*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 5ốn dĩ là định đùa với đứa nhỏ này, cảm thấy nếu như nàng đi tới của thì nhất định hắn sẽ gọi nàng lại! Nhưng mà đến lúc thật sự đã đi tới cửa mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, nàng cảm thấy có chút kỳ lạ nên quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thì bước chân của nàng không thể nhúc nhích nữa! Trong mắt của đứa nhỏ kia đều là nước mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, môi dưới cũng cắn chặt lại, không để nước mắt chảy ra. Dáng vẻ muốn khóc nhưng cố gắng kiềm chế lại này càng làm cho người ta lo lắng thêm! Lạc Tử Dạ đỡ trán, cảm thấy hơi khinh thường bản thân khi lại đi đùa cợt một đứa bé.
Một đứa trẻ đơn thuần như vậy làm sao có thể2chống đỡ được sự đùa cợt của nàng? Vừa mới bước trở về hai bước thì Lạc Tiểu Thất lập tức nắm lấy tay áo của nàng, nuốt nước mắt hoảng hốt nói: “Thái tử ca ca không cần Tiểu Thất nữa sao?”
Đó chính là dáng vẻ của đứa nhỏ sợ bị người ta vứt bỏ. Lạc Tử Dạ nhanh chóng quả quyết lắc đầu: “Ai nói vậy, cần chứ! Ta chỉ nói đùa với đệ thối mà!” Mẹ kiếp, dỗ trẻ nhỏ cũng cần có kỹ thuật nữa chứ! “Nếu như Thái tử ca ca không cần Tiểu Thất thì sẽ không còn ai quan tâm Tiểu Thất nữa! Hu hu hu...” Hắn nói đến đây liền chui vào lòng Lạc Tử Dạ, khóc lớn lên như vô cùng uất ức.
Đứa nhỏ này vừa khóc, Lạc Tử Dạ liền hận bản thân không thể8có thêm vài cái tay nữa! Chưa kể đến việc đây là đệ đệ mình, mà chỉ riêng chuyện bắt nạt một tiểu mỹ nam ra nông nỗi này, khiến nàng có cảm giác mình quá mức bỉ ổi! Nàng vỗ nhẹ lên đầu dỗ dành hắn: “Tiểu Thất ngoan, Tiểu Thất không khóc nữa nhé! Sau này dù đệ có chuyện gì thì Thái tử ca ca đều nhất định sẽ đến thăm, có được hay không?” Nàng nói xong, Lạc Tiểu Thất lập tức ngẩng đầu lên, viền mắt vẫn còn hồng hồng nhưng đã nín khóc, mỉm cười: “Được! Thái tử ca ca nói phải giữ lời, chúng ta ngoéo tay nhé!” Ngoéo tay?
Lạc Tử Dạ nhìn ngón tay út của hắn, không biết nói gì chỉ nắm lấy kéo nhẹ. Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, đứa nhỏ này chỉ nhỏ6hơn mình có một ngày mà thôi, một đứa trẻ mười bảy tuổi không nên có dáng vẻ thế này!
Trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, giữa hai lông mày cũng hiện ra chút nghi hoặc.
Lạc Tiểu Thất thấy dáng vẻ của nàng như thế, trong lòng hơi hồi hộp. biết tám chín phần là do mình diễn quá mức nên mới dẫn đến sự nghi ngờ! Để tránh Lạc Tử Dạ thật sự hoài nghi, hắn lập tức ngoan ngoãn cười nói: “Thái tử ca ca, có phải huynh còn có việc không? Nếu như có thì cứ đi trước đi, Tiểu Thất không sao, nhưng mà ngày mai huynh phải đến thăm ta nha!” Nói rồi hắn còn kéo kéo ống tay áo của Lạc Tử Dạ mấy lần. Đôi mắt to tròn long lanh nước, tràn ngập mong chờ nhìn nàng!
Dáng vẻ3vừa nhu thuận, vừa thấu hiểu lòng người thế này khiến Lạc Tử Dạ lập tức phủ định những suy nghĩ trong lòng mình lúc nãy. Một đứa bé tốt như vậy, nàng còn chơi trò đoán mò cái gì chứ. Suy nghĩ một chút thì thấy đúng là hôm nay mình có rất nhiều việc liền gật đầu nói: “Được rồi! Thái tử ca ca đi trước, ngày mai lại đến thăm đệ!”
Lạc Tiểu Thật lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Được!” Thế nhưng đáy mắt lại lướt qua chút mất mát, vừa vặn để cho Lạc Tử Dạ nhìn thấy. Nếu không phải ngày hôm nay có quá nhiều việc thì nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này Lạc Tử Dạ đã không nỡ rời đi rồi. Cuối cùng vẫn phải nhẫn tâm xoay người rời đi. Ngày mai lại đến vậy!