hoàng, để xem hắn3làm sao thoát được tội! Tên tiện nhân này!

Lạc Tử Dạ nghĩ như vậy rồi cười nhẹ liếc mắt nhìn hắn ta, nụ cười kia thoạt nhìn rất nham hiểm, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Nàng cười xong thì nhanh chân bước đi, Long Ngạo Địch nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng có dự cảm không lành! Sau đó đôi mắt hắn trở nên âm u, đưa tay xoa xoa mi tâm. Chuyện này xem như hắn đã chiến thắng rồi, thế nhưng cũng rất có thể tên kia đã nói đúng, đối với chuyện này Lạc Túc Phong quả thực đã dao động! Hắn nhất định phải có biện pháp tốt hơn để xử lý, bằng không sẽ khó có thể ngăn cản Lạc Tử Dạ cứu Lạc Tiểu Thất ra ngoài...

Lạc Tử Dạ mang theo một bụng bất mãn với Long Ngạo Địch5cùng với chủ ý chuẩn bị trừng trị hắn, nhanh chân đi về phía lãnh cung. Vừa mới bước vào cửa thì liền nhìn thấy chân của Lạc Tiểu Thất đang đặt trên băng ghế, thái y đang băng bó cho hắn. Nàng đứng nhìn từ đằng xa, trong lòng bỗng nhiên thấy khó chịu, nàng đã đồng ý giúp hắn ra khỏi đây, thế nhưng hôm nay nói cả buổi cũng không thể thành công. Hoàng tử của một quốc gia, bị thương cũng chỉ có thể đặt chân lên ghế để xử lý, ngay cả một cái ván giường cũng không có, điều này càng làm cho lòng nàng không thoải mái.

Nàng đang mải suy nghĩ thì Lạc Tử Thất nghe thấy tiếng bước chân. Hắn quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt giống như viên ngọc lưu ly bỗng dâng lên hơi nước, mềm mại yếu ớt nhìn Lạc Tử Dạ khẽ gọi: “Thái tử ca ca, Tiểu Thất đau!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.