*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thanh Thành đứng ở một bên thấy Lạc Tử Dạ nói chuyện không khách khí như vậy, không chỉ đuổi công tử đi, mà còn nói quá đáng như thế khi công tử hạ mình nói không đi! Gã đứng xem, trong lòng vô cùng tức giận, trước nay công tử nhà mình chưa từng phải chịu đựng cảnh này. Gã bước lên, hùng hổ muốn lên tiếng. Doanh Tân giống như hiểu được suy nghĩ của gã, bông mở miệng: “Thanh Thành, người đi ra ngoài trước đi!”
“Công tử!” Gã đang đứng ở đây mà Lạc Tử Dạ còn bắt nạt công tử như vậy, nếu giờ đi ra ngoài thì y còn dè chừng gì nữa! Trong lòng gã phẫn nộ gào thét, Doanh2Tần nghiêng đầu nhìn gã một cái, cặp mắt đào hoa tà mị như đang nói không được nghi ngờ. Cuối cùng gã nhíu mày, không ngỗ nghịch mệnh lệnh của chủ tử nhà mình nữa mà lui ra ngoài! Thanh Thành vừa đi ra, Lạc Tử Dạ chỉnh trang lại dáng vẻ một chút, che giấu vẻ mặt làm khó trai đẹp của mình, tiếp theo mới nhướng mày nhìn hắn: “Ngươi có chuyện gì muốn nói với một mình ta?” Hắn nhìn đôi mắt lạnh nhạt đang quan sát mình ở đối diện, ngoại trừ có sự tán thưởng và mê say vẻ đẹp của hắn như người thường thì không còn chút nhiệt độ nào. Ánh mắt này làm cho hắn nắm cổ8tay nàng chặt hơn, nhưng trái tim lại dần dần lạnh lẽo!
Giờ phút này giọng nói ma mị của hắn cũng trở nên khàn khàn, đôi mắt đào hoa tà mị nhìn chằm chằm mắt của nàng, vội vàng nói: “Chuyện này không phải như ngươi nghĩ. Ta không muốn nói cho ngươi biết là do ta không muốn ngươi tức giận, không muốn người đuối ta đi! Ta...”
Hắn đã nói đến nước này rồi, vậy mà vẻ mặt của Lạc Tử Dạ vẫn lạnh lùng, không tin tưởng lời của hắn.
Tính ra thì bọn họ cũng không thân lắm, cho nên nàng không cho rằng việc hắn không muốn nàng tức giận, không muốn nàng đuổi hắn đi là xuất phát từ tình bạn, hay6là bất kỳ thứ tình cảm tương tự nào khác. Có lẽ khi người ta không vui, nhớ lại chuyện cũ cũng chỉ nhớ được những chuyện không vui nhiều hơn. Vì thế, trong đầu nàng bỗng nghĩ tới việc liên quan đến Thiên Tử lệnh mấy ngày trước, điều này làm cho nàng càng buồn bực! Vòng luẩn quẩn này rất phức tạp, ban đầu nàng chỉ muốn kết bạn mà thôi, thế nhưng những lời nàng đã nghe được ngày hôm nay...
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng điều hòa tâm trạng của mình, tự nói bản thân đừng kích động, cũng đừng vội vàng kết luận, sau đó mới nhìn hắn, mở miệng nói: “Được rồi, vậy người nói cho ta biết, vì3sao người lại muốn ở lại đây?”
Nếu hắn có thể đưa ra đáp án hợp lý, nàng còn có thể tin tưởng hắn. Hắn yên lặng một lát, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “Nếu ta nói ban đầu ta đến đây là vì cảm thấy buồn chán, muốn tìm việc thú vị giải sầu, đến xem phủ Thái tử có nơi nào vui hay không, cho nên mới nhận lời mời của ngươi, nhưng hiện tại ta không chịu đi là vì chính bản thân người, như vậy ngươi có tin hay không?”
Đối với hắn, đây là lời nói thật lòng.
Nhưng mà Lạc Tử Dạ lại cảm thấy hắn nói hơi quá, nàng nhếch lông mày nhìn hắn. Việc hắn tới phủ Thái tử để tìm5niềm vui thì nàng tin, còn việc không chịu đi là vì nàng, nàng còn lâu mới tin! Nàng không cảm thấy chỉ trong vài ngày mà quan hệ của bọn họ có thể phát triển đến mức này!