*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hắn nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Tử Uyên, đá quý!”
Hắn vừa nói xong, Mặc Tử Uyên lập tức bước ra, trong tay bưng một hộp gấm và đi tới bên cạnh Lạc Tử Dạ. Hắn ta mở hộp ra, bên trong có một viên đá quý trắng tinh, lấp lánh ánh sáng, nhìn qua giống như dịch thể sóng sánh. Lúc ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào nó, lấp lánh ánh bạc, rực rỡ chói lòa. Một viên đá quý như vậy, Doanh Tần chẳng thể nào không thích, vì đến cả Lạc Tử Dạ nhìn thấy vô cùng vui vẻ.
Hiên Thương Dật Phong còn chưa kịp nói gì, Lạc Tử Dạ đã vươn tay ra. Nàng chẳng thèm2để tâm đến chiếc hộp mà thẳng tay lấy viên đá quý ở bên trong, nhét vào trong ống tay áo. Sau đó không hề khách khí nói với Hiến Thương Dật Phong: “Được rồi, chuyện này hai ta huề nhau! Nhưng nếu ngươi lại gài bẫy ta, thì mọi chuyện không chỉ đơn giản vậy đâu. Tốt nhất là người nên biết rõ, gia đây không phải đang khoác lác! Bởi vì rất nhanh thôi, từ kết cục của Long Ngạo Địch là người đã có thể hiểu được thủ đoạn và tính cách của gia!”
Nàng nói xong lời này, không đợi Hiên Thương Dật Phong lên tiếng đã xoay người rời đi.
Thế nhưng, còn chưa được mấy bước, Hiến Thương Dật Phong hơi ngẩn người, nàng định8đối phó với Long Ngạo Địch? Hắn lập tức bật cười, sau đó mở miệng: “Như vậy... Thái tử, về bản vẽ kia, không định hợp tác với ta nữa sao? Bản vương có dự cảm, đó không phải là đồ vật đơn giản! Chỉ cần vật kia có giá trị, điều kiện tùy Thái tử đặt ra!”
Hắn nói xong lời này, Lạc Tử Dạ liền quay đầu liếc hắn một cái, đương nhiên nàng biết hắn đang nói đến bản vẽ cấu tạo đại pháo kia. Nàng nhíu mi cười cười: “Bản vẽ cũng chỉ là tưởng tượng của bản Thái tử, tùy tiện vẽ ra mà thôi. Chẳng có chỗ nào đặc biệt hơn người, Phong vương cũng không cần coi trọng nó như vậy, bởi vì6sự tưởng tượng này còn chưa thành công, còn vài chỗ vẫn chưa được hợp lý, mà những chỗ ấy còn phải sửa đổi. Về chuyện đổi như thế nào, bản Thái tử vẫn chưa nghĩ ra!”
Nàng nói xong, Hiến Thương Dật Phong lập tức cười khẽ, gật đầu nói: “Nếu nói chỉ tùy tiện vẽ thì bản vương không tin, nhưng nói bản vẽ này còn phải sửa thì bản vương tin!”
Hắn vừa dứt lời, con ngươi Lạc Tử Dạ hơi nheo lại. Nàng vẽ bản vẽ ấy thành như vậy, người không biết nguyên lý cấu tạo của đại pháo đương nhiên rất khó nhìn ra vấn đề trong đó, thậm chí có thể hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Hiến Thương Dật3Phong lại có thể nhìn ra và nhận thấy được chỗ không hợp lý của bản vẽ kia.
Nếu là như vậy thì thú vị rồi. Nàng hỏi: “Vậy Phong vương có thể nhìn ra chỗ nào cần cải tiến không?”
Nàng vừa hỏi xong, Hiên Thương Dật Phong chỉ cười cười, không đáp mà hỏi ngược lại: “Nếu như bản vương có thể nhìn ra chỗ cần phải cải tiến thì đã chẳng cần tìm Thái tử hợp tác mà tự mình sửa đổi luôn, không phải sao?”
Dứt lời, nụ cười trên mặt Lạc Tử Dạ trở nên hơi tiếc nuối, mở miệng nửa thật nửa giả than thở: “Nói thật, trong quá trình bản Thái tử cũng gặp phải nhiều trở ngại, phát hiện nhiều chỗ không thể nói5rõ. Thấy người nói như vậy vốn tưởng rằng người đã biết, có thể giảm bớt không ít rắc rối, nhưng hóa ra không phải!”.
Với quan hệ hiện giờ của nàng và Hiến Thương Dật Phong, nàng đương nhiên muốn giả vờ như mình cũng chẳng nghiên cứu ra được, bằng không chẳng khác nào tự tìm phiền toái. Còn về chuyện điều kiện do nàng đặt ra, trước mắt nàng cũng không có chuyện gì muốn nhờ hắn giúp, cho nên không cần phải hợp tác. Mà khi không hợp tác, nàng cũng tuyệt đối tin rằng, dựa vào phong cách của Hiến Thương Dật Phong, nếu đã tin chắc rằng trong tay nàng có bản vẽ hoàn chỉnh của thứ có lực sát thương cực lớn, vì để đạt được thứ đồ đó, rất có thể hắn sẽ phải người đuổi theo nàng đến cùng trời cuối đất!