Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 180: Cuộc thi đấu giả vờ đáng thương của các mỹ nam (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Về phần Quả gia, lúc này bị Phượng Vô Trù phất tay một cái, bay bốp vào bức tường cách đó ba mét! Nó dán chặt vào vách tường, đau khổ trượt dần xuống dưới đất, lệ rơi lã chã, tại sao Quả gia chỉ quan tâm chủ nhân thôi mà cũng bị đánh chứ? Trái tim Quả gia thật sự vừa đau buồn vừa lạnh giá...

***

Sau khi Lạc Tử Dạ ra khỏi hoàng cung, trên đường trở về phủ Thái tử, đúng lúc đi ngang qua dịch quán mà tối qua Hiến Thương Dật Phong hẹn. Nàng cau mày lên tiếng: “Dừng lại!”

Người đánh xe lập tức dừng lại.

Lộ Nhi và Đáp Đáp không hiểu chuyện gì, hơi ngây người. Lạc Tử Dạ vén rèm xe lên, nhìn bọn họ một cái: “Ở đây chờ gia, gia sẽ xuống ngay!” Đi được2hai bước, nàng lại hơi không yên tâm, nghiêng đầu qua bổ sung: “Nếu như sau khi đi lên không thấy gia xuống, các ngươi lập tức đến quan phủ báo án, nói Hiên Thương Dật Phong mưu sát gia, hiểu chưa?” “Hả?” Lộ Nhi, Đáp Đáp cùng người đánh xe đều trợn tròn mắt, nhưng cũng nhanh chóng đáp lời: “Hiểu rồi ạ!”.

Hiến Thương Dật Phong hẹn nàng gặp mặt. Tên kia thích tính kể như vậy, nếu âm thầm ra tay thì phải làm sao? Dĩ nhiên nàng phải chuẩn bị cho thật kỹ! Sau khi dặn dò xong, nàng mới yên tâm bước vào nhà trọ, ông chủ nhà trọ mới đó đã nhận ra nàng, bước tới mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, Phong vương của nước Hiến Thương đã ở phòng riêng trên tầng hai, chờ ngài8lâu lắm rồi!” Ông ta vừa nói xong, liền cung kính đứng sang một bên, lại còn hơi nịnh bợ đi dẫn đường cho nàng. Lạc Tử Dạ gật gật đầu, theo ông ta đi lên. Cửa phòng đóng chặt, phía ngoài có hai tên thị vệ đứng gác. Sau khi nhìn thấy Lạc Tử Dạ, bọn họ cùng đưa tay ra, đẩy cánh cửa vào bên trong, đồng thanh nói: “Thái tử Thiên Diệu, mời! Chủ nhân chúng ta chờ đã lâu!”

Lạc Tử Dạ cũng không nói nhiều, sải bước đi vào. Sau khi vào cửa nhìn xung quanh một lượt, giữa phòng đặt một chiếc bàn được trạm trổ tinh xảo, bên cạnh là một bức bình phong, mà sau tấm bình phong, chỗ cửa sổ, lại có một bàn trà dài. Hiến Thương Dật Phong đang ngồi ở chỗ đó,6cúi đầu, chậm rãi vệ sinh dụng cụ pha trà, nhìn dáng vẻ này ắt hẳn là một người rất coi trọng trà đạo.

Nghe tiếng bước chân của Lạc Tử Dạ, hắn cũng không đứng dậy. Khi nàng đến gần, hai ly trà trong tay hắn cũng vừa đúng lúc được rửa xong. Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, cười nói: “Thái tử, mời ngồi!”

Lạc Tử Dạ đặt mông ngồi xuống, để cây quạt lên bàn, đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, định nói với ta chuyện gì. Ngươi đừng bảo là mời ta đến đây chỉ để uống một ly trà, tưởng tảm nhảm mấy chuyện trời nam biển bắc thì mối thù giữa hai chúng ta sẽ được xóa bỏ!”

Nàng vừa nói xong lời này, Hiến Thương Dật Phong lập tức bật cười khẽ.

Sau đó hắn từ tốn nói: “Sáng sớm hôm nay, không phải Thái tử đã chỉnh bản vương một lần rồi sao?” Lúc nói những lời này, giọng hắn vẫn bình tĩnh như trước, không thể nhìn ra được bất kỳ biểu hiện nào của sự tức giận. Cứ như việc lúc sáng Lạc Tử Dạ nói những lời kia, không hề ảnh hưởng gì nên hắn cũng chẳng mấy để tâm.

Lạc Tử Dạ gãi mũi, biết những lời mình nói sáng nay về chuyện của Long Ngạo Địch và Hiến Thương Dật Phong kia đều đã đến tại hẳn cả rồi! Nhưng nàng cũng không vì vậy mà cảm thấy có lỗi, vốn chính là hai người này đắc tội với mình trước! Cặp mắt đào hoa của nàng hơi nhếch lên, cười nói: “Phong vương trộm mất đồ của bản Thái tử còn chưa trả, bản Thái5tử thuận miệng nói mấy câu, thu lại chút lãi cho mình cũng không được sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.